Hành Trình Phép Thuật Tác giả: Meo Meo 2524 Thể loại: Huyền ảo, ngôn tình Văn án Mười hai triệu năm sau "thời kì tận thế", quả trứng nằm trong lòng núi lửa Bất Tử cuối cùng đã nứt vỏ. Những con người tối cao của giới ma thuật đều nói rằng kẻ được sinh ra từ quả trứng đó nhất định sẽ khiến thế giới khuynh đảo, không biết là cứu thế hay hủy diệt.. Arlos Willjack, một chàng trai mười tám tuổi từ một đứa trẻ mồ côi, mồ cút của làng Jackcosi "dân làng một bữa ăn cho ba ngày" trở thành một pháp sư. Anh lên đường với mong muốn tìm thấy gia đình và khám phá thế giới. Sau này cùng với những người bạn của mình, anh đã biết được nhiều bí mật đằng sau "thời kì tận thế", kẻ được sinh ra để đảo lộn thế giới và bí mật về chính bản thân mình. Vậy bí mật đấy là gì? Hành trình phép thuật sẽ dần hé lộ những bí ẩn ấy.. Link thảo luận: Các Tác Phẩm Của Meo Meo 2524
Chương 1: Người bạn đồng hành Bấm để xem Dòng sông Alibas hiền hòa chảy ngang qua thung lũng Sonvicas mênh mông, ánh nắng đầu thu vẫn mang nét của ngày hạ đi qua đỉnh núi vương lại vài giọt trên dòng sông và bãi cỏ xanh rười rượi. Gió nhàn nhạn thổi qua lay lay đám hoa thạch thảo mong manh, hồng nhạt, cánh hoa rơi và êm đềm trôi theo dồng sông đến phương trời xa xôi nào. Arlos đi dọc bờ sông Alibas. Anh đã lang thang hai ngày nay mà chưa tìm được thị trấn nào. Thung lũng Sonvicas bao la, vô tận các thị trấn đơn độc cách biệt nhau như một quốc gia đóng kín, không liên kết không giao thương trong một đại lục lớn. Sau gần nửa tiếng tản mạn trước mắt anh lờ mờ một làn khói trắng- dấu hiệu của sự sống ở trốn hoang vu này. Đi thêm một lúc, một thị trấn nhỏ vắng vẻ hiện ra. Arlos tìm thấy một quán ăn nhỏ vắng vẻ trong thị trấn.. Đây là thế giới của ma thuật. Những con người đang nắm trong tay sức mạnh của ma thuật là pháp sư. Đồng xu là biểu tượng cho sức mạnh và cấp bậc của pháp sư. Đồng xu đồng là cấp bậc đầu tiên và cũng là thấp nhất của các pháp sư, những pháp sư mang đồng xu này được gọi là nhất pháp. Cao hơn nhất pháp là thánh pháp cấp I với biểu tượng là đồng xu bạc. Trên nữa là thánh pháp cấp II nắm trong tay đồng xu vàng. Cấp bậc cao nhất của pháp sư là hoàng pháp với biểu tượng đồng huyết kim- một đồng xu vàng đặc biệt mang những ấn kí đỏ và có khả năng lưu giữ một lượng ma lực. Biểu tượng của đồng xu sẽ biến đổi theo sức mạng của chủ nhân chúng. Một tầng lớp khác tuy họ không có ma thuật nhưng mọi người vẫn coi đó là một phần của giới ma thuật đó chính là hiệp sĩ. Hiệp sĩ có 12 cấp bậc. Cấp thấp nhất là bậc I và từ đó tính cao dần lên đến bậc XII. Ngọc thạch đỏ là biểu tượng cho cấp bậc của các hiệp sĩ. Hiệp sĩ thường sử dụng vũ khí trong chiến đấu. Con số được khắc trên ngọc thạch đỏ là thứ bậc của người hiệp sĩ, tất nhiên con số đó cũng sẽ thay đổi theo sức mạnh của họ. Pháp sư và hiệp sĩ là một tầng lớp riêng trong thế giới này. Quán Bergain... Quán ăn khá nhỏ và đa số thực khách đều là pháp sư và hiệp sĩ đang lên đường hoặc vừa hoàn thành nhiệm vụ của mình. Arlos tiến đến gần quầy rượu, ở đó có một chàng trai tóc bạc đang ngồi thưởng thức bữa trưa. - Xin lỗi, có phiền không khi tôi ngồi đây anh bạn- Arlos lịch sự hỏi. Chàng trai kia dừng lại khi được hỏi. Cậu quay lại nhìn Arlos với một đôi mắt to tròn và tím sẫm, cậu ta nhìn dễ thương như một thiên thần vậy. Với một chất giọng nhẹ nhưng ngữ khí lại vô cảm, cậu ta kéo chiếc ghế lại gần Arlos nói: - Vâng, anh cứ tự nhiên. Arlos gọi một phần ăn với cơm, thịt xông khói, salat và trứng ốp. Chàng trai tóc bạc vẫn như cũ ưu tư thưởng thức bữa ăn của mình. - Cậu là một pháp sư- Arlos qua sang hỏi cậu ta. - Ồ! Không tôi là một hiệp sĩ- Cậu ta đáp lại. Arlos nhíu mày nhìn chàng trai. Hiệp sĩ? Cậu ta là một hiệp sĩ với vóc dáng nhỏ bé ấy ư? Hình tượng của hiệp sĩ thường là những người với thân hình lực lưỡng, trên mình là giáp chiến dũng mãnh, có vũ khí nghênh ngang bên cạnh. Nom tất cả người hiệp sĩ trong quán đều có hình ảnh như thế. Nhưng cậu ta thì nhìn không khác một thiếu niên yếu ớt mười lăm, mười sáu tuổi là mấy. Như cảm nhận được sư nghi ngờ từ ánh mắt của người ngồi bên cậu ta cười nói: - Tôi là một hiệp sĩ thất bại. Còn anh, anh là một hiệp sĩ? - Không! Tôi là lôi pháp sư- người sử dụng ma thuật sấm sét. Chàng trai tóc bạc bộc lộ chút ngạc nhiên, dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Arlos lại hỏi: - Tiếp theo cậu sẽ đi đâu? - Thành phố Gonvirose, còn anh, anh dự định đi đâu? - Bất ngờ là tôi cũng đến đó. Chúng ta có thể trở thành bạn đồng hành không? Tôi là Arlos Willjack. Arlos cười đưa tay về phí trước. - Rất hân hạnh. Tôi là Doris Willfox. Đưa tay bắt lấy tay của Arlos. Thưởng thức xong bữa trưa, Arlos theo Doris ra sau quán. Doris tháo dây buộc dắt ra một sinh vật vô cùng mĩ lệ. - Một linh dương tuyết! - Arlos cất giọng kinh ngạt vô cùng. Linh dương tuyết là một loài họ hươu. Chúng có hình dáng của hươu nhưng cả con cái lẫn con đực đều có sừng. Chúng nổi bật với bộ lông trắng như tuyết, cặp sừng khỏe, sáng như kim cương. Mắt chúng không có đồng tử, con đực có đôi mắt màu đỏ, con cái có đôi mắt đôi màu vàng. Con của Doris có đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp. Linh dương tuyết được ca ngợi bởi vẻ đẹp hoàn mĩ cùng phong cách hết mực quý phái. Bởi vậy, chúng được coi là biểu tượng cho quý tộc. Linh dương tuyết là một trong số ít sinh vật có khả năng thi triển ma thuật, ma thuật của chúng là ma pháp hệ băng. - Nó là Sibeori - Doris nhẹ nhàng xoa đầu Sibeori. Nó thân mật cọ mặt chủ nũng nịu như một chú cún khi được chủ cưng chiều.
Chương 2: Bạn đồng hành 2 Bấm để xem Linh dương tuyết là một loài họ hươu. Chúng có hình dáng của hươu nhưng cả con cái lẫn con đực đều có sừng. Chúng nổi bật với bộ lông trắng như tuyết, cặp sừng khỏe, sáng như kim cương. Mắt chúng không có đồng tử, con đực có đôi mắt màu đỏ, con cái có đôi mắt đôi màu vàng. Con của Doris có đôi mắt màu đỏ tuyệt đẹp. Linh dương tuyết được ca ngợi bởi vẻ đẹp hoàn mĩ cùng phong cách hết mực quý phái. Bởi vậy, chúng được coi là biểu tượng cho quý tộc. Linh dương tuyết là một trong số ít sinh vật có khả năng thi triển ma thuật, ma thuật của chúng là ma pháp hệ băng. - Nó là Sibeori- Doris nhẹ nhàng xoa đầu Sibeori. Nó thân mật cọ mặt chủ nũng nịu như một chú cún khi được chủ cưng chiều. - Lần đầu tiên tôi mới thấy linh dương tuyết – Arlos thích thú nói. Nơi sinh sống của linh dương tuyết chủ yếu ở vùng băng tuyết lạnh giá khó ai mà bắt được chúng bởi vậy càng khó để nhìn thấy chúng trong cuộc sống thường ngày. - Khi đưa chúng về vùng khí hậu ấm, nó đã ốm và gần như kiệt sức. Thật khó có thể thay đổi môi trường sông của sinh vật- Doris vừa nói vừa cột vào dây kéo của Sibeori một vật to được trùm dưới tấm vải cũ. - Phải, nhưng khi quen thì chúng phát triển khỏe mạnh hẳn phải không? – Arlos đánh giá sau khi nhìn một lượt Sibeori. Thần hình nó chắc khỏe cơ chân cũng rất to và chắc, chắc chắn sức khỏe của nó cực kì tốt - Có thể là vậy! Sibeori khỏe lại khá nhanh và nó thích ứng dần với môi trường mới- Doris cột xong vào vật thể kia rồi tiến về phía Sibeori, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Vẫn như cũ nó ngoan ngoãn cọ mặt chủ, Doris qua sang nói với Arlos: - Không còn sớm nữa chúng ta mau đi nào! Cả hai cùng rời khỏi thị trấn. Arlos và Doris thong thả vừa đi vừa nói chuyện, Sibeori vẫn ngoan ngoan đi kế bên chủ. Hỏi ra mới biết Doris là một kiếm sĩ (Hiệp sĩ sử dụng kiếm) vũ khí đã được cất ở một nơi đặc biệt. Cả hai cảm thấy chính mình nói chuyện rất hợp, trên đoạn đường cả hai dần trải lòng nhiều hơn. Chả mấy chốc, trời đã sẩm tối. Mặt trời ngả về chân núi, rừng rực một màu đỏ như đốt cháy cả chân trời, cả dải núi hùng vĩ phía tây rực sáng một màu cam vàng. Mây bên kia trời đã nhuộm thành màu tím than nhưng những đám mây vây quanh mặt trời lại cháy theo quả cầu lửa bừng bừng một màu cam hồng rực rỡ. Hai mảng trời khác biệt rõ ràng lại không một đường ranh giới phân định cứ thế mà đan xen hòa quyện bao chùm cả bầu trời. Khi bầu trời chỉ còn sót lại mấy tia hoàng hôn le lói, màn đêm dần dà thế chỗ ánh sáng bao trùm khắp không gian, Arlos và Doris đặt chân đến Endmark. Thị trấn Endmark là thị trấn nằm ở cuối thung lũng, là nơi duy nhất có tàu chạy qua núi, có thể nói đây là nơi duy nhất để đến và rời khỏi thung lũng Sonvicas nếu không muốn phải leo qua những ngọn núi sừng sững bao quanh nơi đây. Thị trấn có phần đông đúc hơn hẳn các thị trấn khác trong thung lũng. Các nhà nghỉ nhà hàng cũng nhiều hơn, cả hai vừa kịp đến đón chuyến tàu kế tiếp và cũng là cuối cùng trong ngày. Do phải đi một quãng đường khá xa từ thành phố đến tận vùng thung lũng xa xôi nên nhiên liệu tiêu tốn không ít vì vậy mà mỗi ngày chỉ có 5 chuyến tàu đến và đi, chuyến cuối cũng là lúc chiều tà. Tiếng còi tàu kéo dài lấn áp mọi âm thanh ồn ào của thị trấn và tiếng "xình xịch" của động cơ xe lửa vang lên ngày một rõ. Chiếc tàu xé gió lao vun vút về phía trước. Làn khói đen của ống khói đỏ đầu tàu bay ngược hướng xe lửa. Trên tấm thân sơn đỏ của con tàu dát lên chút ánh vàng tà mị của hoàng hôn sắp tàn càng làm nó thêm huy hoàng và rực rỡ. Tốc độ tàu chậm dần và dừng hẳn khi về đến trạm. Dòng người mang theo những chiếc balo vải to sụ kéo nhau xuống tàu, có người mệt mỏi nhưng vẫn có người hứng phấn tò mò với vùng đất mới này. Một dòng người nữa lại kéo nhau lên tàu, ai cũng đều có vẻ mệt mỏi và chán chường. Chuyến tàu cuối cùng cũng bắt đầu lăn bánh hướng về trạm tiếp theo của nó.. Từ ô cửa kính nhìn ra, những căn nhà gỗ, quán ăn đông đúc xa dần chỉ còn lại ánh đèn vàng chói lọi. Chúng như ngôi sao rơi xuống từ bầu trời và tỏa sáng rực rỡ trên nền xanh cỏ của thung lũng. Rất nhanh thôi, cảnh sắc ấy biến mất sau những dãy núi sừng sững không thấy đỉnh. Arlos ngả lưng xuống ghế, nhác đã thấy Doris ngủ ngon lành bên cạnh. Anh khẽ cười và tự hỏi cuộc hành trình nào đang ở phí trước?
Chương 3: Chuyện ở lãnh hội Bấm để xem Từ ô cửa kính nhìn ra, những căn nhà gỗ, quán ăn đông đúc xa dần chỉ còn lại ánh đèn vàng chói lọi. Chúng như ngôi sao rơi xuống từ bầu trời và tỏa sáng rực rỡ trên nền xanh cỏ của thung lũng. Rất nhanh thôi, cảnh sắc ấy biến mất sau những dãy núi sừng sững không thấy đỉnh. Arlos ngả lưng xuống ghế, nhác đã thấy Doris ngủ ngon lành bên cạnh. Anh khẽ cười và tự hỏi cuộc hành trình nào đang ở phí trước? Sau một ngày, chuyến tàu đã đến trạm dừng cuối cùng trong lộ trình của nó, thành phố Gonvirose. Hành khách bước ra chung một trạng thái mệt mỏi sau một đoạn đường dài rời đi. Arlos và Doris thu xếp hành lí rời khỏi nhà ga. Thành phố Gonvirose nổi tiếng với những căn nhà, những công trình xây dựng theo lối kiến trúc cổ tích, toát lên vẻ đẹp vừa cổ điển lại vừa lãng mạn. Thành phố dân cư đông đúc, cuộc sống luôn nhộn nhịp và tất bật. Ma thuật được sử dụng thường xuyên. Arlos và Doris hướng về một tòa nhà lớn ở trung tâm thành phố. Tòa nhà đó là lãnh hội Vingo. Giữa người dân và pháp sư, hiệp sĩ luôn có sự trao đổi. Đây cũng chính là công việc và trách nhiệm của các pháp sư, hiệp sĩ. Người dân đưa ra các nhiệm vụ, pháp sư và hiệp sĩ thực hiện nhiệm vụ rồi nhận tiền của người dân. Lãnh hội chính là nơi để thực hiện việc trao đổi đó. Việc trả tiền cũng được thực hiện ngay tại đây để đảm bảo không có sự phi pháp nào diễn ra. Mỗi thành phố có đến năm, sáu lãnh hội. Nhưng chỉ có duy nhất một lãnh hội được treo nhiệm vụ của hoàng gia, tức là nhiệm vụ của hoàng tộc giao cho. Các pháp sư và hiệp sĩ rất mong muốn được thực hiện những nhiệm vụ ấy bởi đó là những nhiệm vụ có giải thưởng cao và cũng là cơ hội cho họ được tham gia vào đội ngũ của hoàng gia. Đương nhiên đó là những nhiệm vụ vô cùng khó khăn, cơ hội được tham gia vào công việc hoàng tộc cũng rất mong manh nên rất ít ai thực hiện nhiệm vụ đó. Arlos và Doris bước vào đại sảnh A của lãnh hội Vingo. Trong đại sảnh lớn, có rất nhiều người ra kẻ vào, điểm chung là họ đều có đồng xu và các vũ khí gắn ngọc thạch đỏ. Tất cả họ đều là pháp sư và hiệp sĩ. Lãnh hội đều có hai đại sảnh, một đại sảnh để tiếp nhận nhiệm vụ người dân, một đại sảnh trao đổi với các pháp sư và hiệp sĩ. Trong đại sảnh A tiếp nhận pháp sư và hiệp sĩ, một số người đến để trả nhiệm vụ và nhận tiền, một số khác đang tìm nhiệm vụ mới phù hợp cho mình, có một số người thì đang xem báo ở hàng ghế chờ. Arlos đến gần người phụ trách, người nhận nhiệm vụ từ dân chúng và trả tiền cho các pháp sư, hiệp sĩ. Người phụ trách là một người phụ nữ trung niên, mái tóc hạt dẻ búi cao gọn gàng. Gương mặt cô không biểu lộ cảm xúc, đôi mắt nghiêm nghị sau cặp kính dày trở lên sắc bén hơn. - Cậu là ArlosWilljack –giọng người phụ nữ vô cảm. Arlos gật đầu và rút ra một bao vải nhỏ, người phụ trách đẩy gọng kính lật trang sổ tìm kiếm tên người. Arlos đặt túi vải lên bàn, miệng túi hơi mở ra, một thứ gì đó nằm bên trong túi phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt. - Đá Ban! –một người đang ngồi ở ghế chờ bật dậy hét lớn khí nhìn thấy vật thể trong túi vải. Phút chốc, anh trở thành tâm điểm của sự chú ý. Mọi ánh mắt bật ngờ, bàng hoàng, nghi ngờ, thán phục đều dán lên người anh. Doris ngồi ở ghế chờ vuốt cằm biểu lộ kinh ngạc nhìn thứ đá nhỏ màu bạc nằm trong túi vải. Một vài tiếng xì xào bàn tán vang lên. - Không thể tin được, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đá Ban. - Đá Ban chỉ có ở trên đỉnh núi Lemper tại hang ổ của đám Morit. Chưa có mấy ai dám leo lên đó. - Một con Morit, nhóm chúng tôi bảy người nhất pháp mới chỉ làm rụng lông nó. Tiếng xì xào, bàn tán làm ồn ào đại sảnh nhưng Arlos vẫn vô cảm như thường. Người phụ trách vẫn im lặng, cô điềm tĩnh mang những viên đá sáng bạc ra soi xét kĩ càng, xong xuôi cô cẩn thận đặt chúng vào túi vải. - 80.000R (Buj-Zo – tên đồng tiền ở thế giới ma thuật). Anh vất vả rồi- với giọng đều đều cô đưa tiền cho anh. Tiếng xì xào vẫn không ngớt, một vài lời lớn nhỏ có tán thưởng cũng có lời nghi ngờ. Cô quản lí có chút cau mày, hơi khó chịu về lời bàn tán trong khi đó Arlos lại hết sức bình thản nhận tiền và đến quầy nhiệm vụ. * * * Tiếng xì xào tưởng như sắp dứt nhưng lại đột nhiên xướng lên mạnh mẽ Arlos và ngay cả người quản lí vô cảm ban nãy đều có sự kinh ngạc trong đáy mắt.. Để biết thêm câu chuyện là gì thì hãy cùng mình chờ đón tiếp chương sau nhé.. #meomeo
Chương 4: Chuyện ở lãnh hội 2 Bấm để xem Tiếng xì xào, bàn tán làm ồn ào đại sảnh nhưng Arlos vẫn vô cảm như thường. Người phụ trách vẫn im lặng, cô điềm tĩnh mang những viên đá sáng bạc ra soi xét kĩ càng, xong xuôi cô cẩn thận đặt chúng vào túi vải. - 80.000 BZ (Buj-Zo – tên đồng tiền ở thế giới ma thuật). Anh vất vả rồi- với giọng đều đều cô đưa tiền cho anh. Tiếng bàn tán vẫn không dứt nhưng người phụ trách vẫn điềm tĩnh tiếp tục công việc. Hai mươi mấy năm đứng trong lãnh hội, cô đâu còn lạ lẫm với những vật phẩm quý hiếm. Với cô bất cứ nhiệm vụ nào cũng có cái khó của nó bởi vậy mỗi khi đưa tiền cô đều nói "anh/ cô vất vả rồi.". Đó đơn giản như một lời động viên với họ. Arlos khẽ gật đầu rồi tiến về bảng nhiệm vụ. Tiếng xì xào tưởng như sắp dứt nhưng đột nhiên lại xướng lên mạnh mẽ. Arlos và ngay cả người quản lí vô cảm ban nãy đều có sự kinh ngạc nơi đáy mắt. - Trời đất! Đó là.. - Không thể nào! Tôi không tin được. Nguyên nhân gây xôn xao dư luận chính là một cái đầu thú khổng lồ. Nó dài chừng ba mét và cao chừng một mét. Đầu thú có lông đỏ, trên đầu có cặp sừng đen, hai mắt to mở trợn lên trông thật kinh. Con vật có mõm giống loài lợn rừng nhưng răng nó to và sắc hơn, trên răng còn vương lại những vết đỏ khô. Đó có thể là máu của nó hoặc máu của bữa ăn cuối cùng trong cuộc đời nó. - Một con mãng tê! Có người hét lên khẳng định. - Trời! Nó là con quái vật hung hãng nhất vùng núi Lemper. - Khiếp thật! Nghe nói một nhóm người gồm hiệp sĩ cấp V và thánh pháp cấp I chiến đấu với một con mãng tê mà không lại. Tiếng bàn tán ngày càng rôm rả, nhưng chủ nhân cái đầu – Doris vẫn chẳng có chút ảnh hưởng, cậu thản nhiên kéo đầu mãng tê lại gần người phụ trách. Cô phụ trách với gương mặt vô cảm Marie trong đáy mắt ngời lên phần ngạc nhiên nhưng cô vẫn điềm tĩnh rời bàn làm việc rồi lại gần con mãng tên kiểm tra. Xong xuôi lấy cuốn sổ và lật dở trang giấy nhanh. - Cậu là Doris Willfox. - Vâng. - 80.000BZ. Cậu vất vả rồi! -Marie nói và trao tiền cho cậu, gần cậu cô nhỏ giọng nói "cậu làm tôi bất ngờ đấy". - Cảm ơn –Doris bình thản nói và tiến về phía Arlos. Marie thở dài lấy lại sự điềm đạm vốn có. Cô tiến lại bàn làm việc và gọi điện cho người yêu cầu đến nhận vật phẩm. Vừa yên vị thì một người pháp sư với đồng xu bạc treo trước ngực tiến đến. Anh có mái tóc vàng óng, đôi mắt dịu dàng và trên môi luôn nở nụ cười ấm áp. Anh đích thị là một chàng hoàng tử cổ tích trong lòng bao cô gái. Anh lại gần Marie, trên gương mặt Marie có chút thay đổi. - Anh là Venus Thorli. - Đúng. Em quen thuộc quá rồi mà, Marie Thorli – Venus cười nhỏ giọng nói với cô. - Đây là nơi làm việc, phiền đừng thô lỗ gọi tên phụ nữ -Marie nói rồi xem xét vật phẩm, lúc sau lại nói -20.000 BZ, vất vả. Đưa tiền cho Venus nhưng anh lại cuộn tiền vào tai Marie. - Đây là tiền chồng gửi cho vợ.. - Đây là nơi công cộng, đừng làm chuyện linh tinh – Marie gằn giọng, giọng nói không vô cảm cũng không phẫn nộ. Venus cười ghé sát vào tai Marie nói: - Vâng thưa bà xã đại nhân, chồng thèm cơm bà xã lắm rồi, hôm nay nhớ về sớm nhé! Câu nói khiến cho tai Marie hơi hồng, cự tuyệt đẩy Venus ra. Phũ phàng nói "về mà tự nấu". Nhưng ai đó đi rồi, lại có người liệt kê danh sách thực đơn cho cả nhà mình. Ở bản nhiệm vụ, Doris vẫn đang phân vân giữa hàng tá nhiệm vụ trước mắt. Arlos tuy vẫn chưa tìm thấy nhiệm vụ nhưng mắt anh thờ ơ hoàn toàn, không có tí gì muốn tìm nhiệm vụ. Nhận được anh mắt kì quái của anh bạn, Doris nói: - Có gì sao? - À.. Không. Tôi chỉ có chút bất ngờ -Arlos vừa nói vừa liếc nhìn người ta đang bận rộn dọn dẹp vật phẩm của Doris. Mãng tê là địch thủ khó nhằn của anh trong nhiệm vụ hai tháng trước. Anh đã mất một ngày để đánh gục con quái vật ấy. Nhưng khi nhìn cái đầu con mãng tê của Doris, nó không có lấy nổi một vết thương, phần thịt và xương ở cổ thẳng băng. Chắc chắn chính là một đường kiếm cực mạnh đã dứt điểm nó. Có thể nghĩ cuộc chiến này kết thúc rất nhanh và phần thắng rất dễ dàng thuộc về tay cậu. Doris liếc nhìn con quái vật, lại nhìn về phía bảng nhiệm vụ thờ nói: - Chúng ta không cần quan tâm đến nó. Đôi khi ta coi đó là một ngọn núi sừng sững nhưng thực chất nó lại chỉ là một hòn đá. Không có gì lạ khi ta đẩy được hòn đá và tiếp tục đi. Mà thôi hãy quan tâm đến nhiệm vụ tiếp theo nào. - Vậy nó thì sao? –Arlos rút xuống từ bẳng nhiệm vụ một tờ giấy. "Mang xác con Gaffi trưởng thành. Giá: 90.000BZ" - Nghe có vẻ thú vị. Tôi cũng muốn một lần đến Garrifa. –Doris nhận tờ giấy nhiệm vụ từ tay Arlos nói: - Xin lỗi.. -Trong khi cả hai đang bàn chuyện về nhiệm vụ thì một người tiến gần họ. Một ông lão với mái tóc bạc trắng, râu dài và rậm, ánh mắt ông ánh lên sự hiền từ và ấm áp. Ông có dáng người cao lớn, các bước đi rất khỏe khoắn dường như chỉ có mái tóc và râu ria là dấu hiệu thời gian trong cuộc đời ông..
Chương 5: Người đàn ông lạ mặt Bấm để xem - Xin lỗi.. Trong khi cả hai đang bàn chuyện về nhiệm vụ thì một người tiến gần họ. Một ông lão với mái tóc bạc trắng, râu dài và rậm, ánh mắt ông ánh lên sự hiền từ và ấm áp. Ông có dáng người cao lớn, các bước đi rất khỏe khoắn dường như chỉ có mái tóc và râu ria là dấu hiệu thời gian trong cuộc đời ông.. - Xin hỏi ông cần gì? –Arlos lịch sự hỏi. Anh có cảm giác người đàn ông này rất đặc biệt. - Cũng không có gì. Tôi muốn hỏi hai cậu là pháp sư? –Ông lão hỏi với giọng đều đều. - Tôi là pháp sư, còn cậu ấy là hiệp sĩ. –Arlos trả lời. Doris cảm nhận được tia ngạc nhiên dán lên người cậu từ đôi mắt ấm áp của ông. Arlos đồng cảm với ánh mắt ấy bởi chính anh cũng cảm thấy giống ông khi biết cậu là một hiệp sĩ. - Hai cậu bao nhiêu tuổi rồi? –Ông hỏi tiếp. - Tôi năm nay mười tám tuổi và tôi là trẻ mồ côi. –Arlos đáp. Một đứa trẻ được hướng theo con đường ma thuật, gia đình sẽ lo toan cho nó vào trường ma thuật từ khi sáu tuổi và tốt nghiệp sau mười chín năm học, khi ấy sẽ được coi là pháp sư và hiệp sĩ thực thụ. Còn với những người không theo trường ma thuật nhưng có biểu tượng cho ma thuật như đồng xu hay ngọc thạch đỏ vẫn được coi là pháp sư hay hiệp sĩ nhưng chỉ là một thành phần ngoại đạo. - Tôi năm nay mười sáu và cũng là trẻ mồ côi- Doris tiếp lời. Ông lão đột nhiên trầm ngâm, trong ánh mắt dường như có tia thương cảm. Một lúc sau, ông đưa cho hai người hai tờ giấy và cất giọng vui vẻ nói: - Mong hai cậu sẽ đến đây. Cả hai người nhìn nhau rồi lại nhìn ông lão một cách khó hiểu, ngập ngừng nhận tờ giấy. Arlos nhíu mày đọc, trong đầu anh dường như nổ tung lên "Đây là gì?". "Đơn đăng kí nhập học học viện Nipar" Nipar được coi là biểu tượng của giới ma thuật, là học viện ma thuật hàng đầu thế giới, đây là học viện do hai mươi hoàng tộc của hai mươi quốc gia chung tay lập nên. Đây được cho là cái nôi sinh ra tên tuổi của các vị hoàng pháp hiệp sĩ vĩ đại. Là ước mơ của rất nhiều con người ma thuật. Một người mô côi như anh và Doris có vinh dự được học trong ngôi trường này sao? Ông ta đang đùa họ sao? - Này ông.. -Arlos giọng hoài nghi hướng ông lão mà hỏi nhưng không còn thấy bóng dáng của ông nữa. Trái ngược với sự kinh ngạc của Arlos, Doris lại tỏ ra vô cùng bình thản. Cậu đọc xong lá đơn và cẩn thận cất vào balo vải. Arlos nhìn gương mặt bình tĩnh của Doris thở dài hỏi cậu ta: - Cậu có biết học viện Nipar không? - Không! - Cậu thật sự không biết? Arlos hoài nghi hỏi lại. - Nó không phải là học viện ma thuật sao? -Doris hồn nhiên hỏi lại. Những vấn đề xã hội là những kiến thức thiếu hụt của cậu. Hay nói đúng hơn là ngoại trừ chiến đấu thì tất cả mọi thứ cậu đều không biết. - Vậy cậu tính sao? –Arlos muốn giới thiệu về sự huy hoang của Nipar nhưng lại thôi. Cậu ta chắc chắn sẽ không quan tâm và cũng sẽ không hiểu về những điều này. - Tôi không thích đi học. Thôi thực hiện nhiệm vụ thôi nào. –Doris vô tư nói. Cậu chưa từng đi học không biết việc học hành sẽ ra sao nhưng qua những lời đánh giá của học sinh "nơi đó rất đấng sợ". - Tôi nghĩ chắc hẳn là đi học rất thú vị đấy. Một chiếc xe ngựa dừng trước cửa lãnh hội. Ông lão kia xách chiếc vali gỗ cũ kĩ mở cửa xe ngựa. Ông ngoảnh lại nhìn hai người phía trong lần nữa, miệng lẩm bẩm "Arlos, Doris mong sẽ gặp hai cậu ở Nipar". Ông đặt chiếc vali lên một bên ghế ngồi đệm bông đỏ trong khoang xe toan bước lên xe. Bỗng một bàn tay bấu chặt lấy tay nắm cửa xe của ông. Một người với dáng hình cao lớn, đeo chiếc mặt nạ đen kì quái, cả người chùm trong chiếc áo choàng đen thêu những đường xanh đỏ rối mắt trông rất kì quặc đứng trước kế bên ông từ khi nào không hay. Người đó tháo gang tay phải, đưa ra mu bàn tay thô rát có in một hình xăm màu đỏ trên đó. Với chất giọng khàn khàn người đó nói: - Berli, chúng ta cần nói chuyện. Ông lão khẽ kinh ngạc khi nhìn hình xăm trên tay của người bí ẩn, nét mặt ông phảng phất chút suy tư. Cả hai cùng lên chiếc xe ngựa, xà ích liền thúc ngựa tiến đi chậm chạp. Trong lãnh hội, câu chuyện về Nipar đã sớm bị bỏ qua, Arlos và Doris nhanh chóng đăng kí nhiệm vụ. Cả hai dạo quanh khu chợ một vòng và quyết định dùng xe ngựa để đến địa điểm tiếp theo. Xe ngựa nhanh chóng được gọi đến rồi cùng hai người tiến về mục tiêu tiếp theo – Rừng Garrifa..
Chương 6: Khu rừng Garrifa Bấm để xem Khu rừng Garrifa được gọi là "địa ngục bóng đêm", nơi đây không bao giờ có ánh sáng của mặt trời, quanh năm luôn có màn đêm vĩnh cửu và sương mù dày đặc. Kẻ ngự trị trong khu rừng, vị vua của chốn âm u này, chính là quái vật Gaffi - loài sinh vật tàn bạo và khát máu. Cỗ xe ngựa nhọc nhằn tiến về phía trước trong màn sương dày đặc. Xà ích kéo dây cương đám ngựa gồng lên hí mấy tiếng dài. Arlos và Doris kéo chiếc balo của mình rời khỏi xe, hai ngày ngồi trên xe ê ẩm cả người. - Tôi chỉ có thể đưa hai cậu đến đây thôi. Chúc hai cậu may mắn! –Người xà ích già giọng khàn khàn nói. Nhìn màn đêm và lớp sương dày che hết con đường phía trước, trong lòng ông thật sự cầu phúc cho hai người. Sau khi nhận tiền chiếc xe ngựa vội vã quay đầu và rất mau mất hút sau làn sương trắng nhạt. Arlos hướng mắt nhìn xung quanh. Bốn bề đều bao bọc bởi sương mù, không gian yên ắng đến lạ kì, mỗi bước chân họ đi trên nền đất khô cằn đều vang vọng tứ phía rồi dội ngược lại, nghe như tiếng bước chân của một người khổng lồ nào đó. Sự âm u và yên lặng của nơi này càng làm tăng lên nỗi kinh hoàng đáng sợ đang bủa vây xung quanh khu rừng. Đó là lời thách thức sự can đảm với những kẻ muốn tiếp cận chốn địa ngục này. Arlos giơ ngón trỏ đọc thần chú. Giữa không gian hiện ra một vòng xoáy đen, từ trong vòng xoáy Sibeori bước ra cùng với một sinh vật khác. Vòng xoáy đen là cánh cửa của một không khác cho phép người sử dụng đưa một vật thể vào trong và lấy chúng ra. Tuy nhiên không thể đưa con người vào trong đó. Nếu một con người vào, kết giới ma thuật sẽ bị phá vỡ và người đó sẽ quay trở về thế giới thực tại. Sibeori khẽ vươn mình. Trong hai ngày qua để thuận tiện trong di chuyển và cũng vì sự quý hiếm của linh dương tuyết nên cả hai quyết định đưa nó vào chiều không gian để tránh gây sự chú ý và phiền phức không đáng có. Lúc đầu nó còn ngoan cố có vẻ như không chịu xa chủ nhân. Nếu không có Doris dỗ dành còn lâu nó mới chịu nghe lời. Vì thế mới nói linh dương tuyết trung thành đến cố chấp. Sibeori lại gần cọ mặt chủ, đôi sừng kim cương của nó như phát sáng trong bóng đêm càng khiến nó trở lên kiều diễm vô cùng. Nhưng Doris lại đứng im, sự chú ý của cậu hoàn toàn đặt hết vào sinh vật bước ra sau Sibeori. Toàn thân lông đen như đêm, bờm, đuôi và gót chân như dạ đêm lấp lánh kim sa. Đôi mắt vũ trụ đẹp diệu kì. Không nghi ngờ gì nữa, đây là sinh vật huyền thoại được cho là một trong tứ sứ giả của thần, chính là lôi mã. Lôi mã hừ hừ mấy tiếng đứng bên Arlos, đôi mắt vũ trụ sau thăm thẳm hướng về Doris và Sibeori. - Đây là bạn đồng hành của tôi, Cogar –Arlos vừa xoa bờm lôi mã vừa giới thiệu với Doris. Cogar tỏ ra rất thân thiện, nó nhận thức được con người tóc bạc kia là bạn của chủ nhân, nó vui vẻ lại gần cậu mà không tỏ ra phòng bị. Doris vẫn chết lặng trong sự kinh ngạc. Lôi mã là một sinh vật thần thoại nó hiếm đến mức nhiều người vẫn cho rằng nó chỉ tồn tại trong những câu chuyện truyền thuyết, đây là lần đầu tiên trong đời Doris nhìn thấy lôi mã. Thấy Cogar đến gần, cậu nến sự kinh ngạc trong lòng, xoa đầu nó. Nó tỏ ra thích thú, rồi lại quay ra nhìn Sibeori mặt khẽ dụi vào cổ của đối phương. Trái ngược với sự vui vẻ của Cogar, Sibeori liền tránh nó ra, nhìn bằng một ánh mắt không mấy thiện cảm. Có thể thấy ý trí chiến đấu đang nhen nhóm trong ánh mắt nó. - Thôi được rồi! Chúng ta mau lên đường nào. –Arlos kéo Cogar lại, linh dương tuyết không phải sinh vật biết đùa. Cả hai người chuẩn bị hành lí xong liền cưỡi thú tiến về phía trước. Làn sương dày đặc che đi vạn vật trước mắt. Đi được một quãng, trên đường xuất hiện vài thân cây cao to chìm cả ngọn trong biển sương. Thực vật duy nhát tồn tại trong cánh rừng này là loài cây dương di. Cây thân gỗ phát triển cao lớn, lá nhỏ màu đỏ, không quả, không hoa, cây không cần quang hợp và chỉ có thể sống trong bóng tối. Chính vì thế nơi âm u này chính là địa điểm thuận lợi và phát triển của loài dương di. Xong cũng chính bởi sự phát triển của nó biến nơi đây thành một mê cung vô tận. - Nếu cứ tiến sâu vào rừng thế này ta chắc chắn không thể ra ngoài. –Doris nhìn làn sương trước mắt nói. - Phải, vì thế ta cần đến thứ này. Nó có thể đánh dấu lối đi cho chúng ta –Arlos nói và giơ tay về phía trước, giữa ngón trỏ và ngón cái xuất hiện một dây tơ nhỏ phát sáng trắng. Arlos ấn ngón cái vào thân cây gần đó, sợi dây được kéo dài nối từ thân câu đến ngón trỏ của anh. Anh tiếp tục tiến lên ấn thêm vài thân cây phía trước. Sợi dây nhỏ được đính từ thân cây này sang thân cây khác tạo thành một đường sáng dẫn lối.. #meomeo2524
Chương 7: Xui xẻo Bấm để xem - Chà! Trông thật tuyệt! – Doris hết sức thích thú với sợi dây phát sáng liên tục kéo qua kéo lại mà sợi dây lúc kéo thì dài ra, lúc buông tay thì lại trở về trạng thái ban đầu. - Tôi gọi nó là dây điện. Dạng phép thuật này tôi ít khi sử dụng, chỉ ở mấy chỗ mê cung như này thì mới cần dùng – Arlos tiếp tục tiến lên đính sợi dây lên những thân cây phía trước tạo thành một lối đi vào rừng. Cả hai tiến vào rừng. Bao quanh vẫn là tầng tầng lớp lớp sương mù và sự tĩnh lặng chết người. Nền đất rừng khô cằn vì không có mưa, ngoài cây dương di thì một ngọn cỏ cũng không có. Trên nền đất còn có nhiều lỗ nhỏ to khác nhau, đó là dấu chân in hằn của người đến kẻ đi, của thú và của quái. Mặt đất còn phủ đầy những mảnh cứng màu trắng ngà, có cái còn dính nhiều vết đất bẩn, có chỗ những mảng trắng bị dẫm đạp nhiều đến mức nghiền thành dạng bột trắng phủ khắp nơi. Dưới móng chân của Sibeori và Cogar dính đầy những mảnh vụn trắng ngà ấy, từng bước đi đều nghe thấy tiếng "xào xạo". Đó là vết tích còn sót lại sau các cuộc chiến một mất một còn từng diễn ra trước đó. Khu rừng ẩm thấp và phảng phất một mùi tanh tưởi ghê tởm như mùi máu hay mùi xác phân hủy khiến cả hai đầu phải nhíu mày khó chịu. Cái mùi tanh ám ảnh cả khu rừng càng khiến nơi đầy trở nên lạnh lẽo và u ám. Càng vào sâu trong rừng, nhiệt độ càng giảm đi, lúc này mơn man trên da thịt cả hai là cái lành lạnh tê tái. Arlos có chút tiếc nuối về cái áo khoác cũ kĩ mà mình bỏ đi trước đó. Chiến đấu với đám morris hung hãn trong cái lạnh cắt da cắt thịt trên đỉnh núi chỉ có tuyết và gió lạnh, chiếc áo phát huy công dụng giữ ấm cho anh. Chỉ có điều nó đã sờn chỉ và anh đã đem nó vào bãi phế thải của thành phố. Còn Doris thì đang cực kì hối hận khi đã không mang theo cái áo ấm nào, chính xác thì những chiếc áo dày trước đó đều đã rách và cậu vẫn chưa mua cái áo mới. Lần sau cứ hết cái gì nhất định phải bổ sung ngay, đặc biệt là đồ ăn và trang phục. Cả hai đã đi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy dấu hiệu của loài gaffi. Một mỏm hang cũng không thấy, xung quanh chỉ có sương và thân cây xù xì thẳng tắp. - Xem ra cứ tiếp tục thế này chúng ta còn lâu mới tìm thấy mục tiêu- Arlos nhìn bốn phía đánh giá. - Thật xui xẻo! – Doris thở dài. Cậu không muốn ở nơi này thêm phút giây nữa. Nghĩ nghĩ cậu nói – Có nên tạo vài âm thanh để dụ chúng không? - Biện pháp nghe hay đấy. Nhưng nếu chúng ta thu hút cả đàn thì nguy to đó- Arlos nói đùa với giọng nghiêm túc. Tuy rằng gaffi sống độc lập, chỉ đi săn một mình nhưng nếu nhiều con cùng ngắm chung vào một con mồi thì chúng sẽ cùng hợp tác săn mồi và chia kết quả. Cả hai không khỏi than thầm trong lòng. Trong cái nơi ma không thèm ngó quỷ không thèm nhìn, tốt nhất nhanh chóng rời khỏi đây. Đi thêm một đoạn nữa, Arlos kéo dây cương lại, Doris đằng sau cũng cho Sibeori ngừng lại. Cả hai đều hiểu nếu tiếp tục đi thì chỉ thêm phí thời gian. Không có dấu móng trên các thân cây, không thấy hang động hay mỏm đá lớn quanh đây. Xem ra nơi này không nằm trong vùng "lãnh thổ" của con gaffi nào, cũng không phải địa điểm săn mồi ưa thích của lũ quái thú. Cách tốt nhất là nghe ngóng động tĩnh để thay đổi hướng săn. Không gian vẫn chỉ là yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng gió xào xạt lướt qua. Tuy nhiên cả loài linh dương tuyết cùng lôi mã đều có giác quan nhạy bén chúng có thể cảm nhận động tĩnh cách xa cả dặm. Arlos và Doris có kinh nghiệm chiến đấu nên dù không nghe tiếng lạ cũng có thể cảm nhận được biến đổi xung quanh môi trường. Mọi thứ vẫn bao trùm sự yên lặng, cả hai vẫn không nói thêm câu nào. "Gừ gừ". Sieori gằn gằn tiếng, hướng đầu về một phía trong khoảng không tối tăm có vẻ như nó đã cảm nhận được điều gì đó. Dẫu sao loài linh dương trời sinh sống trong nơi tăm tối, bản năng sinh tồn trong bóng tối tốt hơn các loài khác rất nhiều, Sibeori cũng mang bản năng vượt trội như thế. - Hẳn là hướng đó nhỉ? – Arlos nói với Doris. - Thường thì cảm nhận của Sibeori là đúng- Doris xoa xoa đầu nó vừa khích lệ lại vừa trấn an nó. Linh dương tuyết bản năng đa nghi từ nãy đến giờ thần kinh nó cứ như sợi dây kéo căng mãi không lỏng. Cả hai liền kéo dây hướng đến nơi Sibeori chỉ điểm. Đột nhiên, Cogar hí lên một tiếng dài vọt người nhảy vụt sang một bên như bị cái gì đó kích thích. Sibeori cũng đột nhiên nhảy vọt theo. Cả hai chủ đều chưa kịp định thần thì.. BÙM_!
Chương 8: Grideon Bấm để xem BÙM_ Âm thanh xao động cả rừng cây, đất bị hất tung lên, bụi cát bay mù mịt, những mảnh vụn trắng cũng theo đó bay tung lên. Một áp lực lớn do vụ nổ hất văng đất cát ra xa. Bụi lúc lâu mới tan đi, trên mặt đất nơi họ đứng trước đó xuất hiện một hố lớn. Đòn tấn công vừa rồi nếu không tránh thì chắc chắn tan thịt nát xương. Nếu nói linh dương tuyết có bản năng sinh tồn trong bóng đêm thì lôi mã có bản năng mạnh mẽ về sự an toàn. Dù lôi mã được coi là loài sinh vật truyền thuyết nhưng vẫn có nhiều ghi chép về nó. Lôi mã có tính tình rất thân thiện nhưng lại là loài có tính thận trọng cao. Đừng nhìn nó vui vẻ, nhàn nhã thì tưởng nó không phòng bị, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào ngay cả lúc là lúc nghỉ ngơi mọi giác quan đều mở rộng cảm nhận mọi biến đổi xung quanh. Bất cứ lúc nào nó cũng trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, chỉ cần cảm giác được một tia nguy hiểm nó sẽ ngay lập tức phản ứng lại. Các câu chuyện truyền thuyết còn ghi rằng ngay cả ổ của nó nó cũng cảnh giác cao độ vì thế lôi mã hay đổi nơi ở của mình, chỗ ở của nó gần như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Trước vài giây khi đòn tấn công đánh tới, Cogar cảm giác được nguy hiểm ngay lập tức vọt ra đồng thời báo hiệu cho cả hai. Cogar theo Arlos nhiều năm tất nhiên anh sẽ hiểu tiếng kêu thất thường kia. Mà nói về thận trọng thì phải nói về bản tính đa nghi, cận thận của loài linh dương tuyết. Sibeori cảm nhận được nguy hiểm và nhận ra tiếng báo nguy của lôi mã lập tức nhảy ra, tạo lá chắn băng trước mặt. Doris là một hiệp sĩ tinh thần vững vàng vô cùng nên không quá bất ngờ khi Sibeori đột nhiên nhảy vọt đồng thời cũng sẵn sàng tinh thần chiến đấu. Vụ nổ lớn tạo áp lực hất văng cát bụi ra xa. Doris cùng Sibeori hoàn toàn an nhàn sau tấm băng kiên cố nhưng Arlos lại không được như vậy. Ngay khi nhảy đến nơi an toàn, vụ nổ liền diễn ra, cả anh cùng Cogar hứng chịu hết mọi tinh hoa đất mẹ bay ồ ạt đến. Quần áo đều dính đầy cát đất, trên bộ lông đen tuyền của Cogar cũng vương lại đầy đất. Nó cũng không quan tâm lập tức sốc tinh thần chiến đấu kẻ thù. Trong màn sương mờ mờ, một cái bóng đen cao chừng hai mét. Cogar lùi lại một chút, hí lên một tiếng dài. Ngay tức khắc, một tia chớp chợt lóe lên chiếu thẳng từ trên trời đánh xuống chỗ cái bóng. Uy lực của đòn này còn mạnh hơn cả đòn vừa rồi của kẻ địch. Áp lực mãnh liệt tất cả đều cảm nhận được. Tuy nhiên, sau khi khói bụi tan đi, cái bóng đen kia đã xuất hiện ở một nơi khác, đòn đánh kia không hề ảnh hưởng đến nó. Cogar gừ gừ trong cổ, đôi mắt vũ trụ sáng rực lên, Sibeori cũng lùi lại một bước, gừ gừ, cặp sừng kim cương và đôi mắt đỏ sáng rực lên. Chúng đang trong tinh thần chiến đấu. Arlos và Doris cũng tập trung tinh thần, cảnh giác cao độ. Không khí trở nên căng thẳng đến cực điểm. - Dừng lại! Bira – Một âm thanh cất lên từ đâu đó trong màn sương không nhanh không chậm nhưng phần nào giúp hòa dịu bầu không khí căng thẳng. Cái bóng đen kia quay sang bên trái hình như đây là ngựa. Song song đó một cái bóng nhỏ khác tiến gần cái bóng kia. - Xin cho hỏi bạn là ai? - Arlos cất tiếng. - Xin lỗi chúng tôi không cố ý tấn công các bạn. Mời các bạn đến chỗ nghỉ của tôi- Bóng đen cất lời. Ngọn lửa tía tách phát ra ánh sáng tạo thành một lồng sáng nhỏ giữa nơi âm u đêm tối. Gần đống lửa có một khúc gỗ dài làm ghế ngồi, bên cạnh khúc gỗ có một balo vải lớn. Đối diện bên kia đống lửa là một ít xương thú. Arlos và Doris dắt Cogar và Sibeori lại gần đốm lửa. Bóng đen lúc này mới lộ rõ ngoại hình. Ngươi vừa nói chuyện với họ là một anh chàng cao gầy, mái tóc nâu nhạt, đôi mắt trong màu xanh lục đặc biệt. Gương mặt anh thanh tú, giọng nói ôn nòa làm người khác phải yêu mến. Đáng chú ý hơn là là cái bóng đen vừa tấn công họ cũng là thú nuôi của người nọ. Con vật có dáng hình gần giống với Cogar. Nó cũng có bộ lông đen tuyền thân hình lớn hơn một chút so với Cogar nhưng gót chân lại có màu vàng thay vì màu tím than như Cogar. Đôi mắt nó không phải là màu tím huyền ảo như vũ trụ giống Cogar mà là màu vàng kim rực rỡ như mặt trời. Nó chính là kim quang một trong bốn loài vật tượng trưng cho sứ giả của thần. Nói đúng hơn kim quang và lôi mã cùng có chung một nguồn gốc từ một loài ngựa cổ, chúng cùng một họ. Tuy nhiên, kim quang không hiếm như lôi mã. Chúng là thú cưng của hoàng gia, thường xuất hiện trong các buổi diễu hành của hoàng gia. - Bira là bạn thân của tôi- người nọ xoa bờm nó – Xin lỗi nó tưởng mọi người là kẻ địch nên mới tấn công. Xin tự giới thiệu tôi là Grideon băng pháp sư còn Bira là bạn đồng hành của tôi.
Chương 9: Câu chuyện về đồng hồ Bấm để xem Grideon mỉm cười giới thiệu. - Xin chào tôi là Arlos, lôi pháp sư- Arlos cười đưa tay hướng về Doris- Cậu ấy là Doris, bạn đồng hành của tôi còn chúng là Sibeori và Cogar. - Xin chào – Doris cất lời chào. Sibeori chậm rãi lại gần chủ đồng thời giương ánh mắt nghi ngờ về hai người lạ kia. Sau màn giới thiệu và chào hỏi, cả ba ngồi xuống thân cây nói chuyện. Lúc này, Cogar thân thiện làm quen với người bạn mới, Bira. Kim quang cùng họ với lôi mã nên chúng cũng có tính cách hết sức hòa đồng, Bira và Cogar đều rất vui vẻ đùa nghịch với nhau bên đống lửa. Cogar rất muốn kéo người bạn trắng như tuyết Sibeori kia vui đùa cùng nhưng xem chừng không thể, Sibeori ngoài chủ nhân còn lại nhìn ai cũng hết sức đề phòng cùng bất thiện. Arlos cùng Doris và Grideon nói chuyện bên đống lửa cháy tí tách. - Cậu đến đây để thực hiện nhiệm vụ sao? - Arlos quay sang hỏi Grideon. - Không– Grideon đáp chỉ tay về phía mảng rừng âm u trước mặt nói – Tôi từ bên kia sang. Khu rừng Garrifa là ranh giới giữa hai đế quốc Mazil và Azeal. Garrifa thuộc địa phận của đất nước Azeal cũng là quê hương của Arlos và Doris còn Grideon lại là người dân của nước Mazil. - Vậy mà cậu nói thạo tiếng Azeal như vậy khiến tôi tưởng cậu là dân bản địa chứ! - Arlos nói với giọng kinh ngạt. - Tôi là người thích lang thang đây đó, học được một chút tiếng nước ngoài để giao tiếp thôi – Grideon nói - Vậy sao cậu không đi bằng con đường thuận tiện hơn? - Doris vừa hơ tay trước đống lửa sưởi ấm vừa hỏi. Mặc dù cánh rừng này là ranh giới duy nhất giữa hai đất nước nhưng từ xưa đến nay hai nước đã mở nhiều con đường kết nối qua lại thuận tiện và an toàn hơn giúp người dân hai nước có thể qua lại, giao du. - À! Tôi có hứng thú phiêu lưu thôi- Grideon cười trừ, trong đáy mắt có chút cảm xúc phức tạp. Trầm ngâm một lúc, anh lại cười nói- Ấy vậy mà tôi lạc vào đây chắc cũng gần một tuần. Vừa nói anh vừa đem ra một chiếc đồng hồ cát trong balo của mình. Chiếc đồng hồ cát có giá làm bằng gỗ, điêu khắc hết sức tinh xảo, cát có màu vàng lấp lánh đựng bên trong bình thủy tinh hình số tám gắn với giá gỗ, phần cát phía trên đang chảy xuống sắp hết. Grideon lật ngược đồng hồ lại ấy vậy mà cát trong đồng hồ lại không chảy ngược trở lại, đặc biệt dưới đáy đồng hồ có khắc một kí tự kì lạ. Arlos nhíu mày một chút, Doris đang sưởi ấm bên đống lửa thích thú nhìn chiếc đồng hồ lạ. - Đây là loại đồng hồ chỉ có ở Mazil chúng tôi. Nó được gọi là nhật đồng. Chữ dưới đáy này là tiếng Mazil nghĩa là "nhật". Sở dĩ được gọi như vậy vì thời gian cát chảy trong đồng hồ chảy hết trong một ngày mà loại cát này cũng rất đặc biệt khi nó chảy xuống hết cái đồng hồ tự có qui luật quay ngược lại cho cát chảy tiếp, trong lúc chưa chảy hết thì dù có lắc ngược lắc xuôi thì nó vẫn không chảy ngược lại cũng nhờ đó mà tôi xác định được một ngày ở cái nơi này- Grideon giải thích, Doris nhìn hết sức chăm chú như nhìn một vật thể lạ thích thú sờ sờ lắc lắc quả nhiên cát không chảy ngược về. - Tôi nghe nói loại đồng hồ này do vị vua đầu tiên của Mazil sáng chế ra để tặng cho những người có công trong chinh chiến. Tuy nhiên công thức sáng chế đã thất truyền từ mười hai triệu năm trước, bây giờ, loại đồng hồ này được sáng chế theo loại công thức mới- Arlos nói hướng mắt nhìn về cái đồng hồ thần kì kia. - Phải! Nhưng loại công thức mới này không hiệu quả như trước, khả năng thành công cũng không cao, có cái cát bị chảy ngược về, mà tất cả đồng hồ loại mới đều không chảy hết đúng một ngày thường bị chênh lệch ít nhất một tiếng vì thế sản phẩm này không được xuất khẩu cũng không được bán rộng rãi ở trong nước. Cái này là do tôi tự chế tạo, cái chữ kia tôi tự khắc nên trông nó mới xấu xí như vậy mà hiệu quả thì tôi chưa kiểm chứng nhưng cũng có thể dùng tạm– Grideon cười cười nhìn sản phẩm của mình. - Chà! Nghe thật thú vị -Doris hào hứng nói – Vậy cậu có thể tạo ra thêm vài cái nữa không? Cái đồng hồ tên gì gì này. Grideon khẽ cười, Arlos cũng thấy buồn cười, ngay cả cái tên cậu ta còn không nhớ thì không biết cậu ta còn nhớ tác dụng của nó không. Mặc dù loại đồng hồ này không được dùng rộng rãi nhưng nó cũng là một loại cổ vật nổi tiếng, nhiều quý tộc, phú hào chi tiền mua chúng về để trang trí. Ấy vậy mà cậu ta lại hoàn toàn không nhớ tên. Thật sự quá ngây thơ rồi.. - Cũng được nhưng tôi không đảm bảo nó hiệu quả lắm- Grideon cười. - Vậy.. RẦM- Một âm thanh cắt ngang cuộc chuyện về chiếc đồng hồ cũng là một báo động về một nguy hiểm rình rập.