Truyện Ngắn Cửa Tâm Hồn Biết Mở Phía Bình Minh - Thùy Minh

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thùy Minh, 27 Tháng bảy 2021.

  1. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Truyện ngắn: Cửa tâm hồn biết mở phía bình minh

    Thể loại: Truyện hiện đại

    Tác giả: Thùy Minh

    [Thảo luận - Góp ý] - Tác phẩm của Thùy Minh

    [​IMG]

    Chương 1.1

    Anh đang ghen với những năm tháng mà thậm chí anh còn chưa xuất hiện trong cuộc đời cô, ghen với người đàn ông mà thậm chí anh biết ông ấy chỉ là nỗi tủi hận trong lòng cô. Dẫu biết rằng quá khứ là những điều đã qua, thế nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi hoàn toàn sự xáo động trong tâm trí kể từ lúc gặp người đàn ông trong quá khứ kinh hoàng của Ly.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xuất hiện trước khu trọ của Ly là một người đàn ông có dáng người cao ráo, chừng ngoại ngũ tuần. Dấu vết của thời gian không làm mất đi vẻ nam tính, hút mắt nhìn ở người đàn ông này. Ông ấy ngồi trước cửa phòng Ly, cánh cửa im lìm khóa chặt. Có vẻ người đàn ông ấy đã chờ Ly khá lâu. Một vài đầu tẩu thuốc còn vương vãi bên chân.

    "Ai vậy nhỉ? Mình chưa từng gặp người này từ khi quen và yêu Ly." Khang không khỏi tò mò. Hay là... trong đầu Khang thoáng nghĩ đến người cha nuôi của Ly – người đã mang đến cho Ly nỗi ám ảnh kinh hoàng mấy năm qua, khiến cô sợ hãi không dám về nhà. Nghĩ đến đó, anh thấy vô cùng khó chịu, bất an trong lòng.

    - Anh Khang, anh chờ em lâu chưa ạ? – Ly về tới, nét vui tươi hiện rõ trên khuôn mặt và giọng nói, khi cô thấy Khang đứng chờ cô bên gốc hoàng lan trước cổng khu trọ của cô.

    Rồi cô sững lại, ánh mắt đổi chiều, ánh mắt không giấu được cảm xúc bàng hoàng, giận dữ hướng về phía người đàn ông kia. Không kịp tránh một cuộc giáp mặt mà có lẽ cô không hề mong chờ, Ly kéo tay Khang, quay gót bỏ đi. Người đàn ông gọi giật lại, giọng khẩn thiết:

    - Ly, Ly... nghe bố nói một câu, rồi bố đi ngay.

    Ly dừng lại, cùng Khang đứng quay lưng về phía người đàn ông.

    - Bố không xứng đáng để con tha thứ, nhưng bố vẫn nói lại câu "Bố xin lỗi con!" Con hãy sắp xếp về nhà một lần, mẹ con khó vững được lâu... Bố rất khó khăn mới tìm được con ở đây... Con sống thế nào? Con có ổn không? Con...

    Ông còn muốn nói nữa, nhưng Ly ngắt lời:

    - Ông nghĩ tôi có thể ổn được không, với những gì mà ông đã gây ra? Ông về đi, đừng bao giờ xuất hiện trước tôi nữa, tôi đau khổ còn chưa đủ nhiều hay sao?

    Ly cố kìm nén, ngăn những tiếng nức nở khỏi vụt tung ra khỏi lồng ngực, nhưng Khang vẫn cảm nhận được qua bàn tay cô, một cơn run rẩy chấn động toàn thân. Kéo vai cô vào ngực mình, anh quay lại, nói với người đàn ông:

    - Ông hãy đi ngay đi! Đi... ngay... đi! - Anh gằn lên từng tiếng

    - Thôi được, bố về, con nhớ tự chăm sóc tốt cho mình, cháu hãy yêu thương lấy con bé. Bố, bố... xin lỗi con.

    Ông ta đi rồi, hai đứa vẫn đứng chết lặng ở đó, không nói nên lời. Mỗi người, dường như đang theo đuổi những ý nghĩ riêng, đang cố gắng sắp xếp lại những chấn động vừa xảy ra trong lòng mình.

    Khang dõi theo bóng lưng người đàn ông khuất xa dần. Tay ôm giữ chặt bờ vai mảnh khảnh của Ly, mà trong lòng thì rối bời. Cuộc gặp gỡ chóng vánh với người đàn ông xa lạ, khiến Khang đau đớn nhận ra một cảm xúc mơ hồ vừa định hình trong lòng, cái cảm xúc anh chưa từng có trong suốt thời gian yêu Ly. Anh ghen! Đúng, anh ghen. Anh ghen trước người đàn ông đạo mạo, đĩnh đạc kia. Anh chạnh lòng vì anh không phải là người đầu tiên của Ly... Nếu như ông ấy không xuất hiện, thì có lẽ anh đã không có những cảm xúc, suy nghĩ nhỏ nhen như thế. Anh lặng đi trong suy nghĩ bộn bề, không cả biết đến cảm xúc của Ly lúc này như thế nào.

    Mãi một lúc, Khang mới thoát ra khỏi cơn chấn động vừa rồi. Giấu đi những xáo trộn trong lòng, anh nghĩ, việc cần làm lúc này là mang đến cho Ly một buổi trọn vẹn, hôm nay là sinh nhật cô mà. Nhưng có lẽ, nó đã không còn trọn vẹn kể từ khi người đàn ông ấy xuất hiện.

    Khu picnic sinh thái vườn về đêm tràn ngập một không gian lãng mạn. Mỗi kiến trúc nhà vườn được cắt tỉa một cách khéo léo như những công trình nghệ thuật tuyệt diệu. Thảm cỏ mềm mượt trải dài các lối đi, những cột đèn chùm lung linh đủ màu sắc. Không khí của những ngày cuối xuân đầu hạ thật dễ chịu. Một vài đôi uyên ương đang sánh bước bên nhau men theo bờ hồ lộng gió, mặt nước khẽ xao động, phản quang những tia sáng chập chờn. Thật là một nơi tuyệt vời để "nạp đầy" xúc cảm yêu thương sau những mỏi mệt của cuộc sống thường ngày.

    Khang nắm lấy tay Ly, cùng cô từng bước sải chân trên những phiến đá phẳng trải khắp lối đi. Anh dừng lại ở một lán cọ gần bờ hồ, nơi anh đã đặt chỗ trước. Trên phản gỗ sạch sẽ, nhân viên khu sinh thái đã chuẩn bị chu đáo hoa và bánh sinh nhật. Chiếc bánh kem màu hoa violet nổi bật dòng chữ "I love you!" đặt giữa những cánh hoa hồng xếp hình trái tim thật khéo. Anh trao cho Ly bó hoa lớn, khẽ thì thầm bên tai cô lời chúc mừng sinh nhật!

    Ly dường như quên hết những cảm xúc của cuộc gặp gỡ ban chiều, hay cô cũng cố giấu đi, Khang không biết. Chỉ thấy cô mỉm cười hạnh phúc, khi nhìn thấy anh vụng về cắt bánh, khẽ hát cùng anh giai điệu bài "Happy birthday", dụi đầu vào ngực anh, cùng anh ngắm nhìn khoảng không diệu vợi nơi hàng ngàn tinh tú đang ganh nhau lấp lánh bầu trời đêm.

    Khang khẽ xoay người cô về phía đối diện với mình, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy có hàng mi cong vút, ánh mắt mỗi ngày vẫn cười với anh, hôm nay như thấp thoáng nét buồn sâu thẳm, Khang cúi xuống, đặt trên môi cô một nụ hôn.

    Nhưng khi môi anh vừa chạm môi cô, một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu, mong manh như sợi tơ mà khiến trái tim anh thắt lại: "Đôi môi mềm mại này của em, đã từng bị ngấu nghiến bởi một người đàn ông khác." Khang đã nghĩ thế trong lúc hôn cô, còn Ly vẫn ngọt ngào đáp lại như mọi lần.

    Ghen tuông, xen lẫn hờn oán, và cả cái lòng ích kỉ của kẻ muốn chiếm hữu, anh tham lam trượt dần xuống cổ, tay khẽ mở khuy áo cô. Khi làn da trắng nhấp nhóa lộ ra sau cánh áo, đầu nóng bừng, anh đau đớn nhận ra rằng: "Thân hình xinh đẹp kia đã từng bị một bàn tay thô bạo khác trêu đùa"...

    Trời ơi! Điều gì xảy ra trong tâm trí anh lúc này? Tại sao lại là lúc này? Hôm nay là sinh nhật Ly mà! Không chịu nổi cảm giác ám ảnh ấy, anh đẩy Ly ra. Cổ anh khô khát, nghẹn đắng, thanh âm nghẹn cứng nơi cuống họng, khiến anh không nói nổi một câu bao biện cho hành vi bất ngờ của mình, Khang sụp hẳn xuống, hai tay ôm đầu, cố xua đi cảm giác ám ảnh ấy mà không thể. Anh đang ghen với những năm tháng mà thậm chí anh còn chưa xuất hiện trong cuộc đời cô, ghen với người đàn ông mà thậm chí anh biết ông ấy chỉ là nỗi tủi hận trong lòng cô. Dẫu biết rằng quá khứ là những điều đã qua, thế nhưng anh vẫn không thể thoát khỏi hoàn toàn sự xáo động trong tâm trí kể từ lúc gặp người đàn ông trong quá khứ kinh hoàng của Ly.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  2. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 1.2

    Anh và cô, cứ như thế mà mỗi người mỗi ngả. Định mệnh đưa hai người đến bên nhau, trao nhau những yêu thương đằm ấm, nhưng tình yêu của họ lại chưa đủ lớn để bên nhau trọn đời.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn Ly, cô lặng lẽ đứng lên, rời khỏi lán cọ. Bóng lưng nhỏ nhắn vừa xoay đi, Khang chỉ kịp nhìn thấy cô đưa tay lên gạt nước mắt. Một người con gái sâu sắc và tinh tế như cô, trong tình huống như thế, lẽ nào không thể đoán biết tâm tư của người yêu mình? Choàng tỉnh, anh đuổi theo cô:

    - Ly... em! Anh xin lỗi!

    - Không!... Anh... không có lỗi, em... hiểu mà! – Ly đáp lại, giọng run run.

    Lau những giọt nước mắt lăn dài trên má cô, Khang ôm cô vào lòng. Anh không khỏi trách mình vì hành động lúc nãy. Khang đã hứa sẽ che chở cho Ly, bên cạnh yêu thương Ly, mà lại gây tổn thương cho cô. Cô đâu có đáng bị đối xử như thế. Ám ảnh bởi quá khứ ấy, Ly đã khổ tâm lắm rồi, vậy mà anh còn vô tình làm chiếc dằm thiêm thiếp ngủ trong đáy tim cô lần nữa cựa mình khiến tim cô nhức nhói.

    Đêm khuya vắng lặng, từng giọt thời gian chậm chạp tàn rơi theo tiếng tích tắc đồng hồ, đôi mắt Ly đăm đắm nhìn vào khoảng không đen quánh. Cô không sao chợp mắt.

    Cuộc gặp gỡ với người cha nuôi lúc chiều chỉ trong mươi phút, mà dội vào lòng cô nỗi đau của cả ba năm cộng lại. Cô đã từng yêu quý và kính trọng biết bao người cô từng gọi "Bố" suốt mười mấy năm trời. Vậy mà chỉ vì một lần quá chén, người cha ấy đã gieo tủi hận ê chề lên thân xác cô con gái chưa mười chín xuân xanh. Người mà ba năm nay, cô không dám đối diện. Cô không thể tha thứ cho hành vi của ông, dù biết rằng chỉ vì không tỉnh táo mà ông làm như vậy với mình. Nhưng cũng không thể lao tới mà buông những lời cay đắng. Bởi dù không sinh ra cô, nhưng ông lại là người đã nuôi nấng, yêu thương cô suốt mười mấy năm trời.

    Ông ấy dời đi khi để lại cái tin "Mẹ con có thể không vững được lâu." cùng mẩu giấy nhắn nơi khe cửa cho biết ông sẽ đi xa ba ngày và mong cô về thăm mẹ trong khoảng thời gian ấy. Nghĩ đến mẹ, lòng cô lại càng xót xa. Kể từ đêm hôm ấy, đã ba năm, cô chưa về nhà. Nhiều lúc nhớ, thương mẹ vô cùng, nhưng cô chỉ biết khóc, không làm sao có đủ dũng khí để về thăm. Dù không sinh ra cô, nhưng tình yêu thương mẹ dành cho Ly chẳng khác gì con ruột. Bây giờ mẹ nằm liệt đó, cô lại không thể về, không thể chăm sóc, hỏi han... "Mẹ ơi! Con gái có lỗi với mẹ rồi".

    Hôm nay là sinh nhật cô, vậy mà sao mọi sự lại cứ dồn dập kéo đến, cơ hồ sóng nối sóng dồn đuổi cô đến cuộn xoáy của phong ba. Chới với giữa cơn cuồng phong hỗn loạn, cô cố bám víu vào thân gỗ mỏng manh bằng chú tàn lực cuối cùng mong vượt thoát khỏi sự nhấn chìm trong tích tắc, mà hoàn toàn vô vọng. Cô đã cố tỏ ra vui vẻ bên anh, để mong nhận về một chút ngọt ngào, bình yên trong cảm xúc say đắm của tình yêu. Cô vẫn tin, tình yêu có sức mạnh chữa lành những vết thương lòng đau đớn nhất. Nhưng khi bàn tay anh vừa lần gỡ chiếc khuy áo đầu tiên, liền sững lại, rồi phũ phàng đẩy cô ra, hai tay bất lực ôm lấy đầu, cô đã hiểu ra tất cả. Một nỗi buồn tủi xen lẫn bẽ bàng xâm chiếm cả tâm hồn và thể xác, gạt nước mắt quay đi, tâm trí cô quay cuồng bởi suy nghĩ, phải chăng anh đang chối từ một thân xác đã vấy bẩn? Phải chăng anh không thể chấp nhận quá khứ của cô?

    "Anh xin lỗi em nhiều lắm! Em đã ngủ chưa?"

    "Ngày mai em sẽ về nhà. Mẹ em có thể rời đi bất cứ lúc nào mà em không kịp gặp mẹ lần cuối." Ly trả lời anh bằng một tin nhắn chẳng ăn nhập gì với dòng tin Khang gửi đến.

    Nhận được dòng tin nhắn lại của Ly, tâm trí Khang vốn đã hỗn loạn, càng thêm rối tung lên. Tại sao Ly lại về nhà? Chẳng phải em đã nói không muốn gặp lại người đàn ông đó? Chẳng phải em không tha thứ cho ông ta? Rồi về nhà, mọi chuyện sẽ như thế nào? Em lại ăn cơm cùng một bàn với người kia? Em lại ngủ trên chiếc giường ngày trước người đàn ông kia đã hãm hại em? Nghĩ đi nghĩ lại, Khang vẫn không thể hiểu nổi cô đang suy tính gì trong đầu.

    "Vậy khi nào em lên?" Khang nhắn lại.

    "Vài hôm nữa em lên!" Ly trả lời anh không do dự.

    Trời ơi, thế này thì anh điên lên mất, "vài hôm" sao? Vài hôm ở chung nhà với người đàn ông đó? Chuyện gì có thể xảy ra? Liệu rằng cha nuôi của em có lại say mà lặp lại hành vi đồi bại kia? Khang đang lo cho cô, hay anh đang ghen? anh không thể xác định được nữa. Chỉ biết rằng, từ khi nhận được tin nhắn của Ly, anh vô cùng bất an, và không ít lần cảnh tượng hãi hùng trong quá khứ của cô cứ chập chờn trong suy nghĩ của anh mặc dù anh chưa từng chứng kiến.

    "Em lên ngay được không, đừng ở lại!" Khang nhắn.

    Ly lặp lại: "Vài hôm nữa em lên." Khang gọi cho cô nhiều lần, nhưng cô không bắt máy. Vậy là cô đã quyết sẽ về nhà vài hôm, anh sẽ không thay đổi được quyết định ấy.

    Ba hôm sau, Ly mới trở lại xóm trọ. Vừa nhìn thấy Ly bước xuống từ chiếc xe buýt, tất cả những ấm ức, ghen tuông tích tụ trong lòng mấy ngày vắng cô như trỗi dậy, khiến Khang mất cả lí trí mà hỏi cô cái câu để suốt đời anh phải ân hận:

    - Ông ấy có làm gì em không?

    Cô chết lặng người đi trước câu hỏi ấy, cô không nghĩ rằng câu nói đầu tiên mình nhận được sau khi trở về từ một nơi kinh hoàng trong quá khứ, cái quá khứ cô muốn vĩnh viễn quên đi lại là câu nói này, và buột ra từ miệng một người mỗi ngày vẫn thì thầm bên cô bao lời yêu tha thiết. Mãi cô mới có thể lấy lại chút lí trí, cô hỏi lại:

    - Anh đã nghĩ là ông ấy sẽ làm gì em sao?

    - Em về ba ngày, em nghĩ rằng anh không nghĩ đến điều đó sao?

    - Em hiểu rồi!

    Và Ly lặng lẽ bước về phòng, không nói thêm một lời nào nữa. Bao nhiêu đau khổ, thất vọng dâng lên trong cô thành những chuỗi lời câm. Ba ngày cô về nhà, là ba ngày cô tạo cho cả hai khoảng trống để suy nghĩ về nhau.

    Trước khi đi, cô hoàn toàn có thể nói cho anh biết rằng cô sẽ không gặp ông ấy, ông ấy vắng nhà. Nhưng cô đã không nói, cô muốn thử lòng anh.

    Khi trở lại, cô cũng hoàn toàn có thể nói cho anh biết, cô đã không gặp ông, ông chờ cô đi mới về nhà. Nhưng cô đã không nói, cô biết, mọi lời giải thích lúc này không còn đủ sức mạnh, tình yêu anh dành cho cô cũng không còn đủ sức mạnh để chiến thắng lòng ghen tuông, nỗi ám ảnh của anh đối với quá khứ của cô.

    Còn Khang, anh lại cứ ngốc nghếch quan sát biểu cảm nơi cô, chờ câu trả lời rõ ràng từ cô mà không nhận ra rằng mình vừa lại làm vết thương cô rỉ máu.

    Tiễn anh dưới gốc hoàng lan đầu ngõ trọ, Ly bình thản nói với anh:

    - Chúng ta cần nhìn nhận lại mối quan hệ này, nên tiếp tục, hay dừng lại. Nếu anh yêu em, mà còn để quá khứ của em ám ảnh, thì tốt nhất, mình nên dừng lại. Ba ngày em về nhà, đủ để anh hiểu mình đã nghĩ như thế nào về em chứ?

    - Anh, anh... - Khang không nói nên lời, làm sao anh có thể nói rằng suốt ba ngày ấy, anh đau khổ như thế nào, vì ghen với quá khứ của cô, vì không thể xua đi cảnh tượng đầy ám ảnh kia. Anh ước gì, anh chưa từng biết đến quá khứ của cô, anh sẽ không bị dằn vặt như thế. Hay chí ít, người đàn ông ấy cũng đừng xuất hiện, cái lòng ghen không bị đánh thức, bật chồi. Và cô cũng đừng về nhà lâu thế nữa...

    - Em đã xin được công việc mới, phù hợp với chuyên môn của mình. Em sẽ chuyển đến ở một thời gian trong nhà bác chủ, bác đã thuê em trông trẻ. Em phân vân lâu rồi, nhưng hôm nay em mới quyết định được. Mình cứ tạm xa nhau thế nhé!

    Nói rồi, cô chủ động kiễng chân, đặt trên môi anh một nụ hôn giã biệt.

    Phố đã lên đèn, cơn mưa mùa hạ bất chợt làm anh ướt áo. Những giọt nước mắt của thiên nhiên hòa cùng những giọt đau nơi khóe mắt anh xối xả tuôn dài... "Mình cứ tạm xa nhau thế nhé!" câu nói cuối cùng của cô cứ văng vẳng trong tâm trí anh.

    Cả tuần sau đó, khi Ly đã chuyển đi, đêm nào Khang cũng nhớ cô, mong gặp cô. Nhưng chưa nguôi nhớ, thì nỗi đau lại dội lên, không hiểu sao, quá khứ và quyết định về thăm nhà của Ly khiến anh không sao thoát ra được khỏi sự hoài nghi, ghen tuông. Càng hoài nghi, ghen tuông lại càng đau khổ, day dứt.

    Anh biết, anh nên tìm gặp cô, nếu muốn giữ lại cô bên mình. Nhưng... anh phải nói gì với cô đây? nói rằng anh sẽ không bao giờ chạnh lòng bởi quá khứ của cô nữa? Nhưng... anh có làm được như vậy không, hay hết lần này, lần khác cô sẽ lại vì sự ghen tuông ngu ngốc của anh mà chịu tổn thương? Không bao giờ anh muốn cô bị tổn thương, dù đôi lần anh đã làm cô rơi nước mắt.

    Đã đến lúc anh không thể vì sự ích kỉ của mình mà giữ cô bên cạnh, khi tâm trí anh không thể thoát khỏi lòng ghen vị kỉ. Anh phải chọn sự rời xa, để người anh yêu tìm đến một người khác rộng lượng hơn anh, bao dung hơn anh, và không bao giờ ghen tuông với quá khứ của cô như anh. Chỉ bên cạnh người đó, cô mới có thể hạnh phúc. Cô xứng đáng được hưởng hạnh phúc.

    Sự tĩnh lặng của màn đêm khiến anh nghe được cả nhịp đập con tim mình đang dội lên những tiếng nức nở, khi anh nghĩ những ngày tháng sau này, anh sẽ không còn được gặp cô, được trò chuyện ríu rít bên cô, được ôm cô trong vòng tay lớn rộng của mình... Anh hoàn toàn có thể dối lòng để được ở bên cạnh cô, nhưng cô thì không đáng để ở bên một người như thế. Người con gái ấy phải đến được với người không phải dối lòng mà vẫn yêu cô chân tình, và rộng lượng.

    Anh và cô, cứ như thế mà mỗi người mỗi ngả. Định mệnh đưa hai người đến bên nhau, trao nhau những yêu thương đằm ấm, nhưng tình yêu của họ lại chưa đủ lớn để bên nhau trọn đời. Anh chưa đủ bao dung cho quá khứ của cô. Còn cô, chưa đủ mạnh mẽ để trái tim không bị tổn thương khi bất chợt lúc nào đó, anh lại khơi dậy quá khứ ấy. Vậy nên, anh đã chọn rời xa...

    "Anh yêu em đến nay chừng có thể
    ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
    nhưng không để em bận lòng thêm nữa
    hay hồn em phải gợn bóng u hoài..."(1)


    Anh chọn rời xa, chọn đặt vào lòng niềm đau tan vỡ, vì không muốn làm vụn vỡ trái tim cô. Cô có thể đau một lần, nhưng nhất định không thể vì anh mà đau một đời.

    Năm năm sau, tình cờ, anh gặp lại cô...
    ***
    (1): Trích "Tôi yêu em"(thơ Puskin)

     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  3. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 2.1

    Ngày cô chuyển đến nhà Vũ, cũng là ngày cô mang trên mình chằng chịt vết thương khi tình yêu với Khang vừa trải qua một cơn sóng gió mịt mùng. Câu nói "Mình cứ tạm xa nhau thế nhé!" của cô, vậy mà trở thành xa nhau mãi mãi.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con đường năm năm trước, anh và cô chọn đi về hai hướng khác nhau, để trở thành hai người xa lạ trong dòng chảy nghiệt ngã của thời gian. Những kí ức tưởng chừng đã bị lớp bụi thời gian phủ mờ, tưởng chừng đã ngủ yên nơi trái tim không còn nhói đau nức nở, bỗng dưng trỗi dậy, trở về vẹn nguyên như một thước phim quay chậm. Đó là khi dáng hình thân quen một thời thương nhớ ấy bỗng một ngày kia thấp thoáng trong tầm nhìn.

    Ngồi khuất bên gốc cây cạnh ghế đá công viên, Khang giật mình, bối rối khi thấp thoáng phía xa là... người con gái năm nào: "Là Ly, Ly, đúng là cô ấy!" Anh ẩn mình khuất hơn, lặng lẽ dõi về phía cô gái đã từng là cả bầu trời yêu nhớ trong anh. Năm năm, cô vẫn xinh đẹp, một vẻ đẹp đôn hậu, dịu dàng. Biết bao cảm xúc lại ùa về...

    Cô ngồi đó, trên bãi cỏ xanh mướt, đôi mắt dõi nhìn theo mấy trò nghịch ngợm của bé gái chừng chín, mười tuổi đang chơi phía trước. Khang vẫn nhớ như in ánh mắt ấy, ánh mắt thoắt biết cười, thoắt sâu thẳm, mênh mông. Bất chợt, một người đàn ông đến và ngồi xuống bên cạnh cô. Anh ấy cẩn thận mở nắp chai nước, đưa cho cô. Ly vừa uống nước, vừa dựa vào vai anh. Còn anh, một tay choàng qua vai cô, một tay ân cần vén lọn tóc em khi bị gió thổi tung xuống khuôn mặt diễm lệ. Cử chỉ của người đàn ông xa lạ ấy khiến trái tim Khang thắt lại, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Hạnh phúc của cô khiến anh hụt hẫng, tiếc nuối chăng? Hay anh ghen? Tự dưng Khang thấy sống mũi cay cay, mắt nhòe đi, anh vội vã quay sang nơi khác, không dám nhìn lâu về phía hai người họ.

    - Ba ơi! Ba ơi!

    Đứa con gái nhỏ đang chơi gần đó bỗng chạy lại, lay lay tay Khang, gọi anh trở về với thực tại. Anh bồng con trên tay, đi xa dần nơi có người con gái ấy.

    ***

    Vũ - người đàn ông bên cạnh Ly mà Khang nhìn thấy ban nãy, là người đã đến với Ly sau anh. Người ấy đến với cô không phải mối tình đầu mộng mơ, say đắm, nhưng lại là mối tình cuối ấm áp, bao dung.

    Ngày cô chuyển đến nhà Vũ, cũng là ngày cô mang trên mình chằng chịt vết thương khi tình yêu với Khang vừa trải qua một cơn sóng gió mịt mùng. Câu nói "Mình cứ tạm xa nhau thế nhé!" của cô, vậy mà trở thành xa nhau mãi mãi.

    Cô nhớ Khang đến quay quắt, nhưng cô không đủ dũng khí liên lạc với anh. Cô để cho anh tự mình gỡ rối những nút thắt trong lòng, tự mình chọn con đường đi cùng cô, hay ngược chiều với cô. Và vì tình yêu chưa hết, nên thời gian đầu, đêm nào cô cũng khóc. Mong nhớ và đau khổ... tất cả tan chảy thành những dòng nước mắt. Nhưng rồi, thời gian cũng dần chữa lành những vết thương buốt sắc, tiếng nấc mỗi đêm cũng vơi vợi theo tháng ngày, đôi mắt sâu thẳm niềm đau cũng trở nên bình thản, an yên.

    - Cô ơi! Tối nay mình chơi trò gì thế! - tiếng gọi của bé Na kéo Ly trở về với thực tại.

    - Con thích chơi trò gì nào?

    - Con thích chơi trò cáo và thỏ!

    - Vậy con ăn nhanh lên rồi cô chơi với con nhé!

    Tối nào cũng vậy, Ly và cô bé Na cứ ríu rít bên nhau như thế! Thời gian này, trong nhà chỉ có hai cô cháu. Không có con bé, không biết Ly sẽ chìm trong cô đơn và buồn khổ đến bao giờ. Còn con bé, thật tội nghiệp, mới bốn tuổi rưỡi mà lúc nào cũng "khát" người chơi. Bố thì lái tàu biển, cả năm có khi về một lần, mẹ sau khi li dị cũng đi lấy chồng khác. Ở với ông bà chẳng bao lâu thì ông bà cũng chăm nhau trong bệnh viện. Thành ra, Ly được thuê đến để chăm sóc cho con bé. Học xong Cao đẳng Mầm non TW, cô chờ đợi ngon ngót một năm chưa có việc, nên khi được bạn cô giới thiệu đến đây, lại đúng lúc muốn tạo khoảng cách thử thách trong tình yêu với Khang, nên cô chuyển tới.

    - Theo yêu cầu của bạn Na, hôm nay, "cả lớp mình" cùng chơi trò cáo và thỏ nhé, mỗi khi cô đọc bài thơ, con cáo sẽ xuất hiện, kêu gầm gừ, lúc đó Na đi trốn nha, không là bị cáo bắt đó.

    Trên bãi cỏ
    Chú thỏ con
    Tìm rau ăn
    Rất vui vẻ

    Thỏ nhớ nhé
    Có cáo gian
    Đang rình đấy

    Thỏ nhớ nhé
    Chạy cho nhanh
    Kẻo cáo gian
    Tha đi mất.

    "Gừ, gừ..." (1)

    Cứ mỗi lần Ly giả kêu "gừ...gừ.." khi làm sói, thì cô bé thỏ lại cuống quýt chạy tìm chỗ trốn. Chỉ có trò đó thôi mà hai cô cháu vui vẻ cả buổi tối. Bé Na thích thú, cười vang cả nhà.

    Chợt tiếng chuông ngoài cổng bất ngờ vang lên. Hai cô cháu nhìn ra, bé Na reo lên mừng rỡ:

    - A ba, ba con về cô ơi! Con chào ba!

    - Dạ, em chào anh, anh là...

    - Chào em! Anh là Vũ. Ba chào bạn thỏ nhé, bạn thỏ mở cổng cho ba sói vào chơi với nào?

    "Ồ, thì ra anh ấy đã chứng kiến đủ các trò nhí nhố của hai cô cháu nãy giờ!" Ly chợt thấy có chút xấu hổ.

    Bé Na phấn khích cười giòn tan, rối rít giục cô Ly mở cổng.

    - Mẹ anh có kể sơ sơ về em, thời gian này vất vả cho em rồi!

    - Dạ không! Bé Na ngoan lắm!

    Sự xuất hiện bất ngờ của anh làm Ly vô cùng ngại ngùng, nhất là khi trong nhà chỉ có anh, cô và bé Na.

    Tình huống lúc cho Na đi ngủ, mới thực dở khóc, dở cười.

    - Con muốn ngủ với ba, cả với cô Ly nữa!

    Câu nói ngây thơ làm Ly ngượng ngùng quá đỗi, ánh mắt thoáng bối rối khi chạm đôi mắt anh, cũng bối rối như thế. Sau một hồi dỗ dành, Na mới đồng ý ngủ với anh.

    Ly đưa cho anh một cuốn truyện cổ tích, dặn phải đọc cho Na trước khi đi ngủ, dặn phải ôm cô bé đến khi ngủ say mới được lén buông ra, Na đã quen như thế, kể từ khi cô đến đây... Tưởng rằng vậy đã đủ để yên tâm ngủ mà không bị làm phiền. Ai ngờ, nửa đêm, thấy con bé khóc ré lên, Ly hốt hoảng chạy sang, thì thấy anh đang lóng ngóng dỗ dành.

    - Con bé muốn đi vệ sinh đấy, anh cho con đi, rồi vỗ về ru bé một tí là con ngủ lại được!

    - Nhưng tôi không biết ru trẻ...

    - Vậy để em.

    Có những tình huống tưởng chừng như chỉ diễn ra trong phim ngôn tình, mà lại đang xảy đến với Ly. Thật không để đâu hết cảm giác ngại ngùng trong hoàn cảnh như thế này. Ly nghĩ ngày mai, nhất định cô phải trao đổi với anh vài điều, chứ không thể kéo dài tình trạng này được.

    - Anh về nhà bao lâu ạ! – Ly mở lời.

    - Anh về hẳn! Đã đến lúc anh phải chăm sóc cho bố mẹ và bé Na.

    - Thật may là anh đã về, hai bác mong anh, bé Na cũng nhắc anh suốt! Sắp tới, em cũng được nhận vào dạy chính thức, vậy bé Na, từ nay giao cho anh nhé!

    - Như em thấy đấy, anh không quen chăm trẻ! Em có thể giúp anh thêm một thời gian nữa, cho đến lúc em được nhận làm chính thức.

    - Dạ, về việc chăm bé Na, anh có thể gọi cho em! Còn em, em đã có kế hoạch của riêng mình – Ly nhớ đến tình huống tối qua, hạ quyết tâm chuyển đi, dù biết hai cha con anh ấy, sẽ rất vất vả chăm nhau.

    Vậy mà chỉ chiều hôm đó, khi cô đang dọn dẹp căn phòng trọ vừa chuyển đến, đã thấy anh gọi tới:

    - Em ơi, Na đi học về, đang khóc ầm ĩ đòi cô Ly, anh dỗ thế nào cũng không nín. Anh vừa gọi cho mẹ, lại bị mẹ mắng cho, vì tùy ý để em chuyển đi, mẹ bắt anh tự mình giải quyết rắc rối. Em bảo anh phải làm sao bây giờ?

    - Anh chờ em chút!

    Nói rồi cô tắt máy, gọi facetime cho anh, mục đích để dỗ dành con bé. Nhìn thấy cô, nghe cô dỗ dành một hồi, con bé liền không khóc nữa: "Cô nhớ mỗi ngày phải gọi cho con!" Na dặn.

    Chà chà, lại một tình huống "bất khả kháng" không kém phần gay cấn nữa rồi. Thôi, kệ! miễn sao, không phải là tình huống tối qua – Ly nghĩ.

    Riết rồi thành quen, hai cô cháu mỗi ngày gọi facetime cho nhau. Anh cũng mỗi ngày nhắn tin đến hỏi cách chăm sóc con bé. Người kết thúc cuộc trò chuyện bằng tin nhắn ấy, bao giờ cũng là anh, và bao giờ cũng là câu: "Bé Na yêu em lắm đấy!" kèm icon trái tim thay cho lời tạm biệt.

     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
  4. Thùy Minh Đọc bài trong phần "Thông tin" nha!

    Bài viết:
    1,908
    Chương 2.2

    Phải chăng cô đã yêu anh? Cô có nên mạo hiểm một lần nữa, có nên đánh cược sự tổn thương sẽ ập đến bất cứ lúc nào để được bên anh? Cô quay cuồng trong mớ hỗn độn: buông hay níu? Và đến chủ nhật thứ mười mấy, khoảng xa cách đủ để con tim cô nức nở gọi tên anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh ơi! Hôm nay là ngày vui nhất của em luôn đó, em có quyết định vào dạy chính thức rồi!" Lần đầu tiên, Ly chủ động nhắn cho anh, chứ không chờ anh nhắn trước như mọi lần nữa.

    "Vui quá! Chúc mừng em! Em nhất định sẽ trở thành một cô giáo ưu tú, anh tin chắc chắn là thế!"

    "Anh chắc chắn? – anh kì quá đi!"

    "Trẻ mầm non cần nhiều nhất là tình yêu thương, mà em thì có thừa tình yêu con trẻ, không phải sao?"

    "Dạ, cảm ơn anh! Lời của anh làm em vui quá!"

    "Vậy em dạy ở trường nào?'

    "Em dạy ở trường ..." – Và Ly đã không "đề phòng" như mọi khi mà nói với anh tên ngôi trường cô sắp chuyển đến. Khi sực nhớ ra điều gì, cô vội vàng thu hồi tin nhắn. Nhưng không kịp nữa rồi, anh đã thuộc nằm lòng địa chỉ ấy.

    Sáng chủ nhật đầu tiên sau khi Ly chuyển về trường mới là một ngày nắng đẹp. Cái nắng tinh khôi của buổi sớm mai phản quang những tia lấp lánh trên những tán cây còn ướt đẫm sương đêm. Bầu trời trong veo, xanh thẳm. Ly tản bộ trong sân khu tập thể của trường, tận hưởng không khí trong lành của buổi bình minh. Chợt có tiếng ríu rít phía sau:

    - Cô Ly, cô Ly ơi!... – bé Na từ phía cổng trường chạy sà vào lòng cô, ríu rít một hồi không ngớt. Còn cô thì vừa ngạc nhiên, vừa bối rối vì sự xuất hiện của hai cha con. Ngày nào cũng liên lạc, mà khi giáp mặt, cô không khỏi ngỡ ngàng.

    - Anh Vũ, anh làm sao lại biết?

    - Điều gì anh muốn biết, sớm muộn anh sẽ biết!

    Ly ngượng nghịu chuyển chủ đề:

    - Hai cha con đi đường xa chắc là vất vả lắm?

    - Không, không vất vả bằng việc tìm cách xin được địa chỉ của em! Từ nay, người vất vả có lẽ là em đấy!

    - Là em sao?

    - Vì mỗi sáng chủ nhật, em sẽ có thêm cô học trò này – anh xoa xoa đầu bé Na - Từ ngày biết cô Ly đi dạy ở trường, con bé dứt khoát đòi học lớp cô Ly, học lớp cô Ly vui lắm! Nếu cô giáo không phiền, xin nhận thêm ba của bé làm học trò nữa. Ba bé cũng muốn tốt nghiệp khóa học nuôi dạy trẻ!

    Đến đây thì Ly hoàn toàn "đứng hình", vẻ bối rối không giấu đi đâu được. Vì cô biết, trong những tình huống như thế này, hai gò má mình đang dần dần ửng đỏ. Thật là một khuôn mặt "phản chủ" – cô nghĩ thế. Cô luống cuống tìm cách đổi chủ đề, mà rồi cuối cùng, tình huống gì cũng là anh khiến cô ngượng nghịu.

    Sáng chủ nhật tuần sau, và tuần sau nữa, cô đã nhận thấy rõ sự nghiêm túc trong lời nói của anh. Anh đã không nói đùa, rằng mỗi sáng chủ nhật, cô sẽ có thêm hai học trò. Bằng chứng là những cuộc viếng thăm của hai cha con vô cùng đều đặn. Đều đặn như mỗi sáng bé Na đi lớp vậy.

    - Cô giáo không nhận hai học trò này nữa đâu, hai học trò này không trả lương cho cô giáo gì hết! Đã không lương, lại không được nghỉ chủ nhật! Kiếm đâu được cô giáo tốt bụng thế chứ?– Có lần, Ly vui vẻ đùa với anh như thế!

    - Cô giáo thông cảm, học trò của cô này nghèo lắm! Chỉ có tấm thân này thôi à? Hay là học trò lấy tấm thân này để đáp đền cô nhé!

    "Thôi chết, mình lại tự chui đầu vào giỏ rồi, mình thật ngốc quá mà!" cô thầm trách mình, trong khi hai má lại rần rần đỏ. Cô qua chơi với bé Na, để giấu đi sự bối rối của mình, và để không sơ suất nói thêm điều gì khiến anh có thể xoay ngược tình thế như vậy.

    Suốt gần năm qua như thế, cô đã quen dần với sự xuất hiện của hai cha con mỗi sáng chủ nhật, cũng như quen dần với những tình huống anh khiến cô đỏ mặt. Thậm chí, cô còn quen cả cảm giác ngồi bần thần thật lâu sau khi hai cha con rời đi, rồi khẽ cười một mình khi đắm chìm trong những xúc cảm ấm áp, yên bình mà hai cha con vừa mang đến. Mãi đến khi, âm thanh quen thuộc "tinh tinh" của dòng tin nhắn mà anh gửi tới, mới kéo cô ra khỏi trạng thái êm dịu mơ màng: "Hai cha con về đến nhà rồi nhé! Bé Na yêu em lắm đấy!".

    Rồi sáng chủ nhật nọ, trước khi về, bé Na ôm chặt cô, thơm lên má, nói: "Cái này của con!", hai cô cháu vẫn hít hà nhau như thế mỗi khi con bé về. Nhưng bất ngờ, con bé thơm cô lần nữa: "Cái này của ba con. Ba nói, con hôn cô giúp ba!" Câu nói chỉ đủ Ly nghe, mà khiến tim cô loạn nhịp. Con bé chân sáo chạy về phía anh: "Con giúp ba rồi nhé, nhưng lần sau ba phải tự làm đấy." Trời ơi, còn thế nữa, đúng là trẻ con mà. Khi cô còn đang ngỡ ngàng thì anh nhìn về phía cô với ánh nhìn tinh nghịch, đầy ẩn ý.

    Chỉ gần một giờ sau, tin nhắn quen thuộc lại gửi tới: "Hai ba con về đến nhà rồi nhé. Bé Na yêu em, ba bé Na cũng yêu em!", lần này là hai icon trái tim.

    Dòng tin nhắn như nhảy múa trước mắt cô, đây chẳng phải là anh đang tỏ tình sao? Tỏ tình? Có người cũng từng làm như thế, từng yêu cô như thế, rồi người ấy vẫn chọn rời xa, để lại nơi cô trái tim sứt sẹo, rỉ máu. Dòng tin nhắn của anh khơi dậy trong lòng cô biết bao nỗi cay đắng, tủi hờn, bao dự cảm bất an về chuyện tình yêu đôi lứa. Khi đã đau đủ nhiều, có lẽ người ta sẽ trở nên lí trí hơn bao giờ hết. Cô trả lời anh không hề do dự: "Nếu anh không giữ được trạng thái bình thường như lúc trước, em không thể gặp anh được nữa."

    Vậy nhưng anh vẫn nhắn tin cho cô mỗi tối, câu cuối cùng vẫn là những dòng yêu thương và hai icon trái tim quen thuộc.

    Chủ nhật, anh không đến, chỉ để lại dòng tin: "Mặc dù rất muốn gặp em, nhưng anh không trở về trạng thái bình thường như lúc trước được. Bé Na yêu em. Ba bé Na cũng yêu em!"

    Chủ nhật sau, sau nữa, anh cũng không đến, vì "anh không thể trở về trạng thái bình thường như trước." Thẫn thờ nhìn dòng tin anh gửi, cô uể oải thay đồ - chiếc váy trắng xinh xắn mà cô phải dậy thật sớm để ủi lại và mất mươi phút đồng hồ ngắm nghía trước gương. Không biết từ khi nào, cô đã quen với việc tô một chút son môi, mặc chiếc váy thật đẹp vào mỗi sáng chủ nhật. Từ khi có sự xuất hiện của hai cha con, cô lại có thêm những thói quen vốn dĩ không phải là của cô ngày trước.

    Chú chó Bill khẽ dụi dụi vào chân cô, ngước đôi mắt buồn buồn nhìn cô như muốn hỏi: "Ba con đâu!", cô xoa đầu nó, đùa: "Chắc ba quên con rồi!"

    Bill đến với cô vào một sáng chủ nhật nào đó. Anh mang nó đến cho cô vì sợ cô buồn, sợ cô bất an khi ở trong khu tập thể vắng vẻ. Bill kiến cô nhớ anh. Thật trớ trêu, hình bóng anh không chỉ đầy ắp trong tâm trí, mà dường như nơi nào cô cũng thấy anh thật gần. Cô thấy anh cặm cụi đóng đinh chân chiếc ghế kẽo kẹt, thấy anh thay giúp cô chiếc bóng đèn nhấp nháy, thấy anh sửa chiếc quạt "cối xay" rè rè... Mỗi vật anh chạm đến, đều mang theo một sự quan tâm ân cần, ấm áp. Mỗi vật đều khiến cô nhớ anh!

    Cô chợt nhận ra nghịch lí của lòng mình: tránh né anh, không muốn đón nhận tình cảm của anh, nhưng sao vẫn mong anh, buồn khi anh không đến. Dỗ dành con tim bằng bao lí do, bao lời biện hộ, mà con tim không chịu tuân theo lí trí, nên cứ thổn thức, ngóng vọng, nhớ về anh. Chưa bao giờ cô biết rằng cảm giác đợi chờ lại da diết đến thế:


    "Chắc gì anh đến hôm nay
    Mà em cứ đợi, tàn ngày, trắng đêm
    Hết đi ra cửa ngóng nhìn
    Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẫn thờ.

    Chắc gì anh đến bây giờ
    Trà pha để nguội, nhạt mờ vị hương
    Chắc gì?
    Mà dạ cứ thương
    Cứ day dứt nỗi vấn vương trong lòng." (2)

    Phải chăng cô đã yêu anh? Cô có nên mạo hiểm một lần nữa, có nên đánh cược sự tổn thương sẽ ập đến bất cứ lúc nào để được bên anh? Cô quay cuồng trong mớ hỗn độn: buông hay níu? Và đến chủ nhật thứ mười mấy, khoảng xa cách đủ để con tim cô nức nở gọi tên anh. Hình bóng anh len lỏi trong từng nhịp bồi hồi nơi trái tim thanh xuân, trái tim chồng chất vết thương mà vẫn không thôi khao khát yêu thương.

    Nhận được tin nhắn biết anh không đến, nghe trái tim như nứt ra từng mảng, cô vội vàng khóa cửa, bắt xe buýt. Cô không nghĩ được nhiều, chỉ muốn được gặp anh. Chỉ là gặp gỡ thôi, có gì phải nghĩ ngợi? Mình đến thăm hai bác, thăm bé Na mà. Cô viện lí do để lấy thêm động lực cho hành động bột phát của mình.

    Nhưng hai mươi cây số hôm nay, sao xa xôi quá vậy, sao mãi còn chưa tới? Cô thầm trách sao bác tài không lái nhanh lên một chút, trách những hành khách sao chẳng cùng xuống lên một lượt, để xe cứ chốc chốc lại dừng...

    Ngồi trên xe, cô hình dung đủ các tình huống cảm xúc khi cô gặp anh. Anh sẽ biểu cảm như thế nào? ngạc nhiên, vui mừng hay bối rối? Và sau này, anh có đón nhận quá khứ của cô một cách bình thản, bao dung, hay... cô không muốn nghĩ tiếp nữa. "Thì mặc kệ - cứ yêu, dù nghiệt ngã/Có thể tràn. Và cay đắng chia ly/ Có thể đến, bất kỳ trong khoảnh khắc."(3). Lời thơ xưa vang vọng trong trí nghĩ như tiếp thêm động lực cho cô quả quyết đi đến lựa chọn: thêm một lần mở cánh cửa trái tim.

    Xe dừng, cô sải nhanh chân bước, sợ chậm chút nữa thì không gặp được anh. Đứng trước cổng, cô gõ dòng tin nhắn: "Em đến thăm hai bác...", rồi cô vội xóa đi. "Em có việc tiện đường ghé thăm...", cô lại xóa. "Em đến xin lại cuốn sách bỏ quên!...", cô xóa tiếp. Và cuối cùng, cô nhắn:

    "Anh không cần phải trở về trạng thái bình thường như lúc trước nữa, vì em cũng không làm như vậy được. Em nhớ anh, nhớ con!"

    Lập tức, anh gọi lại cho cô:
    - Em chờ anh, một giờ đồng hồ nữa! Không, anh chỉ cần một nửa thời gian đó! Hãy ở yên đấy, chờ anh!
    - Em không chờ lâu vậy được, em cho anh ba phút. Vì không ai cần đến ba mươi phút để ra ngoài mở cổng cả.

    Cô tắt máy, rồi bấm chuông.

    ***

    (1): đồng dao
    (2): Trích "Đợi chờ" - Vũ Thị Khương
    (3): Trích "Tôi yêu em" - Hoàng Cát

    - Hết -
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...