Hiện Đại Hãy Để Quá Khứ Ngủ Yên - Trúc Xanh

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Trúc Xanh, 10 Tháng sáu 2023.

  1. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Hãy để quá khứ ngủ yên

    Tác giả: Trúc Xanh

    Thể loại: Tình cảm hiện đại


    Số chương: 17

    [​IMG]

    Văn án:

    Ở đâu đó viết rằng, mỗi người đều có một quá khứ và mỗi người đều cần có một tương lai. Quá khứ qua rồi sẽ chẳng bao giờ quay trở lại, cho dù nó đẹp đẽ hay khổ đau thì chúng ta chỉ có thể ngoái nhìn với sự hoài niệm mà thôi. Nhưng nếu cứ mãi ngoái nhìn về quá khứ liệu rằng còn có thể nhìn thấy tương lai với những điều tốt đẹp phía trước.

    Câu chuyện chính là sự giằng xé giữa quá khứ và hiện tại đối với tình yêu của một cô gái tên Quỳnh Như. Người cô yêu thương đã qua đời trong một vụ tai nạn ô tô hai năm trước, cô đau đớn cố gắng chấp nhận hiện thực. Cô thực sự muốn quên đi quá khứ đau thương này, muốn tiếp tục sống tốt, sống thật vui vẻ vì cô nghĩ đó là điều Hải Minh muốn. Thế nhưng trong hai năm đó, cô chưa một phút giây nào rời xa anh, rời xa kỉ niệm giữa hai người. Tất cả mọi thứ đều in sâu trong tâm trí cô, cô dường như chỉ sống trong hoài niệm, sống trong bức tranh quá khứ tươi đẹp đã qua. Cô sống khép mình và không mở lòng với ai cho tới khi cô gặp được anh- Hoàng Quân, một anh chàng có khuôn mặt tựa Hải Minh. Trong lần gặp mặt đầu tiên, cô đã nhận nhầm anh là Hải Minh, có lẽ vì quá yêu Hải Minh, vì quá nhớ nhung anh mà cô đã có sự nhầm lẫn. Nhưng sau nhiều chuyện xảy ra giữa hai người, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng, đã đến lúc phải để quá khứ ngủ yên, hãy cho bản thân cơ hội để có thể yêu thương thêm một lần nữa.

    Tôi muốn gửi tới tất cả các bạn trẻ có câu chuyện giống cô gái Quỳnh Như hay đang thất tình vấn vương với người cũ, hãy dũng cảm đối mặt, dũng cảm vượt qua và tìm cho mình một cánh cửa khác. Bởi nếu cứ mãi nhìn vào cánh cửa cũ đã đóng sập trước mặt thì sao mà nhìn thấy những cánh cửa khác đang mở. Hãy tỉnh táo, hãy mạnh mẽ để giành lấy những gì tốt đẹp nhất cho bản thân, dẫu biết đó là điều không hề dễ dàng nhưng không có nghĩa là không làm được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng bảy 2023
  2. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 1: Quá khứ đã qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng chuông reo vang báo hiệu kết thúc buổi học. Trong các lớp học đều đang hát vang bài "Đi học về". Sau đó, các em nhỏ ùa ra khỏi lớp như một đàn chim sổ lồng. Tiếng nói cười vang cả một góc trời. Ngoài cổng trường Mầm non Thành Công, các phụ huynh đang tấp nập đón con cháu mình, xe cộ đông nghèn nghẹt. Không khí giờ tan tầm thật ngột ngạt trong một không gian chật hẹp.

    Quỳnh Như đang khóa cửa lớp thì có tiếng ai gọi phía sau.

    ‟Quỳnh Như! ײ Một giọng lanh lảnh quen thuộc vang lên mà không cần quay mặt lại Quỳnh Như cũng biết là ai, chắc chắn là Mĩ Lệ. Quỳnh Như vừa khóa xong cánh cửa lớp liền quay mặt ra, quả đúng là Mĩ Lệ. Cô đang cười toe toét đi nhanh về phía Quỳnh Như.

    Mĩ Lệ hồ hởi: ‟ Hôm nay lĩnh lương đấy, chúng mình đi chợ làm một bữa ngon đi. "

    Sau một tháng làm việc chăm chỉ, cầm trong tay số tiền mà bản thân phải đổ mồ hôi công sức mới có được, cảm giác đó thật vui biết bao. Quỳnh Như bây giờ mới tươi cười đáp lại:

    - Ok! Vậy định mua gì nào?

    - Ừm! Nghĩ xem nào.. à mua gà về quay nhé, anh Thành thích món này mà. Với lại gì nữa nhỉ?

    Mĩ Lệ nhăn trán suy nghĩ tỏ vẻ rất tập trung khiến Quỳnh Như trông bộ dạng đó không khỏi bật cười.

    - Trời ạ! Có mỗi việc chọn đồ ăn thôi mà sao cậu tập trung tinh thần quá vậy. Mà sao lúc nào cậu cũng ưu tiên anh Thành nhất thế, người ta nói quả không sai, bạn thân vẫn không bằng người yêu.

    Mĩ Lệ cười ngượng ngùng:

    - Thì anh ấy không phải anh trai cậu sao mà còn ghen. Đồ nhỏ mọn!

    Hai đứa cùng cười và đi về phía phòng hành chính cuối hành lang.

    * * *

    Đi khắp chợ, hai cô gái đã mua đầy đủ thực phẩm chuẩn bị cho" bữa tiệc thịnh soạn "tối nay. Đứa nào cũng tay xách nách mang. Về tới nhà cũng gần 6 giờ tối, cả hai người bắt tay vào nấu nướng.

    - Sao hôm nay anh Thành về muộn thế cậu nhỉ?

    Mĩ Lệ có vẻ sốt ruột. Thấy vậy Quỳnh Như được thể trêu chọc, vừa cười vừa nói:

    - Sao rồi cô nương, đã thấy nhớ rồi à?

    Mĩ Lệ quay sang phía Quỳnh Như lườm nguýt, không quên kèm theo một câu mắng yêu cô bạn thân: ‟ Đồ quỷ!"

    Bỗng có tiếng xe máy trước cổng, một giọng nam trầm cất lên:

    - Món gì mà thơm thế Quỳnh Như?

    - A! Anh Thành về rồi, sao hôm nay anh về muộn thế?

    Quỳnh Như vui mừng ra mặt khi thấy anh trai về. Mĩ lệ đang dưới bếp cũng chạy lên trách móc người yêu:

    - Sao bây giờ anh mới về? Hôm nay bọn em làm bữa tiệc gia đình vậy mà anh không về sớm giúp đỡ bọn em một tay.

    Thành quàng tay qua vai người yêu, khẽ thơm nhẹ vào má Mĩ Lệ giải thích lí do về muộn của mình:

    - Hôm nay, công ty anh có nhập một lô hàng mới nên anh phải làm thêm giờ. Mà hôm nay nhân dịp gì mà tổ chức tiệc tùng vậy?

    Quỳnh Như toe toét phân bua:

    - Hôm nay bọn em lĩnh lương nên định làm một bữa ngon bổ sung năng lượng thôi mà. Thôi anh đi tắm đi. Bọn em xuống bếp làm nốt mấy món là chúng ta có thể ăn được rồi.

    Cả ba người ngồi xung quanh mâm cơm đầy thức ăn hết sức thịnh soạn. Kế ra tài nấu nướng của hai cô nương cũng khá đấy chứ. Mĩ lệ gắp vào bát Thành một cái đùi gà quay vàng ươm thơm lừng rồi nói:

    - Món này anh thích ăn nhất mà, ăn nhiều một chút.

    Quỳnh Như nhìn thấy họ quan tâm nhau rất tình cảm thì cứ tủm tỉm cười. Trông họ thật hạnh phúc. Anh trai mình thật may mắn vì yêu được một cô gái xinh đẹp và tốt bụng như Mĩ Lệ. Cô vừa thấy mừng cho anh trai vừa thấy có chút chạnh lòng khi nghĩ về chuyện tình cảm của mình.

    Quỳnh Như đã từng có một mối tình đầu rất đẹp. Cô cũng đã từng rất hạnh phúc như anh trai cô và Mĩ Lệ bây giờ. Nhưng mà giờ đây mọi thứ chỉ còn là kí ức, hoài niệm trong tâm trí cô. Quỳnh Như hiện giờ chỉ cô đơn lẻ bóng một mình. Người ấy đã rời xa cô đi tới một nơi thật xa xôi, rất xa. Cô đã không thể gặp lại người đó nữa rồi.

    Quỳnh Như thơ thẩn quanh khuôn viên của trường. Có cơn gió thoảng qua, đưa lại mùi hương thơm dịu của hoa ngọc lan khiến cô cảm thấy thật thoải mái và dễ chịu. Cô ngồi vào chiếc ghế đá gần đó, khẽ nhắm mắt lại, hít thở sâu cái không khí trong lành và mùi hương hoa thơm ngát kia. Không gian xung quanh thật tĩnh lặng và yên bình. Cô từ từ mở mắt ra, ngước mắt nhìn lên bầu trời. Trời đêm hôm nay nhiều sao quá. Những ngôi sao lấp lánh, trong sáng như những viên kim cương của vũ trụ vậy. Cô thầm nhủ: Anh Minh, trong những ngôi sao sáng trên bầu trời kia anh là ngôi sao nào. Chắc anh sẽ là ngôi sao sáng nhất phải không? Anh có nhìn thấy em không, có biết giờ này em đang rất nhớ anh, rất nhớ. Có biết em đã cô đơn và khổ sở thế nào khi không có anh ở bên. Em đã cố gắng thế nào trong hai năm qua để sống thật tốt. Em biết đó là điều mà anh muốn em làm, đúng không anh?

    Hai hàng nước mắt từ khóe mắt Quỳnh Như trào ra.
     
    Thiên Túc, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng sáu 2023
  3. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 2: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có tiếng ồn ào phía sau khuôn viên trường. Rất nhiều thợ xây, gạch đá, xi- măng lổn ngổn. Chẳng là huyện mới được tỉnh cấp kinh phí để xây thêm lớp học cho ngôi trường mà Quỳnh Như đang công tác. Lớp học hiện nay của trường cũng đã quá cũ rồi, có chỗ còn có cả vết nứt nữa. Vì vậy khi biết có kinh phí xây thêm lớp học, mọi người đều rất vui mừng. Trong đám đông đó có một anh chàng cao ráo, mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh đang ra sức chỉ đạo đội công nhân vận chuyển vật liệu. Anh ta là kĩ sư giám sát công trình này, tên Hoàng Quân. Chính nhờ công trình xây lớp học mà đã gắn kết hai con người xa lạ vào một vòng xoáy giữa quá khứ và hiện tại khá phức tạp về sau.

    Tối muộn như mọi khi, Quỳnh Như đi dạo thư giản đầu óc trong khuôn viên trường. Cô thơ thẩn ra chỗ ghế đá ngồi một lúc như mọi lần. Nhưng khi cô ra tới đó thì đã có một người đã tới trước cô một bước và đã chiếm mất chiếc ghế thân yêu mà cô thường ngồi để ngắm sao trời. Người đó ngồi xoay lưng lại về phía cô, có mùi thuốc lá thoang thoảng. Quỳnh Như bị bệnh viêm mũi dị ứng nên cô rất nhạy cảm với các mùi khó chịu. Mũi khó chịu mà cô bất giác hắt hơi, phá tan không gian tĩnh lặng. Theo quán tính, người ngồi ở chiếc ghế đá quay về phía có tiếng động. Đó là Hoàng Quân, anh đang phì phèo điếu thuốc nhìn về phía Quỳnh Như. Quỳnh Như đang cúi đầu lấy tay xoa xoa mũi. Khi cô ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình. Trong ánh đèn cao áp mờ mờ, Quỳnh Như thấy mình như đang mơ. Cô đứng lặng như tượng đá. Hoàng Quân thấy cô gái xinh đẹp, dịu dàng đang nhìn mình không chớp mắt thẩm nhủ: "Không phải mình đẹp trai quá đấy chứ?". Anh tiến lại gần về phía Quỳnh Như định chào hỏi xã giao vài câu. Anh đến trước mặt Quỳnh Như tươi cười: ‟Chào em, em đi đâu vậy? ײ Quỳnh Như không tin vào mắt mình nữa, không hiểu sao bao kí ức trước kia ùa về như một cuốn phim tời chậm, hình ảnh người con trai ấy lại hiện về và dường như người đó đang đứng trước mặt cô, tươi cười với cô. Cứ thế cảm xúc dâng trào không sao kiểm soát được, nước mắt cô tự nhiên cứ rơi xuống không ngừng, cô chạy đến ôm anh như một phản xạ tự nhiên.

    Cô cứ thế khóc sụt sùi, nghẹn ngào nói nhỏ một câu ‟ Hải Minh, em nhớ anh, thực sự rất nhớ anh. Anh có biết không? ײ Cô đang vui chăng? Niềm vui của sự đoàn tụ sau bao lâu xa cách. Cô không biết được rằng người cô đang ôm chặt trong vòng tay là một người xa lạ và anh đang vô cùng bối rối, bây giờ mới lên tiếng:

    - Này em gì ơi, hình như em nhận nhầm người rồi. Anh thực sự không quen em. Anh mới tới đây được vài ngày và đây là lần đâu tiên gặp em.

    Quỳnh Như giật mình vội rời tay khỏi Hoàng Quân. Giọng nói này không phải của anh. Cô lấy tay gạt nước mắt nhìn lại người con trai này. Thật sự là rất giống, từ đôi mắt tròn to cuốn hút tới đôi lông mày rậm sâu róm. Đến khuôn mặt cũng rất giống. Quỳnh Như ngỡ ngàng nửa thực nửa mơ đứng ngơ ngác nhìn anh không chớp mắt, một cảm giác khó diễn tả bằng lời, khuôn mặt vẫn nhòe nhoẹt nước mắt.

    Hoàng Quân vô cùng bối rối. Anh cố thanh minh cho cô gái đứng trước mặt mình hiểu rằng cô đã nhận nhầm người:

    - Em nhận nhầm người rồi, tên anh là Quân. Anh mới tới đây nhận công tác giám sát thi công công trình xây lớp học của trường Mầm non này. Trước đây, anh chưa từng gặp em.

    Bỗng có tiếng gọi:

    - Anh Quân à, sao vẫn còn ở đây? Chưa về nghỉ sao anh? Mai bắt đầu thi công rồi.

    May quá! Có người giúp anh thoát khỏi vụ hiểu nhầm này rồi. Hoàng Quân nhoẻn miệng cười và gọi ngay anh bạn kia ra giải thích giúp mìnn cho rõ ràng mọi chuyện.

    - Hải ơi ra giúp mình giải thích với cô gái này với, hình như có sự nhầm lẫn.

    Hải tiến lại gần hai người, thấy Quỳnh Như mắt đỏ hoe nước mắt ngắn nước mắt dài và bộ dạng bối rối của Hoàng Quân anh thấy thật khó hiểu, không biết mình có thể giúp gì được cho hai người đây.

    - Hải! Cậu hãy nói cho cô gái này mình là Quân mới tới đây nhận công tác đúng không?

    Hải ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo ra sao chỉ biết trả lời:

    - Đúng ạ, anh là kĩ sư tới đây giám sát thi công. Anh được trên tỉnh điều xuống.

    Hoàng Quân chỉ chờ có thế, liền vội vàng khẳng định lại với Quỳnh Như cho cô hiểu rằng cô đã nhận nhầm người:

    - Đó em thấy chưa, anh đã bảo là anh không quen em mà. Anh mới tới đây và đây là lần đâu tiên gặp em. Em nhận nhầm người rồi.

    Quỳnh Như như thoát khỏi giấc mộng. Bây giờ lí trí mới quay trở về. Lúc này cô mới lên tiếng:

    - Em xin lỗi, có lẽ em đã quá xúc động vì thực sự anh rất giống người đó. Anh thông cảm cho hành động lỗ mãng của em khi nãy. Chào các anh, em xin phép về trước.

    Rồi Quỳnh Như vội quay lưng bước đi rất nhanh, thoáng chốc đã mất hút trong bóng tối, không kịp để cho hai người kia có phản ứng gì. Hải và Hoàng Quân quay trở về khu nhà trọ tập thể. Hải từ lúc nãy tới giờ vẫn băn khoăn không hiểu chuyện gì xảy ra giữa hai người, giờ mới dám hỏi:

    - Có chuyện gì giữa anh và cô giáo Quỳnh Như vậy ạ?

    Hoàng Quân cười và nói:

    - Hóa ra cô gái đó tên Quỳnh Như à? Cái tên thật đẹp. Vậy cô gái đó là giáo viên trường mầm non này sao?

    - Dạ vâng ạ.

    Hải quay sang nhìn nhìn Hoàng Quân một lúc và chợt hiểu ra mọi chuyện:

    - À! Vậy có lẽ em hiểu ra mọi chuyện rồi. Có phải cô ấy tưởng anh là Hải Minh không? Trông anh cũng rất giống cậu ấy. Bây giờ để ý em mới nhận ra.

    Hải lắc đầu và nhủ thầm trong bụng: "Sao trên đời lại có những người giống nhau tới thế. Thảo nào mà lúc nãy cô ấy nói anh Quân rất giống người đó. Đúng là một cô gái si tình. Hải Minh đã mất được hai năm rồi còn gì, sao cô ấy vẫn không quên được cậu ấy. Thật tội nghiệp!"

    Hoàng Quân nghe Hải nói vậy thì rất tò mò về chuyện của cô gái tên Quỳnh Như. Nhưng không dám hỏi thêm gì vì sợ bị nghĩ rằng anh tò mò tọc mạch vào chuyện người khác, dù sao anh cũng là người từ nơi khác mới tới. Trở về khu trọ cũng đã muộn, cả ngày làm việc mệt nên anh leo lên giường ngủ luôn. Ngày mai bắt đầu thi công rồi, sẽ rất nhiều việc đây. Và rồi anh dần chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong đầu anh vẫn không sao quên được khuôn mặt đẫm nước mắt và đôi mắt u buồn của Quỳnh Như khi nãy.

    Nói về Quỳnh Như, cô cứ chạy mà không biết mình đang chạy đi đâu. Khi dừng lại cô thấy mình đang ở gần hồ sen cách khu trọ của cô khá xa. Cô lại gần bên bờ hồ, ngồi xụp xuống và òa khóc nức nở. Không gian tĩnh lặng, xung quanh đó hình như chỉ có mỗi mình cô. Chỉ có mỗi cô và tiếng khóc xé lòng phá tan không gian yên tĩnh. Đã rất lâu rồi cô mới khóc nhiều thế này. Từ ngày Hải Minh mất, cô tự hứa với lòng mình phải mạnh mẽ hơn, không được mít ướt nữa.
     
    Thiên Túc, chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Last edited by a moderator: 11 Tháng sáu 2023
  4. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 3: Tâm can giằng xé

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quỳnh Như đang tập mẫu các động tác của bài thể dục tay không cho những đứa trẻ làm theo. Bọn trẻ chăm chú xem cô giáo làm mẫu và tập làm theo các động tác cô giáo hướng dẫn.

    Giọng Quỳnh Như vang và ấm rất truyền cảm: ‟Nào các con giơ cao hai tay lòng bàn tay hướng vào nhau, chân rộng bằng vai sau đó cúi gập người xuống sao cho tay chạm mũi bàn chân. Các con làm theo cô. ײ

    Hôm nay, bầu trời trong xanh có vài đám mây trắng trôi lững lờ, gió thổi lồng lộng. Nắng nhẹ dịu dàng. Trong sân thể dục, cô trò đang học hành hăng say và phía đằng xa có một ánh mắt đang chăm chú dõi nhìn theo các hoạt động của lớp học. Đó là Hoàng Quân. Anh băn khoăn không biết cô gái hôm qua có phải là cô giáo đang dạy bọn trẻ kia không, dáng người nhìn rất giống. Hôm qua trời tối và có chút bối rối nên anh không nhớ rõ mặt Quỳnh Như lắm. Chỉ nhớ đó là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại đẫm nước mắt cùng đôi mắt u buồn khiến anh thấy não lòng không sao quên được.

    Sau khi kết thúc buổi học chiều, Quỳnh Như không về nhà ngay, cô cắm chìa khóa xe máy và phóng vù đi. Qua chợ, cô vào hàng hoa và mua một bó hoa hướng dương nhỏ-loài hoa mà Hải Minh thích nhất. Cô ôm bó hoa bước đi chầm chậm dưới hàng cây xanh rợp bóng mát, gió thổi hiu hiu, không gian nơi này thật yên bình và tĩnh lặng. Tất cả dường như đang ngủ yên trong giấc ngủ ngàn thu, vĩnh hằng. Cô dừng lại trước một phần mộ có họ tên Trần Hải Minh. Cô nhìn chăm chăm vào bức ảnh trên đó. Một người con trai có khuôn mặt hơi gầy, da trắng, mắt to đen cuốn hút, lông mày rậm, mái tóc mềm màu đen bồng bềnh. Đặt bó hoa lên trước phần mộ, nước mắt Quỳnh Như lại tuôn rơi không ngừng. Lần nào cũng thế, mỗi lần tới thăm anh là cô lại khóc, cho dù đã tự dặn lòng không được khóc trước mặt anh. Vì anh từng nói không thích nhìn thấy cô khóc, những lúc như vậy anh thấy mình rất vô dụng.

    "Anh Minh, nay em lại tới thăm anh. Em còn mua cho anh hoa hướng dương nữa, loài hoa mà anh thích nhất đấy. Anh có thấy đẹp không? Anh có thích không? Anh biết không, anh đã xa em gần hai năm rồi! Thời gian trôi đi nhanh thật, có những khi em nằm mơ về những kỉ niệm khi chúng mình bên nhau, lúc bừng tỉnh giấc em cứ ngỡ như mọi chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Tất cả sinh động tới lạ, khiến em không thể nào tin nổi rằng thực sự em đã mất anh thật rồi. Anh đã không còn bên cạnh em nữa. Tại sao anh lại rời bỏ em đi như vậy? Anh bỏ em lại một mình cô đơn với nỗi nhớ anh da diết từng đêm."

    Quỳnh Như khóc nấc lên. Trời đã tắt nắng, không khí nơi này lại càng thêm ảm đạm và lạnh lẽo. Quỳnh Như lấy tay sờ lên tấm ảnh và lại thổn thức bao tâm tư nỗi lòng mà cô không biết ngỏ cùng ai. Cô là người sống nội tâm, khép kín tới anh trai đôi khi cô cũng ít tâm sự. Cô không muốn làm anh trai thêm lo lắng cho cô, chuyện công việc đã khiến anh mệt mỏi rồi, cô không muốn làm phiền thêm.

    "Hôm qua, em đã gặp một người rất giống anh. Thực sự là rất giống. Em cứ ngỡ mình đang mơ, em cứ ngỡ rằng đó là anh, em cứ ngỡ anh đã trở về bên em. Em thật ngốc nghếch và ấu trĩ phải không anh? Em không hiểu sao mình lại thế nữa. Có lẽ vì quá nhớ anh nên em mới nhầm lẫn như vậy. Nhưng thật kì lạ, sao trên đời có những người giống nhau tới thế."

    Có lẽ vì quá nhớ anh nên em mới nhầm lẫn như vậy. Nhưng thật kì lạ, sao trên đời có những người giống nhau tới thế. "

    Nghe có tiếng xe máy, Thành chạy ra mở cửa. Thấy em gái anh vội vã hỏi:

    - Em đi đâu mà giờ này mới về vậy? Anh gọi mà không nghe máy làm anh sốt hết cả ruột.

    Quỳnh Như cười gượng gạo:

    - Em đâu còn là đứa trẻ lên ba mà anh phải lo lắng thế. Em có chút việc thôi. Anh nấu cơm chưa?

    Rồi Quỳnh Như mở túi xách lấy điện thoại ra và nói:

    - Em để chế độ im lặng lại để trong túi nên không nghe thấy gì cả.

    Đôi lông mày Thành dãn ra khi thấy em gái giải thích lí do không nghe điện thoại.

    - Thôi, vào đi tắm đi rồi còn ăn cơm, anh nấu sắp xong rồi.

    * * *

    Quỳnh Như đang ngồi ở ghế đá ngắm sao trời thì bỗng nghe có tiếng người cười nói vui vẻ phía trước.

    - Anh Quân kể chuyện hay thật đấy, mà chuyện anh kể có thật không? Em nghe cứ điêu điêu thế nào.

    - Thật 100% đấy. Bọn anh đi làm công trình tới nhiều nơi gặp nhiều chuyện cười ra nước mắt. Nghe thì cũng hơi khó tin nhưng mà là chuyện thật.

    Quỳnh Như nghe thấy giọng nói rất quen. Khi tới gần mới nhận ra là Tố Uyên, cô kế toán của trường Quỳnh Như. Tố Uyên là cô gái xinh đẹp, người cao ráo nhưng tính cách có phần hơi mạnh bạo. Người hướng nội và ngại giao tiếp như Quỳnh Như thì không có nhiều bạn bè thân thiết, đa số đều là kiểu xã giao. Làm việc cùng Tố Uyên cũng được vài năm nhưng số lần cô trò chuyện với cô ấy không nhiều. Nói chung Quỳnh Như cũng không hiểu rõ về con người Tố Uyên nhiều lắm. Còn người đi bên cạnh Tố Uyên nhìn cũng khá quen. Một người con trai cao tầm hơn mét bảy. Quỳnh Như chợt nhận ra: Đúng là anh ta sao? Có lẽ trời tối lại đang mải trò chuyện nên họ không để ý thấy Quỳnh Như. Lúc họ đi xa rồi, Quỳnh Như bỗng thấy lòng trống rỗng, có cái gì đó cảm thấy khó chịu không thoải mái. Cô tiến về phía cây hoa ngọc lan hít hít mùi thơm ngan ngát của nó rồi lặng lẽ đi về. Về nhà thì anh trai đang xem đá bóng trên tivi. Quỳnh Như vào phòng riêng và mở máy tính viết blog. Quỳnh Như có thói quen viết blog rất chăm chỉ. Cô thấy những điều không thể chia sẻ cùng ai cô đều viết hết lên đó. Viết ra tất cả những tâm tư suy nghĩ cô thấy nhẹ lòng hơn.

    " Ngày.. Tháng.. Năm

    Mình sao thế này, thực sự mình không thể hiểu nổi mình nữa. Tại sao mình lại có cảm giác khó chịu trong người. Có phải vì thấy anh ta đang vui vẻ bên người con gái khác nên mình mới thế? Quỳnh Như sao mày lại ngốc vậy? Mày thật ấu trĩ quá! Đó là một người xa lạ, không phải là Hải Minh của mày, hiểu không? Hãy lí trí một chút có được không hả?"

    Quỳnh Như đặt mình xuống giường. Cô trằn trọc xoay phải xoay trái mà không sao vào giấc được. Hình ảnh Hải Minh và người kia cứ đeo bám lấy cô không rời. Cô lấy điện thoại cắm tai nghe nghe mấy bản nhạc không lời nhẹ nhàng du dương, tiếng nhạc như lời ru đưa Quỳnh Như dần dần chìm vào giấc ngủ.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng sáu 2023
  5. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 4: Bắt đầu làm quen - Chuyện lớp học

    [​IMG]


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài hành lang có tiếng người ồn ào. Quỳnh Như đang dạy học thì thấy Hải ở cửa lớp gọi với giọng gấp gáp: "Quỳnh Như ơi sang bên phòng y tế giúp mình băng bó vết thương cho anh Quân với! Cô Hương y tế hiện không có ở đó nên nhờ em giúp anh một chút."

    Quỳnh Như vội vã đi sang phòng y tế không quên nhắc nhở học sinh lấy vở ra tô chữ. Khi sang tới phòng y tế, Quỳnh Như thấy cánh tay Hoàng Quân máu đang chảy. Cô vội vàng mở tủ thuốc và lấy dụng cụ băng bó. Bàn tay nhỏ nhắn của Quỳnh Như nhẹ nhàng khéo léo.

    "Em băng bó như ý tá chuyên nghiệp ý."

    Hoàng Quân lên tiếng phá tan không khí yên lặng giữa hai người. Quỳnh Như băng bó vừa xong vết thương, bây giờ ngẩng mặt lên cười cười nhìn Hoàng Quân đáp lại:

    "Cái này ai mà chẳng làm được hả anh, có gì đâu mà chuyên nghiệp. Có mà anh khéo nịnh thôi. Sao anh làm gì mà lại bị thương thế này?"

    "Anh không cẩn thận nên bị vật liệu làm bị thương." Hoàng Quân cười ngại ngùng giải thích cho Quỳnh Như.

    "Anh cứ nghỉ ngơi tạm ở đây, tối anh dùng oxi già rửa lại vết thương nhé. Em phải về lớp đây! Không có em ở đó chúng nó chắc đang làm loạn lên rồi ấy chứ." Rồi Quỳnh Như đứng dậy quay lưng đi về phía cửa thì Hoàng Quân gọi giật lại: "Quỳnh Như!"

    Quỳnh Như quay lại nhìn Hoàng Quân: "Gì vậy ạ? Anh còn cần gì nữa à?"

    "Không có! Anh chỉ muốn nói cảm ơn em."

    Quỳnh Như cười dịu dàng đáp lại:

    "Anh khách sáo quá! Thôi anh nghỉ ngơi đi nhé! Em về lớp đây."

    Quỳnh Như bước ra và khẽ khép cửa lại. Đi gần tới lớp học đã nghe thấy tiếng ầm ĩ, Quỳnh Như lắc đầu thầm nhủ: "Biết ngay bọn nhóc này không chịu ngồi yên đâu mà." Quỳnh Như lặng lẽ bất chợt kéo cửa và bước vào lớp. Bọn trẻ thấy cửa mở và cô giáo thì nháo nhào trở về vị trí chỗ ngồi, có đứa vội quá chưa kịp về chỗ thì khuôn mặt hốt hoảng, có chút sợ sệt sẽ bị cô giáo phạt. Quỳnh Như rất muốn nghiêm mặt nhưng trông những gương mặt đáng yêu và ngộ nghĩnh đó không khỏi bật cười. Tiếng cười của Quỳnh Như xóa đi nét căng thẳng trên khuôn mặt bọn trẻ. Quỳnh Như bây giờ mới lên tiếng:

    "Cô bảo các con tập viết cơ mà, sao lại chạy lung tung và mất trật tự thế này. Thế đã viết xong chưa? Các con mở vở ra cô kiểm tra, ai chưa viết xong cô sẽ phạt."

    Quỳnh Như nghiêm khắc nhắc nhở, gương mặt cương nghị trở lại. Bọn trẻ mở vở ra cho cô giáo kiểm tra. Quỳnh Như trông rất hiền lành và dịu dàng, nhưng khi nghiêm khắc thì bọn trẻ rất sợ. Quỳnh Như nghĩ rằng trong quá trình giáo dục nếu hiền lành quá chúng nó sẽ bắt nạt và không chịu nghe lời. Vậy nên đôi khi cần phải nghiêm khắc nhưng cũng đừng để chúng luôn sợ cô giáo mà tạo ra khoảng cách giữa cô trò khiến chúng khó mở lòng, phải vừa nhu vừa cương mới đạt hiệu quả trong việc giáo dục.

    Kết thúc buổi học, trên đường về phòng trọ bỗng dưng Quỳnh Như chợt nhớ tới một chi tiết nhỏ. Cô băn khoăn sao anh kĩ sư mới từ tỉnh về kia lại biết tên cô nhỉ? Rồi cô thầm đoán rằng chắc nghe mọi người gọi tên mình vậy nên biết. Mà khi trước anh ta nói anh ta tên gì nhỉ? Quỳnh Như nhăn trán suy nghĩ và chợt nhớ ra: "À! Anh ta tên Quân thì phải, thấy anh Hải gọi vậy."

    Về phần Hoàng Quân, anh không hiểu sao luôn nghĩ tới cô gái tên Quỳnh Như đó. Nhớ lúc ban sáng, cô ấy đã băng bó vết thương cho anh. Bàn tay nhỏ nhắn, khéo léo và tỉ mẩn. Nhớ về nụ cười dịu dàng của cô. Hoàng Quân cũng không hiểu sao anh lại có cảm giác này.

    * * *

    Hôm đấy, sau giờ ra chơi vào lớp, Quỳnh Như phát hiện thấy thiếu hai đứa trẻ. Rõ ràng lúc đầu giờ Quỳnh Như điểm danh là đủ cơ mà, mà đã có phụ huynh nào đến đón con sớm đâu. Khuôn mặt cô tỏ vẻ lo lắng và băn khoăn: "Không biết bọn chúng đi đâu rồi?" Quỳnh Như hỏi cả lớp: ‟ Các con có thấy bạn Tuấn và bạn Giang đi đâu không? Sao chưa thấy hai bạn đó vào lớp. ײ

    Cả lớp đều không biết. Quỳnh Như giao bài tập cho bọn trẻ rồi chạy vội sang lớp bên cạnh của Mỹ Lệ nhờ để ý lớp giùm mình. Cô đi tìm xung quanh tất cả các khu vực của trường. Đầu tiên Quỳnh Như ra khu vực nhà vệ sinh nhưng cũng không thấy tăm hơi gì cả. Cô lại chạy ra sân thể dục nhưng cũng không thấy. Lúc đang đi ra phía khu nhà đang xây thì thấy hai đứa trẻ đang đi về phía lớp học, theo sau là Hoàng Quân. Quỳnh Như vội vã chạy tới: ‟ Các con đi đâu vậy làm cô lo quá! Tới giờ vào lớp mà còn chạy lung tung đi đâu. ײ Vì lo lắng nên giọng Quỳnh Như có chút hơi gay gắt. Bọn trẻ thấy thái độ cô như vậy sợ bị phạt nên đã rơm rớm nước mắt.

    Lúc này, Hoàng Quân mới lên tiếng: ‟Em đừng trách bọn trẻ, bọn nó nhỏ tuổi hiếu động mà. Chúng nó ra phía khu công trường bọn anh chơi. Anh bắt gặp, anh hỏi chúng nó học lớp nào? Nó bảo học lớp cô Quỳnh Như nên anh dẫn chúng nó về lớp. ײ

    Nghe anh nói thế, giọng cô dịu lại:

    "Vậy à anh, em cảm ơn anh đã đưa bọn trẻ về lớp giúp em. Không thấy chúng nó em lo quá! Đã làm phiền anh."

    "Không phiền gì đâu. Em đừng khách sáo!"

    "Thôi em đưa bọn trẻ vào lớp đây." Rồi Quỳnh Như dắt hai đứa trẻ đi về phía lớp học.

    Lát sau, đang trong giờ học thì có một đứa trẻ lên tiếng:

    "Cô ơi, bạn Giang bị chảy máu đầu gối ạ!"

    Quỳnh Như chạy đến xem thì thấy đầu gối đứa trẻ bị xây xát và rớm máu, cô nhíu mày:

    "Con bị thương lúc nào vậy, có đau không? Sao không bảo cô?" Rồi Quỳnh Như vội đi tới phòng y tế lấy dụng cụ băng vết thương cho đứa trẻ.

    Quỳnh Như lại ồn tồn hỏi: ‟Con bị ngã ở khu công trường à? Có đau lắm không? "Cô băng xong vết thương, đóng hộp dụng cụ y tế lại. Rồi cô ngẩng đầu lên, xoa đầu đứa trẻ nhẹ nhàng nhắc nhở:

    " Lần sau con không được ra khu vực đó chơi nữa nghe chưa? Chỗ đó rất nguy hiểm biết không? Hôm nay, hai con làm cô rất lo lắng. "

    Hai đứa trẻ thấy Quỳnh Như giọng dịu dàng trở lại, bây giờ mới dám thủ thỉ:" Con xin lỗi cô, lần sau con không thế nữa". Quỳnh Như cười và ôm đứa trẻ vào lòng. Những đứa trẻ trong lớp đều rất yêu quý cô giáo Quỳnh Như, đối với chúng cô đã là người mẹ thứ hai.
     
    chiqudoll, LieuDuongDương2301 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng sáu 2023
  6. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 5: Giãi bày tâm tư

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay, trời oi ả quá! Ở trong phòng thật ngột ngạt nên Hoàng Quân khóa cửa ra ngoài đi dạo cho mát. Anh định đi ra phía công trường xem xét và kiểm tra một chút. Đang đi thì anh nghe đâu đó tiếng đàn văng vẳng. Tiếng đàn nhẹ nhàng trầm buồn. Hoàng Quân thầm nghĩ người đang chơi đàn chắc hẳn đang nặng trĩu tâm tư. Tò mò anh đi theo tiếng đàn và đến trước cửa một lớp học. Anh nhìn qua khung cửa sổ, thấy Quỳnh Như đang đàn rất say sưa, đôi bàn tay nhỏ nhắn khéo léo lướt nhanh trên những phím đàn. Anh cứ đứng ngây ở đó lặng lẽ nghe Quỳnh Như chơi đàn. Khi bản nhạc kết thúc, tiếng đàn dừng lại, Hoàng Quân mới như bừng tỉnh. Anh đi về phía cửa chính, khẽ đẩy cửa vào và vỗ tay đôm đốp cười toe toét kèm theo câu tán thưởng: "Em đàn hay quá!"

    Quỳnh Như giật thót mình, thấy Hoàng Quân cô vội trách: "Anh này, làm em suýt đau tim, nghe trộm em đàn hả?" Quỳnh Như nói giọng trêu đùa.

    Hoàng Quân lại gần chỗ Quỳnh Như giải thích:

    "Ở trong phòng ngột ngạt nên anh ra ngoài đi dạo. Ra đây vô tình nghe thấy tiếng đàn hay quá nên anh tò mò muốn biết là nhân tài nào nên đi theo tiếng đàn ra tới đây. Hóa ra nhân tài đó là cô giáo Quỳnh Như."

    Quỳnh Như trông điệu bộ và giọng nói của anh diễn giải, trình bày đầu đuôi mà không khỏi bật cười khanh khách:

    "Anh này hài hước thật. Cái gì mà nhân tài chứ. Anh đúng là khéo ăn nói."

    Hoàng Quân xua tay phân bua: "Anh không phải khéo nói đâu, anh nói thật lòng đấy chứ. Em đàn hay lắm nhưng mà bản nhạc này có hơi buồn một chút."

    Quỳnh Như nét mặt có chút trầm xuống. Cô bộc bạch: "Trước đây em hay đàn bản nhạc này cho một người nghe. Người đó rất thích bản nhạc này."

    Hoàng Quân không biết nói gì chỉ đáp một tiếng: "Vậy à?" Anh thấy dường như mình đã làm không khí trầm xuống nên anh vội lên tiếng: "Tiện gặp em ở đây, hay em đi dạo với anh một lát được không?"

    Quỳnh Như đang ậm ừ không biết thế nào thì Hoàng Quân kéo tay cô đi. Vừa đi anh vừa kể cho cô nghe vô số chuyện, những chuyện dở khóc dở cười cùng với giọng điệu hài hước của anh khiến cho cô cười không ngớt.

    "Mình lại chỗ ghế đá ngồi nghỉ một lát đi em."

    Quỳnh Như khẽ gật đầu. Hai người đi về phía ghế đá và ngồi xuống. Quỳnh Như ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bỗng thốt lên: "Ôi! Hôm nay trời nhiều sao quá!"

    Hoàng Quân cũng ngước nhìn lên: "Đúng là hôm nay nhiều sao thật, kiểu này mai lại nắng to rồi. Trời nắng nóng làm việc mệt lắm!"

    Bỗng dưng Quỳnh Như ngây người khi nghe câu nói của Hoàng Quân. Cô nghe bên tai văng vẳng giọng nói quen thuộc:

    "Nhiều sao trời nắng, vắng sao trời mưa."

    "Vậy anh làm nhà dự báo thời tiết cho em nhé."

    "Nhất trí, không thành vấn đề."

    Tiếng cười đùa rộn vang cứ đeo bám lấy Quỳnh Như. Cô nhìn Hoàng Quân chăm chăm. Cô khẽ gọi: "Hải Minh!"

    Hoàng Quân quay ra, thấy mắt Quỳnh Như long lanh ngân ngấn nước, anh hốt hoảng: "Quỳnh Như em sao vậy?"

    Cô chẳng nói được lời nào, chỉ thấy lòng dội lên một nỗi xót xa khó tả. Hoàng Quân bối rối không biết làm sao đành vỗ vai cô an ủi.

    Từ phía xa có một ánh mắt đầy sự phẫn nộ khi nhìn thấy cảnh tình tứ của hai người.

    Hôm nay, Quỳnh Như đã kể hết cho Hoàng Quân nghe chuyện mối tình đầu của cô. Cô luôn miệng xin lỗi anh vì luôn có sự nhầm lẫn không đáng có kèm theo những hành động kì cục. Anh chằn chọc mãi mà không sao ngủ được. Anh cứ luôn nghĩ về chuyện của Quỳnh Như, tiếng đàn trầm buồn lúc nãy cứ như văng vẳng bên tai. Anh cũng không hiểu sao cô gái này lại có sức hút với anh như vậy.

    Hôm sau, khi Quỳnh Như đang đóng cửa lớp thì có tiếng gọi: "Quỳnh Như!" Quỳnh Như quay ra, hóa ra là Tố Uyên.

    "Mình có thể nói chuyện với bạn một chút được không?"

    Quỳnh Như rất băn khoăn rốt cuộc Tố Uyên muốn nói chuyện gì với mình chứ. Hai người ngồi ở ghế đá chỗ khuôn viên ít người qua lại. Tố Uyên lên tiếng trước:

    "Mình không có ý tò mò xen vào chuyện người khác đâu nhưng vì không muốn có chuyện làm sứt mẻ tình cảm chị em nên mình mới hỏi. Bạn với anh Quân kĩ sư kia đang có qua lại yêu đương à?"

    Quỳnh Như nghe Tố Uyên nói vậy thì giật nảy người, chối vội:

    "Trời đất! Thông tin từ đâu ra vậy? Mình chỉ là quen biết sơ sơ thôi, có nói chuyện vài lần chứ yêu đương gì được đâu."

    Tố Uyên nhoẻn miệng cười, thở phào:

    "Vậy mà mình tưởng hai người có quan hệ tình cảm. Nói thật với Quỳnh Như, mình khá thích anh Quân và đang muốn theo đuổi anh ấy. Cứ cho là cọc đi tìm trâu cũng được, thời đại nào rồi chứ, phải dũng cảm theo đuổi tình yêu mới có được hạnh phúc Quỳnh Như ạ. Nếu hai người không có gì thì mình có thể yên tâm, cũng không muốn vì chuyện này mà hai chúng ta không còn thân thiết nhau nữa nên phải hỏi trước cho rõ ràng."

    Quỳnh Như bình thường ít nói chuyện với Tố Uyên nhưng nay nghe cô tâm sự, giãi bày quan điểm về tình yêu thì thấy cô ấy thật cá tính. Con gái hay con trai thì đều phải chủ động tìm kiếm tình yêu mới có được hạnh phúc. Đúng quá đi chứ!

    Quỳnh Như cười rồi vỗ nhẹ tay Tố Uyên trấn an và khẳng định lại cho cô bạn yên tâm:

    "Yên tâm đi, chúng mình chỉ là bạn bè thôi. Hãy cứ theo đuổi tình yêu của cậu nhé! Tớ thấy anh Quân là người tốt đấy, đương nhiên cũng nên tìm hiểu cho kĩ vì anh ấy cũng mới đến đây không lâu. Chúng mình cũng không thực sự rõ anh ấy là người thế nào."

    Từ sau lần nói chuyện với Tố Uyên, Quỳnh Như cố ý tránh mặt Hoàng Quân. Cứ hễ nhìn thấy anh phía xa là cô lại quay mặt vội đi ngay. Đến cả thói quen đi dạo buổi tối cô cũng ít đi vì chỉ sợ bắt gặp anh.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 23 Tháng sáu 2023
  7. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 6: Tiến thêm một bước

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quỳnh Như và Mĩ Lệ vừa đi chợ về, đang thao thao bất tuyệt về giá cả hàng hóa đắt đỏ thì có tiếng gọi phía trước:

    - Hai em đi chợ về à, mua được nhiều thứ vậy?

    Hóa ra là Hoàng Quân, anh đang tiến lại gần hai người toe toét chào hỏi.

    Mĩ Lệ tươi cười đáp luôn:

    - Vâng, bọn em mới đi chợ về. Anh ra công trường kiểm tra đấy à?

    - Ừ, anh ra xem mọi người đã chuẩn bị nghỉ chưa? Rồi ánh mắt anh quay sang nhìn Quỳnh Như.

    Quỳnh Như vội vàng:

    - Chúng mình mau về nấu cơm thôi, cũng muộn rồi đấy.

    Mĩ lệ dường như hiểu ra gì đó nên cũng hùa theo bạn mình:

    - Thôi bọn em về nhé, về nấu cơm không muộn anh ạ.

    Rồi Mĩ Lệ lại nở nụ cười xã giao thương hiệu của mình ra chào Hoàng Quân.

    Hoàng Quân lên tiếng:

    - Quỳnh Như anh muốn hỏi riêng em chút việc được không?

    Mĩ Lệ hiểu ý tìm cách rút lui trước:

    - Vậy tớ về trước nấu cơm nhé.

    Và không quên nháy mắt tinh quái với cô bạn thân, kiểu như "Tớ biết rồi nhé".

    Khi Mĩ Lệ rời đi rồi Hoàng Quân lúc này mới lên tiếng:

    - Sao anh cứ có cảm giác gần đây em cố ý tránh mặt anh? Tại sao thế Quỳnh Như nhỉ? Có phải anh đã làm gì sai hay làm em phật ý không?

    Quỳnh Như bị nói trúng nên có chút giật mình và bối rối lắp bắp thanh minh:

    - Đâu có ạ.

    - Đâu có cái gì. Rõ ràng anh thấy thế mà, vừa trông thấy anh em đã quay mặt bỏ chạy.

    - Anh đâu phải là thú dữ em việc gì phải chạy chứ. Chắc em không nhìn thấy anh thôi. Anh đừng suy đoán lung tung.

    - Vậy à. Vậy mà anh cứ tưởng anh làm em phật ý điều gì khiến em ghét anh, không muốn gặp anh nữa.

    Trong các kế sách thì chạy là thượng sách. Quỳnh Như vội vàng tìm kế thoát thân khỏi tình huống ngại ngùng, khó xử này. Thực ra, cô không phải là sợ Tố Uyên hiểu nhầm mình mà cô sợ bản thân không kiềm chế được cảm xúc mà nhầm lẫn anh là Hải Minh. Rồi biết đâu một ngày, cô lại nảy sinh tình cảm với anh chỉ vì muốn tìm một người thế thân cho người trước. Như vậy thì đúng là không được công bằng với anh ấy cho lắm.

    - Thôi em phải về giúp Mĩ Lệ nấu cơm đây. Chào anh nhé!

    Rồi Quỳnh Như vội rẽ hướng khác về nhà.

    Nhìn theo bóng Quỳnh Như khuất xa. Hoàng Quân thấy thái độ của Quỳnh Như có gì không ổn. Cô dường như đang cố giữ khoảng cách với anh, không vô tư như trước đây. Anh có chút băn khoăn và hơi buồn.


    ***

    Quỳnh Như lấy khăn lau mái tóc ướt mới gội xong. Cô ngồi xuống ghế sofa xem chương trình ca nhạc mà anh trai đang xem. Anh trai cô đang nằm dài trên chiếc sofa cạnh đó vội ngồi dậy nhìn Quỳnh Như chằm chằm. Quỳnh Như tròn mắt lên nhìn anh trai sao lại có hành động kì cục vậy. Cô nói:

    - Anh! Sao nhìn em như vậy?

    Thành nhoẻn miệng cười và nói:

    - Hôm nay, anh nghe Mĩ Lệ nói em có đang gặp gỡ một anh chàng, mà anh ta có nhiều nét rất giống Hải Minh. Có đúng vậy không? Sao chẳng thấy em kể với anh về cậu ta bao giờ vậy. Hai người quen nhau lâu chưa?

    Quỳnh Như nhíu mày làu bầu:

    - Cái cô Mĩ lệ này buôn dưa lê nhanh thật. Bọn em tình cờ gặp nhau thôi, bạn bè ý mà. Còn về ngoại hình anh ấy cũng hơi giống anh Hải Minh, ngày đầu mới gặp em còn nhầm.

    Rồi Quỳnh Như bật cười khi nghĩ lại ngày đầu gặp nhau của hai người, nhớ lại khuôn mặt ngơ ngác bối rối đến là ngố của Hoàng Quân. Thành nhìn em gái tủm tỉm cười một cách khó hiểu thì cười rồi lắc đầu. Hai năm qua, em gái anh không mở lòng với bất kì ai. Nó sống khép mình và ít giao thiệp với nam giới. Bây giờ lại thấy em mình đang quen biết gặp gỡ một anh chàng, anh cảm thấy có hi vọng. Tuy nhiên, anh có hơi suy nghĩ về ngoại hình của chàng trai kia, sự giống nhau kì lạ khiến anh sợ có gì đó không được ổn lắm.


    ***

    Quỳnh Như chạy sang phòng Mĩ Lệ định rủ cô bạn đi siêu thị mua ít đồ, tiện thể mua chút quà đi thăm chị đồng nghiệp mới sinh em bé. Rất tiếc, Mĩ lệ đang trang điểm chuẩn bị đi dự sinh nhật cùng anh trai cô.

    Mĩ Lệ bám lấy tay Quỳnh Như giọng ngọt sớt:

    - Thôi cậu chịu khó đi một mình nhé. Cậu cứ lấy tiền ứng ra cho tớ, bao nhiêu về cưa đôi. Ok?

    Rồi Mĩ lệ cười hì hì làm Quỳnh Như cũng đành biết chấp nhận theo sắp xếp của cô bạn thân. Quỳnh Như lấy túi xách, khóa cửa ra khỏi nhà. Vừa dắt xe ra cổng thì bắt gặp Hoàng Quân đang thơ thẩn chỗ khuôn viên. Anh đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy ra:

    - Tối rồi em còn đi đâu vậy?

    - Em đi ra siêu thị mua chút đồ anh ạ.

    Hoàng Quân tỏ vẻ vui mừng:

    - Anh cũng đang cần mua một ít đồ ăn. Em cho anh đi nhờ với nhé, được không? Không hiểu đây có phải là cái cớ Hoàng Quân mới nghĩ ra để được đi cùng Quỳnh Như không nữa. Quỳnh Như không muốn cho anh đi nhờ vì sợ nhỡ Tố Uyên nhìn thấy hai người đi cùng nhau thì không hay nên tìm lí do thoái thác:

    - Em còn định đi thăm một chị đồng nghiệp mới sinh em bé nữa cơ.

    Cô cứ tưởng như vậy anh sẽ biết ý mà thôi không làm khó nữa ai ngờ anh vẫn không buông tha:

    - Cũng có sao đâu. Cho anh đi cùng luôn. Dù sao anh cũng không bận gì tối nay.

    Đến đây thì Quỳnh Như cũng bó tay, không biết tìm ra lí do gì để từ chối nữa. Được Quỳnh Như cho đi nhờ Hoàng Quân phấn khởi ra mặt, anh lái xe còn Quỳnh Như ngồi sau. Anh hô hào:

    - Siêu thị thẳng tiến!

    Giọng điệu của anh khiến Quỳnh Như lại bật cười. Thật lạ, hình như lúc nào gặp anh cô cũng đều cười, đều cảm thấy vui vẻ. Bất chợt Quỳnh Như hỏi Hoàng Quân:

    - Này! Anh có biết siêu thị ở chỗ nào không đấy?

    Hoàng Quân giọng hùng hồn:

    - Hơ! Sao lại không biết. Thị trấn nhỏ này có mỗi một cái siêu thị sao anh không biết. Với lại anh cũng tới đây gần một tháng rồi còn gì, em cứ làm như ai cũng gà như em ý.

    Rồi Hoàng Quân cười khoái trí vì trêu chọc được Quỳnh Như.

    Quỳnh Như khẽ đấm nhẹ vào lưng anh làu bàu:

    - Ai là gà hả? Anh mới là gà, em còn lâu nhé.

    Cả hai cùng cười vui vẻ. Trông họ thật giống như một đôi đang yêu nhau. Họ không biết rằng sau nụ cười ngày hôm nay sẽ còn nhiều sự hiểu nhầm và thử thách đang chờ họ ở phía trước.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng sáu 2023
  8. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 7: Một sự hiểu lầm

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào tới siêu thị hai người lấy giỏ và đi dọc các dãy hàng hóa chọn đồ. Hoàng Quân hỏi Quỳnh Như:

    - Em định mua gì?

    Quỳnh Như vừa đi vừa ngắm các gian hàng và buột miệng hỏi Hoàng Quân một câu trong vô thức:

    - Em cũng chưa biết, anh bảo đi thăm người mới sinh em bé thì mua gì?

    Hoàng Quân cười cười lấy tay gãi đầu:

    - Em hỏi anh về mua vật liệu nào tốt cho nhà cửa thì anh còn biết chứ hỏi cái này anh bó tay.

    Quỳnh Như quay sang nhìn Hoàng Quân, trông bộ dạng anh khi này và lời bộc bạch thật thà kia khiến Quỳnh Như lại bật cười thành tiếng.

    Cô chợt nhớ ra lần trước Mĩ Lệ có mua sữa đi thăm chị dâu mới sinh. Cô đi về phía dãy hàng bày các sữa. Hoàng Quân lẽo đẽo theo sau. Tới hàng sữa, có bao nhiêu là loại sữa, hộp to hộp nhỏ, sữa nội sữa ngoại trông hoa hết cả mắt. Cô đang không biết chọn loại nào thì Hoàng Quân giơ lên một hộp sữa đưa cho Quỳnh Như xem: "Quỳnh Như! Anh thấy loại sữa này hay quảng cáo trên tivi đó, liệu có tốt không em nhỉ?"

    Quỳnh Như đang xem xét xem của hãng nào thì bỗng có hai người cầm máy quay video đang đi về phía cô và Hoàng Quân, cả hai đều đang ngơ ngác thì một cô gái trẻ cầm mic tươi cười hỏi Quỳnh Như:

    - Chào anh chị! Chúng tôi ở bên chương trình "Sinh con đầu lòng". Anh chị đang chọn sữa cho bé yêu nhà mình đúng không ạ? Vậy loại sữa nào là sự lựa chọn của anh chị?

    Người phụ nữ giơ mic về phía Quỳnh Như. Bị bất ngờ Quỳnh Như bối rối không biết nói gì, cô ậm ừ không nên lời. Hoàng Quân thấy vậy liền lên tiếng gỡ rối cho cô, Hoàng Quân rất giỏi ứng phó với những trường hợp bất ngờ thế này, anh tươi cười:

    - Bây giờ trên thị trường có nhiều loại sữa quá, bọn mình cũng không biết nên chọn loại nào là tốt, cũng đang rất băn khoăn.

    Cô gái trẻ vẫn với nụ cười tươi khi nãy vui vẻ trả lời:

    - Loại sữa mà anh chị đang cầm trên tay là loại sữa tốt nhất hiện nay cho phụ nữ đang mang thai và nuôi con. Theo điều tra gần đây đó cũng là loại sữa được tiêu thụ nhiều nhất đấy ạ.

    Hoàng Quân tươi cười: "Vậy à, rất cảm ơn bạn". Rồi anh quay sang phía Quỳnh Như nói: "Vậy mình chọn loại sữa này em nhé ײ. Quỳnh Như chỉ còn biết gật đầu cái rụp cho xong chuyện.

    Cuối cùng cả hai cũng mua đầy đủ các thứ, ra khỏi siêu thị hai người xách theo túi to túi nhỏ. Quỳnh Như nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ. Không ngờ cũng muộn vậy rồi. Trời đêm thật mát mẻ. Ngồi sau xe máy, bỗng dưng Quỳnh Như để ý thấy bờ vai Hoàng Quân thật rộng. Ở phía sau lưng anh, không hiểu sao cô thấy cảm giác thật an toàn như được anh che chở, ấm áp lạ thường. Cô bỗng có một suy nghĩ thật kì lạ, cô chỉ mong sao con đường về nhà cứ dài thật dài và cứ đi mãi như thế này cũng tốt.

    Về tới cổng nhà Quỳnh Như, Hoàng Quân tắt máy dừng xe, rồi quay ra cười nói với Quỳnh Như:" Cảm ơn em đã cho anh đi nhờ hôm nay. Anh về đây ". Rồi Hoàng Quân xách hai bịch đồ anh mua ở siêu thị đi về phía nhà trọ của anh.

    Quỳnh Như đứng nhìn theo bóng anh khuất dần phía xa. Lúc này, anh trai cô và Mĩ Lệ vẫn chưa về, Quỳnh Như thở phào:" Vậy là không bị anh trai rầy la vì về muộn rồi. "Cô đặt túi đồ xuống và mở cửa vào nhà.

    Từ sau hôm đi siêu thị đó Quỳnh Như không gặp Hoàng Quân. Tối hôm đó, khi Quỳnh Như đang ở trong phòng riêng viết blog thì nghe anh trai gọi gấp gáp:

    - Quỳnh Như ra đây xem có phải em lên trên tivi không?

    Quỳnh Như nghe anh trai nói mình trên tivi thì vội vã chạy ra xem thực hư thế nào. Cô nhìn vào màn hình tivi thì thật bất ngờ đúng là cô thật, bên cạnh là Hoàng Quân. Quỳnh Như cứ tròn mắt lên. Cô không nhớ rằng hôm đó là họ đang quay video làm phóng sự thì đương nhiên sẽ phát lên tivi rồi.

    Thành nhìn về phía Quỳnh Như khó hiểu, hỏi ngay:

    - Anh chàng đó là kĩ sư xây dựng mà Mĩ Lệ đã gặp đấy hả? Rốt cuộc hai người sao lại cùng nhau lên tivi vậy? Lại còn cùng nhau đi mua sữa nữa chứ. Hơ! Hay đấy!

    Quỳnh Như quay sang lườm anh trai giải thích:

    - Hôm đấy em đang định đi siêu thị thì anh ta hỏi cho đi nhờ. Em cũng ngại từ chối. Không ngờ đang chọn sữa để đi thăm chị đồng nghiệp mới sinh em bé thì lại gặp mấy người quay phim với phỏng vấn này. Phiền chết đi được! Em lúng túng không biết nói gì nên anh ta nói đỡ giùm mấy câu trả lời cho xong chuyện. Em tưởng thế là xong, ai ngờ lại còn phát lên tivi thế này. Không biết có người quen nào xem được video này không nữa, nhỡ có người hiểu nhầm thì mệt.

    Quỳnh Như bực bội đi về phòng riêng đóng cửa cái rầm. Thành chỉ còn biết lắc đầu không biết nói gì.

    Hôm sau đi làm, khi giờ ra chơi Quỳnh Như vô tình nghe được mấy đứa trẻ đang nói chuyện với nhau. Một bé gái nói:

    - Hôm qua tớ thấy cô giáo Quỳnh Như mình trên tivi đó, còn đi bên cạnh một chú rất đẹp trai. Tớ thấy cô ấy cùng chú ấy đi mua sữa.

    Quỳnh Như ôm trán thầm nhủ, con nít bây giờ cũng biết buôn dưa lê rồi cơ đấy. Lúc vào phòng hội đồng uống nước thì bị các đồng nghiệp xúm xít vào hỏi han. Một chị đồng nghiệp hồ hởi:" Này Quỳnh Như à! Em định bao giờ cho bọn chị ăn kẹo đây? Chuyện em và Hoàng Quân bắt đầu từ bao giờ mà bọn chị không hề hay biết thế?"

    Tố Uyên cũng đang trong văn phòng và im lặng lắng nghe mọi chuyện. Cô không tỏ ra nét mặt gì khác thường, bởi không muốn trong nội bộ có lời bàn tán không hay về nhau. Nhưng quả thực, cô vẫn thấy không cam tâm khi hôm trước cô lấy hết dũng khí bày tỏ tình cảm với Hoàng Quân, vậy mà anh thẳng thừng từ chối cô. Cô chỉ hỏi bừa rằng anh thích Quỳnh Như sao, mà anh lại gật đầu. Anh nói, từ khi gặp Quỳnh Như lần đầu tiên đã khiến anh ấn tượng và không sao quên được. Rồi dần dần anh phát hiện tình cảm của mình dành cho cô gái này đang lớn dần. Cứ nghe anh tâm sự hết nỗi lòng mình mà Tố Uyên thấy tim mình như sát muối. Rồi cô thấy lòng mình dội lên sự ghen tị và chút ganh ghét đối với Quỳnh Như.

    Quỳnh Như ngơ ngác rồi chợt ngộ ra điều gì khẽ thở dài, lại hiểu nhầm rồi. Tất cả là do cuộc phỏng vấn đáng ghét kia. Cô bực bội giải thích cho mọi người rằng mọi người hiểu nhầm rồi, rằng anh ta không phải bạn trai cô và hai người họ không có mối quan hệ gì ngoài tình bạn. Lúc về, mặt Quỳnh Như đỏ gay, cau có. Mĩ Lệ hiểu tại sao thái độ của bạn mình lại như vậy nên động viên:

    - Thôi cậu bức tức với họ làm gì. Mọi người hiểu nhầm là chuyện bình thường thôi mà. Cậu không làm gì sai là được, bực bội cau có nhanh già lắm đó.

    Thấy bạn phân tích như vậy Quỳnh Như dịu lại càu nhàu:

    - Không hiểu sao mọi người lại suy diễn như vậy nhỉ. Tớ không ngờ một chuyện nhỏ không đâu lại gây hiểu nhầm tai hại vậy.

    Quỳnh Như khẽ thở dài.
     
    chiqudollLieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng sáu 2023
  9. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 8: Lời tỏ tình



    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối, Quỳnh Như đang xem phim cùng anh trai thì Mĩ Lệ hốt hoảng chạy sang phòng Quỳnh Như thông báo:

    - Quỳnh Như! Anh Quân kĩ sư xây dựng quen cậu vừa bị đánh ở đầu làng đấy. Nghe nói bọn thằng Sơn đánh vì dám qua lại với cậu. Hình như bị thương không nhẹ đâu.

    Quỳnh Như nghe vậy thì đứng bật dậy hốt hoảng lo lắng:

    - Bị thương không nhẹ hả? Tên Sơn côn đồ này để mình đi cho anh ta một trận. Quỳnh Như hùng hồn đang định đi thì Thành giữ lại.

    - Em yếu như một con sên thế này thì cho cậu ta một trận thế nào được. Ở nhà cho anh.

    Quỳnh Như vùng vằng, giận dỗi bỏ vào phòng. Đêm ấy, cô không sao ngủ được. Thấy trong lòng bất ổn không yên. Cô lo cho Hoàng Quân, không biết anh bị thương thế nào. Cô tính ngày mai sang thăm anh. Song thấy sốt ruột quá nên nhắn tin hỏi anh Hải số điện thoại của Hoàng Quân. Có được số điện thoại, cô nhắn luôn cho anh hỏi tình hình anh ra sao mới thấy yên tâm được.

    Quỳnh Như nhắn: "Anh Quân à, em là Quỳnh Như đây. Em nghe nói hôm nay anh bị thanh niên trong làng gây sự à? Anh có ổn không?"

    Rất nhanh có tiếng tin nhắn báo lại. Hoàng Quân đáp: "Anh không sao! Bị thương chút xíu thôi. Em không cần lo lắng đâu."

    Thấy Quỳnh Như nhắn tin thăm hỏi, giọng điệu đầy quan tâm nên Hoàng Quân dù bị đánh bầm tím mặt mũi vẫn thấy lòng vui như nở hoa, phấn khởi ra mặt và cười tủm tỉm một mình. Mấy người khi đã dính đến tình yêu rồi là ai cũng nhìn ra với những biểu hiện rất bất thường đến đáng yêu.

    Ngày hôm sau, Quỳnh Như đến trường dạy học cứ luôn ngó quanh về phía công trường xem có thấy Hoàng Quân không. Nhưng cả ngày hôm đó, cô đều không thấy bóng dáng anh đâu. Làng quê bé nhỏ nên chuyện lớn nhỏ gì thì cũng chẳng mấy mà lan xa đến mọi người. Lúc giờ ra chơi, trong văn phòng đang rôm rả vụ đánh nhau ở đầu làng hôm qua. Thấy Quỳnh Như – người bị cho là nguyên nhân của vụ ẩu đả hôm qua, mọi người xúm lại hỏi han.

    Một chị đồng nghiệp mau mồm miệng nhất trường vồ vập hỏi Quỳnh Như.

    - Quỳnh Như, chuyện hôm qua là như nào thế? Hoàng Quân có bị thương nặng lắm không em?

    Quỳnh Như ngao ngán với những thị phi gần đây thực sự không biết trả lời ra sao vì chính cô cũng không rõ mọi chuyện là như nào. Đối với chuyện Sơn theo đuổi và thích cô từ lâu cô có biết. Nhưng lần đó, Quỳnh Như đã nói rõ quan điểm và từ chối cậu ta rồi. Giờ bỗng dưng từ cô mà xảy ra những chuyện thế này thì dù muốn hay không thì cô cũng có phần liên ca và trách nhiệm. Cô chưa kịp trả lời thì Tố Uyên ở đó đã tiếp lời.

    - Ông Sơn hình như bị công an xã hỏi thăm rồi. Nói phải đến trực tiếp xin lỗi anh Quân nếu không sẽ làm to chuyện lên thì phải. Dù sao anh Quân cũng là người ở tỉnh điều về mà. Công an xã họ cũng có trách nhiệm. Không biết đã đi xin lỗi chưa nữa. Hôm qua, mình đến nhà hỏi thăm anh ấy mà không gặp.

    Tố Uyên và Quỳnh Như tuy không phải đồng nghiệp thân thiết nhưng cùng gắn bó với ngôi trường này được mấy năm nên vẫn là bạn bè. Dù Tố Uyên ganh tị với tình yêu của Quỳnh Như thì cô ấy vẫn biết tiết chế cảm xúc và hành động của mình. Tố Uyên biết rất rõ, chuyện tình cảm chính là không thể cưỡng cầu, hãy cứ để thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn.

    Tối đó, nói với anh trai rằng mình đi dạo bộ một chút nhưng thực ra là đến nhà Hoàng Quân thăm anh. Trước đó, cô đã nhắn tin hỏi địa chỉ nhà anh và hỏi xem anh tối có nhà không thì cô đến. Thực sự những chuyện hiểu lầm thị phi gần đây khiến cô đã quá mệt mỏi. Giờ ai nhìn thấy cô đến nhà Hoàng Quân buổi tối sợ lại tiếp tục có tin đồn không hay. Nhưng mà mọi chuyện đều bắt nguồn từ cô, nếu cô không nói lời xin lỗi đàng hoàng với anh thì sẽ rất áy náy trong lòng.

    Quỳnh Như đứng trước cánh cửa gỗ màu vàng óng chần chừ chưa gõ cửa. Sao bỗng dưng cô thấy có chút hồi hộp và căng thẳng. Rồi cô hít thở sâu và lấy tay gõ cửa. Một giọng quen thuộc cất lên:

    - Chờ chút! Ra ngay đây.

    Cánh cửa hé mở. Khuôn mặt đầy vết xây xát của Hoàng Quân ẩn sau cánh cửa. Thấy Quỳnh Như, anh tỏ vẻ vui mừng ra mặt, tươi cười:

    - Em đến rồi à? Em vào nhà đi. Anh đang thấp thỏm đợi em đấy.

    Quỳnh Như cười dịu dàng bước vào nhà. Hoàng Quân đon đả đón tiếp như khách quý.

    - Em ngồi đi. Anh lấy cho em cốc nước.

    - Thôi không cần đâu ạ.

    Hoàng Quân đưa cho Quỳnh Như cốc nước. Quỳnh Như đỡ lấy cốc nước rồi đặt ngay xuống bàn. Cô nhíu mày nhìn khuôn mặt đầy vết xước thâm tím của anh:

    - Trời ạ! Sao bọn nó đánh anh ra nông nỗi này. Đúng là côn đồ!

    - Bị thương thế này cũng xoàng thôi. Rồi anh nhoẻn miệng cười.

    - Em xin lỗi! Vì em mà anh bị thương ra nông nỗi này. Em không ngờ chuyện phỏng vấn tưởng như vô hại đó lại gây ra nhiều hiểu lầm thế này.

    Hoàng Quân nghe nhắc tới vụ phỏng vấn hôm đó lại bật cười thành tiếng vẻ thích thú.

    "Anh vẫn còn cười được à? ײ Quỳnh Như quay sang anh lườm một cái.

    Bỗng dưng Hoàng Quân giọng trầm xuống và có phần nghiêm túc:

    - Quỳnh Như này, thực ra anh bị đánh như này không hẳn là do hiểu lầm hoàn toàn đâu. Rồi anh quay sang nhìn Quỳnh Như.

    Quỳnh Như tròn mắt ngạc nhiên về câu nói đầy khó hiểu này. Cô hỏi lại ngay:

    - Thế là thế nào? Em không hiểu?

    Hoàng Quân ậm ừ mãi không nên lời, dường như là điều gì đó rất khó nói:

    - Tuy rằng chuyện phỏng vấn là hiểu lầm nhưng mà có một điều không phải là hiểu lầm.

    Anh ngập ngừng nhìn sang Quỳnh Như đang chăm chú nhìn anh giải thích. Anh nói tiếp:

    - Anh nghĩ rằng anh đã yêu em mất rồi Quỳnh Như ạ!

    Quỳnh Như lại càng mở to đôi mắt tròn xoe đen láy của cô nhìn Hoàng Quân. Cô ngây người một lúc mới nói:

    - Anh đùa em à? Làm em giật cả mình. Rồi cô cười.

    - Anh không đùa, chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này. Hoàng Quân giọng quả quyết khẳng định.

    Quỳnh Như lại càng mở to đôi mắt tròn xoe đen láy của cô nhìn Hoàng Quân. Cô ngây người một lúc mới nói:

    - Anh đùa em à? Làm em giật cả mình. Rồi cô cười.

    - Anh không đùa, chưa bao giờ anh nghiêm túc như lúc này. Hoàng Quân giọng quả quyết khẳng định.

    Thấy Hoàng Quân giọng nghiêm túc như vậy, Quỳnh Như cũng có phần tin, cô thấy bối rối không biết nên nói gì nữa. Cuối cùng cô tìm cách chạy là thượng sách. Cô giơ tay lên xem đồng hồ tỏ vẻ hốt hoảng:

    - Ôi! Gần 10 giờ rồi cơ ạ. Em phải về đây, không anh trai em lại quở trách.

    Rồi Quỳnh Như vội đứng dậy đi về phía cửa chính. Cô đi được vài bước thì Hoàng Quân bật dậy và nói:

    - Anh biết em vẫn chưa quên được người xưa. Anh biết em tạm thời chưa thể tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng anh sẽ chờ em. Nhất định sẽ có một ngày tình cảm của anh khiến em cảm động.

    Quỳnh Như đứng lặng nghe Hoàng Quân nói. Cô vẫn đang quay lưng về phía anh. Cô xoay người lại nhìn anh rồi trầm lặng nói:

    - Anh đừng mất thời gian dành tình cảm cho một đứa con gái như em. Em chẳng có ưu điểm gì khiến anh yêu em cả. Thôi em về đây.

    Rồi Quỳnh Như đi nhanh về phía cửa chính, để lại Hoàng Quân đứng ngây người phía sau. Trên đường về, Quỳnh Như thấy tâm trạng mình rối bời. Mọi chuyện quá bất ngờ khiến cô không biết mình nên thế nào, nên đối diện ra sao.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
  10. Trúc Xanh

    Bài viết:
    128
    Chương 9: Cảm động



    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần một tuần sau đó, Quỳnh Như và Hoàng Quân không gặp nhau. Dạo này, công việc ở công trường khá bận. Tuy không gặp trực tiếp Quỳnh Như nhưng anh vẫn ngắm nhìn cô từ xa. Chuyện Hoàng Quân tỏ tình với cô khiến cô vẫn mãi suy nghĩ. Cô thực sự không biết tình cảm của mình là sao nữa. Những ngày không gặp anh cô cảm thấy trống vắng, thấy nhớ khuôn mặt ấy, nụ cười hóm hỉnh ấy, nhớ những câu chuyện mà anh kể. Nhưng cô lại băn khoăn tự hỏi bản thân: Liệu có phải cô đang cố tìm lại hình ảnh của Hải Minh nơi Hoàng Quân? Chính bản thân cô cũng mơ hồ chưa rõ lòng mình nên mới ngại phải đối mặt với anh. Những ngày này, cô thấy lòng nặng trĩu tâm tư. Cách giải tỏa tốt nhất như mọi khi, Quỳnh Như ra chỗ ghế đá khuôn viên trường ngắm sao trời, thư giãn đầu óc. Lúc về nhà, cô giãi bày tất cả mọi suy nghĩ với anh trai cho nhẹ lòng. Thành khẽ thở dài lấy tay vỗ nhẹ vào vai Quỳnh Như ôn tồn:

    - Quỳnh Như à, anh đã nói với em nhiều lần rồi nhưng bây giờ anh vẫn phải nhắc lại cho em hiểu. Hải Minh đã không còn, cậu ấy đã đi sang một thế giới khác mà chúng ta không còn có thể gặp lại nữa. Nhưng chúng ta là những người ở lại thì vẫn phải sống cho thật tốt, thật vui vẻ. Đấy có lẽ cũng là điều mà Hải Minh mong muốn. Anh biết em không thể quên tất cả những kỉ niệm trước đây nhưng em hãy chôn chặt nó tận sâu trái tim, để mỗi khi nhớ lại em có thể mỉm cười về một kí ức thật đẹp của mối tình đầu đã qua. Em hiểu chứ. Còn bây giờ anh nghĩ em nên ngồi lại một mình suy nghĩ lại tất cả, lắng nghe xem con tim mình đang nói điều gì. Hãy làm những gì em cho là đúng, những điều khiến em vui vẻ và hạnh phúc. Cho dù em có quyết định thế nào anh vẫn luôn bên em, ủng hộ em. Cố lên em gái của anh!

    Rồi Thành đứng dậy đi về phòng mình, bỏ lại Quỳnh Như thẫn thờ phía sau. Cô nhớ lấy từng câu từng chữ mà anh trai cô vừa nói. Cô nằm vắt tay lên trán suy nghĩ. Những dòng suy nghĩ cứ thế theo cô vào giấc ngủ.

    * * *

    Quỳnh Như đang xem tivi cùng anh trai thì có chuông tin nhắn, cô mở máy: "Anh đợi em ở chỗ ghế đá nhé, không gặp không về". Quỳnh Như đóng máy lại, băn khoăn nên đi hay không đi. Gặp anh thì cô không biết nói gì cả, cô vẫn chưa nghĩ thông suốt mọi chuyện. Vậy là cô lại tiếp tục ngồi xem tivi. Bỗng ào ào, trời đổ cơn mưa rào to. Nước cứ xối xả dội trên mái tôn. Cô nhìn đồng hồ, cũng hơn 10 giờ rồi. Cô thầm nghĩ có lẽ anh đã về. Nhưng cô vẫn thấy không an tâm nên tranh thủ lúc anh trai đi đánh răng cô lén lấy ô ra ngoài. Cô bước nhanh, trời càng lúc càng mưa to. Cô hi vọng anh đã về. Nhưng khi cô bước gần tới khuôn viên, cô nhìn thấy anh đang đứng co ro chỗ hàng lang nhỏ hẹp trước lớp học. Cô chạy lại về phía anh. Thấy Quỳnh Như anh cười toe toét:

    - Cuối cùng em cũng tới rồi! Anh đã chờ em mãi, cũng lo rằng em sẽ không tới. Nhưng may quá, em vẫn đến và anh đã đợi được.

    Quỳnh Như nhìn anh, mái tóc ướt, quần áo cũng bị dính nước vì mưa to mà hành lang có mái che lại nhỏ. Nhưng anh vẫn cười rạng rỡ với tâm trạng vui vẻ. Con người anh ấy dường như khá lạc quan trong mọi tình huống. Thấy anh cười mà cô lại không vui xen lẫn chút tức giận. Cô gắt lên:

    - Ai bảo anh đợi em làm gì? Em đã nhắn tin lại là không tới rồi mà.

    Hoàng Quân vẫn thái độ cợt nhả, bông đùa:

    - Không phải em tới rồi đó sao? May mà anh kiên trì đợi.

    Nhìn anh sao cô thấy thương quá, cô bỗng thấy mình cứ như một mụ phù thủy độc ác luôn tìm cách hành hạ người tốt vậy. Bỗng có ánh chớp chói lòa sau đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc, giật mình Quỳnh Như ôm choàng lấy tay Hoàng Quân, trốn sau tấm lưng rộng và ấm áp của anh. Hoàng Quân hơi bất ngờ trước phản ứng của cô. Bỗng dưng anh khẽ nhếch môi cười rồi nói:

    - Em sợ sấm chớp à?

    Rồi không đợi cô trả lời. Anh quay người lại, kéo cả người cô vào ngực mình và ôm chặt, trấn an:

    - Không sao đâu, đừng sợ. Có anh ở đây rồi.

    Được che chở bởi bàn tay anh cô thấy thật an toàn. Cô giật mình vì hành động của mình vội đẩy anh ra nhưng anh ôm chặt lấy cô và nói: "Không được động đậy. ײ Rồi anh thì thầm vào tai cô:

    - Quỳnh Như, nghe anh nói. Em có thể cho anh một cơ hội cũng là cho bản thân mình một cơ hội được không? Anh không bắt em phải tiếp nhận anh ngay, có lẽ em cần thêm thời gian. Anh sẽ đợi. Vậy nên em đừng vội vàng từ chối anh như thế có được không? Thực ra, hôm nay là sinh nhật anh. Anh không ở bên gia đình được nên anh muốn trải qua sinh nhật đón tuổi hai mươi sáu cùng em. Em chính là người anh nghĩ đến đầu tiên."

    Quỳnh Như im lặng nghe anh nói hết, rồi cô đẩy người anh ra, nhìn anh nói:

    - Hôm nay sinh nhật anh thật à?

    Anh khẽ gật đầu, cười nhìn cô nói:

    - Em làm như anh hay nói dối lắm vậy. Anh lừa em làm gì.

    Anh ngắm nhìn khuôn mặt người con gái xinh đẹp đang đứng trước mặt anh. Trong ánh đèn cao áp mờ mờ nhưng anh vẫn nhìn rõ khuôn mặt người con gái ấy. Khuôn mặt bầu bĩnh, làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn đen láy. Mái tóc ngắn ngang vai màu vàng nhẹ được làm xoăn theo kiểu lọn to trong như búp bê vậy.

    - Sao anh không nói sớm, nếu không em đã không để anh đợi lâu như vậy. Chúng ta dù sao cũng là bạn bè, chúc một câu sinh nhật vui vẻ cũng là việc nên làm.

    - Vậy em chúc đi, giờ chưa muộn đâu.

    Hoàng Quân cười vui vẻ khi nghe Quỳnh Như nói thế. Tuy rằng, cô chỉ coi anh là bạn nhưng ít ra cô cũng có quan tâm anh.

    - Giờ em không muốn chúc nữa, anh mau về đi, về nhà thay quần áo, uống một cốc trà gừng cho ấm người. Cẩn thận không cảm lạnh!

    Quỳnh Như dịu dàng nhắc nhở, quan tâm Hoàng Quân.

    - Vậy em nói đồng ý cho anh cơ hội đi, coi như đó là món quà tặng sinh nhật anh.

    Hoàng Quân cố nài nỉ thêm một câu. Nghe giọng nói tếu của anh, cô lại bất giác nhoẻn miệng cười. Cô thầm nghĩ, có lẽ anh nói đúng, mình cũng nên cho bản thân một cơ hội, một cơ hội nắm lấy hạnh phúc, một cơ hội bắt đầu một khởi đầu mới. Cô nhìn anh đáp:

    - Được rồi, em sẽ suy nghĩ.

    - Quyết định thế nhé, mong em sớm cho anh câu trả lời.

    Hoàng Quân ra về, lòng tràn đầy hi vọng.
     
    LieuDuongchiqudoll thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...