Hẹn em kiếp sau Tác giả: Gừng Thể loại: Truyện ngắn Anh đứng ngoài cửa ngây người nhìn cô đang say sưa làm việc trên chiếc bàn được đặt ngay cạnh cửa sổ ở góc trong cùng của công ty. Anh cố ý xếp cô ngồi vị trí này vì mỗi lần bước đến cửa chính anh sẽ nhìn thấy cô đầu tiên. Và mỗi lần như vậy anh lại có một cảm giác yên bình khó tả khi nhìn vào người con gái ấy. Điều chỉnh nhịp độ trái tim, anh cao ngạo mở cửa bước vào cất giọng chào buổi sáng tất cả mọi người rồi đi vào phòng làm việc của mình. Vóc dáng cao ráo, khuôn mặt nam tính hút hồn của anh làm cho các cô gái bất giác chỉnh sửa lại tóc tai, quần áo. Còn cô chỉ nhìn anh gật đầu nhẹ rồi lại tiếp tục với công việc của mình. Anh là chủ của một công ty truyền thông quảng cáo. Chỉ mới 35 tuổi thôi mà đã sở hữu trong tay khối tài sản khổng lồ. Anh không chỉ là một doanh nhân thành đạt mà còn là hình mẫu lý tưởng trong lòng các cô gái. Việc được người người quan tâm săn đón đã trở thành chuyện hiển nhiên. Nhưng thật sự thì chẳng một ai hiểu được rằng thật ra anh lại rất cô đơn. Sinh ra vốn đã ngậm thìa vàng, so với người khác thì vạch xuất phát của anh cũng chính là đích đến mà nhiều kẻ hằng mơ ước. Khi còn chưa sinh ra thì cha mẹ anh đã vẽ xong bản kế hoạch của cuộc đời. Từ chuyện ăn học, chỗ ở, sở thích, bạn bè cho đến tiêu chuẩn của người bạn đời tương lai đều do cha mẹ anh quyết định. Anh đã từng nghĩ rằng đó là một điều may mắn, là phước phần mà anh được hưởng khi đến với thế giới này cho đến khi anh gặp được cô. Cô sinh ra trong một gia đình thuần nông tại một vùng quê nghèo ở phía Bắc. Những năm tháng tuổi thơ nhìn thấy mẹ cha phải chịu nhiều vất vả mà cố gắng học hành. Cô thông minh, xinh đẹp nhưng lại luôn phải chịu đựng những điều không may vì tính cách mạnh mẽ, luôn xả thân giúp đỡ người khác. Hơn 30 tuổi nhưng cô chưa từng trao tình cảm cho bất kỳ ai. Cô từng nghĩ rằng có lẽ cuộc đời này chẳng thể yêu bất cứ một người nào cho đến khi cô gặp được anh. Cô không thể ngờ rằng cô lại yêu anh thêm một lần nữa. Ngay từ phút đầu tiên khi nhìn thấy cô anh đã muốn ở bên cạnh cô. Từ ánh mắt, cử chỉ, lời nói đều mang lại cho anh cảm giác vô cùng quen thuộc. Anh tìm cô như một thói quen, khi thì mượn cây bút, lúc lại xin khăn giấy, đôi khi lại nói những chuyện tào lao không đầu không cuối. Một công ty có tới gần 50 nhân viên nhưng trong mắt anh dường như đây chỉ là thế giới của hai người. Nhìn thấy cô anh như trở thành một đứa trẻ. Suốt ngày kiếm cớ làm phiền và khi nói chuyện anh luôn nhìn sâu vào đôi mắt to tròn của cô. Chính những hành động bất thường của anh đối với cô bỗng trở thành cái gai trong mắt của những người đồng nghiệp nữ. Họ mất mấy năm trời tìm mọi cách thu hút sự chú ý của anh lại không bằng vài tháng cô làm việc ở nơi đây. Từng ngày trôi qua anh vẫn không ngừng quan sát cô. Trái tim anh rung động hân hoan khi nhìn thấy cô vui cười. Tâm trạng anh cũng trở nên ủ dột khi có đôi lần nhìn thấy cô sầu não vì chuyện gì đó. Anh thường xuyên chủ động đứng cạnh cô mỗi khi công ty đi chơi hay có tiệc. Anh không giấu diếm cảm xúc anh dành cho cô nhưng lại chưa bao giờ dám nói ra. Đối với người con gái khác khi nhận được sự quan tâm như vậy đã vội vàng đến bên anh từ lâu. Còn cô thì luôn tỏ ra bình thường và cũng chưa một lần nhìn thẳng vào đôi mắt anh. Anh tự hỏi "Liệu rằng cô có tình cảm với anh không?" Cô biết anh quan tâm đến cô. Cô biết anh vẫn thường đứng ở một góc nhìn cô rất lâu nhưng cô luôn giả vờ không thấy. Trái tim cô cũng đập liên hồi mỗi khi thấy anh nhưng lý trí của cô luôn kìm nén lại. Cô biết rằng cô và anh lại là hai con người của hai thế giới khác nhau. Cô thương anh nhưng lại không muốn mình phải đau lòng thêm một lần nữa. Cô đã đánh cược cả tuổi thanh xuân bằng sự lựa chọn này thì cũng muốn biết được rằng mình đúng hay sai. Cô đã cho người khác cơ hội thì cũng nên cho họ chọn lựa. Nằm trong căn phòng trọ nhỏ, nghĩ đến những chuyện đã trải qua, cô bật khóc nức nở. Từng ngày cứ thế trôi qua, anh vẫn cứ quan sát cô mà chẳng thể vượt qua giới hạn của mình. Anh muốn tiến lại gần ôm lấy cô, muốn được cầm tay cô, được hôn lên đôi môi của cô, được nói lời yêu thương cô nhưng anh không thể. Anh không thể vượt qua sự cao ngạo của mình và cũng không thể vượt qua được những hàng rào trong tòa lâu đài mà cha mẹ anh xây nên và bỏ anh lại trong đó. Anh được biết bao người săn đón, biết bao nhiêu cô gái muốn bước vào cuộc đời của anh sao cô luôn lãnh đạm. Anh biết rằng cô và anh không hợp tuổi, không có bất kì sự tương đồng nào về gia thế nhưng giá như cô chủ động đến bên anh thì anh sẽ cố gắng để vượt qua. Cuộc đời anh như một phần mềm được lập trình sẵn, anh không có đủ dũng khí để phá bỏ giới hạn từ trong chính con người mình, anh cần cô tác động đến anh nhưng lại sợ rằng cô chẳng yêu anh. Khi nỗi nhớ thương trong lòng trở nên quá lớn, anh quyết định tìm cô nói lời tỏ tình thì lại bắt gặp cô tay trong tay với người đàn ông khác. Những giằng xé trong nội tâm khi nghe tin đồn rằng cô đã có người yêu sắp cưới, những áp đặt trong công việc, trong cuộc sống riêng tư từ gia đình khiến anh lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng. Anh bỏ bê công việc vì tìm thấy niềm vui với những bạn không tốt, lao vào cuộc tình với những cô siêu mẫu hạng a. Anh dành cả thanh xuân để học hành chăm chỉ, để nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ để rồi cuối cùng anh chưa bao giờ làm được điều mà mình mong muốn. Anh dành tình yêu cho chỉ một người nhưng họ lại không yêu anh. Anh trở nên nổi loạn, muốn làm tất cả những việc mà anh chưa từng. Đã nhiều ngày anh không lên công ty, hoặc có lên cũng chỉ để ký giấy tờ rồi lại đi nhanh chóng. Anh không nhìn cô cũng không nói chuyện với cô. Anh chỉ thị cho cấp trên của cô phải giao cho cô thật nhiều việc, kể cả những công việc không thuộc trách nhiệm của cô. Anh không muốn cô về sớm, không muốn cô hẹn hò với người đàn ông khác. Nhìn thấy cô bị anh lạnh nhạt, xung quanh cô có những kẻ mỉm cười đắc ý. Tất cả mọi công việc của mình, anh giao cho cấp dưới của mình toàn quyết định. Ngồi bên hồ bơi của một khu resort, bên cạnh là cô siêu mẫu đình đám anh trầm tư nhìn vào điện thoại, mở camera công ty thấy cô ngủ thiếp đi trên bàn vì mệt mỏi mà lòng lại thấy xót xa. Lái xe về ngay trong đêm, anh đem theo cô siêu mẫu lên văn phòng của mình. Anh tiến lại bàn làm việc của cô rồi lớn giọng trách mắng tại sao cô lại ngủ ở công ty. Đôi mắt còn ngái ngủ nhưng khi nhìn thấy anh chợt sáng lên. Cô rối rít xin lỗi anh rồi bỗng khựng lại khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp đứng kế bên. Cô vội vã thu dọn giấy tờ và đồ cá nhân của mình. Cô làm nhanh tới mức anh không kịp nói gì và đi nhanh tới mức anh không kịp thấy giọt nước mắt cô tuôn rơi. Cô bước đi thật nhanh nhưng chợt khựng lại vì tim đau nhói. Mở cửa thoát hiểm cô ngồi sụp xuống cầu thang rồi khóc như mưa. Cuối cùng anh cũng đã ở bên người con gái khác. Cảm giác xót xa khiến cô nấc lên từng tiếng, cô tự hỏi lòng mình phải chăng cô đã sai. Nhìn thấy bóng cô đi khuất anh mở cửa phòng làm việc bước vào và ra hiệu cho cô siêu mẫu rời đi. Anh ngả lưng xuống chiếc sofa lạnh lẽo. Anh thẫn thờ nhớ lại khuôn mặt lạnh tanh của cô khi nhìn thấy anh ở bên người con gái khác. Rõ ràng là cô không yêu anh, cô không hề có tình cảm với anh. Anh chua xót rơi lệ vì từ trước đến nay những thứ mà anh có được đều là thứ anh cần chứ không phải là thứ anh muốn. Đêm hôm ấy kẻ trong căn phòng cô quạnh và người ngồi ở hành lang tối tăm đều ôm mặt khóc thương cho số phận của mình. Nỗi buồn càng lớn, anh lại càng dấn thân vào những cuộc chơi xa xỉ. Anh cả ngày chìm đắm trong thú vui của những kẻ siêu giàu. Anh không quan tâm đến công việc, không quan tâm đến bất cứ điều gì vì anh biết cha mẹ anh đã chuẩn bị sẵn cho anh một cô dâu, một cơ ngơi lớn hơn rất nhiều lần công ty của anh để anh tiếp quản. Anh tự dối lòng mình rằng cuộc đời của anh không có cô thì vẫn tươi đẹp, một người như cô thì chẳng hề xứng đáng với anh. Anh chìm đắm trong sự tâng bốc của người đời, sự quan tâm của những cô gái đẹp chỉ để lãng quên đi hiện thực rằng anh chỉ là kẻ hèn nhát trong cái vỏ bọc hào nhoáng của mình. Lòng cô của lúc này như đã nguội lạnh, cô không còn muốn quan tâm đến anh nữa. Cô đã thua trong ván cược của chính mình. Cô muốn rời đi, rời khỏi anh, rời khỏi công ty này. Cô muốn tìm về một vùng quê yên tĩnh để chữa lành trái tim đã tan nát đến lần thứ hai. Đơn xin nghỉ việc cô đã viết sẵn, chỉ chờ anh về công ty để duyệt và gặp anh lần cuối. Trong những ngày làm việc cuối cùng cô phát hiện ra âm mưu của người sếp dưới quyền của anh đang liên kết với công ty đối tác để lừa anh một số tiền lớn và đưa anh vào lòng lao lý. Không nghĩ nhiều, cô tổng hợp lại toàn bộ chứng cứ để báo cho anh. Nhưng không ngờ toàn bộ hành động của cô đã bị người sếp kia phát hiện. Bằng sự mưu mô và tráo trở của mình hắn đã liên lạc trước với anh và biến cô trở thành gián điệp thương mại. Trong cuộc họp toàn công ty, anh tức giận gán cho cô toàn bộ những tội danh mà cô không hề phạm phải mà không cần phải điều tra thêm vì tất cả các bằng chứng đều hướng tới cô. Những đồng nghiệp vì ganh tị lại càng có cơ hội dìm cô xuống. Cô không có một giây phút nào để thanh minh cho mình vì bản thân cô ngập ngụa trong những lời chỉ trích không ngừng. Lúc này cô chỉ biết khóc trong im lặng, cô đau lòng nhìn tất cả mọi người xung quanh. Những người cô từng đứng ra bảo vệ khi bị sếp trách phạt, những người cô từng giúp đỡ trong công việc vì họ thiếu nghiệp vụ, những người luôn chuyện trò thân thiết mà nay không ngừng phỉ báng cô. Nhưng người làm cho cô thất vọng nhất lại chính là anh. Người mà cô cố chấp tin tưởng thêm một lần nữa lại là người chưa bao giờ dành sự tin tưởng cho cô. Vì chưa gây ra thiệt hại gì nên cô chỉ bị cho thôi việc. Cô ôm đồ cá nhân của mình bước đi trong mưa mà nước mắt chảy không ngừng. Trời Sài Gòn ngày hôm ấy gió rít từng cơn mưa lạnh buốt vì áp thấp nhiệt đới nhưng làm sao có thể lạnh bằng trái tim của cô khi nó đã chết tận hai lần. Từ hôm ấy anh và cô kẻ thì nhốt mình trong văn phòng, người thì nhốt mình trong phòng trọ. Anh không còn tâm trí với những trò chơi vô bổ và cô cũng không còn sức để khóc. Cả hai như những cái xác không hồn, đều nghĩ về nhau bằng nỗi căm hận khôn nguôi. Anh tưởng rằng cô chỉ là không yêu anh thôi nhưng hóa ra thứ cô cần là tiền của anh, là nhìn thấy anh phải vướng vào lao lý. Tại sao anh thương cô như vậy mà cô lại đối xử tàn nhẫn với anh. Còn cô thì dù có chết đi thêm một lần nữa thì cô vẫn không nghĩ được rằng anh vẫn chưa từng thay đổi. Anh vẫn chỉ là người đàn ông mắc kẹt trong giới hạn của mình. Đà Lạt chiều thu, những cơn gió lùa qua tai lạnh buốt. Dòng người tấp nập đi bộ trên con dốc dẫn lên đồi bằng lăng. Dưới góc bàng ở chân dốc có một tiệm trà nhỏ với mùi hương thảo mộc lan tỏa khắp một góc phố. Khách của tiệm chủ yếu là các cô chú lớn tuổi, có bàn thì các chú đánh cờ, có bàn thì các cô ngồi móc len. Trong quầy pha chế của tiệm bàn tay cô đang thoăn thắt pha những ấm trà hoa để phục vụ các vị khách quen thuộc. Cô đã về Đà Lạt được hơn một năm, cô gắn bó với mảnh đất này từ khi quyết định cất nỗi đau để quên đi tất cả. Thời tiết dịu dàng và con người nơi đây như chữa lành trái tim đầy những vết sẹo của cô. Nụ cười tươi tắn làm xao động biết bao chàng trai bản xứ và cả khách du lịch nhưng đâu ai biết được rằng tâm hồn người con gái ấy đã chết đi một nửa. Những tiếng gọi trà quen thuộc, những lời bông đùa của các chàng trai làm náo nhiệt cả một góc phố. Cô xinh đẹp trong chiếc váy trắng dịu dàng không ngừng nở nụ cười thân thiện. Dù phải trải qua nhiều nỗi đau nhưng cô vẫn luôn như thế, vẫn tươi sáng, vẫn nhiệt tình trong công việc, vẫn mang lại cảm giác ấm áp, dễ gần. Cơn gió thổi nhè nhẹ trên lọn tóc xoăn, từng tia nắng sớm xuyên qua tán lá chiếu qua khuôn mặt lại càng làm cho cô thêm nhiều phần xinh đẹp. Cô vừa bưng trà, vừa nói chuyện với các khách quen mà không để ý ở đằng xa kia có một người đàn ông vẫn chăm chú nhìn cô từ rất lâu. Anh đã lên Đà Lạt được một tháng, cũng đã ngồi ở góc phố này nhìn cô cũng tròn một tháng. Trong lòng anh nhớ cô da diết nhưng nỗi xấu hổ lại không cho phép anh đến bên cạnh cô. Những ngày qua anh nhìn thấy cô mới nhận ra rằng khi không ở bên cạnh anh cô thật dịu dàng, xinh đẹp. Có lẽ đây mới chính là cô gái tràn đầy tình yêu thương với cuộc sống, chỉ vì anh mà phải nhận đắng cay. Anh muốn tiến lại gần cô, muốn nói lời xin lỗi mà sao thấy thật khó khăn. Sài gòn hơn hai tháng trước. Như một thói quen, anh ở lại văn phòng cho tới khi Sài Gòn gần như chìm vào giấc ngủ. Anh mệt mỏi lê bước chân định về nhà thì vô thức lại đi tới bàn làm việc của cô. Mọi thứ trống không, cô đã đi và không để lại bất cứ một dấu vết nào. Kể từ ngày cô rời đi anh chưa từng cho phép ai được ngồi vào vị trí ấy. Anh nhìn bóng dáng mình phản chiếu trên cửa kính mà cười nhạt vì tại sao người con gái này làm anh đau như vậy mà lòng anh vẫn nhớ khôn nguôi. Và bỗng anh nhìn thấy trong góc kẹt giữa bàn làm việc và bức tường có một cuốn sổ nhỏ. Nhặt lên mở ra anh mới biết đây là nhật ký của cô. Ngồi xuống bàn làm việc của cô anh mở cuốn nhật ký mà thấy trong lòng bỗng dưng hồi hộp. Từng trang nhật ký với những nét chữ của cô như những nhát dao đâm vào trái tim anh. Nước mắt anh chợt rơi trong vô thức, trái tim anh run lên vì thương người con gái nhỏ bé này. Anh vỡ òa khi cô nhắc đến anh, biết rằng cô thương anh, biết đến những chuyện cô làm cho anh mà anh không biết. Duy chỉ có một điều anh không hiểu là tại sao cô lại viết rằng "gặp lại anh". Trước đây anh và cô không quen biết, tại sao lại là gặp lại, anh đã quên mất điều gì chăng? Những dòng nhật ký là những cảm xúc của cô kể từ khi cô làm việc ở công ty. Anh không ngờ rằng cô đã làm cho anh nhiều chuyện đến như vậy. Những chuyện cô từng làm cho anh đều bị người khác cướp công mà anh không hề biết. Những lần anh thái độ không tốt với cô đã làm cô buồn đến mức nào. Cô biết đồng nghiệp dèm pha cô với anh nhưng anh không hề cho cô cơ hội để giải thích và cả chuyện anh đưa cô gái siêu mẫu về công ty khiến cô đau lòng mà thêm phần lạnh nhạt với anh. Từng câu, từng chữ tưởng chừng như chỉ là lời tâm sự của cô gái ấy với chính mình khiến cho anh đau đớn. Hôm sau anh quyết định điều tra lại việc cô là gián điệp thương mại. Anh biết được rằng lúc đó do giám đốc dự án bên công ty đối thủ đã cấu kết với cấp dưới của anh để lừa tiền của anh. Biết rõ mọi chuyện, anh càng thêm căm hận mình. Chỉ vì sự ngu dốt, ích kỷ của mình mà anh làm người mình yêu phải chịu nhiều cực khổ. Anh dùng mọi mối quan hệ để đi tìm cô và biết rằng cô đã rời khỏi Sài Gòn. Suốt hơn một tháng tìm kiếm cô, anh vô tình gặp lại chàng trai mà anh nhìn thấy vào cái đêm mà anh định tỏ tình. Anh lại một lần nữa rơi vào trạng thái suy sụp khi biết được rằng anh chàng này chính là em ruột của cô. Không kịp chuẩn bị hành lý, anh bắt chuyến xe cuối cùng đi về vùng đất mà mình chưa từng đặt chân đến. Suốt cả hành trình anh không thể nào chợp mắt được vì nghĩ đến những chuyện mình đã gây ra, nghĩ đến những nỗi đau mà cô phải chịu đựng. Nhưng rồi anh chợt trở nên trống rỗng bởi vì anh không biết mình phải lấy tư cách gì để gặp lại cô. Cô biết anh đã dõi theo cô suốt một tháng trời. Từ lâu cô đã không còn giận anh nhưng lại thấy xót xa với dáng vẻ hiện tại của anh. Không còn là chàng trai phong độ ngày nào, anh bây giờ trở nên tiều tụy với đôi mắt trũng sâu, râu tóc dài vì lâu ngày chưa cắt. Trong lòng cô có chút xốn xang nhưng lại không biết anh gặp cô để làm gì. Không phải là anh sắp lập gia đình hay sao mà giờ này lại xuất hiện ở đây. Trong lòng cô ngập tràn những câu hỏi nhưng vẫn quyết định giả vờ như không nhìn thấy anh. Cô muốn anh phải tự mình nói ra những điều anh muốn nói. Lại một ngày nữa trôi qua, mỗi khi anh đôi chân anh quyết định bước về phía cô thì lý trí lại can ngăn giữ anh ở lại. Những suy nghĩ cứ chồng chéo lên nhau khiến anh mệt nhoài. Anh vẫn như vậy, vẫn không bỏ đi được lòng tự tôn, vẫn không vượt qua nổi giới hạn của mình. Trong lúc chưa biết làm thế nào thì anh nhìn thấy tấm biển hiệu của cửa hàng bên cạnh sắp rơi xuống người cô. Anh dùng hết sức mình chạy thật nhanh đến ôm lấy cô thì bị cạnh sắc của tấm biển hiệu cứa một đường dài trên tay làm anh chảy máu. Khi cô còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì ngước lên thấy người đang ôm mình là anh thì òa khóc nức nở. Hai người nhìn nhau đều rơi nước mắt nhưng lại chẳng thể nói lời nào. Nhìn cô dịu dàng băng bó vết thương cho mình trái tim anh như ấm lại. Đã rất lâu rồi anh mới được nhìn khuôn mặt cô ở khoảng cách gần đến thế. Muốn nói cho cô biết anh đã nhớ cô như thế nào nhưng anh chỉ có thể nói ra lời xin lỗi. Chỉ là một lời xin lỗi từ tư cách của một người sếp đối với một người nhân viên. Anh biết rằng anh thương cô và cô cũng thương anh nhưng cả hai chưa từng thừa nhận. Với những gì mình đã làm anh không biết cô có thể chấp nhận anh nữa hay không. Đêm hôm ấy anh muốn ở lại bên cô nhưng lại chẳng tìm được lý do. Cô tiễn anh một đoạn đường khi anh quay về khách sạn. Cả đoạn đường dài anh chỉ dám hỏi về cuộc sống của cô suốt một năm qua. Cũng như anh, cô cũng chỉ hỏi về tình hình công ty, về nhịp sống hiện tại của Sài Gòn. Cả hai người lại như vạch ra một ranh giới mà hai bên không một ai dám bước qua. Chợt cô hỏi anh về tin tức anh chuẩn bị lập gia đình. Anh khựng lại trong vòng vài giây rồi gật đầu. Đó là cuộc hôn nhân sắp đặt, một mối quan hệ môn đăng hộ đối. Đây chính là là cuộc sống mà đứa con trai một trong gia đình giàu có như anh đã được định sẵn. Dù đã biết trước nhưng khi nghe những lời xác nhận từ anh trong lòng cô lại đau nhói. Khẽ mỉm cười chúc mừng anh nhưng trong thâm tâm cô lại chất chứa những nỗi buồn. Vậy mà cô đã từng suy nghĩ rằng anh tìm cô vì anh nhớ cô, tìm cô để nói cho cô biết được rằng anh đã thương cô như thế nào. Nhưng sự thật thì anh chỉ tìm cô để xin lỗi, để anh không còn phải áy náy với lỗi lầm của mình. Tình cảm của anh cũng chỉ là sự rung động nhất thời, là những cảm xúc thoáng qua. Chỉ là cô đã nghĩ quá nhiều. Bước chân trở về nhà lòng cô nặng trĩu, dù đã kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi. Ván cược này cô đã thua rồi. Tới một lời yêu thương cô còn không thể nhận được thì có lẽ nào lại có thể tham lam muốn ở bên cạnh người đàn ông đó. Anh đã quên thật rồi hay là không đủ bản lĩnh để thực hiện lời hứa. Ngước lên bầu trời khẽ thở dài, cô sẵn sàng đón nhận tất cả những chuyện sắp xảy ra. Cô bước đi mặc cho gió lạnh mang từng cơn mưa phùn tấp vào cơ thể mỏng manh ấy. Những đợt gió kèm theo mưa càng lúc kéo tới dồn dập hơn làm cho cơ thể cô rung lên vì lạnh. Khi cô vòng tay ôm lấy khuôn ngực của mình để tránh gió thì anh chợt xuất hiện ôm chặt lấy cô từ phía sau. Anh đã đi theo cô từ lúc hai người nói lời từ biệt. Nhìn thấy cô đau khổ anh không thể kìm được lòng mình nữa mà ôm lấy cô nói hết bao nhiêu chất chứa trong lòng, bao nhiêu nỗi niềm thương nhớ. Hai ánh mắt chạm nhau, cô bật khóc trong niềm vui sướng vì cuối cùng anh cũng có can đảm bày tỏ với cô. Đặt lên môi cô một nụ hôn thật dài anh như trút hết được mọi gánh nặng trong lòng mình. Đêm hôm ấy hai cơ thể ấy hòa quyện với nhau sau một thời gian dài phải kìm nén tình cảm dành cho nhau. Anh dùng đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thơm mềm của cô rồi đặt từng nụ hôn lên cơ thể cô. Cả hai dành cho nhau những cử chỉ dịu dàng nhưng đầy cháy bỏng. Những niềm khao khát, những sự chất chứa trong lòng bỗng biến thành những cảm xúc thăng hoa của đôi lứa yêu nhau. Khi vạn vật đã chìm trong giấc ngủ say thì đêm hôm ấy có hai người không ngủ. Đã quá trưa, anh và cô bị đánh thức bởi những lời xì xào dưới cửa tiệm vì hôm nay cô nghỉ bán. Các cô chú khách quen dù không có trà thì vẫn ngồi ở ngoài sân để đánh cờ, tám chuyện. Cô chợt giật mình định đứng dậy thì bị anh ôm lại. Lúc này anh không muốn rời khỏi cô một chút nào hết. Anh đã chờ khoảnh khắc được bên cô mấy năm nay rồi thì lúc này anh không thể buông cô ra được. Anh nhìn cô say đắm và rồi họ lại quyện vào nhau để bù lại cho những tháng ngày xa cách. Những ngày sau đó nơi cửa tiệm trà hoa nhỏ dưới chân dốc dẫn lên đồi bằng lăng của cô gái xinh đẹp đã có thêm một anh chàng đẹp trai phục vụ. Những vị khách lớn tuổi vẫn trung thành với tiệm nhưng những khách nam thì không còn xuất hiện vì anh suốt ngày thể hiện tình cảm công khai với cô để đánh dấu chủ quyền. Anh muốn ở lại nơi đây cùng cô thêm một thời gian rồi đưa cô về Sài Gòn để ra mắt cha mẹ. Anh muốn từ bỏ hôn sự đã được sắp đặt, muốn công khai với cả thế giới rằng cô chính là người mà anh yêu thương nhất. Lúc anh chuẩn bị đưa cô về lại Sài Gòn thì cũng đúng lúc cha mẹ anh xuất hiện trước tiệm trà của cô. Họ nhìn hai người một cách bình thản rồi cùng nhau ngồi nói chuyện. Cha mẹ anh đã biết hết chuyện của anh nên họ không cần lắng nghe anh nói. Người cha lạnh lùng nói với anh và cô rằng hai người họ có thể bên nhau nhưng anh sẽ phải bỏ lại tất cả mọi thứ. Họ sẽ từ anh và dùng mọi cách để gây khó khăn cho cuộc sống của hai người. Không chỉ có cô mà gia đình cô cũng phải chịu liên lụy nếu dám bước vào cuộc sống của anh. Nói rồi họ dời đi mà không để cho anh nói thêm bất cứ điều gì. Nắm lấy bàn tay của cô rồi ôm cô thật chặt. Anh hứa với cô rằng anh không để cho bất kỳ ai chia cắt họ, anh sẽ mãi bên cô dù cho xảy ra bất cứ chuyện gì. Cô mỉm cười hạnh phúc ôm lấy anh, có lẽ ván cược này cô đã thắng rồi, có lẽ rằng anh đã không quên đi lời hứa. Và có lẽ rằng kiếp này cô đã biết được như thế nào là hạnh phúc. Chỉ hai ngày sau khi cha mẹ anh rời đi thì anh nhận được thông báo từ cấp dưới của mình rằng công ty anh gặp chuyện. Toàn bộ đối tác hủy hợp đồng vì công việc hoàn thành không đúng thời hạn. Nghe được tin thì anh tạm xa cô để trở về Sài Gòn giải quyết công việc. Trong lúc anh về Sài Gòn thì tiệm trà của cô cũng bị cưỡng chế đóng cửa vì xây dựng trên đất sai phạm khi cấp sổ. Cùng lúc đó cha mẹ của cô cũng gặp khó khăn vì bên thu mua nông sản đột nhiên dừng việc mua hàng. Em trai cô cũng bỗng nhiên bị cho thôi việc không lý do. Những chuyện không may dồn dập xảy ra nên cô biết được rằng cha mẹ anh đã bắt đầu hành động gây khó khăn cho anh và gia đình cô. Cô nhìn lên bầu trời thở dài đầy bất lực chỉ biết xót xa cho số phận của mình. Đã hơn một tháng rồi cô không nhận được tin tức từ anh. Gọi điện thì không bắt máy mà tin nhắn cũng không trả lời. Lòng cô nóng như lửa đốt, sợ anh gặp chuyện mà bắt xe về Sài Gòn ngay trong đêm. Lên đến công ty anh thì thấy thông báo công ty đã dừng hoạt động. Hỏi thăm qua bạn bè thì không một ai có tin tức gì về anh. Cô đến nơi ở của anh thì biết được từ lâu rồi anh không còn ở đó. Cô không biết nơi gia đình anh sống và cũng không biết về mối quan hệ của anh nên nhiều ngày rồi cũng không có một chút tin tức của anh. Lang thang trên những con phố của Sài Gòn cô gần như vô vọng. Điều cô quan tâm nhất lúc này là sự an nguy của anh. Cô tự hỏi không biết anh có gặp phải chuyện gì hay không mà bặt vô âm tín như vậy. Trong vô thức cô bước về phía cây cầu sắt mà cô hay lên hóng gió mỗi khi có tâm sự thì bất chợt thấy anh đang đứng bất động nhìn về phía xa xăm. Nhìn thấy anh cô bật khóc chạy đến hỏi anh với tất cả chất chứa trong lòng. Anh ôm chầm lấy cô và phớt lờ toàn bộ những câu hỏi của cô. Anh im lặng mặc cho cô luôn miệng hỏi anh thời gian qua anh đã ở đâu, tại sao anh lại không nghe điện thoại, trả lời tin nhắn của cô. Cô mệt mỏi gục vào khuôn ngực của anh mà khóc nấc lên. Mắt anh đỏ hoe cố kìm hai dòng lệ ôm lấy cô thật chặt không rời. Nhìn thấy khuôn mặt cô tiều tụy, thân hình nhỏ bé lại càng thêm gầy guộc sau hai tháng xa anh mà lòng anh xắt lại. Muốn nói thật nhiều điều với cô nhưng lại cố kìm nén tất cả vào lòng. Anh thở dài nhìn cô nói lời chia tay. Anh tưởng rằng thiếu cô thì anh không sống được nhưng hóa ra không phải. Sau khi ở bên cô thì cha mẹ anh đã lấy lại tất cả mọi thứ của anh. Công ty anh cũng phá sản vì phải đền bù cho khách hàng quá nhiều tiền. Anh là người vốn đã quen sống trong sung sướng thì khi mất đi tất cả anh không thể nào chịu đựng được. Anh không còn mối quan hệ và cũng không có bản lĩnh gây dựng lại sự nghiệp của mình. Anh không thể cùng cô sống những tháng ngày khó khăn khổ sở trong khi cha mẹ anh cũng tìm mọi cách để phá cô. Anh đồng ý kết hôn với người anh không yêu để cuộc sống của anh trở về như cũ. Nếu có kiếp sau thì anh nguyện trở thành một người bình thường, bù đắp tất cả cho cô, sẽ yêu thương cô đến suốt cuộc đời. Còn kiếp này anh chỉ biết nói lời xin lỗi. Nhìn người đàn ông trước mặt mình cô chỉ biết cười nhạt. Cô đã thua thật rồi, đã sai thật rồi! Lại là kiếp sau! Kiếp này vốn dĩ là tương lai của kiếp trước, những chuyện gặp gỡ này là ước nguyện từ kiếp trước. Nếu trong kiếp này không làm được gì thì dù hẹn trăm ngàn kiếp sau cũng là cùng một kết quả. Anh cũng đã từng hứa như vậy, từng hẹn ước kiếp sau và giờ lại hẹn kiếp sau nữa. Cô vì lời thề nguyện của anh mà cố chấp đến với cuộc sống này. Để được đến thế gian này cùng anh trong một thời điểm mà cô đã phải đánh cược, phải sinh ra trong nghèo khó, phải gặp muôn điều bất hạnh chỉ vì cố chấp tin lời ước hẹn của anh. Cô đã bỏ qua lời can ngăn từ vị sứ giả thời gian mà đánh cược một kiếp sống. Đáng lẽ ra cô không nên yêu anh thêm một lần nữa, không nên đến bên anh để rồi nhận lấy đau thương. Gạt đi dòng nước mắt cô lạnh lùng nhìn anh từ chối lời hẹn ước. Quay lưng bước đi, cô lại rời mảnh đất Sài Gòn để chuẩn bị nhận hình phạt của kẻ thua cuộc. Trong căn nhà dựng tạm trên đồi Bằng Lăng cô rót chén trà hoa rồi lặng nhìn qua ô cửa sổ. Mùi hương của trà hoa thoang thoảng không xua tan đi được cái lạnh lẽo của căn phòng. Cô nhấp một ngụm nhỏ khẽ ngân nga một khúc nhạc Trịnh. Cô chợt nhận ra rằng cô như đang hát về chính cuộc đời của mình. Cô cũng sắp ra đi, đi về với cát bụi. Cô chuẩn bị nhận hình phạt vì sự thua cuộc của mình. Lúc mà anh không giữ được lời hẹn ước của mình thì cũng là lúc cô phải nói lời từ biệt với cuộc sống. Cơ thể cô càng ngày càng yếu ớt, chuyện của kiếp trước hay kiếp này cô cũng dần nhớ nhớ quên quên. Lâu lâu vị sứ giả thời gian lại ẩn mình trong hình hài của một bà cụ ngồi tâm sự chuyện đời giúp cô bớt cô đơn trong những ngày tháng cuối cùng. Lặng nhìn bức hình những tháng ngày hạnh phúc của anh và cô trong điện thoại cô bật khóc. Cô biết rằng mình không còn nhiều thời gian nữa, cô cố gắng khắc ghi hình bóng của anh vào trong tâm trí và nguyện rằng vĩnh viễn không muốn gặp lại anh. Cô nhắm mắt chìm sâu vào giấc ngủ. Một giấc ngủ thật dài. Trên lễ đường nguy nga lộng lẫy được trang hoàng bằng pha lê và hoa ngoại nhập, hàng loạt nam thanh nữ tú và những người siêu giàu của đất Sài Gòn đang chuẩn bị nâng ly chúc mừng cho hạnh phúc của đôi trai tài gái sắc. Ai nấy đều tán dương cho nhan sắc của cô dâu chú rể và độ hoành tráng của buổi tiệc. Lúc này trong phòng chờ anh nắm chặt tay cô dâu nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng từ biệt cô lên xe rời đi. Khi lễ cưới bắt đầu, cô dâu bước ra một mình làm cho cả hội trường đều ngơ ngác. Cô thông báo từ hôn với anh trước tất cả mọi người. Cô không muốn một cuộc hôn nhân không có tình yêu và muốn tìm cho mình một hạnh phúc khác và đảm bảo rằng điều này không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai gia đình. Tất cả mọi người đều sửng sốt còn cha mẹ anh thì dáo dác tìm kiếm con trai mình. Thông báo xong cô dâu nở một nụ cười rồi bước đi thật nhanh để mọi người không nhìn thấy cô khóc. Giọt nước mắt của cô xót xa tiễn biệt người mình yêu thầm suốt mười lăm năm. Không phải là là mười năm mà là một kiếp sống cộng với mười lăm năm. Dù ở khoảng thời gian nào thì cô cũng chưa bao giờ thật sự có được anh. Sài Gòn hai tháng trước. Khi anh trở về giải quyết chuyện công ty thì chiếc xe taxi chở anh gặp tai nạn. Sau khi vào bệnh viện kiểm tra thì anh vô tình phát hiện mình bị ung thư não giai đoạn cuối. Gặp phải cú sốc lớn anh trở nên suy sụp và oán trách cuộc đời. Mất bốn năm anh mới dám nói lời yêu cô, bên cạnh cô chỉ mới vài tháng ngắn ngủi. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh có dũng khí làm chuyện mình muốn làm thì lại phát hiện ra rằng mình chỉ còn vài tháng ngắn ngủi để sống. Để ngăn chặn việc cha mẹ anh gây trở ngại cho gia đình cô, để cô không quá đau lòng khi anh rời đi anh quyết định nói dối cô và đồng ý làm đám cưới. Trước ngày tổ chức hôn lễ anh đã thú nhận với cô gái được gia đình anh sắp đặt về tình trạng của mình và tình yêu anh dành cho người con gái khác. Những tưởng vì chuyện này mà chuyện hợp tác kinh doanh giữa hai gia đình đổ bể nhưng bất ngờ là cô gái vẫn nhận lời tổ chức hôn lễ với anh và để anh rời đi trước khi hôn lễ bắt đầu. Từ ngày nói lời chia tay với cô anh không lúc nào nguôi đi hình ảnh cuối cùng trước khi cô rời đi. Đó không phải là sự căm hận mà là sự tuyệt vọng đến cùng cực. Hình ảnh ấy không chỉ luôn xuất hiện trong đầu mà còn ám ảnh anh cả trong những giấc mơ. Anh tự biết rằng mình đã quá ích kỷ với cô và anh chợt muốn tham lam được ở bên cạnh cô trong những ngày tháng cuối đời. Trên chuyến xe về Đà Lạt ngày hôm ấy tâm trạng anh đột nhiên rối bời. Trong phút giây thất thần nước mắt anh chợt tuôn rơi. Anh mơ hồ nhận ra có chuyện không lành cầm điện thoại gọi cho cô nhưng đầu dây bên kia chỉ có tiếng chuông chờ lạnh lẽo. Anh vô thức nhìn lên bầu trời chắp tay cầu nguyện cho cô. Tới được Đà Lạt thì cũng đã gần 5 giờ sáng, anh lao như bay đến tiệm trà tìm cô nhưng cửa đã khóa từ lâu. Anh hoang mang chạy xung quanh đi tìm cô thì bỗng chợt thấy em trai cô đang ôm một bó hoa lưu ly trắng và một xấp vải xô tiến về con dốc lên đỉnh đồi bằng lăng. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cậu anh biết rằng mình đã quá trễ rồi. Ôm cơ thể lạnh lẽo nhỏ nhắn vào lòng anh chỉ biết im lặng cho nước mắt tuôn rơi. Khuôn mặt ấy vẫn điềm nhiên đến lạ. Mái tóc của cô vẫn thoảng mùi hương quen thuộc. Cô gái của anh vẫn còn ở đó chỉ là không còn hơi thở ấm nóng ngày nào, không còn tiếng nói dịu dàng khi nói lời yêu anh mỗi đêm. Cô bất động trong vòng tay của anh còn anh thì bất động trong những dòng suy tư của mình. Chẳng thể gặp cô, chẳng thể xin lỗi hay nói lời yêu thương trước khi cô ra đi, anh chỉ còn biết hồi tưởng lại những hồi ức tươi đẹp mà vừa khóc vừa cười ngây ngô trong màn đêm lạnh giá. Ngồi trước nấm mộ nhỏ xinh trên ngọn đồi bằng lăng anh vẫn nói chuyện, tâm sự với cô như một người còn sống. Đã ba ngày kể từ khi cô ra đi anh không ăn gì và cũng không hề chợp mắt. Người trong khu phố đến viếng cô chỉ biết lắc đầu thở dài xót thương cho số phận của cô và mối tình của hai người. Dòng người đến rồi đi chỉ có anh vẫn ngồi đó, vẫn ôm di ảnh gục đầu vào nấm mộ của cô. Trong cơn mơ anh nhìn thấy hình bóng của cô trong chiếc váy trắng tiến lại gần lau nước mắt cho anh, đặt lên môi anh một nụ hôn rồi quay đầu đi thẳng. Lúc này anh định chạy theo cô thì bị một ông lão trong bộ quần áo trắng với râu tóc bạc phơ ngăn lại. Anh bất chợt nhận ra rằng mình đã gặp người này từ rất lâu. Trong một phút giây tĩnh lặng những ký ức về tiền kiếp chợt hiện ra như một thước phim quay chậm. Hóa ra anh đã từng hứa kiếp này sẽ bên cạnh, yêu thương, chăm sóc bảo vệ cho cô vì kiếp trước anh không thể nào vượt qua được những rào cản về gia đình, những tham vọng quyền lực, bạc tiền. Và rồi anh cũng nhận ra rằng người được hứa hôn với anh ở kiếp này cũng chính là người vợ của kiếp trước anh đã dùng một đời hờ hững vì anh không thể quên được cô. Anh biết được rằng cô đã hy sinh cuộc đời này để cho anh một bài học. Chỉ vì sự ngu ngốc, sự do dự, hèn nhát của mình mà thêm một lần nữa bỏ lỡ người mình yêu. Trong những phút giây cuối đời của kiếp sống trước anh đã dập đầu cả hàng nghìn lần với nguyện ước sẽ gặp lại và bù đắp cho cô. Ấy vậy mà kiếp này anh vẫn chỉ mang đến cho cô toàn những nỗi đau, bất hạnh. Rõ ràng là số phận đã mang cô đến với anh nhưng cũng mang đầy thử thách. Anh bấy giờ mới hiểu được rằng những chuyện mình không làm được trong hiện tại thì có trăm nghìn kiếp sau cũng không thực hiện được. Cô đã dùng cả cuộc đời mình đánh cược với sứ giả thời gian để cho anh cơ hội thì anh cũng dành cả cuộc đời mình để đánh cược rằng cô sẽ rung động và yêu anh thêm một lần nữa. Anh cúi đầu lạy tạ sứ giả thời gian rồi bước đi về con đường trước mặt nơi có thứ ánh sáng diệu kỳ. Anh trút hơi thở cuối cùng bên cạnh nấm mồ của cô. Khuôn mặt anh bình thản và trong tay vẫn ôm di ảnh của cô. Cha anh bước tới chết lặng không nói nên lời còn mẹ anh thì gào khóc trong vô vọng. Tất cả những điều họ nghĩ rằng sẽ mang lại cho con mình điều tốt đẹp nhất lại chính là thứ hủy hoại đi cuộc đời của anh. Giá như họ để cho anh được làm những điều mà anh thích, sống theo cách mà anh muốn. Giá như họ không quá khắt khe, áp đặt thì có lẽ họ đâu phải chứng kiến cảnh đau lòng đến thế này. Nhưng bây giờ họ cũng hiểu được rằng cuộc đời này làm gì tồn tại hai chữ giá như. Hôm ấy trời Đà Lạt vẫn lạnh như thời tiết vốn có của nơi đây nhưng những cơn gió lại mang vô vàn cánh hoa bồ công anh như những bông tuyết phủ kín hai nấm mồ trên đỉnh bằng lăng. HẾT