Khoảng lặng cuộc sống

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Thất Tịch không mưa, 15 Tháng tám 2020.

  1. Khoảng lặng cuộc sống

    Tác giả: Thất Tịch Không Mưa

    [​IMG]

    Hôm nay tôi tất bật đi học vào lúc sáng sớm như mọi ngày. Một ngày của tôi bắt đầu từ năm giờ sáng và kết thúc vào bốn giờ rưỡi chiều. Sau một ngày học tập và làm thêm vất vả tôi cùng với chiếc xe đạp nhật kiểu cũ chạy ngao du trên đường từ trường về nhà. Tôi ngắm nhìn Sài Gòn bắt đầu về đêm. Nhiều quán xá sáng đèn với những chiếc đèn neon đủ màu sắc: Xanh, đỏ, tím, vàng.. những màu sắc dễ làm cho con người ta đi vào khoảng lặng của tâm trạng.

    Đi ngang qua trung tâm thương mại, dòng người tấp nập, người chụp ảnh, người ngồi bên quán xá lề đường ăn uống, những đứa trẻ con loắt choắt mặc những bộ quần áo sặc sỡ đang đùa giỡn nhau trong công viên. Có một đứa bé chạy giỡn quá đà mà bị té, ba mẹ chúng chạy tới vừa la mắng vừa xoa, tiếng trẻ em khóc inh ỏi một vùng. Hôm nay tôi sẽ không đi con đường mình mình quen thuộc mà sẽ đi con đường khác xa hơn để về nhà.

    Ơ kìa, con đường lớn này có vẻ vắng lặng so với con đường lúc nãy. Cảm giác rất lạ. Quán xá có đó, con người vẫn ăn uống vui chơi đó nhưng không hiểu sao khi tôi chạy vào con đường này tôi lại thấy thoải mái. Nhiều người ăn mặc không được lịch thiệp nhưng lời nói, cử chỉ của họ phát ra như chính bản thân con người, tính cách của họ. Không có sự gian dối, không có những tính toán lóe vội qua đôi mắt. Cũng như không có sự mưu mẹo, ranh ma qua từng câu nói. Ánh mắt của họ rất vui vẻ dù cho cả ngày đã làm việc mệt nhoài nhưng vẫn cố gắng ăn uống vui chơi cùng với bạn bè.

    Con đường tôi đang đi như là bước chân vào một thế giới khác, thế giới cách đây một phút là thế giới của sự giàu sang, nhưng không chắc đằng sau sự giàu có ấy, họ đang vui vẻ như cái họ đang thể hiện ra bên ngoài, so với thực tại, thế giới như bị chia cắt làm đôi. Nếu là bạn, bạn đã từng rơi vào khoảng lặng cuộc sống này chưa? Cảm giác, cuộc sống buổi tối đó đã đem lại cho mình một lần lọc rửa tâm hồn. Giúp mình xóa bớt đi một phần cái đầu đã bị nhồi nhét đầy những thuật số.

    Muốn về nhà thì phải đi ngang qua một cây cầu nhỏ, hai bên là nước sông với những cơn sóng nhẹ nhàng đang trôi theo dòng chảy. Gió mát rượi, tôi ngân nga bài hát đồng quê mà tôi đã từng được nghe khi còn rất nhỏ. Tuy không còn nhớ lời bài hát nhưng ngân nga vì hợp hoàn cảnh thôi.

    Nhìn về cuối dòng chảy xa xăm tôi cảm thấy mình rất là bé nhỏ, có cảm giác cô đơn, có cảm giác phải tự mình bươn trải trên chính con sông này. Rồi cuộc đời tôi có như những dòng chảy ấy, đều hướng một phương về biển hay không? Tôi không biết nữa.

    Bỗng, có ai đập vào vai tôi và nói: "Sao em chưa về nhà nữa, đứng đây thẫn thờ chi vậy." Thì ra là chị gái tôi vừa hay đi làm về bắt gặp tôi đang thẫn thờ. Chị nhìn tôi cười một cách vui vẻ. Tự nhiên chợt nhận ra được, không cần biết cuộc đời mình sẽ có sóng gió gì nhưng nếu tôi kiên trì với mục tiêu của cuộc đời mình thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

    "Mình về đi chị."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...