Truyện Ngắn Hãy Yêu Khi Có Thể - Trần Tú

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Tú TN, 11 Tháng năm 2021.

  1. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Truyện ngắn: Hãy yêu khi có thể

    Tác giả: Trần Tú

    HÃY YÊU KHI CÓ THỂ

    [​IMG]


    Sáu giờ chiều là lúc một ngày làm việc mệt mỏi của nó kết thúc. Thở phào một cái - cảm giác vui vui vì sắp được về với cái tổ ấm nho nhỏ nơi con gái bé bỏng đang đợi nó. Nhưng hôm nay nó cảm thấy vui hơn mọi ngày, cầm những đồng tiền ít ỏi nhưng "sạch" do chính mồ hôi nước mắt của mình làm ra, nó thấy sung sướng tột độ. Nó bắt đầu tưởng tưởng, hôm nay mình sẽ mua gì cho con gái nhỉ "à! Nhớ rồi, mình sẽ mua đồ chơi cho con, một con búp bê xinh xắn, sẽ mua những đồ ăn mà con bé yêu thích, rồi mua truyện cổ tích để các hoàng tử và công chúa lạc trong giấc mơ của bé yêu. Nhưng có một điều đã cản trở niềm hạnh phúc của nó trong giây phút đó" nó chỉ có một chút tiền thôi, chắc không đủ để mua được nhiều thứ như thế đâu "thoáng một nỗi buồn, nó gượng cười rồi tự nhủ" thôi, để lần khác vậy, lúc nào mà mình có nhiều tiền hơn ". Thương bé con làm cổ họng nó ghẹn đắng, nước mắt chỉ trực trào ra. Đang mải suy nghĩ, nó giật mình với tiếng reo" A! Mẹ về rồi! ". Bé con nhìn nó cười thật tươi nhanh nhảu" mẹ vào đây, con có cái này muốn khoe mẹ! ". Trang giấy trắng với những dòng chữ tuyệt đẹp" đôi mắt của mẹ đẹp nhưng buồn và mẹ cũng hay khóc nữa, em thương mẹ nhiều lắm, em sẽ cố gắng để mỗi ngày đều thấy mẹ cười thật tươi "một điểm mười đỏ chói nằm bên cạnh. Ôm con bé vào lòng nó vuốt ve" con gái mẹ giỏi quá! ", những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, nó khóc vì hạnh phúc. Và khóc cho những ngày đắng cay nhất của đời nó đã qua.

    Nó sinh ra - lặng lẽ, đau khổ và cô đơn trên thế giới này" ai đã sinh ra tôi? , tại sao tôi lại có mặt trên đời này? , cha mẹ ở đâu, họ đã bỏ rơi tôi hay còn có lí do nào khác? ". Đó là những câu hỏi quẩn quanh rồi ứ đọng trong tâm hồn nó kể từ khi nó biết nó là một con người tồn tại trên cõi đời này. Nó oán trách những người sinh ra nó rồi lại bỏ nó bơ vơ giữa cái xã hội xấu xa đầy cạm bẫy. Chẳng biết từ đâu nữa - nó không nhớ, nó bắt đầu quen với những quán bar với rượu với nhạc với những gã đàn ông với ánh điện mập mờ của quán cafe hay những điệu nhạc" sập sình "của vũ trường, với cả một núi những chuyện thị phi và quen với cả cái cách người ta gọi nó là" con đĩ ". Về phần nó lúc đầu là cảm giác sợ hãi, đau đớn nó khóc nhiều, khóc vì cảm thấy bất lực. Lúc đó nó mới chỉ là cô bé 15 tuổi thôi - cái tuổi dễ bị tổn thương và cần được bảo vệ. Nó có khuôn mặt hiền lành, và một đôi mắt biết nói- một đôi mắt buồn xa xăm, ẩn chứa một nỗi buồn thầm kín, cứ như thể là thượng đế ban cho nó đôi mắt ấy để báo trước một điều rằng cuộc đời của nó sẽ buồn lắm- buồn như đôi mắt ấy vậy.

    Nó bị ám ảnh bởi những tiếng cười nồng nặc mùi rượu cùng với những cái răng chìa ra như muốn ăn tươi nuốt sống nó, những cái nhìn hung dữ, những gã đàn ông như con thú đang gầm lên và cồn cào vì thèm khát, còn nó thì run lẩy bẩy như con mồi non nớt kia chỉ mong có một bàn tay thần thánh nào đó giúp nó thoát ra. Nó sợ, sợ nhiều lắm, và rồi nó thấy toàn thân mệt nhoài, nó không nghĩ được nhiều, những cái tát trời dáng khiến nó ngã dúi dụi lúc thì của mụ chủ quán độc ác hoặc của những gã đàn ông vũ phu kèm theo những lời cay nghiệt" đồ điếm mà còn ra vẻ trong sạch, mày muốn lên mặt dạy đời à, này cầm lấy tiền của mày đi con đĩ! ". Nhặt những đồng tiền dơ bẩn nó òa khóc nước mắt rơi từng giọt, từng giọt nối tiếp nhau, tưởng chừng như không thể dừng lại, khóc xong nó thấy mệt nhoài nhưng lại thấy nhẹ lòng hơn. Thời gian trôi đi lặng lẽ và âm thầm con người ta có thể vô tình quên hoặc chạy theo cố níu lại những giây phút quý giá, với nó thì thời gian làm nó trưởng thành và dày dặn hơn, nó" khôn ra ", nó đủ thông minh để biết rằng nó cần phải làm gì để có thể sống và tồn tại dưới cái không gian nhơ nhuốc mà nó đang bị giam cầm.

    Nó đã biết cách trang điểm lòe loẹt, nó đã biến đôi mắt buồn xa xăm và dịu hiền ngày nào trở nên lúc thì huyền bí, lúc thì sắc xảo đôi lúc lại tỏ vẻ yếu đuối khiến cho những gã đàn ông phải say mê và cưng chiều nó. Nó- giờ đã khác lắm, một ánh mắt đầy căm hờn, một thân hình gợi cảm, một đôi môi nóng bỏng để thoát ra hàng tá những lời giả dối rồi những cái nhìn lẳng lơ, tất cả đã góp phần tạo nên nó- một con điếm chính hãng, không ngại ngùng, không sợ sệt, không lo lắng hay nói cách khác là" mặt dày ". Nó cứ sống như thế đấy, sống với một tâm hồn héo úa và con tim trống rỗng, vô cảm. Những gã đàn ông nâng niu, cưng chiều nó nhưng trong thâm tâm của họ nó biết nó chỉ là một thứ" đồ chơi đặc biệt để họ dùng tiền mà điều khiển ", rồi cười khanh khách, tặc lưỡi mà rằng" đồ điếm ". Người ta nhìn nó bằng ánh mắt hờ hững, người ta chửi bới và nguyền rủa nó, người ta nghĩ nó là đồ" mặt trơ trán bóng "sống không biết nhục, sống không bằng chết, hơn cả thế là người ta nói nó là" con người mà không bằng một con vật ", nó mặc kệ, nó bỏ ngoài tai. Nhưng đêm đến cái cảm giác cô đơn, đau đớn, nhục nhã, tội lỗi bắt đầu dày vò, nghiến ngấu" tâm hồn và thể xác ", nó òa khóc, nó thèm cảm giác có ai đó quan tâm quá và nó khao khát có ai đó có thể yêu thương nó thật lòng, nó mơ mộng và suy nghĩ một ngày nào đó nó sẽ gặp được một người đàn ông" tử tế ", người ấy sẽ chân thành với nó, biết lắng nghe biết chia sẻ và cảm thông hoặc là chỉ cần những lúc nó khóc thì sẽ có bờ vai của người ấy để mà tựa vào thôi cũng được, rồi hai người sẽ có một tổ ấm hạnh phúc, rồi.. cánh cửa sổ đập mạnh, nó giật mình nhận ra đó chỉ là giấc mơ, trở về với thực tế phũ phàng, nó đang sống với nỗi cô đơn quằn quại, dằn vặt bởi những những lời chửi rủa, đau đớn khi người ta coi nó không phải là con người, tưởng chừng như mọi thứ được để ngoài tai, nhưng đêm về, điều đó lại bao trùm, quanh quẩn, như một sợi dây chắc nịch vô hình rít chặt vào cổ nó, như một con dao đâm vào tim càng lúc càng sâu, càng lúc càng lạnh buốt và tê tái, nó thấy nghẹt thở, nó thấy đau nhói, nhức nhối và quay cuồng, nó khóc và rú lên đau đớn, nước mắt trào ra ướt đầm chăn gối, nó cảm thấy có lỗi với những gia đình hạnh phúc nơi có những đứa trẻ đáng yêu và mẹ của chúng nữa, vì nó mà gia đình họ tan nát, lục đục, trái tim nó đập loạn nhịp, nó cũng biết yêu và mong muốn được yêu đấy chứ, nó khao khát có một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ sẽ kéo nó ra khỏi vũng bùn lầy nhơ bẩn này. Nhưng rồi đêm qua bình minh rạng ngời đến, nó lại hân hoan chào đón một ngày mới trong vai trò của một" con điếm ".

    Rồi một ngày, hai chữ" tình yêu "đã tràn ngập trong tâm hồn và trái tim nó. Người đàn ông của nó" anh "- một gã đàn ông rất nam tính, trông hơi dữ một chút, nhưng có giọng nói trầm ấm và tạo cho nó có cảm giác an toàn khi bên anh. Ban đầu nó thấy" anh "rất đỗi bình thường, nhưng càng tiếp xúc nó lại nhận thấy anh thật dễ gần và đặc biệt là" anh "có thể bỏ hàng giờ hay ngồi giữa đêm đông lạnh giá để lắng nghe tâm sự của" một con điếm như nó "với cách chăm chú và chân thành nhất, khác hẳn với những gã đàn ông lắm tiền và kiêu căng chỉ biết quẳng tiền vào mặt nó." Anh "và nó gặp nhau thường xuyên bởi lẽ" anh "là một gã xe ôm có nhiệm vụ chở nó về nhà khi đêm khuya vắng lặng. Nó dịu dàng hỏi" tại sao anh không đi làm việc khác mà lại làm một gã xe ôm chứ? "Anh chỉ cười mà đáp" vì anh biết có một cô gái xinh đẹp như em luôn cần một gã xe ôm đẹp trai như anh đón đưa hàng ngày mà ", nó cười. Rồi hai người tâm sự cùng nhau," anh "kể chuyện hồi nhỏ, chuyện giang hồ, những chuyện buồn. Vv.. Rồi những câu chuyện mộc mạc của" anh "đã làm nó rung động thật sự, nó đã" yêu anh "thật rồi. Và cứ như thế, từ ngày gặp anh, nó không còn phải khóc mỗi khi đêm về bởi cô đơn dai dẳng nữa mà thay vào đó là tràn ngập những suy nghĩ về anh, về tương lai và về ngày mai tươi sáng, nghĩ về anh nó khẽ mỉm cười, nghĩ về anh nó thấy hạnh phúc hơn," anh "một người có vẻ mặt thật lạnh lùng, nhưng càng tiếp xúc càng thấy dễ mến và đáng yêu. Cho đến một ngày anh chính thức nói lời yêu nó, nó đã khóc vì hạnh phúc, nó khóc vì từ nay sẽ không còn cô đơn nữa, nó hỏi anh" anh yêu em thật lòng ư? Em hạnh phúc lắm, nhưng lại thấy tự ti vô cùng, em thấy một "con đĩ" như em không xứng đáng với anh "." Anh "ôm nó vào lòng, vuốt tóc nó và thủ thỉ" anh không quan tâm, em là ai của quá khứ, anh chỉ biết anh yêu em, anh tin anh sẽ hạnh phúc khi bên em ". Hai người ôm nhau khóc trong đêm khuya dưới tiết trời lạnh giá của mùa đông Hà Nội, khi mà mưa và sương đã răng đầy lên tóc, lên vai và những giọt nước mưa lăn nhẹ trên những chiếc lá già nua.

    Sau bao khó khăn nó đã quyết định chạy chốn, rời bỏ nơi nhơ bẩn đó - nhà hàng K ổ chứa gái mại dâm có tiếng, nó và anh sẽ đến một nơi thật xa - nơi mà chỉ có nó và" anh ", để rồi những tháng ngày bình yên và hạnh phúc sẽ nối đuôi nhau đến với hai người. Rũ bỏ lớp son phấn lòe loẹt, những bồ độ đắt tiền nó trở về với con người giản dị và mộc mạc, trở về với đúng" bản chất nó ", anh đã mang đến tình yêu trong con người nó, làm nó thấy sống có ý nghĩa hơn trên cõi đời này, nó hạnh phúc lắm vì được yêu và sẽ được yêu mãi mãi. Chạy chốn khỏi nơi thị phi, trụy lạc đã giam cầm nó suốt một thời gian dài, nó đi với tất cả tình yêu, đi với lòng tự tin, đi với tâm hồn thanh thản, nhẹ nhàng và phơi phới.

    Một ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, một khu nhà ổ chuột bẩn thỉu, khác xa với chốn phồn hoa mà nó từng sống. Nó tự nhủ" không sao chỉ có tình yêu của anh là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng ". Cánh cửa gỗ hé mở, một bé gái nhỏ chừng 7 tuổi, với đôi mắt to tròn nhìn nó một cách lạ lùng, nó cũng vậy, cả hai đều ngỡ ngàng trước sự hiện diện của người còn lại. Anh đã lên tiếng cho thắc mắc của nó" anh xin lỗi nó là con gái anh, anh không muốn cho em biết sự hiện diện của con bé, mẹ nó đã bỏ đi khi con bé chỉ mới được 1 tuổi ", nó hụt hẫng, những câu hỏi trong đầu hiện lên" phải làm gì bây giờ, ra đi hay ở lại? ", cuộc nội chiến đã sảy ra gay cấn và quyết liệt trong tâm hồn nó, cuối cùng thì tình yêu mà nó giành cho anh đã chiến thắng. Nó ở lại, chấp nhận khổ sở để làm vợ" anh "và làm" mẹ "của con gái" anh ", nó cố gắng làm tất cả mọi việc, thật khó khăn bởi đó là những việc mà nó chưa từng phải chạm tay, nó thấy mệt và bẩn, mồ hôi ứa ra, nhưng đối với một con người đang háo hức với một cuộc sống mới thì đó chỉ là chuyện nhỏ thôi. Hôm nay - một ngày đẹp trời, nắng vàng xua tan cái lạnh của mùa đông - ngày thứ hai nó có cuộc sống mới, nó tất bật, phấn khởi dọn dẹp nhà cửa, giặt rũ chăn màn và nấu bữa trưa nhưng đã muộn lắm rồi mà chưa thấy" anh "về, nó và bé con chờ, chờ mãi, sang cả ngày mới rồi. Để rồi nó nghe được tin sét đánh" anh H đã chết, chết vì sốc thuốc, chúng tôi đã tìm thấy xác anh ở địa điểm B một nơi tụ tập nhiều côn đồ và các con nghiện cờ bạc thường tập trung ở đó ".

    " Trời ơi! Thế này là sao? "Nó không hiểu và cũng chẳng muốn hiểu nữa, đừng bắt nó phải tin là" nó là đồ ngốc, yêu phải một tên nghiện cờ bạc và thuốc phiện mà không hay ", số tiền nó dành dụm chuẩn bị cho tương lai cũng theo anh đi rồi. Mọi thứ xung quanh quay cuồng, tim nó như ngừng đập, nó hận đời, hận số phận, hận" anh "người nó yêu nhất, người mang đến niềm tin cho nó hóa ra cũng chỉ là một" gã lừa đảo "nó tuyệt vọng. Nó gào lên, nó hận anh, rồi nó hận bản thân nó, rồi hận số phận thật nghiệt ngã, nó tự nhủ từ nay hai từ" yêu thương "sẽ không còn xuất hiện trong đầu nó nữa, chúng chỉ là ảo giác thôi, thật vô vị. Nó không muốn sống nữa, chẳng có gì đáng để sống cả, nó thấy chán ghét cuộc sống này, nó như một con điên, rú lên trực chạy đi, nhưng vòng tay nhỏ đã ôm lấy chân nó, níu nó lại" cô ơi! Đừng bỏ con, con sợ lắm, con cần có một người mẹ ". Nó ngồi sụp xuống, con bé đang khóc, nó ôm lấy con bé và suy nghĩ" đúng thế, con bé không có tội, nó trong trắng và ngây thơ, nó đáng được hạnh phúc và yêu thương, con bé tội nghiệp họ đã sinh ra nó rồi lại bỏ nó bơ vơ, nó cũng đáng thương như mình ngày nào, mình sẽ cho con bé một tình yêu - tình yêu giữa hai con người cùng số phận ".

    - Cháu chấp nhận một người như cô là mẹ ư?

    - Vâng, cô đừng đi, đừng bỏ con, con sợ lắm! Con bé nức nở.

    Tình thương yêu trào dâng trong tim nó, nó quyết định cùng con bé đến một nơi thật xa nơi mà không ai biết nó và con bé là ai, sống một cuộc sống giản dị và hạnh phúc. Cuộc sống thật khó khăn, nó phải làm những công việc vất vả, mồ hôi rơi, làn da đen sạm, quần áo lấm bẩn, nhưng nó thấy thanh thản và hạnh phúc.

    Mải mê với ký ức ùa về, nó giật mình bởi tiếng của con gái" mẹ ơi, mẹ đang nghĩ gì thế, sao mẹ lại khóc? ". Nó thơm lên mái tóc tơ mượt mà của con bé, rồi ôm con vào lòng, nước mắt rơi nóng hổi, nó nói khi trái tim run lên vì hạnh phúc, tâm hồn như đang reo lên" từ nay mẹ sẽ sống thật vui vẻ, mẹ sẽ quên đi cái quá khứ u tối, sẽ tha thứ cho bố con, bởi mẹ tin bố cũng yêu mẹ rất nhiều, mẹ yêu con, mẹ sẽ cố gắng để con có một tương lai sáng lạng, một cuộc sống đầy ắp những niềm vui và tiếng cười, có con bên cạnh mẹ nhất định sẽ làm được, con yêu của mẹ ".

    Thế đấy cuộc sống là" không giới hạn ", đừng nghĩ về quá khứ u buồn đã qua, hay những mất mát của cuộc đời, mà hãy luôn nghĩ rằng bạn đủ tự tin và dũng cảm để có thể yêu thật nhiều và sống thật hạnh phúc. Nếu cuộc đời này, bất công với bạn, đừng vội tuyệt vọng mà chán ghét nó, hãy tự tin lên bạn có thể trao yêu thương cho cuộc đời đó kia mà, hãy ước mơ để sống để yêu con người, yêu thế giới quanh ta, khi đã yêu rồi bạn sẽ thấy mọi thứ đẹp vô cùng, bởi" tình yêu "là một phép màu thần kỳ mà. Và câu cuối tôi muốn nói rằng bạn" hãy yêu khi còn có thể", khi còn sống là còn có thể trao yêu thương, và khi ta chết đi tình yêu đó cũng sẽ tồn tại mãi mãi. Tuyệt đối đừng bao giờ bắt bản thân mình phải từ bỏ yêu thương nhé bạn!

    Hết
     
    Vyl Hana, Joens HB, Thùy Minh4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. IAMGiAm

    Bài viết:
    59
    mình nghĩ nếu dùng danh từ cô thay từ nó sẽ hay hơn

    Chỉ là nhận xét cá nhân của mình thôi
     
    Thùy Minh, Cute pikachuTrần Tú TN thích bài này.
  4. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Cảm ơn bạn đã đọc truyện nhé. Cá nhân mình thì mình đã cân nhắc rấy kỹ rồi mơi quyết định dùng "nó" để chỉ cô gái trong truyện bạn à.
     
    Thùy MinhCute pikachu thích bài này.
  5. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,080
    Chào bạn Tú! ^^

    Câu chuyện bạn viết lúc nào cũng thấy hay, thấy chân thật. Nhưng mà cái khâu trình bày cho truyện nó hơi bị rối bạn ạ.

    Mấy dấu ngoặc kép của câu thoại, Tú cần viết liền, không dấu cách.

    Ví dụ: "Anh về chưa?" Tôi hỏi.

    À phần thoại thì bạn tách ra riêng một chút cho nó dễ nhìn nhé! Vì bạn cách thưa dấu câu biểu thị thoại và lại viết liền trong đoạn văn nên đọc truyện cứ bị lẫn lộn giữa lời dẫn và câu thoại. Bạn Tú nên điều chỉnh tí nhé!

    Buổi trưa vui nha! ^^
     
    Thùy Minh, Cute pikachuTrần Tú TN thích bài này.
  6. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Cảm ơn bạn, mình sẽ điều chỉnh lại
     
    Thùy Minh, Cute pikachuPhan Kim Tiên thích bài này.
  7. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    Cảm ơn mọi người đã đọc truyện mình viết!
     
    Thùy MinhCute pikachu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...