Mặt trời lặn xuống bờ ao Ngọn khói xanh lên, lúng liếng Vườn sau gió chẳng đuổi nhau Lá vẫn bay vàng sân giếng Xóm ngoài, nhà ai giã cốm Làn sương lam mỏng, rung rinh Em nhỏ cưỡi trâu về ngõ Tự mình làm nên bức tranh Rào thưa, tiếng ai cười gọi Trông ra nào thấy đâu nào Một khoảng trời trong leo lẻo Thình lình hiện lên ngôi sao Những muốn kêu to một tiếng Thu sang rồi đấy! Thu sang! Lòng bỗng nhớ ông Nguyễn Khuyến Cõng cháu chạy rông khắp làng.. 1973 Trần Đăng Khoa