Ngôn Tình [Dịch] Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bá Đạo - Một Nắm Tuyết

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hanna nguyễn, 31 Tháng tám 2020.

  1. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Kết Hôn Chớp Nhoáng: Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài Bá Đạo.

    Tác giả: Một nắm tuyết

    Thể loại: Ngôn tình, lãng mạng, sủng

    Số chương: Đang ra

    Dịch giả: Hanna nguyễn

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm dịch của Hanna nguyễn

    Giới thiệu nội dung:​

     
    Nhung150290Thuhoai8 thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2020
  2. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1: BỎ TRỐN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào lúc chín giờ đêm, bên trong khách sạn

    Hai cô gái trẻ đang bỏ chạy khỏi căn phòng riêng sang trọng.

    "Bắt chúng và đừng để cô ấy chạy trốn!"

    Hai cô gái chia nhau ra bỏ chạy, theo phía sau là hàng chục vệ sĩ mặc đồ đen.

    "Nhất định phải đem hai người phụ nữ đó bắt về cho ta!"

    Sau đó, một người đàn ông mập mạp bước ra khỏi phòng riêng với sợi dây chuyền vàng trên cổ.

    Gã mập vừa đi vừa mắng: "Đêm nay tao phải chơi cho hai ả đó sống không bằng chết."

    Dù có chạy trốn thì trốn đi đâu?

    Uống xong ly rượu đó của hắn, bất kể là nữ nhân nào, một khi thuốc có tác dụng, Chúng chỉ có thể bị ta ăn thịt.

    Với Gương mặt thanh tú ửng hồng, làn da trắng như tuyết, đôi mắt ngấn lệ, Lục Tiểu Ngọc trong bộ váy trắng càng thêm quyến rũ.

    Nhưng bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ, say rượu liên tục đánh khiến cô luôn có ý muốn ngủ.

    Nhưng sự truy đuổi của mấy tên vệ sĩ phía sau không cho phép cô chần chừ.

    Cầm chiếc túi màu hồng trong tay, Lục Tiểu Ngọc liều mạng chạy trong hành lang khách sạn, cuối cùng vào thang máy, rồi bấm lên tầng cao nhất.

    Bởi vì cô chạy quá nhanh, những giọt mồ hôi mịn đã rỉ ra trên trán, và khuôn mặt cô đỏ bừng.

    Lục Tiểu Ngọc ra khỏi thang máy, dựa vào tường, vỗ ngực, cảm thấy lo lắng.

    Cô đến đây để cứu cô bạn thân của mình, những không ngờ đụng phải người khó guair quyết như vậy.

    "Nhanh lên, cô ấy vừa đi thang máy lên, ông chủ nói phải bắt được người về".

    Đột nhiên có tiếng nói của vệ sĩ truyền đến, đôi mắt xinh đẹp của Lục Tiểu Ngọc mở to, vẻ mặt hoảng sợ.

    Trong cơn hoảng loạn, cô chạy về cánh cửa phòng phía trước.

    Nghe được phía sau có tiếng bước chân tiến tới, cô hốt hoảng đẩy mạnh cánh cửa.

    Vốn tưởng rằng cánh cửa sẽ bị khóa, nhưng không ngờ khi cô đẩy liền mở ra.

    Lục Tiểu Ngọc không có thời gian suy nghĩ nhiều, liền vội bước vào căn phòng trốn bên cạnh giường.

    Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào..

    Cô co tròn người bên tủ đầu giường, cuộn mình thật mạnh lại, trong lòng cứ suy nghĩ đến việc không để bị người bên ngoài bắt gặp, cô hoàn toàn không để ý đến âm thanh trong phòng tắm.

    Một tiếng mạnh rầm, cánh cửa bị đạp tung ra

    Năm sáu vệ sĩ mặc đồ đen xông vào.

    Sau khi những vệ sĩ đó bước vào, họ bắt đầu lục soát tìm kiếm người mà không nói lời nào.

    Lục Tiểu Ngọc co rút người nếp sát vào trong, không dám nhúc nhích, đến thở cung không dám thở mạnh.

    Cô biết những người đó có sức mạnh như thế nào, một khi bị bọn họ bắt thì đêm nay nhất định sẽ sống không bằng chết.

    Đột nhiên, một vệ sĩ bước đến chổ nơi cô đang trốn.

    Lục Tiểu Ngọc hít một hơi, sắc mặt tái nhợt.

    Tuy nhiên, trước khi vệ sĩ tìm thấy cô, thì cô đã nghe thấy một tiếng gầm.

    Lục Tiểu Ngọc không dám ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nghe rõ những vệ sĩ bên ngoài liên tục xin lỗi.

    "Mộ tổng, thực xin lỗi, chúng tôi không cố ý, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay.."

    Sau đó, có một tiếng sập khác, và cánh cửa được đóng lại một cách mạnh mẽ.

    Nhóm vệ sĩ không rời đi, trong lòng Lục Tiểu Ngọc hơi lắng xuống một chút.

    Cô cúi đầu vừa động, đang định đứng dậy rời đi.

    Nhưng ở trên đầu đột nhiên có một giọng nói lãnh đạm, "Ai phái ngươi tới đây?"

    Giọng nói mỏng manh lạnh lùng không chút ấm áp.

    Lục Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt, với đôi mắt hốt hoãng.

    Còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đối diện, liền bị anh ta kéo ngã vào trong lòng ngực mạnh mẽ nóng bỏng.

    "Anh làm gì vậy, buông tôi ra." '

    Lục Tiểu Ngọc kêu lên vùn vẫy, cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng cô không thể cử động khi bị anh ôm trong lòng như vậy.

    Đồng thời cô cũng cảm thấy trên người mình có một cảm giác lạ, cảm giác rất khó chịu, cơ thể dần nóng lên.

    "Chết tiệt!"

    Cô nghe thấy tiếng người đàn ông chửi rủa.

    Sau đó, cô bị người đàn ông ném mạnh xuống giường.
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng chín 2020
  3. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Tiểu Ngọc choáng váng sau khi bị ném lên giường, cảm giác nóng trên người càng lúc càng mạnh.

    Cô khó chịu vặn vẹo người, mí mắt có chút nặng trĩu, còn chưa kịp mở mắt đã nhìn thấy người đàn ông đang đè lên mình.

    Cô bị sao vậy?

    "Không, không muốn.."

    Luc Tiểu Ngọc sững sờ đẩy lùi người đàn ông trên người, giọng nói có chút đau đớn.

    Tuy nhiên, tiếng rên rỉ trầm thấp như mèo này lọt vào tai Mộ Vân Thâm, nhưng lại có vẻ như đang dụ dỗ.

    Mộ Vân thâm nheo đôi mắt lãnh đạm nhìn người phụ nữ ở dưới thân thể mình.

    Khuôn mặt rất xinh xắn với hai má ửng hồng quyến rũ, và dường như không hề trang điểm.

    Ngay cả khi không trang điểm cũng có thể xinh đẹp như vậy.

    Nhưng anh vốn không thích gần phụ nữ chút nào!

    Chỉ vì ly rượu đó thôi, chết tiệt!

    "Không, không muốn.."

    Chỉ trong chốc lát, tác dụng của thuốc trong cơ thể Lục Tiểu Ngọc đã bộc phát.

    Cô hoàn toàn mê muội, nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại vẫn duy trì tư thế chống cự.

    * * *

    Mộ Vân Thâm nhíu mày, trong lòng không muốn chạm vào nữ nhân này.

    Nhưng anh ta, cũng bị người khác bỏ thuốc vào ly rượu như Lục Tiểu Ngọc, nên không thể chống lại được..

    "Đồng ý.."

    Lục Tiểu Ngọc đã hoàn toàn mơ hồ, khuôn mặt đỏ bừng, cất giọng nhẹ nhàng đầy cám dỗ.

    "Được thôi, niếu cô đã yêu cầu!"

    Cuối cùng, Mộ Vân Thâm không thể chịu được sự tra tấn của tác dụng thuốc, và với một tiếng gầm gừ nhỏ, anh ta xé bỏ chiếc khăn tắm quấn quanh người, và vươn tay xé toạc quần áo của Lục Tiểu Ngọc.

    Anh cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại.

    Mùi hương thơm khiến anh có chút bị mê hoặc.

    Ý thức dần biến mất dưới sự tàn phá của sự kích thích.

    "Đau.."

    Cơn đau đột ngột ập đến, khiến cho sự tỉnh táo của Lục Tiểu Ngọc cũng lấy lại được một chút.

    Nhưng cô vẫn không mở được mắt.. Nước mắt lưng tròng đau đớn.

    Sau đó, cô cảm thấy nước mắt của mình được người nào đó hôn lau khô.

    * * *

    Bên ngoài, Hà Sở nhặt một thứ gì đó ở cửa và cau mày.

    Chủ tịch đang ngủ?

    Hình như bên trong còn có người?

    Lục Tiểu Ngọc thức dậy vào sáng sớm.

    Cô đột ngột ngồi dậy, toàn thân đau đớn, như bị ai đè lên.

    Cô nhìn nghiêng, và có một người đàn ông đang ngủ bên cạnh cô, nhưng lưng của anh ta lại hướng về phía cô.

    Trên người cô cảm thấy hơi lạnh, cô nhận ra mình không mặc gì, khi nhìn xuống thì thấy cơ thể cô đầy vết bầm tím.

    Những dấu vết này rõ ràng khiến cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.

    Lục Tiểu Ngọc choáng váng, nước mắt lưng tròng.

    Chạy trốn vẫn không thoát được vận đen.

    Nhưng người đàn ông này?

    Cô quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, cô thậm chí không có dũng khí nhìn mặt anh ta.

    Cô nhớ đêm qua có người nói rằng có một vài người trai bao đặc biệt ở tầng trên cùng.

    Người đàn ông này chỉ là một trong số họ sao?

    Anh đang ngủ?

    Lục Tiểu Ngọc cắn môi, cúi đầu tìm quần áo, nhưng phát hiện váy đã bị xé toạc.

    Chịu đựng cơn đau của cơ thể, cô bước xuống giường, lấy quần áo lót rải rác trên sàn và mặc vào, sau đó phải lấy bộ đồ treo bên cạnh và quấn quanh người.

    Túi xách của cô cũng bị mất dưới gầm giường.

    Mở túi, lấy ví ra và thấy bên trong chỉ có 25$..

    Nàng nghiến răng nghiến lợi, lấy ra đặt ở trên giường, cho dù là có hơi ít nhưng bấy nhiêu chất cũng đủ..

    Cô thực sự không có tiền.

    Lục Tiểu Ngọc lấy cây bút mang theo trong túi ra và viết một ghi chú.

    Lương tâm cắn rứt, cô không dám nhìn người đàn ông trên giường, chạy ra khỏi khách sạn coi như chạy trốn, cô không để ý rằng bên cạnh đó treo một bộ đồ thủ công đắt tiền.
     
  4. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 3: ĐI ĐIỀU TRA NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ NGAY LẬP TỨC.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Mộ Văn Thâm tỉnh dậy, không có ai ở bên, nhiệt độ hơi ấm vẫn còn dư âm lại, Lục Tiểu Ngọc chỉ mới đi được năm phút.

    Anh ngồi bật dậy, khoe cơ bụng 8 múi quyến rũ.

    Anh xoa xoa cái trán đau đớn, nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, sắc mặt u ám đến mức gần như nhỏ giọt mực.

    Anh vươn tay, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn đầu giường, gọi vào đường dây bên trong.

    "Tịch Mạt, đến ngay lập tức."

    Vứt chiếc điện thoại, anh cáu kỉnh đứng dậy, chỉ thấy bên cạnh mình là một vệt đỏ chói mắt.

    Đêm qua người phụ nữ đó vẫn còn là một trinh nữ?

    Mộ Văn Thâm cau mày..

    Quay ngang, anh nhìn thấy tờ tiền 25 tệ trên giường và một tờ giấy.

    Những dòng chữ trên tờ giấy viết khá đẹp.

    Nhưng hai chữ đó đã hoàn toàn chọc giận Mộ Vân Thâm.

    Trả phí!

    Trả phí nghĩa là gì.

    Hay là người phụ nữ đó đã nghỉ đêm qua anh là một trai bao phục vụ?

    Và Mộ Vân Thâm anh chỉ đáng giá 25 tệ sao?

    Mười lăm phút sau, trợ lý của Mộ Vân Thâm đến khách sạn.

    "Đi tìm xem người phụ nữ vào phòng tối hôm qua là ai!"

    Mộ Vân Thâm mặt lạnh nói.

    Tịch Mạt vừa mới vào..

    Nhìn thấy quần áo rãi rác khắp sàn nhà mới biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

    Nhìn thấy điều này, Tịch Mạt ngay lập tức bị sốc.

    Chủ tịch luôn bảo vệ thân như ngọc, đêm qua đã phạm giới, ngủ với nữ nhân?

    Và bây giờ kiêu anh phải điều tra tung tích của người phụ nữ đó.

    Chủ tịch thích người phụ nữ đó sao?

    "Cậu còn đang đứng đó làm gì? Tôi muốn biết câu trả lời trong vòng một giờ."

    Tịch Mạt hồi phục tâm trạng, sắc mặt liền tối sầm.

    "Vâng, chủ tịch tôi sẽ đi ngay."

    Rồi vội vàng xoay người đi ra.

    Hắn biết hậu quả của việc chọc giận chủ tich là sẽ sống không tốt.

    Không ngờ, Mộ Văn Thâm lại ngăn anh lại, "Gửi một bộ đồ qua ngay."

    Người phụ nữ chết tiệt, đã cho anh 25 tệ còn lấy đi bộ đồ của anh?

    Lúc này, Lục Tiểu Ngọc vừa tắm xong thay quần áo sau khi trở về nhà cho thuê, định ngủ một giấc trên giường.

    Đột nhiên, điện thoại reo vào lúc này.

    Cô sốt ruột cầm điện thoại, nhìn xuống màn hình, khuôn mặt thanh tú, lập tức lạnh lẽo.

    Lục Tiểu Ngọc buồn bã trả lời điện thoại.

    Kết quả là cô nghe thấy tiếng gầm rú từ đầu dây bên kia, "Lục Tiểu Ngọc, nửa tiếng nữa cô mau về nhà, nếu không cô sẽ không yên đâu."

    Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng sau nửa giờ, Lục Tiểu Ngọc đã trở về nơi gọi là nhà.

    Cô ngẩng đầu liếc nhìn căn biệt thự lộng lẫy trước mặt, vị trí đắc địa, không khỏi nhếch môi.

    Công ty sắp sụp đổ mà cô vẫn có thể sống ở đây, có vẻ như cô sẽ cũng bị ép đưa lai cổ phần cuối cùng.

    "Đúng là con gái hư, cánh cứng cáp rồi. Mấy tháng nay đâu chịu về nhà?"

    Khi vừa bước vào, Lục Tiểu Ngọc đã được chào đón bằng một cốc nước lạnh.

    Cũng may, loại màn kịch này cô đã quen từ lâu, khéo léo tránh sang bên cạnh.

    Cô ngước mắt lên, nhìn người phụ nữ đang đối mặt tức giận, lạnh lùng nói: "Bà Lục, không phải tôi đã thành niên từ năm mười tám tuổi rồi sao. Tôi có thể ra khỏi nhà này. Bà bảo tôi trở về có chuyện gì?"

    "Phải rồi, cô giờ đã biết lớn tiếng nói lại rồi!"

    Nghe vậy, An Huệ vô cùng tức giận, giẫm lên đôi giày cao gót mười phân, tiến tới định đánh vào người của Lục Tiểu Ngọc.

    Lục Tiểu Ngọc liền né tránh.

    Đúng lúc này, có người duỗi tay ngăn cản An Huệ, cau mày nói: "Được rồi, Tiểu Ngọc vừa mới trở về, bà làm sao vậy, chúng ta còn có chuyện muốn nói với Tiểu Ngọc."

    Diễn trò?

    Lục Tiểu Ngọc cười chế nhạo và nhìn qua người đàn ông đứng cạnh An Huệ, chính là cha cô Lục Quán Chung.

    Hôm nay có chuyện gì mà lại gọi tên cô một cách thân thiết thế?
     
  5. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4: ĐI GẶP MẶT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe xong lời nói của chồng, An Huệ mới nhớ ra chuyện đang cần nói, không còn cách nào khác, đành nén cơn tức giận trong lòng.

    Sau khi ba người ngồi xuống, An Huệ nhìn Lục Tiểu Ngọc và nói: "Tiểu Ngọc, con cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc kết hôn rồi. Cha cô và tôi đã giúp cô tìm được một ứng cử viên tốt rồi. Chiều nay chúng ta sẽ chuẩn bị rồi cùng nhau đi đến nơi hẹn gặp."

    "Kết hôn!"

    Lục Tiểu Ngọc đột nhiên đứng lên.

    Cô mới hai mươi tuổi, vừa đủ tuổi kết hôn hợp pháp, cô lớn tuổi sao?

    "Nếu vì chuyện này mà gọi tôi về, vậy chỉ có thể để cho các người thất vọng. Tôi còn có việc phải đi."

    Lục Tiểu Ngọc nghiến răng, cầm túi xách trên sô pha lên, xoay người rời đi.

    Tuy nhiên, không đợi cô tiến lên hai bước, giọng nói lạnh lùng của Lục Quán Chung đột nhiên truyền đến, "Tiểu Ngọc, nếu con không nghe lời, cứ hẹn hò linh tinh, vậy cũng đừng mong gặp lại bà và cháu trai của con.."

    "Bà như thế nào?"

    Bước chân của Lục Tiểu Ngọc lập tức dừng lại, cô quay đầu lại, nhìn Lục Quán Chung bằng ánh mắt lạnh lùng, cả người run lên.

    "Chỉ cần con nghe lời đi gặp mặt, họ sẽ ổn thôi."

    Luc Quán Chung châm điếu thuốc trong tay, vẻ mặt nhàn nhạt thở ra một vòng khói, đầy khói.

    Ở bên ông nhiều năm, Lục Tiểu Ngọc hiểu người đàn ông này tàn nhẫn đến mức nào.

    Dưới vẻ bề ngoài có vẻ chất phác nhưng ẩn chứa một trái tim độc ác.

    "Ông không sợ tôi gọi cảnh sát và tố cáo ông bắt cóc!"

    Lục Tiểu Ngọc bóp chặt cái túi trong tay, thật muốn nhào tới, đập chết người đàn ông lịch thiệp ngồi trên sô pha.

    "Có thể."

    Lục Quán Chung đột nhiên mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu.

    Lục Tiểu Ngọc không cử động và im lặng.

    Hồi lâu, cô nhắm mắt lại, sau đó mở ra gật đầu: "Được, tôi sẽ đồng ý với ông đi gặp mặt."

    Vào lúc ba giờ chiều, tại nhà hàng Azure.

    Lục Tiểu Ngọc mặc một chiếc váy màu be, trang điểm tinh tế, bước trên đôi giày cao gót tám phân, khoác tay An Huệ bước vào.

    Lục Quán Chung đi phía trước, vẻ sảng khoái.

    Lục Tiểu Ngọc cố gắng mỉm cười chống lại ý chí muốn chạy của mình, và cố đóng vai hai mẹ con với An Huệ.

    Phòng riêng được đặt trước ở tầng 3. Trước khi lên lầu, Lục Tiểu Ngọc buông cánh tay của An Huệ ra

    An Huệ quay đầu lại, cau mày nhìn cô.

    "Mẹ, ta có chút căng thẳng, ta muốn đi vệ sinh trước."

    Lục Tiểu Ngọc nở nụ cười tươi tắn, khuôn mặt thon gọn và kiểu trang điểm phù hợp khiến cô trông rạng rỡ và quyến rũ hơn.

    Nhìn thấy cô như vậy, An Huệ đột nhiên có chút chán ghét.

    Cô ta đúng là một con cáo đáng ghét.

    Tốt nhất là còn có ích trong thời điểm này.

    "Nhanh lên, đừng để giám đốc Dư đợi lâu."

    An Huệ ra lệnh rồi bước lên, nắm tay chồng đi lên lầu.

    Với có con tin trong tay, bà đương nhiên không sợ những mánh khóe của Lục Tiểu Ngọc.

    "Hừ, bà ta già rồi vặn động cái mông mập mạp, cũng không sợ ốm."

    Luo Qian nhìn bóng dáng lắc lư của An Huệ, bỏ đi nụ cười trên mặt, quay đầu đi vào phòng vệ sinh.

    Nhưng do đi vội nên cô không quen với đôi giày này.

    Vô tình, cô té chồm tới và ngã về phía trước.

    Thôi rồi, cô sẽ rơi như một con mèo mướp lớn!

    Lục Tiểu Ngọc trong lòng réo rắt, chợt thấy trước mặt mình có một bóng người vụt qua.

    Không cần biết chuyện gì xảy ra, cô liền vươn tay ra túm lấy người trước mặt.

    Vì bắt được cây cứu mạng bất ngờ xuất hiện kịp thời, Lục Tiểu Ngọc đã tránh được số phận bi rơi xuong đất.

    Chỉ là, như thế nào cảm giác có chút lạnh.

    Nhiệt độ điều hòa ở đây rất thích hợp, làm sao có thể lạnh như thế?
     
  6. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5: CÔ BỊ MÙ À!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô?"

    Đột nhiên, trên đầu có một giọng nói lạnh lùng, giống như yêu ma trong địa ngục, khiến người ta rùng mình.

    Lục Tiểu Ngọc nghi ngờ nhìn lên, đối diện với đôi mắt lạnh lùng đó.

    Có quá nhiều điểm không hài lòng trên khuôn mặt sắc sảo đó của hắn

    Lục Tiểu Ngọc cắn môi, người đàn ông này rất quen thuộc, đã nhìn thấy ở đâu?

    Nhất thời chỉ quan tâm đến ký ức mà không để ý rằng mình bây giờ đang là một con bạch tuộc, nằm ôm trên người đàn ông đó.

    Mộ Vân Thâm nheo đôi mắt đen láy nhìn người phụ nữ trước mặt đầy hứng thú.

    Thật là trùng hợp, hắn lại thực sự gặp được "khách hàng", người đã thuê hắn chăm sóc phục vụ vào đêm qua.

    Chỉ là khách hàng này quá keo kiệt, chỉ đưa cho hắn hai mươi lăm tệ.

    "Muốn tiếp tục ôm thế sao?"

    Khóe môi Mộ Vân Thân lộ ra một tia giễu cợt.

    Lục Tiểu Ngọc sau đó mới nhận ra cô vẫn đang nằm ở trên người anh ta, sắc mặt ửng hồng, vội vàng đứng thẳng người, ngượng ngùng cười nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không phải cố ý."

    Nói xong cô vội vàng bỏ chạy.

    Mộ Vân Thâm không kịp thời gian để nói bất cứ điều gì muốn nói.

    Anh nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay và vẻ mặt không hài lòng.

    Nếu không phải vì còn có chuyện, hắn nhất định sẽ dạy dỗ nữ nhân này.

    Cô không chịu thừa nhân việc ngủ với hắn vậy sao?

    Thái độ mới vừa rồi của cô rõ ràng xem như cùng anh như một người xa lạ.

    Mộ Vân Thâm quay lại và đi vào phòng vệ sinh.

    Lục Tiểu Ngọc, mới vừa rời đi, liền quay lại lần nữa.

    Cô định đi vệ sinh, nhưng vừa rồi cô chạy quá nhanh và đi nhầm đường nên phải quay lại.

    Lục Tiểu Ngọc sữa lại bộ quần áo nhăn nhúm, thầm mắng mình ngu ngốc rồi lao vào phòng vệ sinh.

    Cô chỉ cúi đầu than thở hôm nay thật xui, vào phòng vệ sinh mà đầu óc như bị chập chờn, lẽ ra cô phải đi về hướng tây, nhưng sau khi vào lại quay đầu bước vào phòng vệ sinh hướng đông.

    Vừa bước vào liền nghe thấy từng đợt thanh âm, không khỏi lẩm bẩm nói: "Cái gì thế?"

    Mộ Vân Thâm, đang giải quyết nhu cầu của mình, đột nhiên sững người khi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trong phòng nam.

    "Ai đó?"

    Khi anh quay đầu lại, anh nhìn thấy bộ dạng nhỏ bé sững sờ của Lục Tiểu Ngọc.

    Đây là cố ý đuổi vào phòng vệ sinh một lần nữa?

    Lục Tiểu Ngọc thản nhiên nhìn lên.

    Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô mở to mắt, gần như theo bản năng hét lên.

    Đôi mắt kinh ngạc của Lục Tiểu Ngọc..

    Ờ..

    Lục Tiểu Ngọc sững sờ ở đó một lúc, đầu óc trống rỗng, mặt đỏ bừng như lửa đốt, ngây ngốc không nói nên lời.

    Tại sao lại là người đàn ông vừa rồi!

    "Anh, anh là một người đàn ông mà đi vào phòng vệ sinh nữ làm gì!"

    Lục Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng, nhưng cô vẫn chỉ vào Mộ Vân Thâm và Tịch Mạt nói.

    "Ha ha ha.."

    Mộ Vân Thâm lập tức nở nụ cười.

    Anh ta chỉ tay vào tấm biển ở cửa và hỏi: "Cô bị mù à?"

    Lục Tiểu Ngọc sửng sốt, vừa định trả lời, cô đã nhận thấy tấm biển ở cửa, cô rất xấu hổ vì đã đi nhầm..

    Cô quay lại và muốn xin lỗi Mộ Vân Thâm.

    Nhưng cô nhìn anh trong tiềm thức nhớ đã gặp ở đâu nhưng không nhớ ra..

    Mộ Vân Thâm rất tức giận, đầu óc chậm một hồi, quần không kịp khóa lại liền lộ ra phần giữa chân hắn.

    Lục Tiểu Ngọc hốt hoảng mở to đôi mắt nhìn nơi nào ấy của hắn liền đỏ mặt che mắt lai.

    Hắn nhanh tay khóa quần lại, tức giận nhìn cô.

    Người phụ nữ chết tiệt này! Hắn liền mỉn cười hỏi:

    "Nó thế nào?"

    Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Mộ Vân Thâm không biết phải làm sao, đột nhiên tâm trạng tốt lên, trong mắt hiện lên ý cười, "muốn thử không?"

    "Thử sao?"

    Lục Tiểu Ngọc mở to mắt trừng hắn.

    "Ví dụ như sau khi nhìn thấy, cô có muốn.."

    Chủ tịch MS mắt cụp xuống nói, môi mỏng nhếch lên, nụ cười hút hồn khiến hàng vạn phụ nữ mê mệt.

    * * *
     
  7. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 6: NGƯỜI MÙ MỚI CHÍNH LÀ ANH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hay là cô muốn?"

    Giọng nói trầm ấm đầy mơ hồ mờ ám.

    "Đồ biến thái!"

    Trong phòng vệ sinh nam, một tiếng gầm vang lên.

    Lục Tiểu Ngọc đỏ bừng mặt và chạy ra ngoài.

    Người đàn ông chết tiệt, thật biến thái..

    Kiu cô nhận xét cái em gái anh!

    Cô giận đỏ mặt, sữa lại quần áo rồi lên lầu.

    Nơi đặt trước là trong phòng riêng trên tầng ba.

    "608 hay 609?"

    Trước khi đến phòng riêng, Lục Tiểu Ngọc do dự, cô quên mất An Huệ lúc nãy nói số phòng nào.

    Cô cau mày, đẩy cửa phòng 608 rồi bước vào.

    Cô nhìn quanh, nhưng không thấy ai.

    Nghĩ rằng mình đã đi sai, cô định quay lại.

    Cô liền nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào, dáng người cao lớn có chút lạnh lùng.

    Vừa nhìn rõ mặt người đàn ông, Lục Tiểu Ngọc đã choáng váng.

    Một con quạ bay trên đầu..

    Làm sao có thể là hắn!

    "Tiểu mèo hoang, lại là em?"

    Mộ Tiểu Ngọc đóng cửa lại, ánh mắt hứng thú.

    Môi mỏng cong lên, nụ cười lạnh lùng có chút tò mò.

    Từ đêm qua đến giờ, thật là duyên số.

    "Anh, anh đến đây để gặp mặt sao?"

    Luc Tiểu Ngọc hít thở, đỏ mặt và hỏi.

    Nếu cô không đi nhầm phòng, vậy thì buổi gặp mặt đó chính là người đàn ông trước mặt?

    "Giới thiệu Gặp mặt?"

    Mộ Vân Thâm cau mày.

    Anh ấy có cần một buổi đi gặp mặt không?

    Chỉ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của người phụ nữ trước mặt, tâm tình tốt mà gật đầu, "Ừ."

    Lục Tiểu Ngọc lại sửng sốt, cắn môi, không đi cũng không đi.

    "Đó là tôi.."

    Lục Tiểu Ngọc nắm chặt tay và gượng cười, "Tôi tên là Luc Tiểu Ngọc."

    "Ùm."

    Mộ Vân Thâm bước đến ghế sô pha và ngồi xuống.

    Căn phòng hơi ngột ngạt, anh vươn tay cởi cúc áo vest.

    Lục Tiểu Ngọc đứng đó, không biết phải giao tiếp như thế nào, mặt sững sờ, vẻ mặt càng thêm xấu hổ.

    "Đến đây"

    Anh vươn tay gõ bàn, giọng nói trầm thấp có chút gợi cảm quyến rũ.

    "Hả?"

    Lục Tiểu Ngọc ngẩng đầu, khó hiểu liếc nhìn anh, khẽ cau mày.

    Khí thế lạnh lùng của người đàn ông khiến cô có chút sợ hãi.

    Mộ Vân Thâm có chút không vui.

    Hắn không thích lặp lại lần thứ hai.

    "Tôi, tôi đi vệ sinh."

    Lục Tiểu Ngọc đảo mắt, chớp mắt một cái, xoay người bỏ chạy.

    Sự kiêu ngạo trước đây cũng như dũng khí mạnh mẽ đi đến cái đây đã biến mất từ lâu.

    Lục Tiểu Ngọc bước trên đôi giày cao gót và chạy về phía cửa.

    Thật hiếm khi cô ấy có thể đi như bay với đôi giày cao như vậy, cô giờ trông giống như một chuyên gia chạy trốn, điều này không phù hợp với vẻ ngoài ngọt ngào của cô.

    Mộ Vân Thâm đột ngột đứng dậy và tiến tới trước đứng chắntrước mặt cô và ngăn cô lại khi tayLục Tiểu Ngọc nắm lấy cánh cửa.

    Lục Tiểu Ngọc không ngờ rằng anh ta sẽ đột ngột đứng dậy, khiến cô va phải anh ta một cách không phòng bị.

    Đôi giày cao gót của cô giẫm lên chân anh một cái.

    Mộ Vân Thâm rất đau, nhưng chưa kịp nói thì Lục Tiểu Ngọc đã không cẩn thận té nhào lên người anh liền cả hai đêu ngã xuống.

    Mới vừa rồi còn chưa hết ngượng ngùng, bây giờ càng xấu hổ hơn.

    Cơ thể nhỏ nhắn của Lục Tiểu Ngọc lao vào vòng ngực manh mẽ của anh.

    Cú va chạm quá mạnh, cô hoàn toàn không chuẩn bị trước, chỉ cảm thấy trên môi nóng ran, đáy lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.

    Môi cô áp vào môi anh mà không báo trước.

    Sau khi hoàn hồn, cô mở to mắt, sững sờ một hồi, cô quên mất mình phải làm gì.

    Trọng lượng của cô không nặng lắm, hoàn toàn có thể nằm trọn trong vòng tay rộng của anh.

    Hương thơm trên người cô tạo cho người ta cảm giác dễ chịu.

    Đặc biệt là khi cái môi chạm nhẹ nhàng, không thể giải thích được đã đốt lên ngọn lửa trong tim hắn.

    Mọ Vân Thâm nằm ngửa trên nền nhà, ánh mắt thâm thúy quét qua người phụ nữ đang đè lên mình.
     
  8. Hanna nguyễn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 7: MỘT NỤ HÔN BẤT NGỜ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn cận cảnh, người phụ nữ nhỏ bé có làn da trắng, mịn và mỏng manh, với bờ vai lộ ra.

    Trong lòng chợt lóe lên một cảm giác tê dại, cảm giác rất nhẹ kia nhóm lên, có phần kỳ lạ.

    Đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, cách đáp trả còn non nớt nhưng nhiệt tình của cô khiến anh có chút mất khống chế.

    Mộ Vân Thâm khẽ cau mày nhìn người phụ nữ đang hoảng loạn, anh định đứng dậy nhưng không hiểu vì sao lại đột ngột thay đổi chiến lược.

    Anh đột nhiên vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của Lục Tiểu Ngọc mãnh liệt hôn lên hai bờ môi mềm mại kia.

    Một nụ hôn đầy bối rối.

    Không có mùi nước hoa nồng nặc như các cô tiểu thư khác, cũng như đêm qua, hơi thở rất thơm tho, tóm lại là có thể khiến hắn mê luyến và không thể cự tuyệt được.

    Mùi thơm thật thoải mái khiến anh không nhịn được hôn sâu hơn, và lưỡi tung hoành trong khoan miệng cô, nhấm nháp từng chút quấn quít đầu lưới thêm say đắm.

    Một nụ hôn sâu có chút kích thích, làm cho hắn cảm giác khô nóng, càng ngày càng mạnh mẽ, nơi nào đó nóng lên không tự chủ được mà hành hạ đến phát điên.

    Lục Tiểu Ngọc đột nhiên bị anh ta hôn đến trợn to hai mắt, có chút hoảng hốt.

    Khi hồi phục, cô cố gắng thoát ra nhiều lần, nhưng bị Mộ Vân Thâm càng giữ chặt và không thể cử động được.

    Người đàn ông vừa hôn xong mỉn cười đắc ý.

    Lục Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm Mộ Vân Thâm với khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt tức giận dữ dội, như thể cô sắp giết chết người đàn ông phía dưới mình.

    Nhìn thấy sự tức giận trong mắt cô ấy, Mộ Vân Thâm khá thích thú.

    Đúng là một con mèo hoang vui nhộn.

    Có lẽ anh còn không nhận thấy ra rằng vào lúc này, trên mặt anh hiện rõ một nụ cười nhàn nhạt trong mắt.

    Điều này cho thấy chủ tịch của MS lúc này đang rất hạnh phúc.

    Cơ thể nhỏ nhắn của Lục Tiểu Ngọc không ngừng vùn vẫy, cố gắng thoát khỏi người đàn ông này.

    Nhưng cô không biết là, cô càng động như thế này, thì cô càng khơi dậy sự ham muốn của đàn ông.

    Mộ Vân Thâm sắc mặt thay đổi đột ngột, anh đột nhiên ôm Lục Tiểu Ngọc đứng dậy.

    Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể của Lục Tiểu Ngọc đập mạnh vào bức tường của phòng nghỉ riêng.

    Mộ Vân Thâm vòng tay ôm eo cô và đẩy cô vào tường, không cho cô di chuyển.

    Nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận của cô, anh càng cảm thấy cô dễ thương hơn.

    Khóe miệng anh khẽ giật, lộ ra nụ cười đắc ý.

    Anh cúi đầu và hôn cô một lần nữa.

    Nụ hôn này còn độc đoán hơn nụ hôn vừa rồi, và nó càng lúc càng sâu, gần như khiến Lục Tiểu

    Ngọc không còn hơi.

    Lục Tiểu Ngọc mặt càng ngày càng đỏ, đầu óc trở nên trống rỗng.

    Còn Mộ Vân Thâm đã dần chìm đắm trong nụ hôn này, và chỉ cảm thấy mọi thứ thật tuyệt vời.

    Tất cả những ham muốn trong cơ thể anh đều được khơi dậy.

    Lục Tiểu Ngọc mặt đỏ bừng, trong lòng hoảng hốt, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có gì đó không ổn..

    Cô sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên có phản ứng.

    Một tia tức giận lóe lên trong mắt Lục Tiểu Ngọc, cô uốn cong chân phải vô tình đẩy nó lên thân dưới của anh.

    Đồng thời, cô cắn mạnh môi Mộ Vân Thâm.

    Mùi máu tanh nồng nặc bốc ra từ miệng lập tức phá hủy không khí kích tình vừa rồi.

    Mộ Vân Thâm khịt mũi, cúi đầu, vươn tay che hạ thể của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

    Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Ngọc, vẻ mặt đầy tức giận.

    Nhìn thấy anh chảy mồ hôi lạnh, Lục Tiểu Ngọc lập tức cau mày, vươn tay lấy khăn giấy lau vết máu ở khóe miệng.

    Quay người chạy về phía cửa.

    Cô không muốn ở lại đây để chết.

    Vừa mở cửa lao ra, liền nhìn thấy bên phòng bên cạnh có hai người từ phòng riêng đi ra, một người trong đó chính là An Huệ.

    "Tiểu Ngọc, tại sao con lại ở đây?"

    An Huệ hơi ngượng ngùng khi thấy cô xuất hiện ở đây, trong lòng không khỏi nghi hoặc, giọng điệu không tốt lắm.

    Biểu hiện của Lục Tiểu Ngọc thay đổi, cô hiểu ra điều gì đó, rồi cô tiếp tục giải thích: "Mẹ, con nhớ nhầm số phòng ạ."
     
    Alissa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...