( ảnh Nguyễn Chính Nghĩa) Có những chiều như thế Có những chiều thênh thang như thế, Nắng ven trời nắng đổ xuống bên sông. Có những chiều mênh mông như thế, Nhớ ai mà nhớ, đến nặng lòng. Người có còn trông? Có nhớ không? * * * Giữ đông Thơ rơi đầy trên đất Ta nhặt bỏ vào tay Nắm chặt chút thơ này Ta giữ mùa đông lại. Này thì cho gió lộng Này thì thoáng mênh mông. Xòe tay ra đón nắng Mà sao lạnh trong lòng? Người thì đi đi mãi Còn ta với nắng phai. Bên bờ sông cô lẻ Riêng ta với tháng ngày. Thơ rơi đầy trên đất Do ai thả xuống đây? Hay là do đông lại, Tặng ta chút nắng này? (Khuya 30/10/2021)
Ai nói văn nhân toàn kẻ tốt? Lòng này đem đốt, khói thành mây. Sầu đâu càng lấp càng đầy, Tin em, em lấy cái chày nện tui. * * * 18.12.2021. Viết để kỉ niệm cú sốc mà một cô bé nhỏ hơn mình gần mười tuổi mang lại.
Đêm dài mờ mịt bóng trăng tan Biết gửi đi đâu giấc mộng vàng? Ba năm lạc bước sang lối khác Quay đầu nhìn lại đã dở dang. Anh ở đâu? Gió rét mây ngàn. Tôi chầm chậm tìm anh trong mộng mị.
Chợt thấy mình quay lại tuổi mười lăm. Nhớ ai mà nhớ, nhớ âm thầm. Nhớ mắt, nhớ nụ cười và đôi tay ấm Nhớ buổi chiều, đứng trên cầu hai đứa ngóng xa xăm. Bấc về, cơn rét đến căm căm, Chờ ai mà đèn khuya leo lét âm thầm? Ấy! Ngủ rồi hay còn đi trong sương lạnh? Chẳng may đổ bệnh.. Ừ thì tui tới thăm.
Đêm dài dằn dặt bóng trăng tan Thức đủ năm canh vá mộng vàng Trăm năm một kiếp, tình nhân ngải Một mai thức giấc thành dở dang.
Đã không yêu đừng gieo thương nhớ Để ai buồn chậm ướt cả trời thơ Yêu ai tuổi dại tuổi khờ Thương ai mà đợi mà chờ thâu canh.
(Ảnh Internet) Ta mơ ai trong giấc mộng đêm dài Vụn trầm nhặt lại chút hương phai Một đốm lửa hoa tâm chẳng ấm Lạnh lùng nghe gió não nùng thay. Não nùng thay giấc mộng tựa mây Nửa đêm sựt tỉnh lệ lăn dài Xưa trâm kết tóc nay đoạn tóc Lửa tàn vương lại một cơn say..