Tên truyện: Khi trái tim lỡ nhịp Tác giả: Mattreo041198 Thể loại: Tự truyện Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mattreo041198 Tôi - một đứa con gái 21 tuổi, từng bị nhiều người nói là lạnh lùng. Tôi ít nói với người lạ nhưng khi đã quen hơn rồi tôi sẽ rất lắm mồn. Tôi là vậy đấy, tôi rất nhát người lạ, rất nhiều lần bị đỏ mặt trước mặt trai lạ rồi. Tôi gặp anh vào kỳ thực tập tại UBND của tôi. Vì ngành của tôi là luật nên tôi chọn thực tập ở bộ phận chứng thực, ngồi nhận hồ sơ của dân, giải quyết cho họ. Buổi sáng thì nhiều việc hơn, còn buổi chiều thì ít hẳn nên tôi có thể ngồi chơi và buôn chuyện với mấy anh chị trong phòng được. Có những buổi sáng nhiều việc tới nỗi tôi quên luôn cả uống nước, mới vừa vào đến cửa đã có người dân ngồi chờ luôn rồi, quyên luôn cả buộc lại tóc sau khi đi từ nhà đến UB. Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào tuần thứ hai kỳ thực tập. Lúc đó một đoàn công an đi qua phòng tôi, tôi nhìn ra thì thấy hoa cả mắt chắc phải tầm trên 5 người. Tôi bị cận mỗi bên trên 1 độ nên tôi thấy ai cũng giống nhau cả, toàn màu xanh. Ai đi qua cũng nhìn vào chỗ tôi nên tôi nghĩ anh cũng vậy. Tôi hỏi chị tôi ngồi cách tôi 1 người: - Sao đông công an thế chị nhỉ, không lẽ có vụ gì? Tôi nghĩ là chắc đánh nhau hay gì đấy. - Chị cũng chịu đấy. Chị tôi nhìn tôi và trả lời. - Để anh đi xem thử. Anh T ngồi bên cạnh tôi nhìn bọn tôi rồi cười. Tôi thấy ở UB là nơi biết nhiều chuyện nhất, trên giời dưới biển có cả. Anh T đi một lúc quay lại thì nói là có 2 công an tỉnh, 3 công an huyện về làm công an xã, đang tinh giảm biên chế ấy mà, rồi anh than thở có đến mình không biết. - Nhưng anh công chức rồi mà. Mình nói. Mọi chuyện cứ thế qua đi. Rồi lần đầu tiên tôi nhìn rõ anh. Anh có dáng người cao, không thấy mỡ thừa luôn ý. Anh đi đến chỗ tôi và hỏi: - Chị ơi quyển biên lai xử lý vi phạm hành chính chỗ nào vậy? Trời ơi tôi có già đến mức vậy không mà kêu tôi là chị vậy trời, tổn thọ à, tôi mới 21 thôi à. Tôi "ghét" nhưng cũng không biết thật nên gọi anh K là cán bộ Tư pháp – Hộ tịch. Anh K ngồi xuống chỗ tôi rồi trả lời anh. Hai người đó nói chuyện với nhau, tôi lấy điện thoại ra lướt cho đỡ chán. Tôi nhìn lên vai thì thấy hàm thiếu úy, xuống ngực phải thì thấy tên H. Anh nhìn qua tôi hai lần, chắc do tò mò, tôi mặc đồ nghiêm chỉnh quá mà áo sơ mi quần tây đóng thùng, tại sao tôi biết anh nhìn tôi à vì tôi nhìn lén đó, thực sự nhìn gần anh rất đẹp trai, da trắng, mắt hai mí. Ở anh toát ra vẻ trưởng thành hơn tôi nhiều, anh đã đi làm rồi mà. Trái tim tôi lúc đó lạ lắm, đập nhanh hơn bình thường, như muốn nhảy ra ngoài vậy. Anh cảm ơn anh K rồi trở lại phòng mình. Về nhà lần đầu tiên tôi thấy tôi nhớ anh. Lần đầu tiên có cảm giác nhớ một người nó chân thực đến thế. Lần thứ hai anh và tôi giáp mặt nhau là ở nhà xe UB, hôm đó 11 giờ kém trưa, tôi đi cùng chị tôi ra lấy xe để về, đang lấy áo khoác mặc thì thấy anh ra hỏi chị tôi: - Chị tư pháp về chưa chị? Chị tôi làm bên Tư pháp - Hộ tịch luôn, hình như vừa nãy có xuống chỗ phòng CA xã để hỏi gì đấy về hộ khẩu của dân thì phải. Chắc do chị tôi đeo khẩu trang rồi nên không nhận ra. - Chị nè, sao thế? Chị tôi trả lời. Hai người nói chuyện với nhau trong khi tôi tiếp tục mặc áo khoác và đeo khẩu trang vào. Anh bảo với chị tôi: - Để chiều em lên CA huyện xem có thấy không. Rồi anh quay đi, tôi lên xe chị cùng về nhà chị. Vì nhà tôi ở xã khác nên tôi ở lại trưa nhà chị để cho đỡ tốn thời gian, chị tôi lấy chồng rồi nhé, nhà gần UB. Đến buổi chiều khoảng 3 giờ kém, anh qua phòng tôi lần nữa. Chị tôi ngồi ở đầu bên kia còn tôi ngồi ở đầu bên này phòng. Anh nói chuyện với chị về vụ sáng, rồi thêm mấy chuyện liên quan đến cong việc nữa, khoảng 5 phút sau, anh đứng lên đứng lên đi qua chỗ tôi, lúc đó tôi đang nghịch điện thoại, anh dừng lại rồi quay lại nói chuyện với chị tôi gì đấy đúng lúc có người dân vào nên tôi bỏ điện thoại xuống, xem họ cần gì. Tôi không biết anh có nhìn tôi không nữa, chắc không đâu, anh đâu có lý do gì để mà để ý tới một đứa mờ nhạt như tôi đâu. Anh đi ra bên cửa đối diện bàn tôi. Lần thứ ba anh và tôi giáp mặt nhau. Chiều đó, tôi qua phòng văn phòng để phô tô tài liệu, tôi nhờ chị B phô tô chứ tôi đâu có biết phô tô, chị B có một cái máy phô tô nhỏ ở trên bàn mình nên chị phô tô cho luôn. Nói chuyện với chị ấy được một tý thì anh bước vào. Anh nói với chị A còn lại trong phòng là máy phô tô ở phòng CA bị hỏng nên em mang nên đây. Chị A bước ra chỗ máy phô lớn ở gần cửa, rồi bắt đầu phô tô cho anh. Tôi quay lại nhìn, chỉ thấy sau lưng anh thôi, anh phải cao hơn tôi một cái đầu mất. Phô tô xong, tôi cảm ơn chị B rồi về phòng. Các bạn biết tại sao tôi lại không đến trước mặt anh và bắt chuyện với anh không, bởi vì tôi rất nhát với trai lạ, cứ thấy họ là tôi câm như hến vậy, tôi không biết nó có liên quan đến chuyện hồi nhỏ của tôi không nữa. Năm lớp 1 tôi từng bị một đám con trai cùng lớp trêu trọc, nó hình thành lên tính cách của tôi, tôi không còn nói chuyện nhiều với bọn con trai nữa. Cũng buổi chiều hôm đó, có dân nên tôi phải đi ký giấy tờ, thu tiền xong vì không có tiền lẻ thối lại nên tôi hỏi chị tôi, rồi chị C bên văn hóa nữa nhưng không có, tôi lại phải qua phòng văn phòng để nhờ đổi hộ, tôi không nghĩ anh còn ở đấy, anh đang nói chuyện với chị A và chú chủ tịch xã. Tôi bước vào hỏi chị A vì chị gần tôi nhất: - Chị có tiền lẻ không ạ. Tôi dơ đồng tiền chẵn lên cho chị thấy ý là đổi cho em với. - Chị không có. Tôi nhìn cả phòng, định qua chỗ chú chủ tịch thì anh cất tiếng: - Đây có này. Anh đứng dậy rồi lấy ví ra. Tôi bước qua chỗ anh, lúc đó khoảng cách giữa anh và tôi rất gần, chỉ là nửa mét. Chị A lên tiếng: - Có ý gì đây? Tôi nhìn thấy chị cười. Tôi nghĩ chắc chị tròng hai bọn tôi thôi. Tôi không nhìn anh mà chỉ hơi mỉn cười nhẹ sau khi nghe câu đó, anh đáp với chị: - Ý gì đâu ạ. Tôi nghe thấy tiếng anh cười khi trả lời câu đó. Rồi cả chị A, B và chú chủ tịch cùng phá lên cười. Tôi đưa tiền chẵn cho anh bằng tay phải còn tay trái tôi lấy tiền lẻ từ anh, tôi đã cố tình để ngón tay tôi và anh không chạm nhau, vì chắc chạm ngón tay với anh thì tôi sẽ bị đỏ mặt lên mất, tôi sợ tôi lại ngại quá mức rồi mọi người lại trêu nữa. - Em cảm ơn. Tôi nói rồi bước về phòng. Cả quá trình tôi đều không nhìn anh. Tôi nghĩ chắc anh có bạn gái rồi. Ngày cuối cùng tôi đi thực tập, buối sáng tôi vừa mới đến, có hai người ngồi trước để chờ lấy giấy tờ vì anh K đã đưa đi ký rồi, tôi ngồi sửa soạn lại cái bàn. Anh đi qua và nhìn vào chỗ tôi, đó là lần đầu, lần thứ hai anh đi qua thì không nhìn vào chỗ tôi nữa. Đến chiều, chị tôi đã chuẩn bị trái cây để tôi qua mời UB chia tay kết thúc thực tập, tôi qua mời hết các phòng, vì buổi chiều ít người đi nên cũng ít người qua. Anh T nói: - Qua mời mấy anh CA chưa. - Để em qua nói. Tôi đi qua phòng CA xã thì thấy có 3 người nhưng không có anh, chắc chiều nay anh xin nghỉ. Tôi mời 3 người họ, họ kêu ừ nhưng cuối cùng không ai qua. Chắc có lẽ tôi và anh không có duyên đâu. Tôi vẫn luôn có hy vọng anh chưa có bạn gái, nhưng tôi lại không một lần dám nói chuyện với anh cho tử tế, chắc anh nghĩ tôi là một đứa lạnh lùng khó gần lắm đây. Tôi đã từng nghe một câu: "Nếu họ thích họ sẽ tìm cách, nếu họ không thích họ sẽ tìm lý do", nếu như anh chưa có người yêu, anh cũng không thích tôi đâu. Có những thứ cầm lên được thì phải đặt xuống được, tôi bắt buộc phải buông bỏ đoạn tình cảm này thôi, vì tôi chỉ là đơn phương người ta, để càng lâu người đau khổ sẽ chỉ có mình tôi thôi. Tôi biết sẽ cần thời gian rất dài để có thể quyên một người, tôi mong vì thời gian tôi biết anh quá ngắn tôi sẽ buông bỏ được. Tạm biệt anh, tạm biệt lần đầu tiên trái tim em biết rung động vì một người khác phái, rồi mấy ngày nữa thôi em sẽ phải trở lại trường để tiếp tục việc học của mình, tiếp tục là một cô sinh viên năm cuối vui tươi và cuộc sống của em sẽ đầy thử thách phía trước. Em sẽ coi anh như là một kỷ niệm đẹp thời sinh viên của mình. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là nhớ một người. Cảm ơn kỳ thực tập đã cho tôi gặp anh. Hết