Tên bài thơ: Hát tạp (Lối phong dao) Tác giả: Tản Đà Nguồn: Tản Đà, Khối tình con - Quyển thứ nhất , Tản Đà thư cục in lần thứ hai, 1918 Đêm thu gió đập cành cau Chồng ai xa vắng ai sầu thay ai? Đêm thu gió hót ngoài tai Gió kia có biết chồng ai nơi nào? Đêm thu gió lọt song đào Chồng ai xa vắng gió vào chi đây? Đêm thu gió lạnh đôi mày Gió ơi! Có biết nỗi này cho chăng? Con sông chạy buột về Hà Nhớ ai Hà Nội trông mà ngùi thương Nhớ người cố quận tha hương Nhớ ai thời nhớ, nhưng đường thời xa Năm nay em đã mười ba Còn hai năm nữa thời là mười lăm Mong cho giời chóng hết năm Năm sau dâu tốt cho tằm hơn tơ Ai xui em lấy học trò Thấy nghiên thấy bút những lo mà gầy Người ta lấy được ông tây Có tiền có bạc cho thầy mẹ tiêu Chồng người xe ngựa người yêu Chồng em khố đũi em chiều em thương Phận hèn kém phấn thua hương Phong lưu kia cũng như nhường mặc ai Gió thu thổi lạnh ao bèo Công anh kéo vó cả chiều lẫn đêm Ai về nhắn chị cùng em Chờ tăm đợi cá chi thêm bận lòng Muốn ăn rau sắng chùa Hương Tiền đò ngại tốn, con đường ngại xa Người đi, ta ở lại nhà Cái dưa thời khú, cái cà thời thâm Con cò lặn lội bờ ao Phất phơ hai dải yếm đào gió bay Em về giục mẹ cùng thầy Cắm sào đợi nước biết ngày nào trong? Con cò lặn lội bờ sông Ngày xanh mòn mỏi, má hồng phôi pha Em về giục mẹ cùng cha Chợ trưa dưa héo nghĩ mà buồn tênh! Con sông đi lại bao tàu Lòng em vấn vít bao sầu bao thương Thương cha, thương mẹ, thương chàng Thương cho những khách qua đàng bồ hôi! Người ta có vợ có chồng Em như con sáo trong lồng kêu mai Má đào gìn giữ cho ai Răng đen, đen quá cho hoài luống công Gió đưa thầy khóa sang sông Để em trông thấy trong lòng vẩn vương Chàng đi những nhớ cùng thương Gánh tình thời nặng, con đường thời xa Anh đi để vợ anh nhà Lấy ai đầm ấm đậm đà cho anh? Tài giai gắng lấy công danh Chữ danh xem với chữ tình mà hơn? Anh đi lẽo đẽo đường trường Công danh chẳng thấy, những thương cùng sầu Lại đây ăn một miếng giầu Kẻo mai tuyết nhuộm trên đầu huê râm Anh xuôi, em tựa đầu cầu Con sông vẫn đó, con tầu đã qua Lạy giời gió bão phong ba Cho tầu đổ ngược, cho ta thấy mình Ai xui anh lấy được mình Để anh vun sới ruộng tình cho xanh Ai xui mình lấy được anh Bõ công bác mẹ sinh thành ra em Ngồi buồn rủ vợ đi chơi Vợ rằng: Chớ thế mà giời mắng cho Đàn bà sao khéo toan lo Giời không có mắt giời cho mặc lòng Anh ơi! Em bảo anh này Ở đời phải cúi lông mày mới khôn Người ta ăn ở sao tròn? Sao anh ăn ở như đòn phá ngang? Gió thu thổi lạnh ao bèo Tiếc công bác mẹ như diều đứt dây! Năm nay anh vẫn thế này Sang năm anh lại như ngày năm xưa Trông anh, em cũng thương tình Lấy anh, sợ lụy đến mình, em thôi Trái duyên thời sự đã rồi Tiếc công lặn suối qua đồi luống thay! Người ta đi võng đi xe Thân em cấy mướn đi về lấm chân Giời xa xích lại cho gần Phong lưu sẻ với phong trần cho ai Ngồi buồn nhớ chị Xuân Hương Hồn thơ còn hãy như nhường trêu ai Cho hay bạc mệnh có giời Đồng cân đã nặng bên tài thời thôi Giời mưa sắn ống cao quần Hỏi cô bán thuốc nhà gần hay xa Thân anh đã sác như vờ Đồng cân xin chị cho già chớ non Đố ai đốt bóng nung hình Cho ruột ai nóng, cho mình lấy ta Kẻo còn ngày tháng lân la Kẻo còn tháng chạy ngày qua giật mình Muốn cho đêm ngắn hơn ngày Sớm vỡ ruộng rậm, chưa cầy ruộng chiêm Muốn cho ngày ngắn hơn đêm Đèn khuya chung bóng cho em đỡ sầu Ai đi? Đợi với tôi cùng Tôi đi kiếm rượu cho chồng tôi sơi Chồng hư mang tiếng mang tai Tiếng tai thiếp chịu, hơn ai không chồng Cô kia đen thủi đen thùi Phấn đổ vô hồi, cái má vẫn đen Lắm vàng cho thắm nhân duyên Cô kia trắng nõn, không tiền lấy ai! Mình đi có nhớ ta chăng? Nhớ mình, đứng tựa bóng giăng ta sầu Giăng kia soi nửa vòng cầu Mà ai tìm cái phong hầu thấy chưa? Ai làm cho con quốc nó kêu hè? Kêu đêm nghe chán lại nghe kêu ngày Chim hồng chắp cánh cao bay Nắng mưa thui thủi thương mày quốc ơi! Ai làm cho khói lên giời? Cho mưa xuống đất? Cho người biệt ly? Ai làm cho nam bắc phân kỳ? Cho sa hàng lệ đầm đìa tấm thương! Đưa nhau một quãng đường trường Cát bay dặm trắng, tơ vương liễu vàng Ai đi đường ấy cùng chàng Chàng đi, đi một bước đàng một xa Đưa nhau một quãng đồng xa Gió mai quyên giục, giăng tà nhạn kinh Ai đi đường ấy cùng mình Mình đi, để lại gánh tình ngổn ngang Đưa nhau một quãng đò ngang Nước xanh mây lộn, huê vàng bướm quanh Ai đi đường ấy cùng anh. (Giở lên 4 câu, chắp thành một thiên biệt ly)