Hiên nhà - Trần Khánh Nếu thời gian được đong đếm bằng tình thương, hơi ấm của những ngày đã qua. Tôi cảm ơn một nơi vẫn nhẫn nại đứng chờ tôi, vẫn dang rộng vòng tay để ôm tôi những lúc tôi yếu lòng, phải trở về để im lặng trong khoảng không mênh mông của chạng vạng hay hừng đông bình minh. Hiên nhà! Nơi tôi cảm nhận gió đến từ đâu, lùa qua tâm hồn của những ngày trẻ dại lúc nào cũng hồn nhiên, nơi tôi đưa anh mắt trong trẻo nhìn cuộc đời không một chút hoài nghi. Ở nơi đó tôi đã bình yên lớn lên nhìn thấy một cuộc đời vui như tiếng chuông gió. Tuổi thơ tôi đi qua, với những đêm tháng sáu bầu trời trong veo, chi chít những ánh sao đêm, tôi lăn ra hiên nhà mà nằm ngó nghiêng tìm xem ngôi sao nào đang chạy trên khung trời kia, rồi ước mơ một lần được đặt chân lên cái vũ trụ bao la nhiệm màu kia, cho đến khi cơn buồn ngủ kéo tôi chìm vào giấc ngủ một cách yên bình đến lạ kỳ. Hiên nhà, nơi yêu thương đong đầy tình cảm mặn nồng tha thiết và bền chặt theo cùng năm tháng. Là nơi khi còn nhỏ tôi tha thẩn ngóng mẹ đi chợ về, và khi lớn lên đó là nơi ba, mẹ tôi ngóng anh em tôi khi có đứa đi làm ăn xa sắp trở về để có bữa cơm quây quần ấm áp tình thân. Là nơi những trưa hè ngồi nhổ tóc sâu cho nội và nghe nội kể về thời nội đi dân công hỏa tuyển khi kháng chiến chống mỹ cứu nước, hay những chiều ngồi ngẩn ngơ ngắm hoàng hôn nhuộm vàng cả một góc trời. Trong cơn mưa tầm tã, bên hiên nhà của một người lạ đã bao nhiêu đôi trai gái nên duyên vợ chồng, hay những nụ hôn vụng trộm để rồi chia xa mãi mãi. Rồi khi lớn lên tôi cũng phải tự lau nước bằng cả đôi tay cho tình yêu ích kỷ trong ngày mưa tí tách bên hiên vắng mình tôi và khi đó tôi mới cảm nhận được "những thứ đồ chơi bị hỏng, những chiếc bút chì bị mất vẫn tốt hơn trái tim tan vỡ" . Tôi nghĩ mình là cánh chim không mỏi bay hết miền đất này đến cảnh đồng mênh mông cỏ dại kia. Đôi chân bước đi qua những ngày mưa buồn đất Hà Thành, đến những tháng nắng chói chang xứ Quảng, rồi lại bước tiếp.. Thế giới bao la, biển người rộng lớn. Sài Gòn xa hoa, lộng lẫy, Hà Nội đẹp đẽ là bao cũng đâu bằng mái nhà thân thuộc. Ở đó, tôi đã thương yêu trọn vẹn từng ngóc ngách lớn lên cùng mình và tình yêu đó chưa bao giờ mai một theo bụi thời gian, cho dù mưa đã sơn màu rêu lên bức tường trắng từ bao giờ. Cho đến bây giờ khi phải xa mái ấm, xa góc nhỏ thân quen, khi ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đượm buồn Mái hiền đứng chờ tôi rất thản nhiên.. Dưới mái hiên đó tôi không nhìn thấy ưu phiên, Bao la trong đó là chất chứa nỗi lòng mà thôi. Tác giả: Trần Khánh