Hiện Đại Anh Không Thích Phụ Nữ, Nhưng.. Anh Yêu Em, Cô Bé Ạ! - HakuYen

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi HakuYen, 25 Tháng ba 2020.

  1. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 20


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vậy ra hai anh chị đã kết hôn rồi à? Đã vậy Vi còn có thai nữa chứ!" Nhất Huy hậm hực nhìn hai con người đang cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi

    "Tại.. tại tụi tớ sợ nói ra sẽ bị cậu cười.. nên tụi tớ mới không nói.." Vi xấu hổ ấp a ấp úng

    "Phải mà! Hai người có coi tui là bạn đâu mà nói.. lúc xưa tui chấp nhận mọi điều tai tiếng để chơi với mấy người, vậy mà giờ này lại bị mấy người đối xử như thế. Công bằng ở nơi đâu?" Nhất Huy tỏ vẻ ấm ức như bà mẹ già bị đứa con của mình bỏ rơi

    "Này.. này.. cậu ăn nói cho cẩn thận nhé! Chơi với tụi tớ thì tai tiếng lắm à?" Vũ nghe thấy trong lời nói của Nhất Huy có gì đó sai sai

    "Chứ còn gì nữa.. cả bọn trong trường đều đồn ầm lên chuyện tình tay ba của ba đứa mình còn gì! Nhưng chỉ có tớ là phải chịu khổ thôi, đứa thì nói tớ là kẻ thứ ba cướp Vi từ tay cậu, có đứa còn ác hơn.. nó nói tớ cướp cậu từ tay Vi mới ghê chứ. Cậu nghĩ xem có ấm ức không?" Nhất Huy khóc lóc hồi tưởng lại kỷ niệm dở khóc dở cười

    "Thiệt hả? Đúng là.. hình như có một thời gian mấy bạn trong trường nhìn tụi mình hơi lạ lạ.." Vi cũng từ từ nhớ lại

    "Lạ lạ gì? Tụi nó bàn tán xôn xao thế mà hai cậu lại không biết gì à?"

    "Ừ thì cũng không phải là không biết.. nhưng chuyện có gì đâu mà làm ầm ĩ thế? Miễn sao tụi mình không phải là được rồi!" Vũ vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, cả Vi cũng tỏ vẻ đồng tình

    "Chuyện nghiêm trọng như vậy mà các cậu bảo không có gì à? Hại tớ suốt 3 năm học cấp 3 chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai. Hậu quả của chuyện đó đến bây giờ vẫn còn chưa dứt nữa đây nè!"

    "Cậu nói quá! Đến bây giờ vẫn còn ế là bởi vì cậu" vô cùng có duyên "nên không cô gái nào dám thừa hưởng cái phúc phần đó thôi! Cậu đừng có mà đổ thừa bọn tớ!"

    Vũ trêu chọc, cònVi hùa theo cười rúc rít, hai người phu xướng phụ tùy khiến Nhất Huy tức điên người.

    "Cậu.. cậu đang nói móc tớ đấy à? Cái gì mà vô cùng có duyên? Đừng tưởng tớ không hiểu nhé?"

    "Thôi! Thôi! Được rồi hai ông tướng! Lúc nào cũng thế! Hễ gặp là cãi nhau chí chóe, chẳng thay đổi gì cả!" Vi mà không lên tiếng can ngăn 2 hai cái con người già đầu rồi mà nói chuyện cứ như con nít này thì chẳng biết cuộc tranh cãi đến khi nào mới chấm dứt..

    "À mà sao bọn họ lại nghĩ tụi mình là chuyện tình tay ba thế nhỉ? Tụi mình cũng chơi với nhau như bạn bè bình thường thôi mà!" Vi ra chiều khó hiểu

    "Theo cậu là bình thường, còn theo họ là không bình thường chút nào. Khi mới vào học lớp mười Vũ đã rất khác người rồi nên khiến nhiều người chú ý lắm nha. Lúc nào cũng lạnh lùng, tỏ ra bất cần đời, nếu như có một hôm nào đó mà mọi người nghe tin cậu tự tử thì chắc có lẽ cũng không lấy làm lạ.."

    "Này.. cậu làm gì miêu tả tớ nghe ghê thế!" Vũ nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu

    "Cái này không phải tớ miêu tả, mà là mọi người đều thấy thế!"

    "Cậu.."

    "Được rồi! Nghe tớ kể tiếp nè" Nhất Huy liền ngắt ngang, không để cho Vũ có dịp động khẩu "Rồi sau đó khi cậu gặp Vi, cậu liền trở nên khác hẳn. Ánh mắt cậu dịu dàng hơn, lại còn biết cười nữa.. lúc đầu tớ tưởng cậu bị bệnh mặt đơ nữa đó!" Nhất Huy nhìn Vũ châm chọc trả thù

    "Này.. cậu vừa phải thôi nhé. Tin tớ đấm vào mặt cậu không hả?"

    "Thôi mà Vũ! Nghe Nhất Huy nói hết đã!" Nhờ có Vi đỡ lời nên Vũ mới chịu thôi, chứ không tên này đã bầm dập với anh rồi..

    "Hìì.. tớ đùa chút thôi mà. Làm gì mà dữ thế.." Nhất Huy cười khì khì

    "Rồi sau đó thì sao hả Nhất Huy? Chính vì chuyện đó nên mọi người hiểu lầm là bọn tớ đang quen nhau à?" Vi tò mò muốn biết tiếp diễn câu chuyện

    "Ừm đúng rồi đó. Cộng thêm việc hai nười lúc nào cũng luôn đi với nhau như hình với bóng, nên đương nhiên mọi người nghĩ là hai người đang quen nhau rồi. Nhiều người ngưỡng mộ chuyện tình của hai người lắm á!"

    "À.. phải nói là chuyện tình họ tự vẽ ra cho hai người mới đúng.. Rồi tự nhiên tớ nhảy vô chơi chung nên thành ra mới phải chịu tai tiếng ngàn đời!" Nhất Huy tỏ vẻ đau khổ

    "Ai mượn cậu chơi với hai tớ? Là cậu tự nguyện đấy nhé!"

    "Thì tại.. tớ thấy hai cậu thú vị mà.." Nhất Huy cười bí hiểm

    "Nếu vậy thì đừng ca cẩm nữa.. Được chơi với tụi tớ là niềm vinh hạnh cho cậu lắm đấy"

    "Vinh hạnh cái đầu cậu á. Mà nói chung.. chơi với hai cậu, ngoài chuyện đó ra thì cũng không phải là quá tệ.. À.. các cậu có nhớ lần tụi mình đi thám hiểm thác Bạc không?"

    "Ừm lần đó đúng là vui thiệt á! Mà công nhận tụi mình gan thiệt, dám trốn cha mẹ đi, rốt cuộc về nhà bị cấm cửa suốt hai tuần liền, nhưng mà vui ơi là vui nên không thấy hối hận gì cả!" Vi vô cùng kích động khi nhớ lại chuyến đi ấn tượng năm đó

    "Ừ.. anh còn nhớ lần đó, em bị một con khỉ con hù đến phát khóc luôn mà" Vũ cũng tham gia vào câu chuyện

    "Tại.. tại con khỉ đó hư quá.. giật đồ của em không chịu trả.. làm em sợ chứ bộ!"

    "Sao em không nói là tại vì em nhát gan quá đi" Vũ vẫn không thôi trêu trọc

    "Haha.. tớ nhớ lần đó tụi mình rượt theo bắt con khỉ đó cũng đừ cả người luôn á. Nhưng mà phải công nhận là vui thiệt!" Nhất Huy cười tít cả mắt, Vi và Vũ cũng gật đầu đồng ý. Đó quả thật là kỉ niệm khó quên của cả ba người.

    Suốt buổi tối.. Cả bọn tiếp tục ngồi ôn lại những kỉ niệm đã cùng nhau trải qua, hết chuyện này đến chuyện khác quên mất cả thời gian. Tiếng cười nói rôm rả như không bao giờ dứt..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc NguyênKhanh Vu thích bài này.
  2. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 21


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mẹ ơi! Tha cho con đi!" Đứa nhỏ vừa chạy vừa khóc trong hoảng loạn

    "Mày đứng lại đó! Lần này tao mà bắt được, tao nhất định không tha cho mày!" Bà mẹ tướng mạo như mụ phù thủy gian ác đuổi theo sau không ngừng hâm dọa

    Cậu bé cứ chạy.. chạy mãi.. mặt đất như đổ sụp xuống. Một màu đen đáng sợ bao trùm mọi cảnh vật xung quanh, đằng sau mụ phù thủy vẫn đang đuổi theo..

    Sợ hãi tột độ, cậu bé thấy mình không còn chút sức lực. Đột nhiên.. như có cái gì đó ngáng phải chân khiến cậu ngã nhào, không đủ sức để đứng dậy, chỉ còn cách chịu trận, chờ những trận đòn roi của bà mẹ đang hướng tới..

    Cậu bé sợ hãi nhắm chặt mắt, chuẩn bị đón nhận sự đau đớn. Thế nhưng.. bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp kéo cậu đi, khung cảnh xung quanh trở nên thay đổi.. hoàn toàn khác.. không còn một màu đen đáng sợ mà thay vào đó là một cánh đồng đầy chim muôn và hoa lá.

    Thật ấm áp! Cậu bé tưởng như mình đang ở thiên đường..

    Bàn tay nhỏ vẫn dịu dàng bao chặt lấy tay cậu, bóng dáng chủ nhân của bàn tay ấy từ từ hiện ra. Một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, là cô ấy.. Vi đang mỉm cười xinh đẹp như một thiên thần, một cảm giác hạnh phúc len lỏi khiến cậu bé cũng mỉm cười..

    * * *

    Vũ choàng tỉnh.. vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt Vi cười tươi tắn đang chống cằm nhìn mình, nụ cười y như trong mơ, bất giác khiến anh muốn ghì chặt cô vào lòng và không bao giờ buông ra nữa..

    "Sao thế? Anh vừa mơ thấy gì vui lắm à? Đang ngủ mà cũng cười được!" Vi bật cười khúc khích..

    Vũ choàng tay kéo Vi về phía mình, nở nụ cười ranh mãnh

    "Ừm đúng đấy! Anh mơ thấy có cô ngốc nào đó cứ vừa khóc vừa năn nỉ anh đừng xa cô ấy, còn nói cô ấy yêu anh nhiều lắm.."

    "Gì chứ? Anh.. sao anh dám mơ thấy cô gái nào hả? Như thế cũng được xếp vào ngoại tình tư tưởng đấy! Không cho phép!" Vi phụng phịu

    "Em nghĩ đi đâu thế? Ngoài em ra, trong mắt anh chẳng còn cô gái nào cả, ngốc!" Giọng anh bỗng trở nên dịu dàng, khiến cô ngượng ngùng mỉm cười, chẳng dám nhìn vào mắt anh nữa. Cô sợ mình lại say mê trong đôi mắt thăm thẳm ấy mà quên mất cả việc kiểm soát bản thân..

    "À.. đúng rồi! Anh ra đây xem đi, nhanh lên! Có cái này hay lắm nè!" Vi chợt nhớ ra mục đích của việc cô chờ anh thức, liền bật dậy, kéo Vũ theo cô ra ban công..

    "Gì vậy em?" Vũ uể oải đi theo Vi, vốn định ôm cô ngủ nướng thêm một chút vậy mà cô cũng không cho toại nguyện.

    "Anh nhìn xem! Cây cà tụi mình trồng đã nở hoa rồi này" Vi cười híp mắt, tay chỉ vào chậu cây nhỏ trên dàn thủy canh Vũ đã tặng cô hôm sinh nhật.

    "Ừm đúng nhỉ? Cũng nhanh ghê, mới đây đã có hoa rồi à?"

    "Nhờ em ngày nào cũng chăm chỉ bón phân cho nó đó" Vi tự hào

    "Không bao lâu nữa nó sẽ có trái nhỉ? Rồi mình sẽ được ăn cà mình tự trồng. Thật thích quá đi mất! Không biết mình tự trồng có ngọt hơn so với người ta trồng không ta? Chẳng biết bao lâu nữa nó mới có trái anh ha? Mà sao chỉ có cây cà mới có hoa thôi, còn mấy cây kia chẳng có động tĩnh gì cả. Hay là mình bón phân chưa đủ?" Vi cứ tíu ta tíu tít cứ như thể đang sợ ai giành nói với mình khiến Vũ phải bật cười

    "Haha.. cô nương à! Cô hỏi nhiều như thế, rốt cuộc là muốn tôi trả lời câu nào trước đây?" Vũ vòng tay qua eo Vi, kéo Vi xoay qua đối diện với mình

    "Tất cả!" Vi le lưỡi tinh nghịch

    "Nếu vậy thì.. chỉ một câu trả lời thôi.. anh không biết, hahaha.."

    "Anh.. hứ.. thấy ghét.. không thèm hỏi anh nữa" Vi giả vờ giân dỗi

    "Haha.. anh đùa thôi mà.. sự thật là.. anh không biết thiệt" Vũ vẫn không ngừng cười khiến Vi thiệt thấy ghét không chịu nổi, chỉ muốn cắn một phát thật mạnh vào mặt cho bõ ghét..

    Biểu hiện của Vi rất thú vị, Vũ vốn muốn thử xem nếu tiếp tục cô sẽ phản ứng như thế nào? Cái con tiểu yêu tinh này bộ mặt cứ như đang muốn cắn người ấy, đáng yêu chết đi được. Nếu hôm nay không phải đi làm thì tiểu yêu tinh chắc chắn là đã chết với anh rồi.

    "Thôi được! Không đùa em nữa. Hôm nay anh nấu đồ ăn sáng cho em nhé! Đừng làm bộ mặt như thế nữa mà, ngoan nha!" Vũ ôm Vi vào lòng như đang dỗ dành con nít

    "Á.. đau.. Em làm gì thế?" Anh xoa xoa một bên vai vừa bị cô cắn

    "Cho anh chừa! Lần nào cũng chọc ghẹo người ta cho đã rồi dùng lời lẽ ngon ngọt để dụ dỗ thì coi như xong hả? Lần này là nhẹ nhé, lần sau em sẽ không nương tay nữa đâu! Lêuuu.. ông chồng ngốc!" điệu bộ của cô ấu trĩ hết sức, gây án xong cô chạy biến vào phòng không để cho anh có cơ hội phản công.

    "Cái con tiểu yêu tinh này.. để xem ta trả đũa như thế nào nhé!" Vũ cười thầm, trong đầu đang tính toán kế hoạch xấu xa nào đó.

    * * *

    Vi thay đồ xong thì bước ra phòng khách, thấy Vũ đang bận rộn trong bếp. Khung cảnh đó khiến cô cảm thấy hạnh phúc đến kì lạ, một cảm xúc không biết gọi tên len lỏi trong trái tim cô. Ngay lập tức, cô muốn truyền thứ cảm xúc ấy sang cho anh, nên trong vô thức đã đi đến ôm chặt anh từ phía sau..

    Bất ngờ vì hành động của cô, lần đầu tiên cô chủ động như thế, anh xoay qua nhìn cô mỉm cười dịu dàng

    "Sao thế em?"

    "Anh không cảm nhận thấy sao?"

    "Cảm nhận thấy gì?" Vũ tỏ ra khó hiểu

    "Tình cảm của em ấy, trong lòng em đang dâng lên một thứ tình cảm rất lạ, em muốn anh cảm nhận được nó" Vi ngây thơ không hề suy nghĩ câu nói của mình có sức mạnh như thế nào đối với anh

    Như hiểu ra vấn đề, môi anh khẽ nhếch lên thành một đường cong quyến rũ, nhìn sâu vào mắt cô, anh chậm rãi nói:

    "Thử nói em yêu anh xem"

    "Em.. yêu anh?" Vi thấy hơi ngại, trước giờ cô chưa bao giờ nói câu này với anh, nhưng mà.. đúng là cảm giác này rồi!

    "Đúng rồi!" cô ngước lên nhìn anh, nở nụ cười trong sáng như đứa trẻ lần đầu tiên phát hiện ra thế giới mới

    Thấy chưa đủ, cô còn cố ý chồm tới ôm lấy cổ anh, tiếp tục nói "Em yêu anh! Em yêu anh nhiều lắm!"

    "Anh cũng vậy! Anh yêu em!" vòng tay ôm cô thật chặt, anh bỗng thấy cuộc sống mới kì diệu làm sao.

    "Em yêu anh!" Vi vẫn không cảm thấy chán với câu nói của mình

    "Đừng nói nữa, nếu không.. em sẽ không được ăn sáng nữa đâu" Đôi mắt anh nhìn cô bắt đầu trở nên nóng bỏng, cảm xúc của cô đã thực sự lan truyền qua cho anh

    "Ơ.. tại sao? Anh không thích nghe em nói vậy sao?"

    Nhật Vi ngây thơ còn không thèm chú ý đến sự biến đổi của anh, ủy khuất hỏi một câu

    "Không phải, chính vì anh rất thích nghe nên anh sẽ làm cho em không có thời gian ăn sáng luôn đó" Câu nói của anh thật mờ ám, kèm theo nụ cười tà mị cũng đủ để cô hiểu anh muốn ám chỉ việc gì..

    Lại một buổi sáng hạnh phúc của cặp vợ chồng ngốc..

    * * *

    "A a a a.. đau lưng quá đi mất!" Mới đây mà cái bụng của Vi đã được sáu tháng, vì lần đầu tiên mang thai nên cô cảm thấy mệt mỏi kinh khủng.

    Vũ không cho cô đi làm nữa, bắt cô phải ở nhà nghỉ ngơi. Nhưng mà ở nhà quả thật chán chết được, muốn đi đâu anh cũng không cho, nói là phải đợi anh về đi cùng.

    "Người gì đâu mà độc tài thế không biết? Đáng ghét.. Đáng ghét.." Vi trút giận vào con gấu bông đang ôm trong người khiến nó méo mó đến thảm thương..

    "Đang nói ai đáng ghét đấy?" Vũ vừa bước vào nhà đã nhìn thấy hành động kì lạ của cô

    Anh đột nhiên xuất hiện khiến cô giật thót cả mình, vội giấu con gấu đáng thương ra sau lưng "Ơ.. đâu có.. em đâu có nói ai đâu" Vi cười hì hì, giả vờ ngây thơ

    "Vốn định dắt ai đó đi chơi nhưng mà vì bị người ta nói là đáng ghét nên đành miễn cưỡng trở thành người đáng ghét theo như lời người ta vậy?" Anh nheo mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy châm chọc

    Như chỉ đợi anh nói câu đó, mắt cô bỗng sáng lên như bắt được vàng

    "Đâu có! Em đâu có nói anh, anh đáng yêu thế cơ mà. Mình đi bây giờ luôn nha, em ở nhà hoài chán quá đi mất! Đi nha ông xã!" Vi chuyển giọng nụng nịu

    Haizzz.. cái con tiểu yêu này, đúng là đã nắm được điểm yếu của mình rồi! Mỗi lần cô kêu anh là ông xã thì y như rằng anh lại trở nên nhẹ dạ. Nhưng mà không được, lần này quyết không nhẹ dạ..

    "Muốn đi cũng được thôi! Em phải thể hiện thành ý đi chứ!" Vũ cười ranh mãnh

    "Thể.. thể hiện như thế nào?" Vi linh cảm thấy hình như mình sắp sập bẫy

    "Ở đây nè!"

    Anh chỉ vào môi mình, dời tầm chú ý của cô về nơi ấy. Nhìn đôi môi khẽ cong lên hết sức quyến rũ, Vi vô thức nuốt nước bọt một cái

    "Sao chứ?" từ trước tới giờ chỉ có anh chủ động hôn cô thôi, cô còn chưa có chủ động bao giờ nên đâu biết phải làm thế nào. Anh đúng là đang làm khó cô mà!

    "Cách khác được không?" cô đỏ mặt đề nghị

    "Không! À.. còn chứ, cách khác là chúng ta sẽ cùng ở nhà chơi" Nụ cười của anh càng ngày càng gian ác

    "Anh.. Thôi được rồi! Anh nhắm mắt lại đi!" cuối cùng cô cũng đành chịu thua, hôm nay cô thật sự rất muốn ra ngoài, ở trong nhà hoài ngột ngạt chết được

    Vi từ từ nhướng người hôn nhẹ lên cánh môi như chuồn chuồn lướt nước, định kết thúc ở đây. Thế nhưng anh đâu cho cô cơ hội làm thế, chẳng biết bàn tay anh đã vòng ra sau gáy cô tự lúc nào. Ngay lập tức.. chuyển khách thành chủ, biến nụ hôn ngây thơ trong sáng thành một nụ hôn theo kiểu Pháp nóng bỏng, khiến cô trở nên u mê, không thể phản kháng được nữa..

    Cho đến khi cô không thể đứng vững, anh mới chịu buông tha, để cô tựa vào người mình. Anh khẽ thì thầm vào tai cô, giọng nói đầy vẻ khiêu khích

    "Như thế mới gọi là hôn, em yêu à!"

    Sao lúc nào mình cũng là người chịu thua trước thế nhỉ? Con người này đáng ghét thật!

    Vi tức giận lại muốn cắn người, nhưng nghĩ đến cảnh tượng lần trước.. Nên thôi, lỡ như lại bị chừng phạt như vậy nữa chắc chết mất. Vi thầm sợ hãi, cố nuốt cục tức vào bụng

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  3. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP 22


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ông xã, mình đi đâu thế?" Vi ngơ ngác đi theo Vũ

    "Thì đi gặp Ngọc Diệp.." Anh sợ cô không đồng ý theo mình nên cố ý nắm chặt tay cô

    "Sao? Không được! Ngọc Diệp chắc chắn sẽ còn nhớ, em không muốn!" Vi cố kéo anh đứng lại

    "Em không muốn mọi người biết chúng ta là vợ chồng sao?" Nét mặt anh trở nên nghiêm túc

    "Đương nhiên là em muốn, nhưng mà.." Chưa nói hết câu, Vũ đã đột ngột kề sát, đem trán tựa vào trán cô, ánh mắt nhìn thẳng khiến cô có chút bối rối..

    "Một tuần sẽ trôi qua nhanh thôi! Anh đảm bảo với em sẽ không có chuyện gì xảy ra cả! Em không tin anh sao?"

    "Không.. sao em lại không tin anh được chứ?"

    "Vậy được rồi! Chúng ta đi thôi!" Vũ mỉm cười, kéo Vi đi tiếp

    Đương nhiên là Vi tin Vũ nhưng mà còn phía Ngọc Diệp.. không phải lúc trước cậu ấy đã từng nói cậu ấy cũng thích anh hay sao? Cậu ấy còn thề nhất định sẽ cưa đỗ anh.. Lỡ như..

    A a a a.. không được! Mình không được nghĩ như thế.. mình nhất định phải tin anh ấy.. đúng vậy.. phải tin anh ấy mới được..

    Trong lúc Vi vẫn còn đang rối ren với mớ suy nghĩ phức tạp, thì hai người đã đi đến shop quần áo của Ngọc Diệp..

    Nhìn thấy Vi và Vũ, Ngọc Diệp liền bước đến, vui vẻ đón tiếp..

    "Hai cậu lại đi mua đồ với nhau à? Này Vi, cậu không sợ chồng cậu ghen sao?" Nụ cười Ngọc Diệp trở nên ám muội..

    "Ơ.. Không.. vì chồng tớ.."

    "Chồng cô ấy chính là tớ! Sao tớ lại ghen với chính mình được chứ?" Kèm theo lời nói của Vũ là một nụ cười có tầm sát thương vô cùng ghê gớm, khiến Ngọc Diệp trong phút chốc cũng phải ngẩn ngơ..

    "Thật à? Sao hôm qua Vi nói không phải?"

    Ngọc Diệp ngơ ngác, không thể lí giải được hành động của Vi, nhưng rồi một tia sáng chợt lóe lên trong đầu.

    "À.. đúng rồi.. tớ nhớ rồi nhé! Có phải cậu vẫn còn nhớ lời hứa lúc trước không, rằng Vũ quen với cậu thì Vũ phải làm thú cưng cho tớ một tuần?" Nụ cười của Ngọc Diệp ngay lập tức trở nên âm hiểm..

    "Đúng vậy!" Vi cúi gầm mặt, quả nhiên là Ngọc Diệp còn nhớ..

    "Tớ sẽ giữ lời! Cậu muốn sao cũng được nhưng tớ muốn cậu biết rằng Vi chính là vợ tớ, không việc gì phải giấu diếm chuyện đó chỉ vì lời hứa với cậu cả" Vũ khẳng định chắc nịch

    "Cậu chẳng thay đổi gì cả! Vẫn nói chuyện đáng ghét thế!" Ngọc Diệp nhìn Vũ oai phong lẫm liệt có chút buồn cười nên bỗng nổi lên ý nghĩ trêu đùa hai người

    "Vậy từ tuần sau bắt đầu nhé! Trừ thời gian cậu đi làm, thời gian còn lại của cậu phải do tớ quyết định!"

    "Này, cậu có thấy quá đáng không thế? Cậu không thấy Nhật Vi đang có thai à?"

    Vũ bắt đầu nổi cáu, anh không định phí thời gian như vậy chỉ vì lời hứa từ thuở xưa lắc xưa lơ của hai người. Nhưng vì muốn cho Vi giữ thể diện với bạn bè nên anh đành thuận theo.

    "Thú cưng là phải nghe lời chủ, không được cãi, biết chưa hả? Cậu đã nói là giữ lời hứa mà, định nuốt lời à?"

    Thấy Vũ đã không kiên nhẫn nhưng Ngọc Diệp vẫn không muốn bỏ qua cho anh. Ai bảo khi xưa anh làm tan nát trái tim thiếu nữ mơ mộng của cô làm chi? Giờ không trả thù thì còn chờ đến khi nào.

    "Cậu.. Thôi được rồi! Để xem cậu làm được gì tớ. Giờ nói đi, cậu muốn tớ làm gì?"

    "Đơn giản thôi! Ngoài giờ đi làm, thời gian còn lại cậu phải ở bên cạnh.."

    Nói tới đây, Ngọc Diệp đột nhiên dừng lại làm Vi hồi hộp đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài.

    Không lẽ cậu ấy muốn Vũ ở bên cạnh cậu ấy? Hic.. sao mình chịu đựng được chứ?

    Nở nụ cười kiêu ngạo, Ngọc Diệp nói tiếp "Tớ muốn cậu phải ở bên cạnh người bạn này của tớ, chăm sóc cho cô ấy chu đáo và cũng không được để cô ấy khóc, biết chưa?"

    Ngọc Diệp quàng tay qua vai Vi, dùng giọng điệu của chủ nhân sai khiến thú cưng khiến Vũ có chút bực mình, nhưng xem ra đã có thể thở phào nhẹ nhõm..

    Cả Vi cũng vậy..

    "Cái đó thì cậu khỏi cần phải nói tớ cũng sẽ làm như vậy!"

    Anh dịu dàng nhìn cô như thể xung quanh chẳng còn ai khác ngoài hai người, khiến cho Vi dù đã bắt gặp ánh mắt đó nhiều lần nhưng cũng không thể không rung động.

    "Này, hai anh chị, tôi vẫn còn đứng ở đây đấy nhá!" Không chịu nổi cảnh buồn nôn đầy phấn hồng của hai người, Ngọc Diệp liền cố ý ngắc ngang.

    Nhớ đến sự hiện diện của Ngọc Diệp, Vi mới cười xòa tỏ vẻ hối lỗi

    "Cảm ơn cậu vì đã lo lắng cho tớ!"

    "Đương nhiên rồi! Cậu làm vợ cái tên máu lạnh này thì đương nhiên tớ phải lo lắng rồi! Nhưng mà nói thật là tớ vốn dĩ đã định hành hạ tên này, trả thù công sức bốn năm học đại học tớ đã rất cố gắng để gây sự chú ý của cậu ta. Thế mà cuối cùng cậu ta cũng chả thèm để ý đến tớ.. nhưng mà.." Ngọc Diệp ngừng một chút

    "Tớ sợ chồng tớ sẽ ghen nên tạm tha cho cậu vậy!" Ngọc Diệp mỉm cười

    "Thật à? Cậu đã kết hôn rồi sao?" Vi bất ngờ kinh khủng, con người thích bay nhảy như Ngọc Diệp mà lại chịu kết hôn sớm thế.

    "Đương nhiên rồi! Làm sao con người sợ cô đơn như tớ lại có thể chịu được sự cô đơn ngần ấy năm chứ? Hôm nào chúng ta cùng đi ăn cơm đi, tớ sẽ giới thiệu chồng tớ cho hai cậu" khi nhắc đến người ấy, ánh mặt Ngọc Diệp ánh lên sự hạnh phúc..

    "Nhất định rồi!" Vi cũng thấy vui khi nhìn thấy bạn mình hạnh phúc như thế

    Còn về phần Vũ thì từ nãy đến giờ vẫn không nói gì nhưng có lẽ ác cảm đối với Ngọc Diệp cũng đã không còn nữa..

    * * *

    "Tính tong, tính tong.."

    "Ra ngay đây ạ!" Vi vội vàng chạy ra mở cửa

    Đứng trước cửa là một phụ nữ trung niên, tuy tuổi đã ngoài năm mươi nhưng nhờ son phấn nên trông bà ấy có vẻ trẻ hơn tuổi thật..

    "Xin hỏi cô tìm ai ạ?" Vi nhìn mặt người phụ nữ này có vẻ rất quen nhưng nhất thời Vi không nhớ ra đó là ai..

    "Có phải Thiên Vũ sống ở đây không?" Không một ánh cười, mặt người phụ nữ vẫn lạnh như băng..

    "Vâng! Đúng vậy! Nhưng hiện tại anh ấy đang đi làm, cô.." Chưa đợi Vi nói hết câu, người phụ nữ đã tự tiện xông vào nhà

    "Chà.. căn nhà cũng không đến nỗi tệ nhỉ?" Bà ta nhìn một lượt tổng thể căn nhà rồi quay sang Vi, dùng giọng điệu như đang sai khiến

    "Nói với Thiên Vũ có mẹ nó tới tìm.. chủ nhật ta sẽ quay lại" Nói rồi, bà ta quay lưng bỏ đi không thèm chào Vi một tiếng..

    Thì ra là người đàn bà ấy. Sao bà ấy lại biết Vũ đang sống ở đây? Mình.. phải làm sao bây giờ? Có nên nói cho anh ấy biết không?

    Vi cảm thấy rất bối rối, không biết phải nên làm thế nào cho đúng..

    * * *

    "Anh về rồi à? Anh đi tắm trước hay ăn cơm trước để em hâm thức ăn"

    "Cho anh ăn cơm trước nhé! Anh đói lắm rồi!" Giọng Vũ uể oải, hôm nay công việc không được suông sẻ cho lắm khiến Vũ mệt mỏi vô cùng..

    "Được! Vậy anh đi thay đồ rồi đợi em một lát" Vi cũng nhận thấy sự mệt mỏi của Vũ, nên sự việc hôm nay có lẽ để sau hãy nói vậy..

    Bỗng nhiên Vũ ghì chặt Vi vào lòng..

    "Sao thế anh? Công việc hôm nay mệt lắm hả?" Vi cũng vòng tay ôm lại Vũ

    "Ừm.. không được thuận lợi.. anh vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.. đầu anh giờ chẳng suy nghĩ gì được cả.."

    "Em có thể giúp gì được cho anh không?" Vi nhìn Vũ lo lắng

    "Em không cần phải làm gì cả! Em chỉ cần ở bên anh là được rồi!" Vũ mỉm cười dịu dàng, chỉ cần có Vi ở bên cạnh thì mọi mệt mỏi của anh đều tan biến

    "Vậy để em đi hâm thức ăn rồi mình ăn cơm, có lẽ anh sẽ thấy khá hơn đó!" Vi vỗ vỗ lưng anh, cố gắng tạo cho anh một chút thoải mái.

    "Anh không muốn ăn cơm.. anh muốn ăn thứ khác.."

    "Vậy anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh!"

    "Em!"

    "Sao?" Vi vẫn chưa hiểu ra ý đồ của anh, còn ngây thơ hỏi lại một câu

    "Thứ anh muốn ăn.. là em đó, ngốc ạ!" Vũ cọ mũi mình vào mũi của cô, nụ cười cùng ánh mắt bỗng trở nên nóng bỏng..

    "Ơ? Em.. không được đâu.. không phải là em.. không muốn.. nhưng mà bụng em to thế này rồi.. bác sĩ nói chúng ta không nên.." Vi lúng túng, đỏ cả mặt

    "Haha.. anh đùa thôi, ngốc!" Vũ phá lên cười, nhéo mũi Vi trêu chọc..

    "Thôi anh đi thay đồ đây! Chuẩn bị nhanh nhé em yêu, anh đói bụng lắm rồi!" Nói rồi Vũ quay lưng đi vào phòng để lại cô đứng một mình ngơ ngác

    "Đáng ghét! Những lúc như thế này mà cũng đùa được!" Một cảm giác bực tức cùng mất mát bỗng trỗi dậy, Vi đến cùng cũng không hiểu mình cảm thấy thất vọng vì điều gì..

    * * *

    "Em đang làm gì thế?" Vũ từ phòng tắm bước ra, hướng mắt về phía cái headphone Vi đang áp vào bụng

    "Em đang cho con nghe nhạc giao hưởng. Người ta nói làm như thế em bé sẽ thông minh hơn!" Ánh mắt cô nhìn xuống cái bụng đã phình to của mình đầy vẻ dịu dàng, khung cảnh đó khiến anh ngẩn ngơ trong phút chốc.

    "Vậy à? Để anh cầm giúp em" Vũ đưa tay giữ chiến headphone giúp cô

    "Ừm.." Vi mỉm cười hạnh phúc

    "Ơ.. Sao anh không lau cho khô tóc! Để vậy dễ cảm lạnh lắm đó! Để em lau cho! Anh xoay lại đi!" Vũ lúc nào cũng vậy, chẳng chịu thay đổi thói quen không mặc áo sau khi tắm, đã vậy còn để tóc ướt như thế. Thế nào cũng cảm lạnh cho coi.

    Khi anh quay lưng lại, cô nhìn thấy những vết sẹo sau lưng anh làm cô nhớ đến chuyện lúc sáng.. nhẹ nhàng sờ vào những vết sẹo như thể cô sợ nó sẽ lại nứt ra và rỉ máu..

    "Chắc lúc đó anh đau lắm hả?"

    "Ừm.. rất đau.. mãi đến sau này, mỗi lần anh mơ thấy bà ta, những vết sẹo này vẫn còn nhức nhói. Nhưng từ khi sống chung với em, nó đã không còn đau nữa!"

    Anh trả lời câu hỏi của cô một cách bình thản, hiển nhiên.. điều đó chứng tỏ anh không còn bị ám ảnh bởi quá khứ nữa.

    "Thật à?" cô dịu dàng hôn lên những vết sẹo ấy "Em nhất định sẽ bảo vệ anh, không làm cho anh phải đau khổ nữa" Nói rồi cô vòng tay ôm lấy anh từ phía sau..

    "Anh biết!" một cảm giác hạnh phúc vây chặt lấy Vũ, cái cảm giác mà trước khi gặp Vi, anh tưởng chừng như nó không hề tồn tại.

    Phải! Mình nhất định phải bảo vệ Vũ, không thể để cho Vũ gặp người đàn bà ấy được!

    Vi nhũ thầm..

    "Ông xã! Chủ nhật này mình về thăm mẹ nhé?" Nhớ đến người đàn kia hẹn chủ nhật sẽ quay lại nên Vi tìm cách cho Vũ tránh gặp mặt.

    "Nhớ mẹ rồi à? Được, anh sẽ đưa em về!" Anh xoa xoa gương mặt cô đầy cưng chiều

    "Anh hứa rồi nhé, móc nghéo cái nào!"

    "Được rồi! Cái con bé này.." Hành động trẻ con của Vi khiến anh dù không muốn cũng phải bật cười

    * * *

    "Ông xã! Vẫn còn sớm, mình đi coi phim đi!" Vi vẫn chưa muốn về lúc này, sợ lại chạm mặt mẹ của Vũ

    "Sao lúc nãy ở nhà mẹ em nói mệt nên đòi về sớm?"

    "Tại ba mẹ cứ lôi anh ra dặn này dặn nọ suốt, em nghe còn nhức cả đầu nữa chứ đừng nói chi anh" Vi bĩu môi, bệnh bênh chồng đã cực kì trầm trọng rồi.

    "Không sao mà! Tại ba mẹ lo cho em thôi!" Anh buồn cười vì thái độ đáng yêu của cô, nhịn không được nhéo nhéo cái mũi nhỏ

    "Ừm.. nhưng mà em cũng lo cho anh chứ bộ.." Vi xoa xoa cái mũi vừa bị anh nhéo, vẫn không quên mục đích của mình

    "Thôi đừng nhắc chuyện này nữa! Mình đi coi phim đi.. nha ông xã!"

    Haizzz.. Lại nữa.. Cô lại giở chiêu này, anh cũng đành chịu thua "Thôi được rồi! Làm nũng vừa vừa thôi, tiểu yêu tinh!"

    "Hee.. vậy mình đi thôi!"

    * * *

    "Phim lúc nãy cũng hay ha anh, lần sau mình lại đi nữa nha!" Vi xoa xoa đôi mắt ngáy ngủ, cô tỏ vẻ hứng thú

    "Xạo vừa thôi cô! Lúc nãy vào rạp em có coi gì đâu, quay qua đã thấy em ngủ khò rồi mà còn bày đặt nói hay" Vũ cốc nhẹ lên đầu Vi

    "Rõ ràng là em mệt lắm rồi, mình về thôi!"

    "Không! Em không muốn về! Mới có tám giờ thôi! Mình đi ăn tối đi anh! Em đói bụng!" Vi nhất quyết không về nhà, về giờ này vẫn chưa thể gọi là an toàn được

    "Vậy mình sẽ mua về nhà ăn! Không đi đâu nữa! Đến giờ em cần phải nghỉ ngơi rồi!"

    Vũ biết mình không thể tiếp tục chiều cô được nữa, anh bắt đầu có thấy cô có gì đó kì lạ. Bình thường vào giờ này thì cô đã chui lên giường đắp mền chuẩn bị đi ngủ rồi. Có dụ dỗ cỡ nào cũng chẳng chịu ra. Vậy mà sao hôm nay cứ đòi đi mãi thế?

    "Không chịu! Em muốn đi ăn cơ! Năn nỉ anh mà ông xã, chỉ một lần này nữa thôi!" Vi lại dùng chiêu cũ, nhưng lần này có vẻ không có tác dụng rồi anh vẫn cương quyết không hề lay chuyển.

    Giờ thì đến lượt Vi phải chịu thua.. Hic.. chỉ mong sao bà ta đã đi rồi..

    * * *

    "Đừng làm vẻ mặt đó nữa! Lát nữa anh cho kẹo nha! Ngoan!" Vũ xoa xoa đầu Vi, quả thật mặt cô lúc này rất giống trẻ con đang làm nũng..

    "Em không thèm kẹo! Em không phải con nít!" Vi phụng phịu hai má

    "Thôi mà em! Anh chỉ lo cho em và con thôi! Khi khác anh lại đưa em đi, chịu không?"

    "Được rồi.." đột nhiên Vi ngoan ngoãn đến bất ngờ. Anh không ngờ cô lại lật mặt nhanh đến thế.

    Thật ra cũng đâu phải Vi dễ dụ nhưng vì không muốn làm anh phải khó xử, nên mới miễn cưỡng chấp nhận thôi.

    Về nhà lúc này thật sự rất nguy hiểm. Hi vọng là không gặp bà ta..

    Vừa ra khỏi thang máy, Vi đã dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng đầy lo sợ..

    "Em đang tìm gì thế?" Thấy hành động kì lạ của cô, anh không khỏi thắc mắc

    Sau khi đã chắc chắn rằng bà ta không có ở đó, cô mới yên tâm, vội vàngkéo anh vào nhà.

    "Không.. không có gì! Mình vào nhà nhanh thôi anh! Em mệt rồi!"

    Ơ.. cái con bé này.. lúc nãy thì lại không chịu về thế mà giờ lại than mệt. Thật là thất thường quá đi mất, chẳng lẽ ai mang thai cũng như thế à?

    Vũ cười khổ, bị quay như chong chóng đến nỗi chẳng hiểu mô tê gì cả, chỉ còn biết răm rắp nghe theo, thiệt là khổ tâm!

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  4. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP CUỐI (PHẦN 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tuần rồi, chẳng thấy bà ta xuất hiện.. Không lẽ bỏ cuộc rồi sao nhỉ? Không lý nào. Con người bà ta làm sao chịu bỏ cuộc dễ dàng như thế. Không biết bà ta tìm Vũ có mục đích gì? Haizzz.. biết vậy lúc đó mình cứ hỏi thẳng bà ta cho xong.

    Sự xuất hiện đột ngột của mẹ Vũ lần trước đã làm Vi lúc nào cũng phập phồng lo sợ. Chẳng biết lúc nào bà ta lại đến làm phiền lần nữa..

    Bỗng nhiên.. tiếng chuông cửa làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Vi. Linh cảm không lành, Vi nhìn qua khe cửa..

    Quả nhiên bà ta lại đến!

    Vi rất muốn giả vờ không nghe tiếng chuông, nhưng nếu cứ trốn tránh như vậy, bà ta sẽ lại tiếp tục làm phiền. Cuối cùng cô cũng đành phải mở cửa..

    "Bà đến đây làm gì?" Vi tỏ vẻ không hề chào đón người phụ nữ này chút nào

    "Tôi đã nói rồi.. tôi đến đây gặp con trai tôi!" Người đàn bà lại tự tiện đẩy cửa xông vào nhà

    "Anh ấy không có ở nhà! Mau nói đi, mục đích của bà là gì?" Vi nghe trong giọng mình có sự run rẩy, rõ ràng cô đang sợ, một nỗi sợ vô hình bỗng dưng vây lấy cô

    "Mục đích của tôi là gì không đến lượt con ranh như cô phải biết!"

    "Bà.." Vi cố nuốt giận để không làm lớn chuyện "Vũ không muốn gặp bà, vì vậy mong bà đừng đến đây nữa"

    "Haha.. cô nói dễ nghe quá nhỉ? Sao lại có chuyện như thế được, nó là con trai tôi, tôi đã bỏ công ra nuôi dưỡng nó thì cũng đến lúc nó nên trả ơn cho tôi rồi. Cô không thấy như vậy là quá hợp lý sao?"

    "Vậy ra mục đích của bà cũng chỉ là tiền chứ gì?" Vi cười khinh bỉ. Sao người đàn bà này lại là mẹ của Vũ được nhỉ? Thật đáng khinh!

    Bà Kiều nghe cô nói như thế, chẳng những không biết xấu hổ mà còn cười phá lên như vừa được nghe được điều gì lý thú lắm

    "Cô giỏi lắm! Tôi chỉ nói như vậy mà cô đã đoán được!"

    "Nói đi! Bà cần bao nhiêu tiền?"

    "Được lắm! Ta thích sự thẳng thắn! Tôi cần năm trăm triệu!" Bà Kiều quơ quơ năm ngón tay trước mặt Vi một cách tỉnh bơ, giống như đây chỉ là số tiền cỏn con, chẳng đáng kể

    "Năm trăm triệu? Bà đùa à!" Vi không thể nào tin được những gì mình vừa nghe

    Bà Kiều lại nở nụ cười giảo hoạt "Haha.. nếu cô không có thì cứ nói con trai ta đưa, công việc của nó dạo này cũng không tồi đâu nhỉ?"

    "Bà.. bà đừng hòng gặp được Vũ, tôi sẽ không cho bà toại nguyện đâu!"

    Ngực Vi cảm thấy như bị ai bóp nghẹt, người đàn bà lòng tham không đáy này, đến bao giờ mới chịu buông tha cho Vũ đây?

    "Đừng tưởng ta không biết nó đang làm ở đâu, nếu cần ta có thể đến công ty của nó bất cứ lúc nào!" bà Kiều vẫn không hề thay đổi sắc mặt, trong khi mặt Vi thì đã trở nên tái nhợt

    "Tóm lại cô cứ chuyển lời ta đến nó" Nói rồi bà ta quay lưng bước ra cửa

    "Khoan đã! Tôi sẽ đưa bà đủ số tiền bà cần. Nhưng hi vọng bà sẽ không xuất hiện trước mặt Vũ một lần nào nữa" Vi nói một cách dứt khoát..

    Như vậy là đã đạt được ý định, bà ta quay lại, nở nụ cười sắc như dao "Được! Tôi cho cô ba ngày để chuẩn bị, hi vọng cô không làm tôi thất vọng."

    Căn nhà đã được trả lại sự yên tĩnh, chỉ còn một mình cô ngồi đó thẫn thờ

    Năm trăm triệu.. mình kiếm đâu ra số tiền lớn thế? Rốt cuộc mình phải làm sao đây?

    * * *

    "Alo.. Nhật Vi! Số tiền cậu cần tớ đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi đấy!"

    "Ừm cám ơn Nhất Huy nhiều nha! May mà có cậu giúp, nếu không tớ cũng chẳng biết phải làm sao! À mà.. cậu đừng nói cho Thiên Vũ biết chuyện này nhé!" Vi ngập ngừng, phần nhiều là cảm thấy áy náy vì đã làm phiền đến Nhất Huy

    "Tại sao lại không cho cậu ấy biết? Mà cậu cần số tiền lớn như thế làm gì vậy?" giọng Nhất Huy trở nên sốt ruột ở đầu dây bên kia

    "Chuyện dài dòng lắm.. khi nào gặp tớ sẽ kể cậu nghe.. Tóm lại là cậu đừng cho Vũ biết nha!"

    "Được rồi! Miễn cậu đừng làm gì nguy hiểm, còn số tiền đó cứ từ từ trả tớ cũng được"

    Nhất Huy biết bây giờ mà có dồn ép Vi thì cô cũng chẳng chịu nói rõ ràng, với lại nói qua điện thoại cũng không tiện nên đợi khi gặp trực tiếp hỏi luôn vậy..

    "Ừm.. tớ biết rồi. Cám ơn cậu! Hẹn khi nào rảnh mình nói chuyện sau nhé! Tạm biệt!"

    Đặt máy xuống, Vi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng tìm ra được cách giải quyết. Trong tình huống cấp bách như thế này, ngoài Vũ ra, Vi chỉ còn có thể tìm đến Nhất Huy nhờ giúp đỡ. Một chuyên gia tâm lý có tiếng như cậu ấy thì số tiền này có lẽ không là gì. Tuy nhiên cũng không thể vì thế mà có thể dựa dẫm, Vi nhất định phải cố gắng làm việc để trả lại số tiền đã mượn cho cậu ấy trong thời gian sớm nhất mới được..

    * * *

    "Này Vũ! Ở đây!"

    "Sao tự nhiên có nhã hứng rủ tớ đi uống rượu thế?" Vũ bước đến ngồi cạnh Nhất Huy tại quầy bar

    "Ờ thì.. tại tớ đột nhiên muốn uống rượu, vậy thôi!" Thật ra là Nhất Huy muốn thăm dò xem đã có chuyện gì xảy ra giữa Vi và Vũ thì đúng hơn..

    "Vậy thì vinh hạnh cho tớ quá nhỉ? Hôm nay được uống rượu với chuyên gia tâm lý" vẻ mặt của Vũ khi nói câu này chẳng hề tỏ ra một chút hào hứng nào khiến Nhất Huy biết Vũ lại bắt đầu đâm thọc

    "Cái thằng.." Nhất Huy bật cười

    "À mà.. dạo này cậu và Nhật Vi sao rồi? Vẫn tốt chứ?"

    "Tớ và Vi thì có gì mà không tốt. Vẫn bình thường" Vũ khó chịu vì cái cách bắt chuyện không thể nào có duyên hơn của Nhất Huy vẫn không hề thay đổi

    "Thì.. hỏi thăm bạn bè chút thôi mà. Làm gì nóng thế!"

    "Mà đúng là dạo này cô ấy cũng hơi khác khác.." Thiên Vũ gãi cằm suy nghĩ

    "Sao thế?"

    "Thì.. ngày càng bám tớ dữ hơn, cứ y như trẻ con ấy. Lúc nãy khi nói đi với cậu, cô ấy còn đòi đi theo nữa. Nhưng cô ấy đang mang thai, không thích hợp tới những chỗ như thế này nên tớ mới không cho theo!"

    "Èo.. Thích chết đi được mà còn bày đặt ra vẻ" Nhất Huy nhìn Thiên Vũ cười mờ ám

    "Ờ thì.. tớ có nói là không thích đâu.." bị nói trúng tim đen, Vũ hơi ngượng nên tìm cách chuyển đề tài

    "À mà dạo này cậu sao rồi? Có tìm được cô nàng nào vừa ý chưa?"

    "Nói chung cũng có.. nhưng mà không được thuận lợi cho lắm" Ra vẻ thiểu não, nghĩ đến trận cãi vã hôm trước với bạn gái, Nhất Huy nhăn mặt

    "Cô ấy nói tớ là người vô tâm, chẳng để ý gì đến cô ấy cả"

    "Cậu lại bỏ mặc cô ta cả tuần lễ không quan tâm à?" Nhớ tới kinh nghiệm bị đá những lần trước của Nhất Huy, Vũ đoán chắc lại ngựa quen đường cũ

    "Nếu thế thì tớ đâu có tức, còn đằng này.. dù rất bận nhưng tớ vẫn luôn dành thời gian cuối tuần cho cô ấy. Thế mà chỉ có mỗi việc tớ không biết cô ấy thích màu gì thôi mà đã làm lớn chuyện. Cậu thấy có tức không chứ? Cô ấy không nói thì làm sao tớ biết được?"

    "Có nhiều chuyện không cần nói mà phải quan sát chàng trai trẻ à!" Vũ ra vẻ ta đây dày dạng kinh nghiệm đang giáo huấn đàn em khiến Nhất Huy có chút bực mình

    "Vậy cậu có dám chắc là mọi chuyện liên quan đến Vi cậu đều biết rõ cả chứ?"

    "Đương nhiên rồi, cô ấy làm gì, đi đâu tớ còn biết. Huống hồ chi là sở thích của cô ấy!" Vũ khẳng định chắc nịch

    "Cậu tự tin quá ha? Vậy chuyện cô ấy mượn.." Nói tới đây Nhất Huy biết mình đã hố nên đột nhiên im bặt..

    Nhưng đã muộn.. đối với những chuyện liên quan đến Vi thì Vũ vô cùng nhạy bén nên không thể có chuyện anh không để ý câu nói vừa rồi được

    "Cậu nói Vi mượn cái gì? Sao tự nhiên đang nói mà nửa chừng rồi khựng lại thế?"

    "À.. ý tớ muốn nói là chuyện Vi mượn cuốn sách tâm lý học của tớ.. cậu có biết không ấy mà" Nhất Huy toát mồ hôi lạnh, hai vợ chồng này đúng là làm người ta đau tim thật

    "Mượn sách tâm lý học của cậu? Thế thì việc gì mà phải ấm a ấp úng như thế, hành động của cậu thật đáng, rốt cuộc là có chuyện gì?" Nhìn ánh mắt sắc bén như đang tra khảo của Vũ khiến Nhất Huy ớn lạnh cả xương sống

    "Ờ.. thì.. ờ.." Trong lúc cấp bách, Nhất Huy không thể tìm ra được lý do nào hợp lý cả. Thật đáng xấu hổ! Mang danh là chuyên gia tâm lý thế mà lại bị thằng bạn thân hù cho hoảng sợ thế này. Người ta nói, nếu mỗi người đều có một khắc tinh của mình thì chắc chắn khắc tinh của Nhất Huy chính là Vũ rồi.

    Haizz.. Bản lĩnh của chuyên gia đâu, mau trở lại đây coi nào, plsssssssssssss.. Thật đúng là tình huống dở khóc dở cười mà!

    "Thì.. tại vì cô ấy nói muốn tìm hiểu tâm lý của đàn ông nhưng sợ cậu cười nên cô ấy mới không cho tớ nói ấy mà" cuối cùng Nhất Huy cũng nặng ra được một lí do sứt sẹo

    "Cậu nói dối! Mắt cậu đang liếc về bên phải kìa" Vũ càng ngày càng tỏ vẻ hình sự

    A a a a a a a.. Điên mất thôi! Không ngờ cậu ấy lại dùng chính cái kiến thức mà mình đã dạy cậu ấy để đối phó với mình

    Nhất Huy vò đầu bứt tóc nhưng rồi cũng đành chịu thua

    "Thôi được rồi! Cậu làm ơn tha cho tớ đi! Áp lực này.. tim tớ không chịu nổi.. cậu cho tớ hít thở một chút rồi tớ sẽ nói sự thật cho cậu biết"

    Hic.. Xin lỗi Nhật Vi, không giữ được lời hứa với cậu rồi!

    "Được! Cậu nói đi!"

    "Chuyện là thế này.."

    * * *

    "Anh về rồi à? Đi có vui không? Có gặp Nhất Huy không?" Vi tỏ vẻ lo lắng, chẳng biết Nhất Huy có để lộ chuyện gì không nữa

    "Ừm có. Cậu ấy cũng đã nói với anh chuyện của em rồi. Rốt cuộc là sao đây? Tại sao đột nhiên em lại cần số tiền lớn đến như thế?" Vũ tỏ ra lo lắng không biết Vi đang gặp chuyện gì

    "Em.. em.. tại vì bạn em cần nên em thay nó mượn thôi!" Vi ấp a ấp úng, trong đầu đã chửi rủa tên Nhất Huy cả vạn lần..

    "Thật sao? Vậy sao không nhìn thẳng vào mắt anh! Nhìn vào mắt anh và lập lại thử xem nào!" Vũ quả thật rất có khiếu trong việc tra khảo người khác, không đi làm cảnh sát đúng là uổng phí..

    "Bạn em.. bạn em.." Vi rất sợ nhìn vào mắt Vũ mỗi lần như thế, nó làm cô chẳng thể nào nói dối được.. miệng cô cứ cứng đơ như bị đóng băng

    "Anh cứ tưởng chúng ta vốn không cần giấu diếm nhau chuyện gì nữa. Hóa ra chỉ có mình anh nghĩ vậy. Thôi được! Nếu em không muốn nói anh cũng không ép" Ánh mắt Vũ lại lộ lên những tia u ám, Vũ lạnh lùng quay lưng đi vào phòng..

    Nhìn thấy phản ứng của anh, cô biết anh chắc chắn đã hiểu lầm rồi, cô cảm thấy mình không thể giấu anh được nữa.. Cô không muốn anh biết chuyện này là vì sợ rằng sẽ gợi lên nỗi đau trong anh nhưng không ngờ vô tình lại làm tổn thương anh như thế..

    "Vũ! Anh nghe em nói đã.. chuyện không phải như anh nghĩ đâu.. em.. em cần số tiền lớn như thế vì em muốn đưa cho mẹ anh để bà ta không làm phiền anh nữa!" Vi nói trong khi giọng run run như sắp khóc

    "Nhưng em không muốn anh gặp bà ta nên mới giấu anh như thế!"

    Vừa nghe nhắc đến mẹ, Vũ bỗng khựng lại, các giác quan như tê liệt đi, quá khứ lại ùa về khiến anh chết đứng, ngay cả thở cũng rất khó khăn..

    Thấy Vũ không có phản ứng gì, Vi tiến đến phía trước để quan sát biểu hiện của anh..

    Mặt anh lúc này trắng bệch, mồ hôi túa ra như người đang bị sốt cao, Vi hoảng hốt ôm chặt lấy anh, bật khóc nức nở..

    "Xin lỗi anh! Đáng lẽ em không nên nhắc đến chuyện đó. Em xin lỗi.. xin lỗi.." Nước mắt của cô thấm ướt cả áo anh..

    Cảm nhận được hơi ấm.. lúc này Vũ mới từ từ lấy lại bình tĩnh, ghì chặt Vi trong lòng, anh thấy nỗi sợ hãi đang dần tan biến..

    "Anh không sao! May mà có em ở bên cạnh anh!"

    * * *

    "Anh uống cái này đi!" Vi ngồi xuống cạnh Vũ, mắt vẫn không ngừng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt anh, tỏ vẻ vô cùng lo lắng..

    Tuy nhiên lúc này, Vũ đã có thể sự bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhìn Vi trấn an "Anh không sao thật mà! Em đừng lo lắng nữa!"

    "Xin lỗi anh!" Vi vẫn lập đi lập lại câu nói đó từ nãy đến giờ

    "Đừng xin lỗi anh nữa, anh không có nhiều lỗi như thế để cho em đâu" Giờ phút này mà Vũ vẫn còn đùa được.. nhưng nhờ vậy mới khiến cho không khí bớt căng thẳng..

    May mà anh đã trở lại như cũ, Vi cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào..

    "Em đã đưa số tiền đó cho bà ấy rồi chứ?" Bỗng nhớ ra chuyện quan trọng Vũ liền hỏi

    Vi lắc đầu "Vẫn chưa.. em định mai hẹn gặp bà ấy để đưa.."

    "Vậy thì tốt rồi! Em không cần phải đưa cho bà ta số tiền đó. Con người bà ta không đơn giản bỏ qua như thế đâu, số tiền đó chỉ là tạm thời thôi. Khi nào hết chắc chắn bà ta sẽ lại tìm chúng ta nữa, được một lần thì nhất định sẽ có lần thứ hai"

    "Vậy mình phải làm sao đây?" Vi lo lắng

    "Mai em không cần phải đi. Anh sẽ đi, để anh nói chuyện thẳng thắn với bà ấy. Chúng ta không việc gì phải chịu trách nhiệm với bà ấy cả.."

    "Nhưng mà.. hay là để em đi với anh.." Làm sao Vi có thể để Vũ một mình đi gặp người đàn bà đó được chứ, lúc nãy vừa nghe nhắc tới bà ấy thôi mà Vũ đã đờ người như thế rồi..

    "Không được! Em đang mang thai. Cứ ở nhà chờ anh" nhận thấy sự lo lắng trong mắt cô, anh nắm chặt tay cô, khẳng định một cách cứng rắn

    "Anh sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, em đừng lo, anh sẽ không để bất kì ai có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta. Hãy tin anh!"

    Đôi mắt Vũ đã nói cho Vi biết cô cần phải tin anh. Chưa bao giờ Vi thấy Vũ mạnh mẽ như thế. Anh quả thật đã thay đổi.. không.. ngay từ khi anh cầm tay cô đứng trước mặt mẹ và nói rằng sẽ chịu trách nhiệm, thì cô biết anh đã thay đổi..

    Thiên Vũ bây giờ đã là người đàn ông cứng cõi, luôn che chở và bảo vệ cho cô, là con người người đáng tin cậy để cô có thể dựa vào.. Không còn một Thiên Vũ lúc nào cũng trốn tránh sự thật và luôn rúc vào vào vỏ ốc của mình để tự vệ như ngày xưa nữa. Anh quả thật đã không cần cô bảo vệ nữa rồi..

    Vi âu yếm nhìn anh "Em đương nhiên là tin tưởng anh rồi, ông xã!"

    * * *

    "Đây là số tiền cho bà!"

    "Haha.. mày đùa với tao à? Con nha đầu kia xem ra chuyển lời tao không đầy đủ nhỉ?" bà Kiều cười nhạt khi nhìn thấy số tiền Vũ để trên bàn

    Vẫn không thay đổi sắc mặt, Vũ bình thản "Bà nên cảm thấy may mắn vì còn nhận được số tiền này, lý ra là bà không nhận được đồng nào cả.. Bà nghĩ bà có quyền đòi hỏi sao?"

    "Con nói thế làm mẹ buồn lắm đó con yêu à. Con không nghĩ đến công sức mẹ nuôi con từ nhỏ đến lớn sao?" Người đàn bà vẫn trơ tráo không biết xấu hổ

    "Nếu nghĩ đến công sức của bà thì có lẽ số tiền này cũng còn quá nhiều đấy! Nếu bà muốn, tôi vẫn có thể nuôi bà theo cái cách mà bà đã nuôi tôi trong suốt mười lăm năm qua, thế nào?" Vũ nói đầy vẻ chế nhạo khiến cho bà Kiều phải tức điên lên, không còn giữ bình tĩnh được nữa..

    "Được! Mày giỏi lắm! Tạm thời tao sẽ giữ số tiền này, nhưng không có chuyện tao để yên đâu. Tao sẽ còn quay lại, đừng nghĩ đến việc trốn tránh" Ngừng một chút, bà Kiều lại đổi cách xưng hô ngọt ngào đầy kinh tởm

    "Nếu cần mẹ sẽ đến công ty tìm con, con trai à" nở nụ cười nham hiểm, bà Kiều định đứng dậy bỏ đi, trong bụng đinh ninh là đã hù dọa được Vũ, nhưng sự điềm tĩnh của Vũ làm cho bà ta phải khựng lại..

    "Haha.. cứ việc, bà nên nhớ tôi không còn là một đứa trẻ. Đừng dùng trò cũ rích đó nữa, tôi vẫn có thể làm những trò tương tự như vậy. Đến lúc đó, không biết ai sẽ là người chịu thiệt hơn nhỉ? Tốt nhất là bà nên nghĩ đến địa vị của bà lúc này"

    Những lời nói như thế này, Vũ quả thật không nghĩ là mình có thể nói, nhưng đối với hạng người như bà ta thì cần phải dùng cách tương tự để đối phó. Đó là lý do Vũ không muốn Vi có mặt ở đây, anh không muốn cô phải nghe những lời này..

    "Mày.. đang hâm dọa tao đấy à?" Quá bất ngờ trước thái độ của Vũ, không ngờ thằng con yếu đuối khi xưa lại thay đổi đến như vậy. Không có sự phòng bị trước, bà Kiều nhìn theo bóng dáng Vũ bỏ đi trong sự bực tức..

    "Hừ.. Để xem mày làm được cái gì!"

    * * *

    "Sao bà ta lại vào bệnh viện nhỉ?"

    Sau khi bỏ ra ngoài, Vũ quyết định nấp vào một góc và theo sau để xem trong mấy năm qua người đàn bà đó đã sống như thế nào, dù sao thì bà ta cũng là mẹ của anh..

    Nhìn thấy vẻ mặt thất thiểu của bà Kiều khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, Vũ thấy có gì đó kì lạ.. vẻ mặt này anh chưa thấy bao giờ, ngay cả khi bà ta chơi bài thua sạch tiền cũng không thấy bà ta có vẻ mặt như thế.. lẽ nào..

    Vừa đi theo bà Kiều, vừa suy nghĩ miên man.. Vũ giật mình nhận ra có một chiếc xe tải đang vồ tới về phía bà Kiều..

    Người tài xế đang buồn ngủ hay sao mà có vẻ như không nhìn thấy có người đang băng qua đường phía trước nên không hề có ý định giảm tốc độ. Trong khi bà Kiều thì cứ như người mất hồn cũng không hề để ý thấy chiếc xe đang ập tới..

    "Cận thận!" Không kịp suy nghĩ, Vũ chỉ biết mình cần phải lao thật nhanh về phía trước để cứ lấy người người bà trước mặt

    * * *

    "Xoảng!"

    Chiếc đĩa trong tay Vi bỗng nhiên rớt xuống vỡ tan tành.. Vi cảm thấy có linh cảm không lành.. cảm giác bất an.. tim Vi đập liên hồi

    "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?"

    Bỗng tiếng điện thoại vang lên làm Vi giật thót cả mình

    "Alo.."

    "Xin hỏi cô phải vợ của ông Trịnh Thiên Vũ không ạ?"

    "Đúng vậy! Là tôi!" nỗi bất an trong Vi đang ngày càng lớn dần..

    "Chúng tôi gọi từ bệnh viện Y.."

    * * *

    Vi lao như bay đến bệnh viện..

    Khi tới nơi thì Vũ đang ở trong phòng phẩu thuật..

    Người đàn bà vừa được anh cứu thì đang ngồi thất thần trên băng ghế đối diện, vẻ mặt sợ hãi, tay không ngừng run..

    Vi nhào tới.. siết chặt vai bà ta lay mạnh "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao.. tại sao Vũ lại bị như vậy? Bà đã làm gì anh ấy? Nếu anh ấy có mệnh hệ gì nhất định tôi sẽ không tha cho bà đâu?"

    Nước mắt giàn giụa, Vi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.. cô căm ghét người đàn bà này.. tại sao mọi chuyện liên quan đến bà ta đều không được tốt đẹp như thế? Tại sao ba ta nhất quyết không chịu buông tha cho Vũ kia chứ? Tại sao?

    "Là nó.. nó đã nhào ra cứu tôi.. tôi không muốn thế.. tại sao nó lại làm như vậy chứ? Không phải nó rất ghét tôi sao? Tại sao lại đi hi sinh mạng sống để cứu một bà già sắp chết như tôi? Sao nó lại khờ như thế?" Giọng nói lạc đi vì xúc động, bà Kiều gục mặt xuống hai bàn tay.. nhớ lại cảnh tượng tai nạn lúc nãy mà không ngừng run sợ..

    "Bà nói sao? Là Vũ đã cứu bà?" Thì ra tình máu mủ lại sâu đậm đối với Vũ như thế, cho dù người đàn bà này đã gây cho anh không biết bao nhiêu đau khổ. Thế mà cuối cùng anh vẫn cứu bà ấy..

    Vi muốn trách Vũ lắm chứ, tại sao hành động mà không chịu nghĩ đến mẹ con cô. Lỡ như.. Vũ xảy ra chuyện gì thì cô biết tính sao đây?

    Thế nhưng.. cô biết mình rằng mình không có lý do gì để trách anh cả. Nếu là cô, trong trường hợp đó cô cũng làm như thế. Làm sao có thể chứng kiến cảnh người thân của mình gặp chuyện mà lại khoanh tay đứng nhìn được kia chứ?

    Nhưng.. sao bà ấy lại nói là mình sắp chết?

    "Lúc nãy bà nói bà sắp chết là sao?" lúc này Vi đã lấy lại được bình tĩnh

    "Tôi.. đang bị ung thư giai đoạn cuối.. bác sĩ nói đã không thể cứu chữa được nữa rồi"

    "Vậy bà cần tiền là để.." Vi bỗng cảm thấy tội lỗi vô cùng

    "Đúng vậy.. tôi vốn định ra nước ngoài chữa trị.. nhưng dù như vậy cũng vô ích.. đã không còn cách nào nữa rồi.. ung thư đã chuyển sang thời kì cuối.. đây chắc chắn là quả báo.. con người tôi luôn sống ích kỉ nên giờ mới bị báo ứng như thế.. đáng lẽ tôi là người nằm trong kia mới đúng.." một sự bế tắc hiện lên trong đáy mắt pha lẫn cả sự hối hận, bà Kiều đau khổ tự dày vò..

    Đúng lúc đó.. một ý tá từ phòng phẩu thuật bước ra, vẻ mặt căng thẳng "Chúng tôi cần truyền máu cho bệnh nhân nhưng ngân hàng máu của chúng tôi không đủ cung cấp. Xin hỏi có người thân nào của bệnh nhân có khả năng truyền máu không ạ?"

    Vi muốn được làm chuyện đó.. thế nhưng cô và anh lại không cùng nhóm máu. Giờ chỉ còn có một người có thể giúp được Vũ.. ánh mắt Vi hướng về phía bà Kiều..

    Cùng lúc đó, bà Kiều cũng tự nguyện lên tiếng "Tôi là mẹ nó! Tôi có thể truyền máu"

    "Vâng! Vậy mời bà theo tôi"

    Cuối cùng bà Kiều cũng đã có cơ hội làm một việc tốt cho Vũ để có thể bù đắp một phần nào đó lỗi lầm đã gây ra, bà cũng thấy nhẹ lòng đôi chút.. nhưng đến khi Vũ chưa thoát khỏi nguy hiểm thì bà vẫn không thể tha thứ cho mình..

    Lại bốn tiếng đồng hồ nữa trôi qua.. cuối cùng ánh đèn phía trên cánh cửa phòng phẩu thuật cũng đã vụt tắt..

    Lần này là một vị bác sĩ bước ra, Vi liền chạy đến nắm lấy tay áo của bác sĩ, vẻ mặt mong đợi..

    "Bác sĩ! Tình hình chồng tôi thế nào rồi ạ?"

    "Chúng tôi đã làm những gì có thể.. còn lại thì phải tùy vào ý chí sống của chồng cô. Nếu trong hai mươi bốn giờ nữa cậu ấy không tỉnh lại thì chúng tôi cũng hết cách.. xin gia đình hãy chuẩn bị tâm lý"

    * * *

    "Anh à, đã hai mươi ba tiếng trôi qua rồi đấy, sao anh cứ ngủ hoài thế? Con và em chờ anh lâu lắm rồi, anh thức để nói chuyện với con đi.. con đã biết đạp rồi nè.. nó đang biểu tình để được ra ngoài gặp anh đây này.. mau tỉnh lại đi anh.. anh không thể bỏ mẹ con em như thế được.." Vi ngồi bên giường bệnh, nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt chẳng còn chút hơi ấm nào của Vũ..

    Vi bật khóc.. cứ độc thoại trong không gian của hai người nhưng chỉ mình cô còn đang "thức". Vũ đã ngủ say trong giấc ngủ của riêng mình. Độc ác để cô một mình gặm nhấm nỗi đau của sự cô đơn..

    * * *

    Đã gần một giờ đồng hồ trôi qua..

    Bàn tay anh vẫn thế, lạnh ngắt với khuôn mặt vô hồn.. Tiếng máy móc xung quanh vẫn đều đều từng nhịp một.. Từ nãy đến giờ Vi không ngừng lẩm bẩm bên tai Vũ nhưng điều cô muốn nói với anh.. thế nhưng vẫn không hề nhận được một dấu hiệu đáp trả nào từ anh cả..

    Nước mắt cứ chảy dài trên má, muốn vỡ òa nhưng chẳng thể bật ra.. Vi chỉ có thể nấc lên từng tiếng..

    Bỗng nhiên.. âm thanh đều đều của nhịp tim bỗng trở nên bất ổn.. Vi hoảng sợ, lập tức chạy đi tìm bác sĩ.. trong lòng không ngừng cầu nguyện mong cho điều cô lo sợ sẽ không xảy ra..

    Phòng bệnh của Vũ đang im ắng bỗng trở nên ồn ào một cách đáng sợ.. nhưng Vi chẳng còn nghe được gì cả.. tai cô như ù đi.. chỉ còn nghe thấy âm thanh kéo dài chói tay từ chiếc máy đo nhịp tim.. cô như chết đứng tại chỗ..

    Như vậy nghĩa là sao? Anh vẫn còn sống mà, đúng không? Tim anh vẫn còn đập mà, đúng không? Chắc chắn là do máy đo nhịp tim đã hỏng rồi.. chắc chắn là như thế..

    Vi không thể tin được những gì mình đã thấy.. đã nghe.. cho đến khi vị bác sĩ cứu chữa cho Vũ đi đến nói với Vi rằng cô nên đến nhìn mặt chồng mình lần cuối.. Vũ đã không cách nào tỉnh lại nữa rồi..

    Sao lại như thế được? Vũ đã hứa sẽ chăm sóc cho mẹ con Vi kia mà.. sao anh có thể nuốt lời một cách trắng trợn như thế này được.. tinh thần trở lên bấn loạn.. Vi nhào đến bên Vũ.. tay liên tục đấm thình thịch vào ngực anh.. không ngừng gào khóc..

    Cả không gian như lắng xuống.. đến ngay cả việc thở cũng trở nên hết sức khó khăn..

    * * *

    Ba tháng sau..

    "Mẹ! Mẹ thấy trong người thế nào? Có khá hơn không?" Vi nhìn bà Kiều với vẻ trìu mến, từ sau sự việc đó, ân oán giữa hai người dường như không còn nữa. Bà Kiều chỉ còn có thể sống được ba tháng. Mỗi ngày Vi đều thay Vũ vào bệnh viện chăm nom bà, giúp bà có thể trải qua những ngày tháng bình yên cho đến cuối đời..

    "Mẹ không sao mà! Đã bảo con đừng đến, bụng mang dạ chửa thế này.. lại còn sắp đến ngày sinh nở nữa chứ.." bà Kiều tỏ vẻ lo lắng

    Trong khi Vi xoa bụng, cười hì hì "Bác sĩ nói con còn một tuần nữa mới sinh mà. Mẹ đừng lo, không sao đâu"

    "Được rồi. Vậy giờ con về nghỉ đi, cũng trễ rồi.."

    "Dạ, vậy con về nha mẹ. Mai con lại đến" Vi đứng dạy chào tạm biệt bà Kiều rồi ra về

    Trên đường về, Vi thấy trời đã bắt đầu âm u, có vẻ chuẩn bị mưa lớn.

    Không khéo lại không kịp về nhà.. hay mình đi đường tắt về nhà nhỉ? Nhưng đường tắt lại hơi vắng.. có nên đi không đây?

    Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng Vi cũng quyết định chọn đường tắt, giờ mà mắc mưa thì phiền phức lắm..

    Đi trên con đường không một bóng người khiến Vi cảm thấy hơi sợ sợ.. bước chân càng lúc càng nhanh.. mưa đang từ từ nhỏ giọt..

    Bỗng nhiên.. Vi thấy bụng mình đau nhói.. nhưng lần này không giống những lần trước khi bị em bé đạp. Cơn đau thắt bụng này khiến Vi không thể bước nổi nữa.. cô khụy xuống.. ôm chặt bụng và sợ hãi vô cùng..

    Sao lại thế này? Con ơi, bác sĩ nói một tuần nữa con mới ra kia mà.. sao giờ con lại đòi ra trong lúc này chứ? Con đừng làm mẹ sợ mà..

    Cơn đau ngày càng dữ dội, Vi lục tìm điện thoại.. định bấm gọi cấp cứu.. nhưng thậm chí cô còn không nhớ cả cách gọi.. trong đầu cô chỉ còn lưu có mỗi một số điện thoại.. nhưng cô biết.. giờ đây có gọi vào số này thì cũng chẳng được ích lợi gì..

    Trời đã bắt đầu mưa nặng hạt.. tay cô lại ngày càng run.. đánh rơi cả điện thoại xuống đất..

    Vi sắp không thể chịu đựng được nữa rồi.. cơn đau dày vò thân xác khiến não cô như ngừng hoạt động.. cô không thể suy nghĩ được gì nữa cả.. phải làm sao đây? Thiên Vũ! Em phải làm sao đây cứu con chúng ta đây hở anh?

    Thật may sao.. ngay chính lúc đó.. có người đi ngang nhìn thấy.. họ vội giúp Vi gọi cấp cứu và đưa ngay đến một bệnh viện nhỏ gần đó..

    * * *

    "Cô Nhật Vi.. cô hãy hít thở sâu vào.. hãy bình tĩnh.. chúng tôi sẽ giúp cô đưa em bé ra.. cô hãy dùng sức rặn thật mạnh đi.."

    Vi cố dùng hết sức làm theo những gì bác sĩ chỉ dẫn nhưng vẫn không được.. không thể đẩy em bé ra.. Vi cố hết sức lần nữa.. lại thất bại.. cô thấy cả người mình mệt lã.. không còn chút sức lực nào nữa..

    "Không được rồi thưa bác sĩ.. cô ấy đã bị đuối sức.. không cách nào dùng sức đẩy em bé ra được nữa.. chúng ta phải dùng dụng cụ để giúp cô ấy hút em bé ra.." cô y tá vội vàng thông báo cho bác sĩ khi nhìn thấy biểu hiện của Vi

    "Nhưng thiết bị đó đó đến tuần sau bệnh viện chúng ta mới được trang bị.." vị bác sĩ chau mày, mồ hôi đổ ướt cả trán

    "Nếu vậy thì mình phải chuyển cô ấy lên bệnh viện lớn hả bác sĩ?"

    "Điều này rất nguy hiểm.. cô ấy đã vỡ nước ối khá lâu rồi.. nếu giờ còn chuyển lên bệnh viện lớn e rằng.. sẽ không giữ được đứa bé.."

    Trong lúc mơ màng, Vi nghe được cuộc hội thoại của vị bác sĩ và cô y tá, liền hoảng hốt nắm lấy tay vị bác sĩ kia cầu khẩn "Không.. bác sĩ.. làm ơn.. hãy giữ lại con tôi.. tôi không thể mất đứa con này được.. làm ơn.." Nước mắt cô chảy không ngừng, tỏ vẻ đau khổ tận cùng khiến cho vị bác sĩ vô cùng khó xử..

    "Nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngay cả tính mạng cô cũng không giữ được.."

    Đang lúc dầu sôi lửa bỏng.. một cô y tá khác đột nhiên đẩy cửa bước vào.. vẻ mặt hớt hải.. "Thưa bác sĩ.. đã liên lạc được với người thân của cô ấy.. tôi đã nói sơ qua tình hình của cô ấy hiện giờ và người này yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với cô ấy có được không ạ?"

    "Được! Chuyển điện thoại cho sản phụ ngay.."

    Áp tai vào điện thoại.. đầu dây bên kia vang lên giọng nói ấm áp, vô cùng quen thuộc khiến cho nỗi sợ hãi trong cô bỗng chốc tan biến..

    "Em không sao chứ? Em hãy bình tĩnh lại.. anh biết em sẽ làm được mà.. cố lên một lần nữa em nhé. Em và con nhất định sẽ vượt qua.. giờ hãy hít thở sâu vào và thử lại một lần nữa nào.."

    "Ừm.. em sẽ cố.." Vi cảm thấy như mình vừa tiếp thêm niềm tin và sức mạnh..

    "Anh luôn ở bên em mà. Đừng sợ em nhé.."

    Một lần nữa, Vi lại cố gắng hết sức để có thể đưa tiểu bảo bối của mình ra ngoài.. lần này.. không chỉ có mỗi sức mạnh của bản thân cô mà còn có cả sức mạnh niềm tin của Vũ..

    Một lần.. rồi lại một lần nữa.. Cuối cùng.. cô cũng đã nghe thấy được tiếng khóc oe oe của sinh linh nhỏ bé kia.. đó quả một sự kì diệu.. một niềm hạnh phúc vô bờ bến không gì có thể so sánh được.. đây chính là kết tinh tình yêu của cô và anh.. và giờ nó đang cất tiếng khóc chào đời..

    "Anh biết em sẽ làm được mà.. giỏi lắm vợ yêu.."

    Vi mỉm cười mãn nguyện và tại một nơi khác, Vũ cũng đang mỉm cười như thế..

    * * *
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  5. HakuYen

    Bài viết:
    65
    CHAP CUỐI (PHẦN 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại thời điểm ba tháng trước..

    "Đây là đâu nhỉ?" Vũ đang ngồi trước một dòng sông tuyệt đẹp, xung quanh là cánh đồng hoa cỏ xanh biếc, rộng lớn trải dài đến tận đường chân trời..

    Phía bên kia sông Vũ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc nhưng Vũ chẳng thể nào nhớ ra nổi đó là ai.. chỉ biết quen thuộc lắm. Vũ định bước sang đó, muốn đến gần hơn để xem đó là ai..

    Vừa nhấc chân bước lên chiếc cầu bắt ngang sông, Vũ bỗng cảm thấy bước chân mình vô cùng nặng nề, cứ như có ai đang cố níu lại, bước đi vô cùng khó khăn.. Nhưng Vũ rất muốn đi về phía người kia, anh có cảm giác người ấy rất quan trọng với mình, là người anh luôn mong mỏi được gặp. Vì thế Vũ nhất định phải đi qua đó..

    Cố lê những bước chân nặng nề.. Vũ nghe thấy tiếng kêu khóc văng vẳng bên tai khiến tim anh đau nhói. Người đó đang cầu xin anh quay lại.. một giọng nói rất quen thuộc.. thế nhưng anh vẫn không nghĩ ra được người đó là ai cả..

    Sao lại kì lạ thế nhỉpl? Vũ tự gõ gõ vào đầu mình để cố nhớ lại..

    Bỗng nhiên.. người đàn ông kia quay mặt lại, nhìn về phía Vũ, nở nụ cười ấm áp như ánh ban mai.. cảm giác ấm áp này khiến Vũ nhận ra người đó.. người mà ngay cả khuôn mặt anh cũng không nhớ nổi nhưng cảm giác ấm áp thân thuộc này thì anh không bao giờ quên..

    "Ba! Là ba sao?" chân Vũ bất chợt bước đi trong vô thức..

    Khi chuẩn bị chạm vào ranh giới của phía bên kia sông thì giọng nói quen thuộc lúc nãy lại vang lên lần nữa khiến cho Vũ khựng lại.. lần này giọng nói ấy lại càng kêu khóc thảm thiết hơn.. ngực Vũ lại đau.. đau hơn lần trước cả trăm ngàn lần.. anh nhắm mắt lại, cố chịu đựng, chờ cho cơn đau qua đi.. Thế nhưng khi vừa nhắm mắt thì hình ảnh một người con gái chợt hiện lên.. đó là người con gái đã kéo anh ra khỏi bóng tối trong giấc mơ.. nhưng lần này cô ấy không cười rạng rỡ như thế nữa.. cô ấy đang khóc.. Vi của anh đang khóc..

    Cuối cùng Vũ cũng đã nhớ ra mọi chuyện.. anh không thể đi tiếp được nữa.. vì nếu đi tiếp anh sẽ vĩnh viễn rời xa cô, mãi mãi sẽ không thể gặp lại cô lần nữa. Không! Anh không muốn như thế.. anh cần phải quay lại.. Vi đang rất cần anh.. anh phải quay trở lại ngay trước khi quá muộn..

    "Xin lỗi ba! Con không thể bỏ cô ấy lại được.. cô ấy cần con hơn.." nói rồi Vũ quay lưng bước nhanh về phía ngược lại..

    Người đàn ông nhìn bóng dáng Vũ quay đi, nở nụ cười hài lòng "Cố sống thật tốt nhé con trai"

    Vũ nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên bên tai anh..

    * * *

    Thời điểm đó cũng chính là lúc ý thức của Vũ quay về với thực tại.. Vũ thấy người mình đau kinh khủng không tài nào nhúc nhích nổi.. phải cố gắng lắm Vũ mới có thể cử động được các ngón tay..

    "Bác.. bác sĩ.. tim bệnh nhân đã đập bình thường trở lại.. và.. cũng đã có dấu hiện tỉnh lại.." cô y tá mừng rỡ reo lên khi phát hiện ngón tay của Vũ và máy đo nhịp tim đã có phản ứng trở lại

    Mọi người trong căn phòng đều không thể tin vào mắt mình.. Đây quả thật là một kì tích..

    * * *

    Sau khi tỉnh dậy, Vũ phục hồi rất nhanh.. Chỉ trong vòng hai tháng anh đã có thể xuất viện và đi làm bình thường trở lại..

    Trong thời gian đó, Vi lúc nào cũng ở bên cạnh anh, không một phút nào rời xa.. cô sợ.. sợ khi cô rời mắt khỏi anh, anh lại gặp chuyện.. nên cô lúc nào cũng quấn lấy anh, ngay cả đến khi anh đi làm, cô thậm chí còn muốn đi theo anh đến cả công ty..

    Thật là phải chào thua cái cô nàng trẻ con này.. Vũ bật cười thầm nghĩ, dịu dàng ôm cô vào lòng

    "Đừng vậy mà em, anh còn phải đi làm.. nếu không thì lấy tiền đâu để nuôi em và con? Ngoan, ở nhà chờ anh, xong việc anh lại về ngay"

    "Em biết thế.. nhưng em vẫn thấy sợ.. lỡ như anh không trở lại.." Vi chưa nói hết câu đã bị ngón tay của Vũ chặn lại, không cho nói tiếp

    "Đừng có trù xui chứ, bà xã.. anh gặp đại nạn mà vẫn không sao thì nhất định anh sẽ sống rất thọ, em không phải lo gì cả. Em mà còn như vậy nữa là anh giận đấy!"

    "Ừm.. vậy anh đi rồi mau về với mẹ con em nhé" nghe Vũ nói cũng có lý nên Vi thấy an tâm phần nào, nhưng vẻ mặt vẫn là không muốn Vũ đi..

    "Vậy mới ngoan chứ!" Vũ mỉm cười hài lòng "Vậy anh đi nhé, vợ yêu!" Nói rồi Vũ quay lưng đi về phía cửa, nhưng chưa được ba mươi giây thì anh đã quay trở lại..

    "Sao thế? Anh quên gì à?" Vi ngạc nhiên hỏi

    "Ừm.. anh quên một thứ quan trọng.." Vũ đi đến, kéo tay Vi khiến cho khuôn mặt cô áp sát vào mặt mình và đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu, làm cho đầu óc cô trở nên mê mẩn..

    Vẫn còn luyến tiếc.. nhưng cuối cùng Vũ cũng chịu buông Vi ra, nở nụ cười đầy quyến rũ

    "Chiều nay khi anh về chúng ta lại tiếp tục nhé!"

    Câu nói của Vũ khiến Vi đỏ bừng cả mặt, tuy đây không phải là lần đầu tiên nhưng rõ ràng anh biết rằng khi anh nói thế sẽ khiến cô xấu hổ chết được, thế mà anh vẫn nói..

    "Anh thật xấu xa.." Vi vùi mặt vào ngực anh nũng nịu..

    Như chợt nhớ đến, cô đẩy anh ra và gấp gáp nói "Anh mau đi làm đi.. sắp trễ rồi đấy. Ngày đầu tiên đi làm lại mà đi trễ coi chừng bị sếp la đó.. anh mau đi đi!" vừa nói Vi vừa đẩy Vũ đi về phía cửa..

    "Được rồi! Được rồi! Anh đi đây, nhớ lời hứa với anh đấy nhá bà xã!" Vũ còn cố ý ngoái lại trêu chọc

    "Hứ.. để xem biểu hiện của anh đã.."

    Đáp lại câu nói của Vi là nụ cười vô cùng tự tin như thể nói rằng "Em cứ chờ xem nhé"

    * * *

    "Anh về rồi à? Hôm nay đi làm có gì vui không anh? Hồi sáng có đến kịp giờ làm không anh? Sếp có nói gì về việc anh nghỉ lâu như thế không?" Vừa nghe tiếng Vũ mở cửa Vi đã mừng rỡ chạy ra đón, tíu ta tíu tít như đứa trẻ ngày đầu tiên được đi học lớp một

    Vũ phì cười, cốc nhẹ vào trán Vi "Em ngốc thật! Đây có phải ngày đầu tiên anh đi làm đâu.. xem ra em rất mong anh về nhỉ? Vừa thấy anh về đã mừng thế này rồi.."

    Lại là nụ cười đó.. lại sắp biến thành sói nữa rồi, Vi vô thức lùi ra phía sau một bước "Đâu có, tại vì cả ngày em ở nhà một mình buồn quá nên.."

    Sao Vũ cứ thích ngắt lời người khác bằng cái thứ vũ khí đầy ma mị này thế nhỉ? Anh lại làm đầu óc cô quay cuồng một lần nữa..

    "Đã đến lúc em phải thực hiện lời hứa lúc sáng rồi đấy" giọng nói thì thầm bên tai của Vũ khiến Vi khẽ rùng mình.. nhưng lần này lý trí cô đã có thể kháng cự lại được..

    "Không được.. anh vẫn chưa ăn tối.." cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng làm sao anh dễ dàng buông tha cô thế được..

    "Lát nữa xong việc chúng ta sẽ ăn.." anh gặm nhẹ vào vành tai cô

    "Không.. không được.. anh vừa mới hồi phục.. em không cho phép anh ăn uống không điều độ như thế.. anh nhất định phải ăn tối trước đã.. giờ thì anh mau đi tắm đi, em nấu sắp xong rồi.."

    Vi đẩy Vũ ra, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn anh khiến anh đành phải chịu thua, ỉu xìu nói "Tuân lệnh bà xã!"

    * * *

    "Anh.. có điện thoại này.. em nghe nhé!" điện thoại reo trong lúc Vũ đang tắm

    "Ừm em nghe giùm anh đi!"

    "Alo!"

    "Xin hỏi đây có phải là điện thoại của Thiên Vũ?" đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên, đầy nghiêm nghị

    "Vâng! Anh ấy đang tắm.. ông có nhắn gì không ạ? Tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy"

    "À.. cô là vợ của Thiên Vũ à? Xin chào cô! Tôi là cấp trên của cậu ấy.. cô cứ nhắn với cậu ấy là tôi có chuyện cần bàn, nói cậu ấy gọi cho tôi ngay nhé!"

    "Vâng! Tôi biết rồi ạ! Chào ông!"

    "Chào cô.. À mà khoan đã.." lưỡng lự một hồi người đàn ông mới tiếp tục nói "Tôi có thể bàn với cô việc này được chứ?"

    "Vâng, xin ông cứ nói!"

    "À.. chuyện Vũ được giao nhiệm vụ năm ngày nữa sẽ đi Nhật công tác trong hai tuần, thật ra.. tôi cũng không định nói với cô việc này vì cậu ấy cũng đã từ chối rồi, với lí do là cô sắp sinh nên cậu ấy muốn ở nhà chăm sóc cô. Nhưng cô biết đó.. chuyến công tác này chính là cơ hội để cậu ấy thăng chức.. bản thân tôi cũng cảm thấy chỉ mình cậu ấy có đủ khả năng đảm nhận được nhiệm vụ này, nên tôi gọi đến hi vọng cậu ấy sẽ suy nghĩ lại lần nữa.. À.. tôi nghe nói là khoảng một tháng nữa cô mới sinh phải không?"

    "Vâng"

    "Vậy nên mong cô khuyên cậu ấy hãy nắm bắt cơ hội này.." giọng người đàn ông vẫn từ tốn, không có gì là thể hiện sự ép buộc nhưng lại khiến Vi vô cùng khó xử.. cô không biết mình nên trả lời như thế nào trong lúc này..

    "Vâng.. tôi sẽ suy nghĩ lời đề nghị của ông.."

    "Hi vọng cô sẽ có sự lựa chọn đúng. Chào cô!"

    Cúp máy xong, Vi bần thần cứ như người mất hồn.. vừa lúc đó, Vũ cũng từ phòng tắm bước ra..

    "Ai thế em?" thấy biểu hiện của Vi hơi lạ, Vũ đưa tay áp nhẹ vào má cô, lo lắng hỏi "Em sao thế? Có chuyện gì vậy?"

    Đến lúc này Vi mới sực tỉnh "Em không sao? Giám đốc của anh vừa gọi đấy!"

    "Sao? Ông ấy có nói gì không?" Vũ lo lắng ông ấy sẽ đề cập với Vi vụ đi công tác, anh không muốn cô biết chuyện này, không khéo lại khiến cô khó xử..

    "Có.. ông ấy nói với em về việc anh sẽ đi công tác.."

    Quả nhiên.. cái tên giám đốc này thật là.. mình đã từ chối rồi cơ mà.. sao lại nhiều chuyện thế không biết..

    "Chuyện này em không cần lo nghĩ gì cả. Anh đã quyết định rồi, anh sẽ không đi đâu cả.. anh sẽ luôn ở bên em cho tới lúc.."

    "Không.. anh phải đi.. đây là cơ hội hiếm có.. anh không thể bỏ lỡ được.." Vũ chưa nói hết câu đã bị Vi ngắt ngang..

    "Anh biết.. nhưng rồi anh sẽ có cơ hội khác.. hiện tại đối với anh, em và con mới là quan trọng.." Vũ vẫn một mực khẳng định lựa chọn của mình

    "Nhưng.."

    "Không nhưng nhị gì cả.. anh đã quyết định rồi.. mình đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé.. Anh đói rồi, mình ăn cơm thôi em"

    "Vâng.." tuy Vũ nói thế, nhưng Vi vẫn cảm thấy như có cái gai trong lòng..

    * * *

    Đến sáng hôm sau.. chuyện đó vẫn cứ mãi ám ảnh trong đầu Vi.. nhưng rồi Vi cũng có thể đi đến quyết định cuối cùng.. Vũ không thể bỏ lỡ cơ hội này được.. thời gian qua Vi đã chứng kiến cảnh anh phải cố gắng làm việc vất vả thế nào để lo cho hai mẹ con cô.. rồi đây.. khi đứa trẻ trong bụng cô ra đời.. anh sẽ còn phải vất vả hơn thế gấp trăm lần..

    Cô cũng muốn chia sẻ gánh nặng này với anh lắm chứ.. nhưng anh vẫn một mực muốn cô ở nhà sinh con và nuôi dạy con cho thật tốt.. tuổi thơ của anh không được mẹ quan tâm nên anh muốn con của mình phải được hưởng đầy đủ tình thương và sự quan tâm của mẹ.

    Anh đã nói như vậy nên cô cũng chẳng còn cách nào cãi lại.. nhưng cứ phải nhìn thấy anh làm việc ngày đêm như thế này thì quả thật cô không thể nào chịu nổi..

    Vậy nên đây chính là lúc anh nên nắm bắt cơ hội rồi.. cô không thể ích kỉ như thế được.. cô nhất định phải để anh đi..

    "Em dậy rồi à? Ra ăn sáng đi, anh nấu xong rồi này.." Vũ định vào phòng gọi Vi dậy thì thấy cô đã thức và đang ngồi suy tư điều gì đó..

    "Sao thế? Lại suy nghĩ về chuyện hôm qua à? Anh đã nói là đừng nghĩ đến nữa rồi mà.." Vũ đi đến, ngồi xuống bên cạnh Vi

    "Anh.. em đã suy nghĩ kĩ rồi.. anh nhất định phải đi Nhật.. dù sao thì đến cuối tháng này em mới sinh cơ mà, đến lúc đó thì anh đã trở về rồi nên anh cứ yên tâm.."

    "Sao mà anh yên tâm được khi bỏ em ở nhà một mình những hai tuần cơ chứ? Không được.. anh vẫn là không muốn đi!" Vũ chau mày nghĩ đến cảnh tượng lỡ như Vi xảy ra chuyện gì mà không có anh bên cạnh thì biết làm sao..

    "Sau khi em sinh con rồi.. chúng ta có nhiều khoảng chi phí phải lo lắm đấy.. đến lúc đó em không thể để anh gánh vác một mình được.. vậy nên anh chọn đi, một là em sẽ đi làm lại sau khi sinh con, hai là anh phải đi công tác"

    Lần này, Vi quả thật đã dồn ép Vũ vào chỗ khó xử rồi "Anh.. không chọn có được không?" Vũ ngập ngừng..

    "Không.." Vi dứt khoát "Anh nhất định phải chọn, em nói nghiêm túc đấy"

    Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Vũ cuối cùng cũng phải đưa ra lựa chọn..

    * * *

    "Anh không muốn đi, anh muốn ở lại với em và con.." Vũ ôm chặt lấy Vi, quyến luyến không muốn rời xa..

    "Anh.. người ta đang nhìn kìa.. mà sao lại không đi được chứ.. đã ở sân bay rồi còn có thể nói không đi được sao? Ngoan nha.. chỉ 2 tuần thôi mà.. đi nhanh rồi về với em nhé" Vi dỗ dành Vũ như đang dỗ dành đứa trẻ không chịu đi học..

    Nhìn xuống đồng hồ thấy đã đến lúc Vũ phải đi, Vi vội giục anh "Đã đến giờ rồi kìa, anh mau vào check in đi.."

    "Được rồi, anh đi đây, em ở nhà phải cẩn thận nhé.." nói rồi Vũ kéo vali quay đi. Đột nhiên chợt nhớ ra một việc, anh ngoái đầu lại "Chăm sóc mẹ giúp anh nhé!"

    "Em biết rồi!" Vi vẫy vẫy tay tạm biệt Vũ

    Từ ngày Vũ hồi phục tới giờ, đã có 1 vài lần Vũ đưa Vi đến thăm bà Kiều, nhưng lần nào cũng là anh đứng ở ngoài, để một mình cô vào. Anh vẫn chưa thể cư xử bình thường được với bà.. không phải vì anh vẫn còn hận bà.. căn bản là do hơn mười năm nay hai người không gặp nhau và anh cũng không bao giờ nghĩ rằng bà ấy và anh lại có ngày như thế này nên anh cũng không biết phải cư xử như thế nào cho đúng..

    * * *

    (Kết thúc hồi tưởng)

    Quay trở về hiện tại.. sau khi Vi sinh xong..

    Vũ vừa về tới sân bay đã đi thẳng tới bệnh viện.. đẩy cửa bước vào Vũ chạy ngay đến bên giường Vi đang nằm, lo lắng nắm lấy tay cô..

    "Em vẫn ổn chứ? Em thấy trong người thế nào?"

    "Em không sao! Anh đã nhìn thấy con của chúng ta chưa? Con đang được chăm sóc ở phòng dưỡng nhi ấy, đáng yêu lắm cơ!" sắc mặt Vi vẫn còn xanh xao lắm, nhưng ánh mắt thì chứa chan hạnh nhìn phúc khi nhắc đến đứa bé

    "Anh chưa thấy.. anh muốn ghé qua thăm em trước"

    "Anh như vậy là không được đâu nha.. anh không được thiên vị em như thế nữa, từ nay về sau việc gì anh cũng phải ưu tiên cho con trước đó, anh nhớ chưa?"

    "Được rồi! Anh nhớ rồi, vợ yêu à, từ nay con chúng ta là số một chứ gì?"

    "Ừm.."

    Hai người vui vẻ nhìn nhau cười tình tứ như thể không gian chỉ có hai người..

    Ơ.. đúng rồi.. nhắc mới nhớ.. hình như trong phòng còn một người nữa thì phải.. Vũ lúc này mới để ý.. phía đối diện đang có một người khoanh tay nhìn Vũ với ánh mắt.. hình hai viên đạn

    "Ủa.. Cậu đến khi nào thế?" Vũ ngạc nhiên khi nhìn thấy Nhất Huy

    "Tớ đến còn trước cả cậu nữa, ông tướng à. Tớ nhớ căn phòng này đâu có rộng tới nỗi mà cậu lại không nhìn thấy tớ đứng sát bên thế này. Đúng là cái tên cuồng vợ, trong mắt chỉ có mỗi vợ mình thôi" câu nói của Nhất Huy khiến cho Vi dù đang rất mệt cũng phải bật cười, Vũ là tên cuồng vợ à? Được nha, mình nhất định sẽ nhớ câu này để chừng nữa đem ra dùng. Vi cười đắc ý

    "Mà cậu đi tu nghiệp xong rồi à? Sao mau thế? Mới có mấy tháng thôi mà, hay là bị người ta đuổi về.." Giả vờ làm lơ câu trêu chọc của Nhất Huy, Vũ dùng đòn phản công ngược lại

    "Cái tên khỉ này.. tớ mà bị đuổi à? Có người ta năn nỉ tớ ở lại mà tớ không thèm ở đấy chứ" lâu ngày không gặp Nhất Huy cũng chẳng hề bớt tự tin một chút nào, ba hoa vốn là bản tính của chàng

    "Mà sao xảy ra chuyện lớn như thế cũng không báo tớ biết.. bộ muốn biến tớ thành đứa bạn tồi à?" Ngay khi được nghe kể chuyện của Vi và cả chuyện của Vũ nữa, Nhất Huy bay ngay đến bệnh viện để xem tình hình bạn mình thế nào..

    "Tại cậu không cho tớ số liên lạc lúc cậu sang Pháp còn dám trách tớ à?"

    "Ờ thì.. tớ quên.. nghĩ rằng đi có mấy tháng thôi nên cũng chẳng cần phải liên lạc làm gì" Nhất Huy gãi gãi đầu tỏ vẻ hối lỗi

    "Mà thôi, gác chuyện này sang một bên đi, mau giúp tớ đặt tên cho con đi cái đã"

    "Tên à? Bé trai thì nên đặt là.." Nhất Huy gãi cằm suy nghĩ "À.. đặt là Tiểu Thăng đi hay Tiểu Cường cũng được"

    "Cậu muốn ăn đấm à? Cậu coi con tớ là gián hay thằn lằn hả?" Vũ giơ nắm đấm lên hâm dọa.

    Vốn là lúc trước Vũ và Nhất Huy có nuôi một con gián và một con thằn lằn để nghiên cứu cho bài tập sinh học, đặt tên là Tiểu Thăng và Tiểu Cường nên Vũ mới có phản ứng mạnh như thế.

    "Haha.. đùa thôi.. tớ đùa thôi mà.. làm gì mà nóng thế.. à đúng rồi.. hay là lấy chữ lót của tên cậu và Vi đặt cho nó đi, Thiên Nhật, Trịnh Thiên Nhật có được không, chuẩn quá rồi còn gì" Nhất Huy lấy làm tự hào vì cái tên quá ý nghĩa mà mình mới nghĩ ra

    "Ừm.. cái tên này cũng không tệ em nhỉ?" Vũ quay sang nhìn Vi, tỏ vẻ hài lòng..

    Vi gật đầu mỉm cười, cái tên quả thật rất có ý nghĩa, đứa con này đúng là mặt trời của cả Vi và Vũ, nhờ nó mà hai người mới có thể đến được với nhau.. nếu không đến giờ cả hai vẫn chỉ là bạn thân không hơn không kém. Nếu là Vi của lúc trước thì có mơ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày mình trở thành vợ của Vũ và có thể yêu anh đến như thế. Thật kì lạ là người ta hay tìm kiếm người quan trọng của mình mãi tận đâu xa xôi ấy, để đến khi có một chất xúc tác nào đó mới nhận ra rằng thì ra người ấy đang ở ngay bên cạnh mình. Vi bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật kì diệu.. vì đã cho Vi gặp Vũ.. vì đã cho đêm hôm ấy xảy ra.. vì đã cho Vi có được chất xúc tác của mình.. một mặt trời bé bỏng soi rọi quá khứ tối tăm của Vũ và cuộc đời xám xịt của Vi.. để hai cá thể tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập..

    __End__​
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...