Dòng đời Dòng đời vội vã. Cuộc đời nghiệt ngã. Toan tính, sầu lo. Cửa nhà, ấm no? Càng lo, càng kẹt! Đến lúc rời đi. Khổ-hận-sầu-bi. Nơi đâu thanh thản? * * * Hoài niệm Ngày xưa tiểu học, sướng là bao! Tết đến, chờ trông áo mới nào? Mẹ cúng giao thừa luôn bận bịu, Ba treo pháo đỏ đốt nôn nao! Qua rồi tuổi nhỏ, còn đâu nữa? Nhớ mãi ngày xưa kỷ niệm nào! Thời đại qua rồi, còn trở lại? E rằng chỉ thấy, ở đời sau! * * * Tịch Dương! Hoàng hôn cảm giác ánh chiều tà, Tịch tĩnh, cô liêu, thấy xót xa! Thưở đó tiêu dao ngôi Bảng Nhãn. Ngày nay bận bịu áo-cơm-gia. Dòng đời thất lạc, bao chìm nổi? Điệu xoáy luân hồi, bắt phải a! Nhìn ánh tà dương, hồi tưởng lại. Người xưa, điển tích, đã rời xa! * * * Quà tặng cuộc sống. Ông Trời sanh Voi, sanh cỏ. Nhân quả tạo Ta, sẽ có Ta đường. Lắm lúc khốn cảnh nhiễu nhương. Gặp thời tai nạn, trăm đường đắng cay! Chả lẽ nhắm mắt xuôi tay? Nhất thời khốn cảnh, sao vây được Hùm? Lắm lúc cơ hội um tùm. Từ trong nghịch cảnh, một lùm tóm ra! Trò chơi nhân quả đó mà! Tập sống dũng mãnh, cũng là cái hay! Thay vì ngồi đó bó tay, Kêu la, oán trách có thay đổi gì? Buông xuôi nào có được chi? Bó tay chờ chết cái gì cũng không. Sao bằng dốc sức một lòng! Mở ra cửa khác, phương Đông rạng ngời! Sống mà trách Đất, than Trời! Sẽ không mở được món hời rời ban. Quà tặng kỳ diệu sẵn sàng, Đổi thay nhận thức, một đàng phi thăng! Ngọc trong đá, dễ kiếm chăng? Xin thưa: Rất khó! Phải năng lần mò! Hồng trần vật chất, ai cho? Kiếm trong nghịch cảnh, là lò luyện nhân! Than Trời, trách Đất, trách Thân. Là kẻ hèn nhát, chẳng cần tựa mong. Tự ta, ta phải dốc lòng, Vượt qua nghịch cảnh, ngược dòng mà đi! Nghịch cảnh luôn có mọi thì, Trui rèn kiên nhẫn, thì đi được dài. Dẫu mà cửa ấy có sai, Là ta tận lực, chẳng thay đổi lòng! Thiên cao dẫu có bất công. Nhưng tâm thanh thản, hơn không làm gì! Thuận đường nhân quả mà đi. Ấy là quà tặng, kiên trì Ta ơi! Thế nhân sống rất hợt hời. Tự cho là đúng, bắt Đời phải theo! Để rồi vách núi cheo leo, Yêu ma quỷ quái đi theo lọc lừa. Lúc này Tâm phải ngăn ngừa: Nản lòng, thối ý chẳng chừa một ai! Trường đời luôn chỉ cho Sai. Để mà học Đúng, để mai công thành! * * * Cafe sáng Chủ Nhật ra quán cà-phê. Thôn quê giờ cũng.. pê-đê.. hơi nhiều! Mặt bằng diện tích phì nhiêu, Không gian thoáng đãng, tiêu điều vài nơi. Hít hà khói thuốc vài hơi, Chợt "nghe" khuấy động, chuyện đời bốn bên. Bên trái người, có số hên! Chiều qua trúng số, đời lên như diều! Trong lòng tính toán chỗ tiêu. Trăm triệu mua đất trồng nhiều rau dưa. Buổi chiều gặp gái ngoan thưa, Lựa em nào đẹp mây mưa thỏa lòng () Bên phải, em gái ngồi không! Lòng như lửa đốt, sao không thấy chàng? Hôm nay ra mắt họ hàng, Đi mua quà cáp, chẳng màng người yêu. "Tạm thời lo lúc buổi chiều. Sau khi xong chuyện, phải nhiều dạy răn" Bàn trước, bác gái lăn tăn. Phấn son phì nộn, băn khoăn số đề! "Tối qua mơ thấy ổng về, Vậy là sẽ đánh con Dê buổi chiều. Bao lô Dê cụ cho nhiều, Hai đài đều đánh, lỡ nhiều khi thua. Trúng thì chuộc nhẫn mới mua, Thua thì xin khất, gỡ tua Bắc đài" Bên phải mấy chú băm hai, Ồn ào gà đá, lai rai thắng chầu. Kể về chiến tích đâu đâu, Trong đó, nặng trĩu lòng sầu người kia. Bất an, lo lắng đầm đìa. "Chiều nay lỡ vận, có dìa hay không? Đi tong ba chỉ sạch bong. Đồ đâu cầm nữa, sẽ không.. thua à? Chỉ cần thắng độ tà tà. Là ta gỡ lại, vợ ta không rầy!" Buồn cười "nghe" tới chỗ đây! Thật là ngao ngán chỗ này cà-phê! Đá gà, cá độ, lô đề.. Vùng quê khổ cực, chỉ mê.. có Tiền! Kiếm tiền cờ bạc, thật phiền! Cà phê Mộng Thúy, chẳng liền lần hai! Thôi thì thanh toán, bái bai! Tính tiền, đứng dậy, khoan thai đi về. * * * Tào Khang Thế nào là nghĩa Tào Khang? Phu thê chẳng đoạn, hèn sang chung đường! Đói no, đau ốm liệt giường. Cận kề chăm sóc, yêu thương hết lòng! Đi xa, lo lắng nhớ mong, Lo em an ổn, sẽ không việc gì! Bộn bề, vất vả, đáng chi? Đã là bổn phận, kể gì thân Ta? Em đau, chợt thấy như là, Một phần thân thể cũng là đau theo! Âu là duyên nghiệp đã gieo, Đời nay chỉ một, sẽ theo cuối cùng! Hôn nhân vốn dĩ điểm chung, Ngọt ngào thì ít, nổi khùng nhiều hơn! Bởi vì mắc nợ cao sơn, Triền miên chịu đựng, có sờn lòng sao? Để rồi sau đợt mưa rào. Mầm xanh lại mọc. Ngọt ngào hơn xưa!