Hòn Vọng Phu - Phan Hữu Dật Hòn Vọng Phu nước nào chẳng có Khi chiến tranh vợ phải lìa chồng Lên đỉnh núi trông chồng hóa đá Tạc lên trời bức tượng cô đơn Nhìn tượng đá sương mù bao phủ Sáng hè mà lạnh hơn trời đông Chiều trông người cúi đầu ủ rũ Bỗng dưng ảm đạm cả hoàng hôn Hòn Vọng Phu nỗi đau nhân loại Tự ngàn xưa đâu chỉ hôm nay Vết thương lòng có ngày lành lại Để đá kia được trở thành người Hà Nội, 1983 (Nguồn: Nhành mai vàng (thơ), NXB Văn nghệ TP. Hồ Chí Minh, 1996)