Truyện Ngắn Hẹn Anh Đời Sau - Mây Thy

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mây Thy, 22 Tháng hai 2019.

  1. Mây Thy

    Bài viết:
    1
    Hẹn anh đời sau

    Tác giả: Mây Thy

    Thể loại: Truyện ngắn

    - Đời này không thể gả cho anh không còn nhìn thấy anh chạm vào anh, đời này đã không thể cùng anh ăn cơm cùng anh cười cùng anh khóc cùng anh làm việc cùng anh ngủ cùng anh thức dậy và ở cùng anh đến suốt đời lỡ duyên rồi em xin hẹn lại anh đời sau..

    -Tiếng đồng hồ kêu vang..


    Tôi lao xuống giường thật nhanh chuẩn bị mọi thứ cá nhân, makeup thật lộng lẫy khoác lên mình chiếc váy cô dâu mà anh dành chọn tên nó là nữ hoàng.

    Đúng hôm nay chính hôm nay tôi sẽ là nữ hoàng là nàng thơ là nàng công chúa xinh đẹp cùg anh bước vào lễ đường dành riêng cho chúng tôi, chính hôm nay tôi sẽ là người phụ nữa hạnh phúc nhất khi chính thức gả cho người đàn ông tôi yêu.

    Từ hôm nay tôi có thể cùng anh ăn cơm cùng anh cười cùng anh khóc cùng anh làm việc cùng anh ngủ cùng anh thức dậy và ở cùng anh đến suốt đời. Đúng chính hôm nay tôi cho phép tôi là người hạnh phúc nhất cuộc đời người.

    -Ngày 10/10/2019.

    Tôi giật mình tỉnh dậy trong sự mệt mỏi của bản thân, cuộc sống vẫn tiếp diễn chưa bao giờ dừng lại dù rằng một khắc, bỗng tôi nhớ anh dai diết.

    Cầm vội chiếc điện thoại bên cạnh gọi vào máy anh bất giác tôi mỉm cười: "Ừa thì ra điện thoại anh ở đây."

    Mùi hương anh hay xài phảng phất khắp căn phòng, anh chỉ mới vừa rời khỏi. Trong đầu tôi đã tự nghĩ có lẽ hôm nay công ty anh rất bận anh đã không thể chờ tôi cùng đi.

    "Con gái mau lại đây ăn, con xem ba đã làm rất nhiều món con thích."

    Tôi hơi ngạc nhiên tại sao là ba?

    "Sao ba ở đây? Chẳng phải tôi và anh đã cưới nhau chẳng phải chúng tôi đã chuyển ra ở riêng hay sao? Mọi thứ trước mắt là sao."


    Thấy tôi ngạc nhiên ba tôi liền nói.

    "Ăn đi còn đi làm tối qua chắc con đã say không còn nhớ gì."

    "Hôm nay là ngày 16/2.." Không để ba hết câu tôi cũng chẳng muốn nghe tiếp.

    "Ba.. Ba có lẽ con say quá, canh hôm nay ngon rất ngon, mẹ đâu cả thằng út đâu sao con không thấy?"

    "Mẹ con đã ra ngoài còn thằng em con nó đi học từ sớm.. Mau ăn đi còn đi làm."

    Tôi quên mất tôi và anh chưa cưới thật ra ngày 10/10 chúng tôi mới chính thức là của nhau. Chắc do tôi đã quá yêu anh rồi.

    Tôi lại thấy chán lại nhớ anh nhiều hơn sao vậy nè, tại sao tôi lại không thể tập trung vào công việc, điện thoại anh đã để quên nơi tôi, chắc Facebook của anh đang hoạt động vì giờ anh đang ở công ty anh sẽ sử dụng bằng laptop.

    "Anh này em nhớ anh."

    Đã xem.

    "Anh cũng rất nhớ em hôm nay em nhớ phải ăn trưa đó."

    "Anh về với em được không?"

    Đã xem.

    "Ngoan nhé anh đang bận rồi."

    "Em nhớ anh lắm."

    Đã xem.

    Anh quỳ trước tôi nâng chiếc nhẫn lên lần đầu tôi thấy anh sến như vậy.

    "Cùng anh ăn cơm cùng anh cười cùng anh khóc cùng anh làm việc cùng anh ngủ cùng anh thức dậy và ở cùng anh đến suốt đời có được không?"

    Nước mắt tôi chảy anh gởi tôi đoạn clip ngày anh cầu hôn sau câu nói tôi nhớ anh rất nhiều.

    - Chiều hôm ấy anh đi vội vã mà quên đi mất bóng em đang đợi, chua xót với nỗi nhớ cồn cào với nỗi đau làm sao chạm vào anh. Thầm ước ao hãy cho em thêm thời gian được bên người để trả giá để đánh đổi dù là hơi thở em cũng cam tâm. Chiều hôm ấy anh không quay lại mặc cho em cố thét gào tên anh, nỗi nhớ anh trong vô vọng cồn cào em cất trong ngực trái mong anh một ngày quay về. Em nhớ anh xin hãy cho em chạm vào anh thêm một chút, một chút nữa để mất nhau tận hai phương trời.

    -Tối ngày 09/10/2019.

    "Cả nhà sao không chuẩn bị mai là ngày cưới của con rồi."

    "Kìa sao mẹ buồn con gái lấy chồng mẹ phải vui chứ."

    "Chị à chị nên tỉnh.."

    "Con đó lo ăn mau lên đi còn học bài chẳng phải con nói sắp ra trường hay sao." Ba tôi vẫn là người có uy nhất dù rằng cái uy của ba chỉ sau mẹ tôi.

    Ba từng nói với chị em tôi ba thương không muốn mẹ buồn chứ thật ra ba không hề sợ mẹ. Có lẽ khi cưới tôi về anh cũng sẽ nhường nhịn tôi như ba vì mọi người nói tôi toàn ăn hiếp anh.

    8 giờ sáng ngày 10/10/2019

    Tôi dậy thật sớm nhờ người tới trang điểm thật đẹp bận lên người chiếc váy cưới anh đã chọn cho tôi, hôm nay phải thật xinh đẹp vì hôm nay là ngày đặc biệt đối với tôi.

    "Ba mẹ út ơi coi nè có đẹp không? Tới giờ chưa mình đi thôi."

    Nét mặt mẹ tôi vẫn ảm đạm u uất chắc có lẽ sợ con gái theo chồng, ba và em trai thì cứ lặng im ngước nhìn tôi trong vô thức.

    "Nhà mình sao vậy?"

    "Chị à hôm nay chị đẹp lắm chúng ta đi thôi coi chừng trễ giờ."

    Tôi bước từng bước thật tự tin và xinh đẹp tiến đến bên anh với sự chứng kiến của hai bên gia đình, nét mặt rạng ngời cười tươi của anh làm tôi nhớ dai diết, tôi chỉ muốn chạy đến ôm và hỏi anh.

    -Tại sao đến tận ngày hôm nay anh vẫn chưa về bên tôi?

    Quỳ xuống trước mộ anh tôi cố kiềm không để mình rơi nước mắt, vì anh từng nói anh ghét thấy tôi khóc anh chỉ thích tôi cười, và anh không muốn làm thằng tồi chỉ cần tôi không vui thì anh đã là thằng tồi.

    "Em chấp nhận cùng anh ăn cơm cùng anh cười cùng anh khóc cùng anh làm việc cùng anh ngủ cùng anh thức dậy và ở cùng anh đến suốt đời.."

    -Em xin lỗi vì đã nhớ anh mất tự chủ hôm nay em đến rồi hôm nay em chấp nhận cả đời này cùng anh sao anh lại bỏ lại em.. Anh đang là thằng tồi.

    Buổi sáng ngày hôm đó chính tôi gọi vào máy anh rồi tự chấn an, chính tôi dùng loại hương anh hay xài xịt khắp phòng, sáng ấy tôi biết rõ hôm ấy ngày 16/2/2019.

    Cũng do tôi đã tự vào Facebook anh, tối qua tôi hiểu rõ mẹ đã khóc vì điều gì tại sao em trai tôi lại nói những lời như vậy, cũng chính tối qua tôi thấy ba gọi sang ba mẹ a, lý do họ có mặt sáng hôm nay, thật ra tôi biết hết tôi biết mình đang làm gì chẳng qua bản thân tôi không muốn biết mà thôi.

    Ngày 20/09/2018 sáng.

    "Em muốn thêm bộ kia cả đời người chỉ có một lần."

    "Nhưng em đã mua hai cái váy cưới cũng hết 70 triệu rồi em à."

    "Anh không thương em.. Em rất muốn cái váy đó nữa dù gì cũng chỉ cưới một lần thôi."

    "Anh không đủ tiền nếu thêm cái đó nữa sao a đủ để cưới em đây, em biết anh không muốn phiền ba mẹ mà, họ già rồi anh muốn anh tự tay anh chu toàn mọi thứ. Với em coi chỉ cưới một lần rồi em cũng cất chúng vào tủ nhiêu đây đủ rồi em ngoan nha."

    "Nhưng em thích em muốn có cái áo đó, thì cưới xong bỏ tủ tới ngày kỉ niệm cưới tụi mình em mang ra mặc."

    "Nhưng.." Không để anh nói hết câu tôi đã tức giận đùng đùng quay đi mặc a phía sau.

    -Ngày 05/10/2018.

    "Alo anh có muốn cưới không sao mấy nay không thấy anh sang chở em đi làm, vì vụ áo cưới mà anh vậy với em hả, đồ thứ ki bo."

    "Anh đang bận khi khác nói."

    -Tút tút tút tút!

    Trẻ con thật là trẻ con em ước giá như ngày ấy em đừng trẻ con như vậy, em ước giá như em người lớn một xíu, em ước giá mà em không thích, đòi anh chiếc váy ấy.

    -Tôi chỉ nghĩ anh ki bo còn anh thì chỉ lo tôi không vui.

    Dịu dàng và ngọt ngào phút giây nào còn động lại, cay đắng ngày hôm nay là do đâu mà ra.

    -2giờ sáng ngày 10/10/2018 ngày định mệnh.

    "Alo chị có phải là vợ của chủ nhân số điện thoại này."

    "Đúng rồi anh là ai sao sao.. sao lại cầm máy chồng tôi."

    "Chồng chị bị tai nạn chị tới liền đi."

    Trời đất như tối sầm lại mọi thứ như quay cuồng anh ấy sao sao lại bị tai nạn, bao nhiêu câu hỏi cứ chạy vội vã trong đầu, chạy như điên như dại đến bệnh viện chỉ mong rằng nhằm người có ai đó cố trêu đùa, chỉ còn vài tiếng nữa thôi tôi đã gả cho anh, ông trời sẽ không an bày kịch bản quá bi ai cho đời tôi. Tôi ước ngay lúc ngày ai đó gọi tôi nói với tôi mọi chuyện chỉ là mơ không phải sự thật đâu, anh vẫn đang say giấc chờ giờ sang nhà rước tôi về cả đời chăm sóc.

    -Từng bước chân nặng nề bước đi trong vô thức, làm ơn ai đó kêu tôi dậy đi đây là ác mộng. Ai đó nói tôi biết đi đây không phải sự thật.

    Người ta dở tấm che mặt lên tôi ngã xuống. Là anh người tôi yêu anh nằm đó bất động, tôi đứg dậy tiến lại cố giữ vẻ bình tĩnh lây anh tôi không tin anh bỏ tôi lại mà ra đi như vậy. Anh đang gạt tôi anh chỉ ngủ thôi.

    "Hôm nay ngày cưới anh dậy cho em, anh hứa sẽ cùng em ăn cơm anh nói em phải cùng anh cười cùng anh khóc cùng anh làm việc cùng anh ngủ cùng anh thức dậy và ở cùng anh đến suốt đời.. Anh nói anh sẽ không làm em khóc vì em khóc anh là thằng tồi dậy lao nước mắt cho em, anh nói hôm nay anh sẽ biến em thành người hạnh phúc nhất mà, anh dậy đi có được không, đừng như vậy mà tim em đau lắm, em phải làm sao với ngày tháng sắp tới đây, em chưa chưa nghĩ tới việc xa anh em xin anh xin anh dậy đi mở mắt ra nhìn em đi, làm ơn đi, làm ơn ai đó nói với tôi đây không phải sự thật, làm ơn, làm ơn.."

    -6giờ sáng hôm ấy anh rời xa tôi mãi mãi đến bên một thế giới mà tôi không thể chạm vào anh được nữa.

    "Alo Chị Hà đúng không em gọi bên cửa hàng tiệm cưới để giao chị cái áo cưới hôm bữa anh Nhân đã đặt mua."

    -Ngày đó à mà không cho đến tận bây giờ đáng lẽ ra người đáng chết phải là tôi, anh vẫn mua nó cho tôi nếu vì chiếc áo ấy anh rời khỏi tôi thì mặc nó còn ý nghĩa gì?

    "Mấy hôm trước bác thấy nó chạy grab đến tận sáng, sáng ra lại đi làm sớm ở công ty, bác có hỏi nó chỉ nói vì nó muốn hai đứa sống tốt hơn." Mẹ anh ôm tôi trong nước mắt.

    "Con xin lỗi.. Bác ơi con xin lỗi.. Do con do con tất cả do con.. Nếu con không đòi chiếc váy đó.. do con.."

    Thật xinh trong chiếc váy được đánh đổi mạng sống của người tôi yêu.

    "Em mặc được nó lên người làm cô dâu thật xinh đẹp thế nhưng chú rể của em đâu rồi?"


    Ngày tiễn anh mưa rất nhiều có lẽ ông trời cũng đang khóc cho chúng tôi chăng, khẽ hôn nhẹ môi anh rồi mỉm cười. Sau ngày ấy tôi đã tự lừa mình dối người.

    "-Em đến rồi một năm qua em vẫn là công chúa của anh chứ? Bầu trời rồi lại xanh nhưng em vẫn mãi yêu anh."

    "Hẹn anh một cuộc đời khác.."
     
    Alissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 3 Tháng ba 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...