Kho báu của biển Tác giả: Vô La Hầu La Thủy triều dâng, trên dòng sông Diêm Hộ với những con sóng bạc đầu là lúc những chiếc thuyền căng buồm sẵn sàng ra khơi, bắt đầu một ngày bám biển của ngư dân quê tôi. Chuyến đi với cái nắng tháng giêng, gió nam mát lịm và hơi nước mặn vị muối nơi đầu môi. Tuy nhiên, chuyến đi của chúng tôi la bắt đầu khi thủy triều rút, là thời điểm thích hợp cho chuyến thăm bãi ngao. Tôi gọi đó là hành trình đi tìm kho báu của biển. Đôi nét về quê tôi -Thái Thụy, huyện mới thành lập thuộc tỉnh Thái Bình, dòng sông Diêm Hộ nơi thi sĩ Xuân Quỳnh viết bài thơ "Sóng" là ranh giới tự nhiên phân cách các xã bên Thái và bên Thụy. Người lớn đã chỉ cho chúng tôi cách nhớ thật nhanh các xã trong huyện với câu nói đầy vần điệu: "Giang, Sơn, Hà, Phúc, Dương, Hồng, Thủy, Đô Thái, Thịnh, Thành, Mỹ Lộc, An". Mỗi chữ ấy đem ghép với chữ Thái hoặc Thụy ở đầu sẽ ra đúng tên một xã trong huyện. Tôi nhớ đến những vần thơ trong Trường ca Đất nước, nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm viết: "Họ truyền giọng điệu mình cho con tập nói/ Họ gánh cả tên xã, tên làng trong mỗi chuyến di dân". Chỉ cần nghe thanh âm quen thuộc của giọng nói, thấy tên làng nơi đất khách xa xôi lòng bỗng bồi hồi, xao xuyến nếp sống quê hương dần trở lại tâm trí. Làng trong tim tôi không chỉ bởi cái tên gọi quen thuộc từ thủa nọt lòng mà đó còn là những con sóng biển bồi thêm tấc đất mới, màu trắng hoa bần trong buổi sớm mai, cá cùng tôm bên niêu cơm mới bao gia đình sum tụ. Cha nói Biển là kho báu tặng cho những người dân kiên cường nơi đầu sóng ngọn gió. Nước triều đã rút về khơi xa, thuyền nhỏ của chúng tôi lướt nhẹ trên sông hướng về cửa biển. Hai bên bờ xanh mát nào bần, sú, vẹt. Thoảng trong nắng tháng giêng là hương vẹt thơm ngát, tiếng bìm bìm đều đặn vang báo hiệu con nước đã dần xa khơi. Tạm bỏ chiếc mũ trên đầu để đón được nhiều gió hơn, tôi đã thấy cửa biển trước mắt. Làng tôi chỉ còn là một dải đất mờ nơi sau lưng. Chiếc thuyền neo lại, chúng tôi đi bộ hướng về phía bãi ngao, cát mềm và nước mát bao quanh mỗi bước đi của chúng tôi. Bãi triều ven biển, thuật ngữ dùng để chỉ những bãi đất dài và phẳng hiện ra ngay khi nước triều rút. Được bồi đắp bởi phù sa sông, tạo ra tầng đáy mềm và xốp cùng với những sinh vật phù dù và chất khoáng là nguồn sống thuận lợi cho sinh vật và hải sản biển luôn phong phú và đa dạng như: Ốc móng tay, còng biển, cua, tôm sú.. Những năm gần đây, người dân quê tôi bắt đầu nuôi ngao, những món ăn từ ngao đã trở thành điều hấp dẫn tự nhiên cho mỗi du khách đến thăm quê và những người con xa xứ nhớ nhà và thèm "thức quà" biển tặng. Giữa mênh mông gió, nắng và sóng những chiếc lều canh ngao vươn lên giữa trời tựa những chú nhện khổng lồ. Đó không phải là những gã khổng lồ trong tác phẩm "Đôn – ki- hô – tê và cối xay gió" cũng không phải những con quái vật trong một bộ phim viễn tưởng ăn khách nào đó. Đó hẳn là sự cần mẫn và sáng tạo của người dân quê tôi đã tạo ra những cánh đồng ngao xa ngút tầm mắt. Bãi đất triều sẽ được chia ô tựa như cánh đồng làng, khác một điều ngư dân không gieo những hạt mầm nảy thành cây xanh mà gửi vào đất những hạt ngọc quý. Đó là điều cha nói với tôi khi thả ngao giống với kích cỡ mỗi chú to cỡ hạt cát vàng. Những hạt cát vàng, nay đã thành những kho vàng. Sự cần mẫn trong lao động suốt 18 tháng khi mùa xuân và thu sang là thời điểm thu hoach ngao tốt nhất. Bởi vào mùa xuân và thu với tiết trời dịu thích hợp cho việc bảo quản và người lao động không mất nhiều sức khi thu hoạch. Khi nước triều rút, tận dụng các dòng nước lạch sâu trên bãi người dân hút nước tới hệ thống vòi phun. Trước đó, trên bãi ngao đã được cắm sẵn những dải lưới dài với chiều cao gần một mét. Những người đàn ông khỏe mạnh dùng ống nước phun trực tiếp trên mặt bãi về hướng các dải lưới đã căng trước đó. Theo dòng nước cuốn, ngao sẽ được đẩy vào lưới cát và đất bủn sẽ trôi theo dòng nước. Những người phụ nữ khéo léo cho ngao vào bao và trở về chiếc thuyền đậu gần đó. Công việc sẽ tiếp tục cho đến khi nước triều dâng đầy bãi. Nước triều dâng, ngày làm việc tại bãi ngao kết thúc, bãi triều bạc đầu những con sóng, mũi tàu của chúng tôi dập dềnh trên từng đầu sóng. Hoàng hôn với dáng chiều muôn nghìn tía phía trời Tây. Một đêm trăng sáng trên biển, cá say trăng nhảy quanh mạn thuyền, đám lân tinh tha hồ dệt mảnh sao in trên mặt nước. Tôi đợi bình mình lên ngập tràn, rực rỡ. Chuyến đi này trở về tôi sẽ nói với cha về kho báu biển tặng tôi trong mùa Cô – vít (Dịch Corona). Biển nói tôi nghe về sự Kết thúc: "Kết thúc là một khởi đầu mới" ai cũng có cơ hội đó là ngày mai. Bình minh trên bãi ngao, cho tương lai của những người nơi đầu sóng mũi gió. HẾT