Truyện Ngắn Khoảng Sân Nhỏ Của Bà - Chàng Mục Đồng Chăn Cừu

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Chàng mục đồng chăn cừu, 14 Tháng hai 2019.

  1. KHOẢNG SÂN NHỎ CỦA BÀ

    Tác giả: Chàng mục đồng chăn cừu

    Khoảng sân nhỏ của bà cũng là một góc nhỏ trong tuổi thơ tôi. Tuy không rộng rãi nhưng cũng đủ để lũ trẻ chúng tôi bày ra bao nhiêu trò. Nào là bịt mắt bắt dê, ô ăn quan hay đánh đáo, nhảy dây. Cả năm, sáu đứa trẻ túm áo nô nhau cười sằng sặc, còn bà nội tôi sẽ ngồi trên bậc thềm, miệng bỏm bẻm nhai trầu, vừa nhìn chúng tôi vừa quẹt vôi lên sống lá trầu xanh mướt. Đôi mắt mênh mang in hằn những truân chuyên của năm tháng phủ lên chúng tôi không gian của sự trìu mến. Để bây giờ nhớ lại, tôi nhận ra: Lũ trẻ chúng tôi, bà nội và khung cảnh bình dị ngày hôm ấy là những khoảnh khắc tuyệt đẹp của tuổi thơ tôi.

    Vào mùa lúa chín, khi những chuyến xe trâu, xe bò đủng đỉnh chất đầy lúa vàng tươi nối đuôi nhau trên đường làng, khoảng sân của bà lại ngập tràn sắc vàng của thóc. Từng hạt tròn mẩy, phơi mình trên nền gạch đã cũ, đón lấy ánh nắng chói chang của mặt trời. Tôi lại có thêm nhiệm vụ mới, trông chừng đàn gà không để chúng vào sân bới thóc. Nhưng rồi, trong một phút lơ đễnh vì mải thả hồn mình rong ruổi với đám trẻ con ngoài cánh đồng, tôi vẫn để cho chị gà mái hoa mơ cùng đàn con lục tục vào kiếm ăn. Tiếp kêu liếp chiếp của đàn con nhỏ làm tôi giật mình. Không đuổi chúng đi vội, tôi tần ngần ngắm nhìn những cục bông mềm mịn như tơ cứ ríu rít quanh chân mẹ. Cái mỏ hồng hào cứ thế mà mổ lia lịa từng hạt thóc dưới chân. Có lẽ tôi cứ mải ngẩn ngơ như thê nếu như không bị mẹ véo tai một cái mà vội vội vàng vàng xua đàn gà chạy tan tác khỏi sân lúa vàng.

    Khi lúa đã phơi đủ nắng và nằm im trong bồ thóc, công việc cấy hái cũng xong, trời đổ mưa như trút nước cũng là lúc bắt đầu những ngày nông nhàn. Mẹ tranh thủ khâu lại cái áo lao động đã sờn rách. Bố đủng đỉnh nhấp từng ngụm nước chè nói về công việc đồng áng trong năm, thỉnh thoảng bà nội cũng ậm ừ vài câu góp chuyện. Vì trời mưa không thể chạy ra ngoài, tôi bó gối ngồi một chỗ trước hiên nhà, con Mực cọ cọ cái đầu vào khuỷu tay tôi mà tìm một chỗ gác mõm rồi mới khoan khoái nằm ngủ. Trước mắt chúng tôi, là làn mưa mịt mờ và dãy núi ẩn hiện phía xa xa. Từng tàu lá chuối trong vườn cũng tả tơi, nghiêng ngả trong mưa gió. Mưa cứ thế rơi, vội vã, để lại trên nền gạch ướt át những bong bóng vỡ tan. Bà tôi lại chép miệng thở dài:

    "Trời mưa bong bóng bập bùng

    Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai.."

    Tiếng thở dài ấy, cứ nhuốm vào màn mưa một nỗi buồn da diết thấm đẫm cả tuổi thơ tôi. Có lẽ vì thế, mỗi khi lặng nhìn những cơn mưa rả rích, ký ức trong tôi đều gợi nhớ đến khoảng sân của bà ngày hôm ấy!

    Giờ đây, những ngày tháng đó đã thuộc về quá khứ, chỉ còn nỗi nhớ là không ngừng kiếm tìm những cảm giác xưa cũ trên góc sân nhỏ quen thuộc. Tôi chậm rãi thả bước trên từng viên gạch của ký ức, đượm buồn và rưng rưng. Bất chợt thấy vương trên vai mình một màu hoa vàng tươi thơm dịu.

    "Hoa cau lại nở rồi"

    Tôi đưa tay đón lấy những bông hoa đang rơi và ngước nhìn. Phía trên kia, những tàu lá xanh mướt vẫn đong đưa trong nắng sớm, gieo từng cánh hoa vàng dịu xuống thềm nhà im ắng và góc sân nhỏ ngày nào. Chú mèo mướp từ đâu nhảy vọt ra quấn lấy chân tôi mà dụi lấy dụi để, đôi mắt lim dim như tận hưởng khoảnh khắc tái ngộ này.

    "Thằng Nam đã về rồi đấy à?"

    Bà tôi xuất hiện bên bậc cửa, vẫn mái tóc bạc pha sương, dáng lưng còng và nụ cười móm mém hiền từ. Tôi thấy mình như trẻ lại, không còn là chàng trai hai mấy tuổi đầu đã lăn lộn với sóng gió cuộc đời mà chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Sau những buổi chiều mải mê rong chơi ngoài đồng cùng đám bạn, đứa trẻ ấy lại chạy về, ào vào lòng bà mà nũng nịu:

    "Bà ơi, cháu đã về rồi!"
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...