Năm 2008, đứa bé đòi đi học từ lúc 5 thổi ngày nào cuối cùng cũng bước vào trường THCS. Cô đã thi đậu ngôi trường nội trú, trường dành cho học sinh dân tộc thiểu số không có điều kiện học tập. Nơi đây đã thay đổi nhận thức của cô. Một cô gái nông thôn chân ướt chân ráo lên thị trấn, bố đưa cô nhập học xong rồi đưa cho 30k tiền sinh hoạt, bảo "Con cần gì thì mua" vì trường nuôi ăn học rồi. Cầm số tiền đó trong tay mà nước mắt lưng tròng, vì cô biết số tiền đó bố mẹ giành dụm rất nhiều mới có. Những ngày đầu học tập, các bạn học giỏi rất nhiều, cô cảm thấy tự ti, cảm thấy nơi đây khó hòa nhập. Cô bắt đầu lo sợ. Sợ bản thân phụ lòng bố mẹ, sợ tháng ngày sau không biết trải qua như thế nào. Ở đây moii thứ quá khắc nghiệt, nỗi nhớ nhà khiến cô càng trở nên trầm tư. Thầy cô thấy cô khép mình vào, bắt đầu quan tâm hỏi han, bạn bè lôi kéo cô chơi cùng. Dần dần cô ấm lòng, nỗi nhớ nhà khiến cô nhận ra rằng mỗi người ở đây đều là một gia đình nhỏ trong gia đình lớn của mình. Cô phải cố gắng vượt qua thôi. Xuất phát từ quê lên khiến kiến thức của cô không được như các bạn, các môn học tự nhiên, lịch sử kém hơn các bạn. Bắt đầu tiếp xúc với môn Tiếng Anh, cô cảm thấy khó khăn. Mọi thứ khiến cô áp lực. Cô bắt đầu sợ. Sợ bản thân không học tập tốt phụ lòng cha mẹ. Sợ không học tốt tương lai sẽ mịt mù, sợ tương lai vất vả. Đêm nằm ngủ cô nghĩ về tương lai xa xămmm..