Tập thơ: Khuynh Tà - Dương Đình. Tà, mong cậu cảm nhận được tâm ý từng bài thơ. Tác giả: Đặng Châu. Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Tác Phẩm Của Châu #1 Ngày mười chín tháng hai năm mười tám. Trong lòng ta còn nặng trĩu chuyện tiểu tam. Gặp chàng rồi say mê vẻ ôn nhu. Rồi trong tim từ bao giờ người đã cư. Yên lặng, Một chút cũng sợ mất chàng. Chàng lại làm khoảng không sáng rạng. Lặng im, Một chút nữa là lạc chàng đi. Chàng đã hứa một đời không chia lìa. Tích tắc, Đồng hồ trên tường reo, Ta có chút xót xa không muốn xa. Đơn phương để giờ chỉ riêng mỗi ta. Trót yêu câu từ chàng, yêu cả chàng. Giữa trái tim ta chẳng còn bằng phẳng, Tự hỏi liệu chàng có cô đơn? Rồi một ngày nghe người ta đồn. Có ai đó đã ở bên chàng mất rồi.. Long Khánh, ngày 25/08/2018. * chuyện tiểu tam: Nàng và người yêu hiện tại rạn nứt vì sự xuất hiện của người thứ ba. * ôn nhu: Dịu dàng. * cư: Ở.
#2 Ta chưa từng nói, cũng chưa từng nghĩ. Có một ngày hai ta chung đường đi. Ta cứ ngỡ chàng không quan tâm đến. Hóa ra chàng dõi theo từ bao đời. Ta bỗng nhận ra bản thân yêu chàng. Hóa ra gặp chàng vào ngày đó. Lại là một may mắn bé nhỏ. Khiến ta vững bước ngày tháng. Chàng không cần xin lỗi, Chàng không cần bối rối. Ta vẫn luôn chờ chàng trả lời, Mặc cho chàng có bao lời mời. Chàng tựa như ở trước mặt ta. Ta ngỡ như đã được gặp chàng. Đôi khi chỉ muốn ôm lấy. Rồi than thở cả đêm tàn. Hạnh phúc chàng trao, Áo lụa mặc vào, Xa cách nhớ chàng nhường nào. Xa nhau giữa biển người. Yêu chàng, yêu một tuổi thanh xuân. Cùng hẹn ước một thời minh quân. Cùng đi trên quảng trường đầy gió. Cùng ngắm những cơn mưa rào... Long Khánh, ngày 26/08/2018. * thời minh quân: thời trẻ có đức, có tài.
#3 Hoa tàn rồi hoa lại rộ. Ta nhớ những ngày đầy âu lo. Những ngày đó có chàng cạnh kề. Khiến ta say mê lời chàng thề. "Một đời không rời xa, Chỉ khi người bỏ ta." Nhưng hai ta sẽ không xa lạ. Vì ta đã thương nhau mất rồi. Yêu xa không làm ta từ bước. Ta biết nơi đó chàng không từ khước. Nguyệt vàng soi bóng cố nhân. Chàng níu ta lại đến vạn lần. Ước chi một năm nữa, Một năm nữa vẫn cạnh chàng. Ta không muốn tình ta lỡ làng. Không muốn thêm một lần dối lừa … Long Khánh, ngày 28/08/2018.
#4 Biển xanh, mây trắng, cát vàng. Hoàng hôn buông có dáng chàng trải dài. Ta từng hỏi nếu một ngày, Sóng ngừng thôi dạt giữa đại dương, Một chữ Tà, ta có nhường? Muốn bỏ chàng lại sợ lương tâm ta, Sợ ngày dài khi xa lạ, Sợ gặp người, quay bước qua khỏi nhau. Sợ thời gian đã trôi lâu, Chàng vội vã đi tìm mau người khác. Đôi tay nắm chặt vẫn lạc. Nhưng ta vẫn giữ khao khát có chàng. Ngoài ô cửa có bằng lăng. Vạn đời nở rộ không bằng tình ta. Thật ra, từ lâu ta nghe là, Bằng lăng đẹp tuyệt thế mà tang thương. Bằng lăng tàn là thường thường, Có lẽ chỉ tình ta trường tồn mãi … Long Khánh, ngày 29/08/2018.
#5 Nói cho ta biết tên chàng, Thoáng nghe bên tai chàng ngang qua đây. Lạc vào ánh mắt chẳng may, Lỡ yêu nụ cười chàng phải lòng ai? Chờ ngày chàng quay trở lại, Khi đó liệu tình ta phai phôi chưa? Ta bây giờ, người ngày xưa, Đều đang chờ đối phương lựa chọn mình, Chàng đã trở thành nam chính. Không còn những ngày thời bình mùa thu. Qua những ngày nặng tâm tư, Giờ lòng ta lại tương tư trời xanh. Có một ngày gió trong lành, Lỡ phải lòng người cũng đành thôi Tà. Lời mở lòng cuối tháng ba, Chàng không hiểu, để trôi qua đi rồi. Giờ hai ta đi chung lối, Chàng gọi ta là bảo bối của chàng. Còn vương màu trắng bông ban, Cùng khiêu vũ với hương lan trong vườn... Long Khánh, ngày 01/09/2018. * Hình ảnh ẩn dụ hai câu cuối: Bông ban trắng tượng trưng cho tình yêu mãnh liệt, ở câu dưới mình không lặp lại chữ "trắng" cho hoa lan nữa, nhưng mang ý nghĩa tình yêu trong trắng và tôn kính. Bởi chính khi yêu người này, bản thân mình cũng phải kính nhường và chỉ mong một tình yêu mãnh liệt nhưng nhẹ nhàng nhưng giữ được lòng tin của nhau.
#6 Mặt trời của anh ở đâu? Có phải những phút lần đầu gặp nhau, Ta đã biết trôi qua mau, Những tình cảm trong tim màu hoa hồng? Lời nói người vang trong lòng, Đọng lại trong ngày gió đông riêng ta. Cứ ngỡ người chỉ đi qua, Nào ngờ đâu người lại là tâm can. Đường về không còn lan man. Bởi ta biết ta có mang tháng năm. Còn nhớ ngày cuối tháng năm, Người không về, ngày mười lăm mưa phùn. Ta đã chờ đến cuối cùng, Người quay về, mang mong muốn cùng ta. Hoàng hôn đã tắt nhưng mà, Ta vẫn đứng đây nhìn về xa xa kia. Bắc Nam không thể chia lìa, Nơi cuối chân trời có tia nắng ấm... Long Khánh, ngày 03 tháng 09 năm 2018.
#7 "Nghe nói, người đầu tiên mà bạn ném bóng nước vào không phải là do bạn ghét người đó, mà là vì trong mắt bạn chỉ có người đó. Thật ra tôi và cậu ở rất xa nhau, thậm chí, đến cả cơ hội nhìn thấy nhau cũng không có, huống chi là ném được trái bóng nước vào người cậu. Nhưng mà mỗi lần tôi nhớ cậu, đều nhìn lên bầu trời cao, vì tôi biết, tôi đang nhìn cùng một bầu trời với cậu …" Có thoáng màu bông ban, Mập mờ không rõ ràng. Đứng dưới bầu trời xanh, Xa nhau cũng đã đành. Tâm tư người nào thấu, Tháng ba đã qua mau, Kỷ niệm hơn nửa năm, Thời gian trôi lại chậm. Ước có thể đến đất người, Ước có thể cùng chung đôi. Tôi không muốn phải từ bỏ. Không muốn người phải lo. Tay ôm bó hồng đỏ, Nhớ người ở nơi đó, Tay còn vướng ái tình. Cô quạnh chỉ riêng mình. Long Khánh, ngày 04/09/2018.
#8 Mây trôi dạt mùa thu, Nhìn đâu cũng thấy người. Hoa chỉ là phù du, Trên môi hé nụ cười. Hưng Yên qua mùa vải. Qua một năm nữa chăng, Người có quay trở lại? Hay chỉ ta với trăng? Trời không gió, không lạnh, Mà ta nghe thoang thoảng, Có hương hoa dành dành. Kiếp này chỉ một mạng. Tình yêu như cơn gió. Giờ riêng ta vụn vỡ. Dần tỉnh sau cơn mơ. Có người vẫn đang chờ. Vì vậy vạn lần xin, Xa rồi mới biết rõ, Duyên này đừng lỡ tình, Cũng không muốn gò bó. Giữa dòng người chật chội, Cho ta chung chuyến xe, Thấy nhau, lướt qua rồi, Trách duyên trời khắt khe. Không muốn xa một chút, Biết nhớ người từng phút, Hoàng hôn đã buông xuống, Ngán lại một nỗi buồn... Long Khánh, ngày 06/09/2018. ___End