Truyện Ngắn Khi Chồng Ngoại Tình - Hắc Cô Nương

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Hắc Cô Nương, 14 Tháng bảy 2019.

  1. Hắc Cô Nương

    Bài viết:
    57
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng chín 2019
  2. Hắc Cô Nương

    Bài viết:
    57
    Chương 1: Tuyệt Vọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khoa và Mỹ yêu nhau trong bốn năm đại học, gia đình Mỹ không chấp nhận Khoa vì gia đình Khoa nghèo, nhưng sau hai năm kiên trì sống chết có nhau thì gia đình cô mới chấp nhận cho họ kết hôn, những tưởng tháng ngày sau này là một chuỗi ngày hạnh phúc, ai ngờ đâu sau một năm chung sống, Mỹ đã kiểm tra ra mình không thể có con trong một lần khám bệnh. Cô buồn bã tuyệt vọng, nhưng Khoa luôn động viên an ủi cô, anh nói con cái đối với anh không quan trọng, anh chỉ cần cô thôi. Cảm động trước tình cảm của anh, cô đã cố gắng vượt qua nỗi đau đó, sau sáu tháng suy nghĩ đắn đo, cô bàn với chồng đi xin con nuôi. Chồng cô vui vẻ đồng ý, Khoa nói để anh lo vụ này cho, cô tin tưởng chồng không một chút nghi ngờ.

    Nhưng chờ đợi Mỹ là hình ảnh cô bạn thân gửi qua cho mình sau nửa năm làm cô chết lặng.

    - Đây có phải là chồng mày không Mỹ?

    - Hình này ở đâu mà mày có? Tôi hỏi lại.

    - Hôm nay tao đến bệnh viện, mày cũng biết em chồng tao làm ở khoa sản mà, vừa định ra về thì tao thấy ai giống ông Khoa nhà mày nên tao lén nhìn xem. Bạn cô ngập ngừng rồi nói tiếp:

    - Mày nên bình tĩnh, cô gái kia đang mang thai hai tháng.

    Mỹ như điên dại đi, cô không còn nghe bạn cô nói gì nữa, trong đầu cô chỉ còn lại câu nói của bạn cô "mang thai hai tháng" và hình ảnh Khoa tay trong tay với người phụ nữ khác, nụ cười đó, gương mặt đó đã thể hiện hết sự hạnh phúc mà lần thứ hai cô thấy sau lần cô đồng ý làm người yêu của anh.

    Cô đau đớn, tuyệt vọng. Bây giờ cô phải làm gì đây, có ai chỉ cho cô với, cô đã như cái xác không hồn, chết mòn mỏi trong ngôi nhà từng được gọi là tổ ấm này.

    Sau ba ngày cô đã khóc hết nước mắt cùng lời an ủi của bạn mình, cô quyết định làm rõ ràng mọi chuyện. Cô móc điện thoại gọi cho anh, Khoa nhanh chóng bắt điện thoại

    - Vợ à, anh nhớ em quá, em đã ăn cơm chưa?

    - Em ăn rồi, khi nào anh về? - Cô hỏi lại

    - Em cố gắng chờ anh thu xếp công việc, vài ngày nữa anh về.

    - Vụ con nuôi anh đã sắp xếp tới đâu rồi? - Cô cắn môi để cho mình thêm dũng khí, cất tiếng hỏi anh.

    - Anh đang tìm, em yên tâm đi. Anh sẽ đem về cho em một thiên thần xinh đẹp. Giọng anh cao hứng trả lời cô.

    - Thôi anh làm việc đi, tranh thủ về sớm.

    - Em nghỉ đi. Anh yêu em..

    Cô tắt điện thoại không đợi anh nói hết. Cô không muốn nghe thêm lời giả dối nào nữa. Cô không thể chịu nổi nữa rồi, chắc cô điên mất. Cô phải làm gì đây?

    Khoa bước vào nhà, dang tay ra ôm vợ, anh định hôn lên môi cô, nhưng cô né tránh, anh hỏi:

    - Em sao thế?

    - Anh đi xa về chắc mệt mỏi, đi nghỉ đi tí ăn cơm.

    - Anh chỉ muốn ôm bà xã ngủ thôi.

    Anh nháy mắt với cô và kéo cô vào phòng ngủ đè cô ra giường. Cô chống cự đẩy anh ra, anh càng thích thú sáp tới. "Bốp" cô không kịp suy nghĩ đã vươn tay ra tát anh. Anh ngơ ngác cùng tức giận hét lên:

    - Em đang nổi điên cái gì chứ?

    - Tại sao anh có người phụ nữ bên ngoài mà còn đối xử với tôi như vậy?

    Cô nhịn không nổi cũng lớn tiếng đáp lại anh cùng nỗi nghẹn ngào uất ức. Anh ngơ ngác, trong đầu nghĩ "thì ra cô đã biết" vậy thì cũng không còn gì để giấu nữa.

    - Em phải hiểu anh là con một, cha mẹ luôn muốn có cháu ẵm bồng, đợi người phụ nữ kia sinh rồi anh đem đứa bé về cho em nuôi, em vẫn là vợ anh, là mẹ của đứa bé. Không có gì thay đổi cả.

    - Anh im đi, anh là một kẻ ích kỷ. Anh có hỏi qua tôi suy nghĩ như thế nào không? Anh có biết cảm giác khi phát hiện chồng mình có con với người phụ nữ khác nó đau đớn thế nào không? Anh nói anh yêu tôi mà lên giường cùng người phụ nữ khác, anh xem tôi là gì? Thật ghê tởm!

    - Em đừng suy nghĩ tiêu cực như thế, dù sao mình nuôi con anh còn hơn đi nuôi con người khác. Em vẫn là người phụ nữ anh thương yêu nhất.

    - Anh đi đi, hãy để tôi yên, tôi không muốn thấy mặt anh. Nói xong cô đẩy anh ra khỏi phòng và đóng cửa lại

    Hai năm rồi, từ ngày cha mẹ cô mất anh là người thân duy nhất của cô. Bây giờ anh lại đối xử với cô như thế, cả thế giới trong cô như sụp đổ, cô còn lưu luyến gì nữa. Không ai cần cô. Cô suy nghĩ nếu cô chết đi, anh sẽ đau khổ hối hận vì đã đối xử với cô như thế. Đúng! Phải làm cho anh ta hối hận, phải đau khổ. Cô viết tất cả lên facebook của mình hẹn thời gian đăng, công bố tất cả tội lỗi của anh cho mọi người đều biết. Cô khoái trá cười như nhìn thấy hình ảnh đau khổ cùng cực của anh. Cô quyết định..

    Cô đang ở đâu đây, bên tai có tiếng ai nói vậy?

    - Hôm nay tôi tới đây để cám ơn cô, nếu cô không tự tử thì tôi và anh Khoa không thể danh chính ngôn thuận đến với nhau đâu.

    - Đã như ý em muốn rồi, còn nói chuyện đó làm chi, dù sao cô ấy vẫn là vợ anh.

    - Cô ấy là vợ anh còn em là gì? Cô ta như muốn khóc hỏi Khoa.

    - Thôi mà, em là mẹ con anh, em là lớn nhất. Đi về thôi, bụng đã lớn như thế mà không biết chăm sóc mình nữa.

    Thì ra cô chưa chết, nhưng kết quả lại không như những gì cô mong muốn. Anh không những không đau khổ mà còn vui vẻ hạnh phúc vì cái chết của cô. Cô nghĩ mình thật ngốc. Chết vì loại người đó thật không đáng tí nào phải không?

    (còn tiếp)
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2019
  3. Hắc Cô Nương

    Bài viết:
    57
    Chương 2: Buông Tay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chi lấy chồng được chín năm, họ có hai con trai với nhau, con lớn của cô tám tuổi, đứa bé bốn tuổi.

    Chi làm công nhân may, vì muốn có thời gian chăm sóc con nên cô chọn làm ca đêm.

    Mỗi buổi chiều cô cho con tắm rửa cơm nước, lo bài vở cho đứa lớn xong lại trông ngóng chồng về để cô kịp giờ tới công ty.

    Đã mấy năm rồi, có đôi lúc cô cảm thấy rất mệt mỏi, Đạt làm tư nhân bên ngoài, có nhiều khi anh được nghỉ, nhưng có bao giờ anh chịu về nhà sớm phụ vợ chăm con đâu, anh toàn hẹn bạn bè nhậu nhẹt say xỉn, quên cả giờ về có khi Chi phải nhờ hàng xóm trông con giúp vì không xin nghỉ làm được.

    Cô tủi thân lắm, cha mẹ cô mất sớm bên chồng thì không nhờ vả được, hai vợ chồng phải tay trắng ra riêng. Cô luôn cố gắng vì gia đình, vì con cái thế mà sao anh không hiểu.

    "Kẹt."

    Tiếng mở cửa đã kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ đó. Ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh đã ngồi xuống cô liền nhẹ giọng hỏi:

    "Sao hôm nay anh về trễ thế? , công việc bận lắm sao?"

    Vừa hỏi cô vừa rót cho anh ly nước, cô đưa đến trước mặt anh thì chỉ nhận lấy cái nhíu mày khó chịu.

    "Bỏ đó đi."

    Nói xong anh cũng không màng gì đến cơm nước, hay quan tâm hỏi thăm con cái gì, chỉ lôi điện thoại trong túi ra mà chơi.

    Hôm nay cô cố tình xin nghỉ một ngày ở nhà để nói chuyện với anh, nhưng thái độ của anh vẫn làm ngơ không để ý. Cô nhẫn nhịn không nổi nữa lên tiếng:

    "Em nghĩ hai vợ chồng mình cần nói chuyện."

    Anh ngẩng đầu nhìn cô tìm tòi một cái rồi lại dán mắt tiếp tục vào điện thoại, giọng nhàn nhạt vang lên "có cái gì cần nói?"

    "Dạo này thời gian gặp mặt nhau càng ngày càng ít, lần nào cũng là cãi vã vì chuyện không đâu, anh thấy vậy là bình thường sao?"

    "Vậy cô muốn gì nữa? Tôi cũng đã chăm con cho cô đi làm rồi còn đòi gì nữa?"

    Những điều muốn nói đều bị nghẹn lại, cô không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào nữa, cô nhìn anh thật lâu mong tìm lại hình ảnh người thanh niên ngày xưa khi theo đuổi cô, thật buồn cười cô đã tin những lời hứa hẹn của anh, cái gì là cả đời chứ, hai năm yêu nhau chin năm chung sống, đổi lại là gì chứ?

    "Cô đã không có đi làm thì thôi tôi đi nhậu với bạn đây."

    Nói xong rồi đứng dậy bước đi cũng không thèm quay đầu nhìn cô một cái.

    Đợi khi cửa đóng lại rồi, cô nhịn không được bật khóc nức nở, cô không hiểu cuộc sống của bọn họ sao lại ra nông nổi này chứ..

    Bỗng một bàn tay nhỏ giơ lên lau nước mắt trên mặt cô, cô giật mình quay đầu nhìn thì bắt gặp cặp mắt to đen láy của con trai nhỏ của cô "Mẹ ơi! Ba lại ăn hiếp mẹ nữa ạ?" Cô lau vội nước mắt mỉm cười với con "sao con không ngủ tiếp, mẹ làm con thức giấc à?" "Mẹ đừng khóc mai mốt con lớn con làm nuôi mẹ" nói rồi thằng bé ôm chặt cô "mẹ biết con trai cưng mẹ rất thương mẹ mà, ngoan để mẹ bế con đi ngủ nhé" Không biết con trai đã ngủ bao lâu rồi, nhưng cô nằm mãi vẫn không thể nào ngủ được, vẫn liên man trong suy nghĩ của mình.

    Chiều nay anh về nhà thật sớm, chuẩn bị quần áo đi tắm cô hỏi thì anh bảo đi ăn cưới đứa bạn làm chung.

    Chi cắm cúi lau bàn, thì điện thoại anh để gần nơi cô lau vang lên tiếng tin nhắn, mắt cô lướt qua màn hình điện thoại, cô không tin vào mắt mình, cả người ngu ngơ như cái xác không hồn.

    Cô không biết anh đi khi nào, cô ngồi lặng mắt nhìn hai đứa con đang xem tivi, nội dung tin nhắn như in sâu vào trong mắt cô, nhìn đâu đâu cô cũng thấy "Anh yêu, tám giờ gặp nhau ở chỗ cũ nhé. Hôn anh!" Thì ra anh có người khác bên ngoài, nên anh mới đối xử với cô như vậy, cô thấy rõ vẻ mặt khi đọc tin nhắn khi nãy của anh:

    "Vợ yêu."

    Anh lưu trong điện thoại như thế, tim cô đau quá đau đến nỗi cô thở không nổi, cô phải làm gì đây? Phải làm gì đây?

    Sau khi đắn đo hai ngày rồi cô quyết định tìm cách liên hệ với người thứ ba kia, cô lấy hết bình tĩnh đến chỗ hẹn, cả người cô run rẩy, đến cả giọng nói cũng không kiềm chế được hơi run, cô uống một ngụm nước mở miệng "Tôi là vợ anh Đạt, hôm nay tôi hẹn cô ra đây.." ngừng một chút rồi cô lại nói tiếp "cô có biết anh ấy đã có vợ con không?"

    Mặt của cô ta trắng bệch, sợ hãi nhìn tôi líu ríu trả lời "Em không biết anh ấy đã có vợ, em xin lỗi chị!"

    "Ha ha."

    Cô cười như con điên, không quan tâm đến những ánh mắt của người khác đang nhìn mình, cô nhìn cô ta hỏi thêm "hai người quen nhau bao lâu rồi?"

    Cô ta nhìn cô rồi nhỏ giọng đáp "hai năm rồi."

    "Đã hai năm rồi, thời gian không ngắn nhỉ!"

    Cô coi thường mình, chồng mình ngoại tình đã hai năm mà cô không biết, thật là..

    "Cô về đi, tôi chúc cô sẽ mãi giữ được chồng!"

    Cô không muốn nói thêm một câu nào với cô ta nữa.

    Về đến nhà, cô liền gọi cho anh về nhà gấp, cô muốn biết anh muốn giải quyết vấn đề này ra sao. Dù sao thì lòng cô cũng đã hết cảm giác rồi, không biết đau là gì nữa.

    "Bây giờ thì cô đã biết rồi, thì tôi cũng không cần nói nhiều nữa, ly hôn hay không thì tùy cô, chứ tôi không bỏ cô ấy được."

    Thật mỉa mai làm sao, nếu người đàn ông như vậy mà cô vẫn cần, thì làm sao cô có thể ngẩng mặt lên mà sống tiếp tục đây.

    "Ly hôn đi, con thì mỗi người một đứa."

    Cô dứt khoát, anh cười sung sướng "Ok, tôi đứa lớn, làm đơn đi tôi ký"

    Cô nhớ như in cái tình cảnh ba năm về trước, đã ba năm rồi, cuộc sống của cô cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, cô đã đón con trai lớn của mình về cạnh cô, bây giờ cả nhà cô luôn vui vẻ đầy ắp tiếng cười.

    Mọi người ai cũng có quyền được hạnh phúc, vì cái gì mà phụ nữ luôn phải hy sinh chịu đựng đau khổ, chồng ngoại tình cũng ráng chịu đựng rồi than khổ, luôn nói chịu đựng vì con cái, nhưng có ai nghĩ tới chưa, khi trẻ con sống trong môi trường như vậy thì tương lai sau này chúng sẽ ra sau?
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...