Hơi thở cuối Tác giả: Miamint Đôi lời: Một cô gái mất trí nhớ.. * * * Kí ức là chuỗi dây đan xen những hạnh phúc và nỗi đau lại với nhau. Dù nó có đau đớn ra sao nhưng không gì bằng những tháng ngày đó lụi tàn và tan biến trong phút giây. Tôi tỉnh giấc ở một nơi mình chưa từng đặt chân đến, tôi đã nghĩ có lẽ mình đang mơ. Tôi cần nằm xuống và nhắm mắt lại. Nhưng từng giọt nước mắt nóng hổi cứ tuôn rơi không ngừng, đau lòng đến kì lạ. Cảm giác thân thuộc cứ lẩn trốn quanh đây. Cơn mưa vội đến, bản thân không ngăn được cơ thể mà cứ lao đầu chạy ra ngoài cơn bão, nơi mà ai đó đang gọi.. Đôi má ướt đẫm trong mưa. Cảm nhận được vị mặn của những giọt nước mắt. Ngoài kia, ánh mắt dịu dàng của người xa lạ. Vang vọng trong thinh lặng, một giai điệu xuyến xao chạm đến đáy lòng, giai điệu những ngày chúng ta bé thơ.. Những kí ức em không sao nhớ nổi, cứ lang thang mãi trong tâm trí. Người xa lạ.. anh ấy.. không có trong tiềm thức. Nhưng, càng nhìn càng đau đớn làm sao. Ánh mắt trìu mến trông lạ lẫm và thân thuộc. Lạnh lẽo và ấm áp. Nhưng tại sao, mỗi em cô đơn trong thế giới này? Người chạy đến.. ôm em vào lòng. Cái ôm nồng nhiệt như tiếp sức cho em vùng vẫy chống chọi khỏi trái tim rỗng tuếch của chính mình. Em cứ nghĩ mình đang mơ, tất cả mọi điều lạnh lùng tàn nhẫn đều đến với em, em đã không thể đứng vững nơi này. Nhưng người, đã ôm em vào lòng, đã để cho em khóc, thật lâu, thật lâu.. Trong hơi ấm từ lồng ngực còn vang âm thanh "Thình thịch thình thịch". Mùi hương thân quen ngày còn bé, có một người thường dẫn em qua lối này, anh ấy có ánh mắt dịu dàng và nụ cười ngốc nghếch.. Em cố nhớ trong vô vọng, hình ảnh anh nhạt nhòa, nhưng đâu đó trong trái tim đang gào thét mãnh liệt. Rồi từng giọt ấm rớt xuống đôi má em, mắt người hoe hoe đỏ, nhìn em đau lòng, nhưng đôi môi vẫn gượng cười trông thật thiết tha. Chiếc xe lao nhanh về phía hai con người giữa con đường hoang vu. Ánh sáng vàng mờ ảo. Âm thanh đụng độ vang lên trong phút chốc, chợt nhận ra người đã đẩy em ra khỏi bàn tay tử thần. Lặng.. Im.. Trong không gian thinh lặng khẽ ngân lên khung cảnh bé thơ. Ngày anh dắt tay em qua cánh đồng lớn bao la và chúng ta đã chạy trốn khỏi những lo âu. Ngày ta còn bé.. Mọi thứ còn đâu. Em gào thét trong vô vọng, bàn tay run run, mùi hương vẫn còn đây, anh vương tay dụi đi những giọt nước mắt còn đọng trên đôi mi, mỉm cười rồi trút hơi thở cuối. Em ước mình có đôi cánh đến từ những cơn mơ, băng qua mọi đại dương rộng lớn và bầu trời bao la.. ta cùng nhau đến miền đất mà những kí ức không nhạt nhòa. Anh thắp lên ánh sáng trên con đường em đi. Ôi ánh nhìn trìu mến.. trên gương mặt anh. Em nhớ anh Em nhớ anh..