hồn quê - hoa bất tử Ngày xưa ai hay gọi con đò Bến sông quê là dáng dấp cố hương Ngày xưa ai thả trâu thổi sáo Ai thả cánh diều chao liệng trời không Quê hương là con đò nho nhỏ Chở bao người đi khỏi bến sông quê Quê hương là tình mẹ da diết Khói bếp nhà còn thoảng mùi rơm khô Nhớ buối chiều mẹ đuổi trâu về nhà Đứa con thơ vẫn ra cửa ngóng trông Ngày con lớn ngày con đi xa quê Dáng mẹ gầy khuất xa dần hàng tre Dù đi xa nơi đâu con vẫn nhớ Quê mẹ nghèo vẫn dãi dầm mưa nắng Người dân quê tôi thật thà chất phác Vẫn nguyên vẹn phẩm chất người quê ta Ôi con sông và căn nhà lấp ló Tôi yêu quê vẫn ngóng ngày trở về Tìm bóng dáng hồn quê ngày thân thuộc Vẫn in hằn sâu thẳm trái tim tôi.