Tên truyện: Hạnh phúc là gì? Tác giả: Tháp Nhân Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và gợi nhớ về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời. Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi. Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người. Hạnh phúc là gì em biết không em? Hạnh phúc là được yêu và được yêu thương. Hạnh phúc là gì em có biết hay không? Hạnh phúc là khi ta yêu nhau thật lòng mong gần nhau mãi mãi. Mình sẽ chẳng bao giờ cô độc dù mình không được ở gần nhau. Hạnh phúc của anh là ngày em hạnh phúc và bình yên bên người ấy. Hạnh phúc là kỷ niệm và nỗi nhớ vẫn luôn đong đầy trong nhau. Nếu ngày mà mình gặp nhau là Duyên may và ngày mình chia tay nhau cũng là định mệnh. Tháng tư về với những chùm hoa bằng lăng tím biếc ngoài ngõ, rồi tháng tư bỏ quên như gió vô tình. Để vòng tay gió không bao giờ ôm trọn hết một nỗi nhớ. Gió đến rồi gió đi. Đôi lúc gió cũng không nhớ những gì về nơi gió đến. Hạnh phúc là gì em có biết không? Đó có thể là đam mê và là sở thích của riêng mình. Một thứ hạnh phúc không thể nào đánh đổi mà người đời thường gọi là niềm vui. Bởi Ai cũng có một ai đó cho riêng mình, ai đó cũng có một giấc mơ cho riêng mình. Ai đó cũng có một mối tình thoáng đi qua trong cuộc đời mình. Tôi biết quá khứ là không thể nào thay đổi được. Quá khứ cũng là một phần cuộc sống mà tôi và ai đó đã từng trải qua. Dại khờ nông nổi cũng như ngọt ngào sâu lắng đầy thiết tha lưu luyến.. Tất cả dù muốn hay không giờ cũng đã thuộc về quá khứ mà người ta nói quá khứ cũng là một kỷ niệm, đôi khi còn là một vết thương, một vết thương lòng đã lành nhưng mãi mãi cũng là vết sẹo không bao giờ liền. Đã là một vết thương khi trái gió trở trời sẽ thổn thức và đau nhói đến chạnh lòng. Khi quá khứ là nỗi đau thì hiện tại cũng là niềm Hạnh phúc. Đó có phải là hạnh phúc phải không em? Có đôi khi vết thương cũng nhói đau khi ai đó vô tình chạm phải. Trong những khi ấm êm, khi đau khổ, có khi đang bình yên cũng thấy nhức nhối về một nỗi đau. Nỗi đau kỷ niệm đã trở thành niềm an ủi cho chính mình cũng là một niềm hạnh phúc không thể nào quên được. Nếu cảm xúc là vô tội thì nỗi đau cũng trở thành vô nghĩa. Tôi không biết cảm giác yêu một người và thương một người là như thế nào? Để rồi khi xa đã trở thành một nỗi nhớ cho cả một đời người đó có phải là hạnh phúc. Liệu quá khứ có thể mãi mãi ngủ yên trong hố sâu của kỷ niệm? Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời. Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi. Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người. Một thời của nông nỗi để rồi mãi miết đi tìm hạnh phúc mà ngày xưa đã có kỷ niệm ngọt ngào thiết tha và lắng đọng đến chạnh lòng. Một thứ hạnh phúc mong manh ngày xa xưa. Để rồi bất chợt khẽ gọi tên ai đó ơi mà cứ ngỡ như ngày hôm qua vẫn còn đâu đó ở trong góc khuất nào đó trong tâm hồn mình. Có phải giờ đây tôi phải bắt đầu một con đường không có ai đó, để rồi vẫn thấy niềm hạnh phúc luôn lung linh trong từng nỗi nhớ.. Tâm hồn luôn mang một nỗi nhớ bình yên về một ai đó đã thoáng qua trong đời. Yêu và được yêu, đó là điều hạnh phúc nhất trong tình yêu. Kể cả lúc xa khi không còn thuộc về nhau nữa. Mãi mãi mất nhau trọn đời. Đó cũng là một thứ Hạnh phúc phải không em?