Hồn thơ thu Tác giả: Nhật Dương Nắng điểm sắc hàng cây. Nắng đi vòng trước ngõ. Mùa thu vàng lá đỏ. Gọi hồn thơ tôi về. Ngọn cỏ xanh lối đi. Chim vui đùa rả rích. Gió bận cười mải miết. Trong đám lá xôn xao. Mây trời lững trên cao. Dập dềnh theo sóng trắng. Mặt hồ vừa in bóng. Cả ánh sáng lung linh. Hồn thơ tôi bình yên. Niềm vui nay bỏ ngỏ. Nỗi buồn xưa để đó Vào dĩ vãng xa xôi. Im lặng nhìn mây trôi. Nhìn hàng cây xanh biếc. Nhìn nụ cười tha thiết. Ôi. Thu ơi! Thu ơi!
Thu không anh Mùa thu này là thu chẳng có anh Thu chẳng yêu thương, thu không hề vụng dại Thu an nhiên như những ngày hiện tại Như dịu dàng vốn dĩ của mùa thơ Mùa thu này em chẳng còn lơ mơ Giữa tình yêu và cái tình thương hại Em yêu anh nhưng không còn nhẫn nại Để tiếp tục một mối tình thương đau Mùa thu này ta chẳng thuộc về nhau Là thu chỉ mình em lẻ bước Lá vàng rơi nơi sân nhà phía trước Khi xa lìa cây có biết đau chăng? Mùa thu này em chờ một mùa trăng Của ngày rằm nhịp trống tùng vui vẻ Đoàn lân hân hoan, hoa đăng trôi khẽ Thu không anh em thưởng thức tự do. Thu! Em trở lại hồn thơ.
Thu đến rồi thu lại đi qua Heo may lững thững giữa phố già Vàng hoa thổ lạ hồn ngây ngất Cỏ lau trắng xoá một bờ xa
Cảnh vật in sắc những bến không Bến không cô liêu - bến không chồng Thuyền đâu chẳng cập bờ hiu hắt Lá rụng, chim bay, bến xa trông
Huýp hiu, huýp hiu chim vang lên Hồn say mây bạc thuận yên nhiên Gió nhẹ bay bay mành lông vũ Thiếu nữ mắt buồn nỗi ưu nhiên