HOA SIM ( Tản văn) Tác giả : NS Trần văn Lộc Đêm qua tôi mơ thấy mình lạc vào giữa vùng đồi sim bát ngát màu tím, bầu trời chiều mùa hạ hoang vắng, lặng lẽ lạ lùng. Trên khung trời nhấp nhô đồi núi miền trung du ấy, tôi lang thang đi tìm quá khứ trong niềm tiếc nuối xa xôi… Gần 20 năm rồi, từ ngày lên tây nguyên tôi không còn gặp lại hoa sim nữa, loài hoa chỉ mọc nơi miền trung du đất nghèo cằn cổi Tôi đã bỏ lại đồi hoa sim ngày ấy cùng thời học sinh vô tư với mối tình đầu thơ mộng đằng sau lưng cuộc đời Tôi sẽ không bao giờ quên được hình ảnh buổi chiều hôm ấy, một chiều mùa hạ tôi và em đứng giữa một đồi sim cuối mùa, hoa sim đã tàn gần hết, một số cây đã kết trái, chỉ còn lác đác mấy đoá hoa nở muộn, dấu cái màu tím e ấp dưới những chùm lá già, xung quanh không một bóng người, thỉnh thoảng một vài con chim cút lủi thật nhanh qua bãi cỏ trống giữa các lùm cây rậm. Tôi như ngây ngất giữa khung cảnh ấy, tôi không thể tin rằng mình đã đạt được một lúc hai điều mơ ước : núi rừng và tình yêu, hai điều ấy trước đây khi đọc sách thấy nhà văn miêu tả tôi đã ao ước có được Tôi đang ngây ngất vì hạnh phúc thì bỗng giật mình vì tiếng la ó từ phía đường đèo gần đó vọng đến, thì ra có một chiếc xe tải đang chạy lên đèo, trên thùng xe mui trần có một đám thanh niên đứng, ngồi lố nhố, họ phát hiện ra bọn tôi đứng giữa đồi sim, chỉ tay về phía chúng tôi, miệng la những gì tôi không nghe rỏ vì hơi xa nhưng chắc không ngoài những câu chọc ghẹo tục tỉu nhưng tôi không hề thấy giận bọn họ và còn cảm thấy tự hào, sẵn sàng bỏ qua hết vì hạnh phúc đang ngập tràn lòng tôi, tôi cảm thấy họ đang thèm muốn được như tôi, ghen tỵ với tôi nên la hét cho bỏ tức Nhà tôi ở thị xã, những năm tôi còn học cấp 2 tôi đã mơ ước được leo lên một ngọn núi để xem thử nó như thế nào, nhưng ngày ấy còn chiến tranh các dãy núi xunh quanh nơi tôi ở đều bị chiếm đóng làm căn cứ quân sự, tôi chỉ còn biết nhìn núi từ xa và thả hồn tưởng tượng trên ấy có những gì, núi nhìn từ xa chỉ thấy một màu xanh lam,những hôm trời đẹp cũng nhìn thấy cây rừng lô nhô trên sườn núi. Có hôm tôi còn leo lên một cây cao trong vườn để nhìn núi cho rõ và đứng trên cây hàng giờ để thả hồn lên đỉnh núi, tưởng tượng mình đang ở trên ấy, đang khám phá núi rừng như trong một số truyên phiêu lưu, mao hiểm mà tôi đã được đọc, rồi ước mơ ấy cũng trôi qua lúc nào tôi không biết . Lên cấp 3 tôi lại mơ ước có người yêu, đọc truyện thấy miêu tả cảnh đi chơi với người yêu sao mà thú vị thế …Cho đến khi tôi gặp em, thật là cầu được ước thấy, nhà em ở dưới chân một con đèo và cách đấy không xa là một vùng đồi sim bát ngát… Gần 30 năm trôi qua rồi, đôi lúc tình cờ nghe bài hát “ Thu hát cho người” của Vũ đức Sao Biển tôi không khỏi nghe lòng bâng khuâng nhớ về ngày ấy Bây giờ tôi đang ở ngay trên lưng một trái núi khổng lồ là cao nguyên nhưng lòng vẫn không thôi nhớ về miền trung du quê nhà có loài hoa sim đậm đà thôn dã . Cũng cùng màu tím, cũng gần giống nhau nhưng tôi không thích hoa mua, trông nó vô hồn sao ấy…Với lại hoa mua mọc nơi đồng bằng, ven bờ sông, bờ ruộng, quá gần gũi với con người, không còn gì hoang sơ nữa Người ta hay nói mối tình đầu ít có khi nào thành chồng vợ vì còn quá ngây thơ, non nớt giữa sóng gió cuộc đời Mùa hè năm ấy cũng là mùa hè tôi và em ra đi mỗi người một hướng. Chúng tôi thi vào hai trường khác nhau vì học hai khối khác nhau, sự xa cách mấy trăm cây số của thời bao cấp nghèo khó cùng lứa tuổi chưa chín chắn đã đẩy dần chúng tôi xa mãi nhau cho đến khi giật mình nhìn lại chỉ còn màu hoa xưa tím ngắt trong lòng Trần Văn Lộc