Hồng Trần. Tác giả: Ngocnhi. Đêm về nghe tiếng chuông reo Một mình thơ thẩn nhìn theo dòng người. Cuộc đời nay đã thảnh thơi. Thanh lâu ngày đó lả lơi kiếp tình. Chàng như cơn gió vô hình Cuốn theo một chút hương ninh kết nồng. Bởi vì một chút tư lòng Mà nay thôi đã tình nồng chia xa. Nhớ chi rồi lại trách ta Thân bèo trôi dạt gặp nhà chàng Trương. Nghèo mà tài lẻ văn chương Gặp ta thấy mến cũng thương thật lòng. Ừ thì cũng muốn cũng mong Như bao người khác có chồng ái ân. Thế nhưng một kiếp phong trần Làm sao gọt rửa không cần mà nên. Chàng nghe nhưng vẫn quyết thành Thôi thì duyên kiếp tình xanh do trời. Hai năm an hưởng cuộc đời Làm chi sinh kế những lời đắng cay. Muốn sao chàng được nên ngày Bỏ công bao tháng mệt nhoài vái van. Rồi thì kinh sử miên man Rồi thì chàng cũng làm quan huyện này. Quan thì năm tháng miệt mài Mấy khi rảnh rỗi an thây hưởng đời. Án oan đến mấy cũng đòi Dân yên dân ấm cả đời yên vui. Ta thì đi tới đi lui Người hầu tấp nập cũng vùi quanh ta. Mỗi khi trở lại căn nhà Phòng không đơn chiết mình ta ngậm ngùi. Nhớ ngày tháng đó yên vui Tiếng cười vang vọng tỏa mùi quanh hiên. Giờ đây một mảnh tình riêng Ta đây chàng đó muốn xuyên cũng đành. Nghe đâu ở chốn xuân thành Có người thầm mến mối manh gặp tìm. Nghĩ rằng chàng cũng lòng mềm Tim ta cũng có nỗi niềm oán than. Thâm tâm lòng cứ râm ran Biết đâu chàng cũng bỏ bang duyên này. Nghĩ rồi ta quyết tỏ bày Gặp chàng nói rõ một hai nên lời. Đúng hay gặp cảnh lả lơi Tiện nhân nay đã khơi khơi làm trò. Lệ tràn như nước sông Lô Cúi đầu quỳ khẩn như nô với hèn. Chàng thì ngồi đó một bên Chẳng hề tiếng nói hay bênh mắng gì. Người hầu kể hạ im lì Lòng ta như cắt như tì trong tim. Nhanh chân một mạch chạy tìm Nào là giấy mực trang nghiêm mặt tiền. Bảo rằng chàng hãy viết liền Đôi ta nay đã không duyên phận rồi. Mặt chàng lạnh lẽo không thôi Rồng bay phượng múa nét môi chẳng cười. Chẳng sầu cũng chẳng vui tươi Cớ sao chàng nỡ cùng người an nhiên. Tay ta cầm chiếc bút nghiêng Quyết đành đoạn tuyệt không riêng tình buồn. Chiều tà nắng tắt mây buông Một mình thơ thẩn lệ tuôn trên đường. Đường về gió thổi tương dương Thân hình nhỏ bé ngất thương bên bờ. May thay gặp đấng nương nhờ Phật là độ pháp cứu bờ vực sâu. Nghĩ thay phận cũng âu sầu Thôi thì xuống tóc phật mầu nhiệm cho. Đường đời lắm nỗi âu lo Tu gia tích hạnh khỏi so sự đời. Được như nguyện ý tu thời Yên lòng tâm tịnh khỏi lời giềm pha. Một năm yên ấm đã qua Giờ đây gặp lại người qua chốn này. Đâu còn liễu thắm mày ngài Đâu còn gấm vóc quanh thây lụa là. Người kia hốc hác như ma Thân hình gầy gọc ai qua cũng quỳ. Âu là số kiếp chung quy Giữa đường gặp được muốn đi chẳng đành. Xưa kia nàng cũng nghiệt hoành Ngày nay ứng với không lành không nương. Ngẩng đầu nàng đã khiêm nhường Đời người cũng có lúc thương lúc hờn. Ta đây cũng chẳng muốn ơn Chỉ mong nàng được khỏi cơn đọa đầy. Móc ra được tám đồng này Cho nàng cứu đói lấp đầy bụng kia. Khóc than rằng đã cách chia Một đôi én nhạn làm lìa uyên ương. Ta nghe bỗng thấy lạ thường Bảo là cũng lỗi chàng Trương đa tình. Nàng rằng chẳng phải đa tình Bởi do ích kỷ tại mình mà ra. Quan Trương nào có ngó qua Một hôm bỗng thấy gọi ra dặn dò. Rằng: "Ta chắc cũng xuống mồ Bởi vì vụ án không cho thấy trời. Mặc cho tiếng nói gọi mời Ta đây cũng quyết tìm lời giải oan. Thế nên lòng cũng hoang mang Hiền thê khó thoát liên can cùng chàng." Bảo ta rằng hãy cùng chàng Làm ra trò dối cho nàng giải nguy. Tránh cho nàng lại sinh nghi Nên ta cũng chỉ làm y lời chàng. Rồi thì nàng cũng xa chàng Án oan được phán lại mang họa về. Đêm khuya binh lính ngủ mê Quan thì chẳng biết ai thuê người vào. Cắm ngay trí mạng một đao Máu tuôn ướt đẫm lệ trào khoé mi. Chỉ nghe hai tiếng Du nhi Thôi rồi quan đã biệt li cõi trần. Quan trên chẳng muốn giải phân Ta đây đâu đủ sức lần mà ra. Hồi gia gặp cảnh không nhà Đói nghèo người chết thây ma đầy đồng. Xin ăn cơm áo mấy đồng Chỉ mong thoát cảnh lông bông nghèo hèn. Nào ngờ gặp được người quen Tủi thân hổ thẹn moi men từng người. Nghe xong thốt chẳng nên lời Hỡi chàng sao nỡ bỏ nơi chốn này. Lòng ta nay vẫn tiếc thay Nam nhi một đấng anh tài sánh ngang. Việc chi mà phải vì mang Mối tình ngắn ngủi đọa đoan thân mình. Biết lòng ta vẫn còn tình Thế nhưng giờ đã là mình chốn thiên. Trách ta vì muốn được riêng Kéo chàng vào chốn quan viên đầy bùn. Hào hoa quyền quý tủi buồn Thôi thì áo rách ghe xuồng vẫn hơn. Trên đường một bóng cô đơn Áo ni cô xám màu phơn phớt chàm. Nhìn kia một nắm mộ nằm Điều hiu lạnh lẽo quanh năm tiêu tàn. Thắp hương vái lại một làn Mong cho chàng sớm được nhàn vui thân. Thiếp đây cũng sẽ một lần Vì tình ngày ấy vùi thân bên chàng. Đôi ta sống chết cùng mang Mối tình tiền kiếp không màng thế gian.