Bài thơ: Hạnh phúc đơn sơ Tác giả: Lê Văn Bình Nhà người xe máy, xe ga Chỉ cần dẫm số gần xa biết liền Bởi vì họ có lắm tiền Gia đình khá giả hiển nhiên bình thường Nhà mình dãi nắng dầm sương Có con xe đạp khắp đường đi theo Dẫu rằng vật chất tuy nghèo Đi đâu mình cũng cùng đèo bên nhau Hai con phía trước, vợ sau Còn tôi ngồi giữa đạp đau cả đùi Thế nhưng chồng vợ vẫn vui Cám ơn xe đạp tiến lùi cạnh bên. Sau này cuộc sống đi lên Nghĩ về quá khứ nào quên xe này Chỉ cần sánh bước chung tay Nghèo nhưng mình vẫn tràn đầy tình thương. Bài thơ là tình yêu thương trong gia đình không màng vật chất. Dù có khó khăn hơn mọi người nhưng gia đình vẫn luôn vui vẻ, yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Đồng thời bài thơ cũng là sự trân trọng quá khứ, trân trọng nhưng gì đã theo ta suốt những tháng năm khó khăn nhất. Sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, lam lũ có thể khiến ta có nhiều thiếu thốn về vật chất nhưng chắc chắn tình cảm và sự sẻ chia sẽ càng nhiều hơn. Dù là căn nhà tranh vách lá, mưa xuống thì dột ướt cũng đã sao, miễn nơi đó có tình thương thì vẫn ấm áp lạ thường. Phận làm cha mẹ, đặc biệt là trong văn hóa phương Đông, dường như đó là nỗi vất vả cả đời, nhưng cũng là hạnh phúc cả đời của bậc làm cha làm mẹ, đối với cha mẹ con cái là món quà, là điều tuyệt vời nhất thế gian, trong mắt họ con cái luôn bé bỏng, cần được chở che, chăm sóc.