Kinh Dị - Hồi Ức Truyện Ma - Dung Milo Ngày ấy, gia đình bé nhỏ của tôi thật sự hạnh phúc và yên bình. Bố mẹ tôi phấn đấu làm ăn, việc của tôi là chăm chỉ cắp sách đến trường trong sự vô tư, vô nghĩ. Dạo đó tôi mới là chỉ con một, là cậu ông trời thì đến năm tôi 10 tuổi, em gái tôi ra đời trong sự chào đón và hân hoan của cả gia đình. Nhưng cuộc sống đâu mãi phủ màu hồng như tôi nghĩ. Khoảng thời gian sau gia đình tôi bắt đầu lục đục, một vài biến cố lớn xảy đến, bố mẹ tôi cơm chẳng lành canh chẳng ngọt nữa. Những thứ đọng lại trong đầu óc non nớt, thơ bé của tôi, là việc sáng sớm thức dậy phải nghe thấy điều to tiếng, cãi vã của bố mẹ, tối nằm nơm nớm lo sợ, hoảng loạn khi vang vãng bên tai là những tiếng chói chang, miệt thị. Tôi cũng chẳng khá khẩm gì, bị trút lên người bao nhiêu là chữi rủa, đòn roi bởi sự nóng tính của cả hai người. Những bữa cơm giờ chỉ còn có một mình tôi ngồi lại, chẳng ai ngồi chung với nhau nữa, có bố, hoặc mẹ, chứ chẳng bao giờ đủ cả gia đình. Dạo ấy trong xóm có một bà chuyên bán cá đồng ngoài chợ, thời gian sau, bã cũng ra chợ nhưng chẳng bán cái gì nữa, cứ ngồi như thế, ai ngang qua cũng nhìn mà phán hết điều này đến điếu khác. Một hôm bà có việc mà đi ngang sang nhà tôi, thấy bà cứ đứng tần ngần trước cổng, nhìn lom dom vào nhà, hồi lâu sau gọi mẹ tôi ra mà dặn: "Mày lấy cho bà một ít đất trong vườn với tí nước giếng mang qua nhà bà bảo". Mẹ tôi chẳng hiệu sự gì nhưng cũng làm như lời bà bảo. Lúc đến nhà, bà đổ đất nhà tôi lên một mảnh ván hòm đã cũ, đổ hết nước vào một cái chai, cứ thế nhìn qua miệng chai rồi soi xuống đống đất. Bà bảo bà nhìn thấy sau nhà tôi có một con quỷ từ đâu lạc vào rồi trú ngụ vào ngay bụi tre sau nhà, nó ác lắm, nó cho đồ đạc gia đình nhà mày đội nón ra đi hết, nó hại cho gia đình mày bao giờ ly tán đi hết thì thôi. Bà bảo vậy, thương gia đình tôi lắm nhưng bà không giúp gì được, bà không phải là thầy bắt ma, không đủ lực, con quỷ đó quá mạnh. Thôi thì tụi bây cứ ra cúng kiến, van nài thử xem nó có cho nhẹ bớt họa gia đình không. Nhà tôi nằm trên một con dốc thoải, sau nhà là một dòng suối lớn mát lành, trong trẻo. Thuở bố tôi mới vào đây lập nghiệp, có kiếm đâu mấy bụi tre về trồng ngay ven bờ để nó khỏi sạt lở, sói mòn đất, cũng như lấy măng. Chẳng mấy chốc hàng tre xanh um tùm. Đoạn suối đó nhìn êm ả, yên bình nhưng vết đen nhiều không đếm xuể, mỗi năm lấy đi biết bao mạng người, nhỏ cũng chết, lớn cũng chết, không biết bơi chết đã đành mà biết bơi xuống đó cũng chết. Chỗ tôi gọi đó là suối vàng, chẳng phải vì nó màu vàng mà là cách gọi để ví von với con sông Hoàng Tuyền tận dưới Âm Phủ. Thuở đó, vào đêm khi mọi người đang ngủ, con chó nhà tôi - con chó ba tôi nhốt sau nhà cứ tru tréo như sói, ba tôi tưởng trộm lăm lăm chạy ra nghía thì chẳng có ai. Con chó cứ nhằm về hướng bụi tre mà vùng vằng lao đến căng cả xích, trầy cả mình. Thời gian sau, ảnh hưởng đến giấc ngủ của gia đình quá nên bố tôi dắt nó lên hẳn nhà trên, chẳng bao lâu thì tụi trộm chó liếm đi mất. Đợt có anh thanh niên từ đâu đến đoạn suối nhà tôi chích cá, anh men theo khúc cạn, đến gần nhà tôi mới hét toáng lên, vất cả dụng cụ, đồ nghề leo lên bờ chạy thục mạng. Ra đến đường dân gọi lại thì mới hoàng hồn, bảo rằng đoạn đến khu suối sau nhà tôi, nhìn lên bờ chỗ bụi tre thì thấy một hình nhân màu đỏ sáng rực, đầu có sừng trâu, dáng cao tòng ngòng trợn mắt nhìn anh cười khanh khách. Thỉnh thoảng vào lúc đêm tối, tôi hay tò mò ra sau vườn, đưa mắt tía lia lên mấy bụi tre. Ánh trăng sáng mờ ảo, ma mị treo trên đầu ngọn, thỉnh thoảng có vài đợt gió rít lên, lay cành tre đung đưa ken két, lá tre khô đét bay là đà dưới mặt đất. Tôi biết con quỷ vẫn ở đó, nó vẫn nhìn thấy tôi đấy, nhưng nó chẳng bao giờ cho tôi gặp cả. Vài năm sau thì bố mẹ tôi cũng chia tay. Mẹ tôi ra đi trong sự tủi nhục mặc cho bao lời nói, cười của láng giềng, dòng họ. Em tôi còn nhỏ lắm, em không ở với ba vì ba không hay ở nhà, cũng không theo mẹ tha phương được nên gửi lên nhà bà ngoại nuôi, đợt đó tôi đã vào cấp ba, theo một người cậu lên thành phố phụ việc và đi học. Còn ba tôi thì vẫn ở lại căn nhà đó, chỉ một mình.. Gia đình tôi cứ thể mỗi người mỗi ngã. Mỗi khi về thăm ngoại, vừa mới lấp ló ngoài cổng, đứa em gái bé nhỏ của tôi trực vùng chạy đến ôm muốn trào nước mắt, nó mừng lắm, nó nhớ tôi đến phát cuồng. Thời gian này nó chẳng còn chơi đùa, hiếu động như những đứa trẻ khác nữa. Ngày qua ngày, nó cứ đứng lặng thinh trước cửa nhà dõi mắt theo con đường cái, đợi anh trai, đợi bố mẹ mình đến thăm rồi đưa nó về ngôi nhà cũ. Nó cứ quẩn quanh bên tôi như một chú cún con, ôm chân tôi mắt long lanh ngấn nước: "Anh ơi bao giờ bố mẹ đến?". Câu hỏi như bóp nghẹn trái tim tôi lại, bố mẹ rồi cũng lần lượt đến thăm nó thôi, nhưng không biết khi nào, và chả ai đưa nó đi cả. Trong cái thế giới nhỏ bé mà nó mới biết, trong những bức tranh nhem nhuốc mà nó hay vẽ thường chỉ mường tượng về một gia đình, có đủ cả ba, cả mẹ, cả đứa anh trai. Tôi nhận ra rồi cũng phải đến lúc, đến lúc thật sự khó khăn khi tôi phải giải thích sự thật mà nó nên biết, rằng bố mẹ chẳng thể quay lại với nhau, chúng ta chẳng thể sống chung đầy đủ dưới một mái nhà nữa. Và rồi những hy vọng mong manh trong tâm trí ngây thơ, trong sáng của nó chợt vụt tắt, những ước mơ đẹp như mây trời, chẳng thể chạm đến và cứ thế tan đi. Rồi đến lúc tôi phải cuốn gói, rời quê hương lên thành phố để vun vén cho việc học. Tôi không hứa hẹn, không báo trước, cứ thế bước đi một cách âm thầm, lặng lẽ. Tôi sợ không cầm được lòng, sợ tim nhói đau khi nhìn cảnh nó gọi tôi ới ơi mà trực trào nước mắt, và chính tôi cũng sẽ khóc như nó thôi. Bỏ lại đứa em thơ, đứa em bé nhỏ bơ vơ, côi cút của tôi ở dưới quê nhà. Tôi không biết gia đình mình tan vỡ là do yếu tố tâm linh, hay là do chính cái thế giới quan của chúng ta tự lựa chọn con đường đi như thế cho riêng mình. Tôi đang tìm một cái cớ vịn vào để giải thích cho mọi bước ngoặc khó khăn xảy đến trong cuộc sống. Nó đã đến và hệt như mọi thứ trở nên trắc trở hơn đi. Mỗi lần về lại căn nhà cũ, tôi thường đi về phía bụi tre, nằm tại đó, lặng im nhìn mây trời mà suy tư, buồn bã. Hàng tre vẫn thế, vẫn vươn vai dang rộng tỏa bóng mát. Vậy mà sức nóng trong tim tôi lại chẳng bao giờ nguội được. Mặc cho đời sống thay màu hóa tối tăm, dẫn đến biết bao chặng đường đau thương mất mát len lõi sâu trong tâm hồn. Mặc cho bao thăng trầm biến cố, theo thời gian dập dồn đưa đẩy đến khi đầu tôi ngã sang hai màu tóc. Tôi vẫn chờ đợi một lần được đối diện với nó, chờ đợi một con quỷ nếu như nó thật sự tồn tại. Tôi sẽ kể cho nó nghe về nỗi cô đơn, đau thương, tuyệt vọng, khổ sở của nhân giang cõi trần. Chỉ cho nó xem đâu đó vẫn còn những niềm tin, hy vọng, hân hoan, hạnh phúc tồn tại mãi ở một góc nào đó trong chính trái tim con người.