Hạnh Phúc Đó! Anh Không Có Tác giả: Mia Evelyn Xin em từ nay em hãy cứ luôn giữ nụ cười bên mình Đừng khóc nữa bởi chính anh cũng buồn lắm Và hãy nhớ nơi đó, một người luôn yêu em Và cầu mong cho em luôn bình an! Cô gái năm đó!. Anh gặp cô vào một buổi chiều thu trong lành, khoảnh khắc anh nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim bỗng xao xuyến rộn ràng, cô đẹp dịu dàng, thuần khiết như giọt sương ban mai, khoảnh khắc anh gặp cô gái ấy, anh đã nghĩ rằng : "cô sẽ là người để anh khắc cốt ghi tâm". Kể từ ngày đánh rơi trái tim vì cô, anh nhận ra rằng mình không thể thiếu cô bên cạnh, anh đã từng nói với cô rằng : " chúng mình sẽ yêu nhau, yêu nhau thật bình yên đi! À, mà không, anh sẽ đợi em trước sân nhà... Ngày trước, khi chưa quen cô, anh mong chờ một tình yêu hạnh phúc.Nó như tình yêu ngày xưa của ba mẹ vậy, như câu chuyện mẹ từng cho anh nghe. Đó là một mối lương duyên dài lâu, một mối tình đủ đẹp để bố cưới mẹ và mỗi người có một sự nghiệp riêng, sống hạnh phúc trong một mái nhà, nơi có bao điều giản dị nhẹ nhàng. Anh lúc ấy đã nghĩ về hình ảnh chính mình mặc bộ vest đen lịch lãm, anh sẽ cưới một người từ lâu mình đã thương rất nhiều và sẽ không bao giờ thấy hối hận vì lựa chọn bên nhau mãi mãi cùng người đó. Yêu hạnh phúc chính là lý tưởng trong tình yêu của anh . Kể từ ngày yêu cô , anh luôn muốn gặp cô, muốn nghe những lời nói dịu dàng quen thuộc phát ra từ cái miệng nhỏ xinh, muốn được bàn tay nhỏ nhắn ấy ôm lấy anh thật chặt...anh và cô yêu nhau, 1 cách nhẹ nhàng như vậy đấy. Nhưng...cuộc sống không như những gì mà người ta vẫn mong đợi, tình yêu..nếu quá êm đềm, thì sẽ chẳng có những sóng gió xảy ra, để rồi sau những lần lỡ làm mất nhau ấy, họ lại cảm thấy cần trân trọng nhau hơn, tình yêu...nếu không thể vì nhau mà hi sinh, mà chịu đựng, thì sẽ chẳng còn thứ được gọi là hạnh phúc. Anh yêu cô...yêu bằng cả trái tim đầy nhiệt huyết của mình. Anh cứ ngỡ rằng... cô gái nhỏ bé mà anh gặp vào chiều thu ấy, sẽ mãi ở bên cạnh anh, anh cứ ngỡ rằng...cô gái nhỏ bé ấy, sẽ nắm bàn tay của nh, cùng anh đi hết quãng đường còn lại. Khi bắt đầu yêu cô, anh đã lo rằng, bản thân sẽ không thể đem lại cuộc sống giàu sang hạnh phúc cho cô , nhưng chính cô là người đã đem đến cho anh niềm tin, cho anh hi vọng, chính cô gái nhỏ đó đã nói với anh rằng : "cho dù cả thế giới có quay lưng lại với anh, thì anh vẫn luôn có em ở bên cạnh". Từ giây phút ấy, anh đã nguyện rằng, sẽ yêu cô đến hết cuộc đời này. .................................... Hoàn cảnh của anh và cô khác biệt hoàn toàn, cô vừa xinh đẹp, lại sống trong 1 gia đình giàu sang, từ nhỏ tới lớn không thiếu thứ gì cả, còn anh, bố mất khi anh mới 3 tuổi, mẹ tần tảo sớm hôm nuôi nấng anh lớn khôn, nhưng vì quá vất vả, bà lâm bệnh, rồi mất vào năm anh học đại học năm đầu tiên, anh chỉ là 1 chàng trai bình thường, không phải là quá nổi bật,nhưng anh rất tốt bụng, vì vậy, mọi người xung quanh rất quý anh, từ khi mẹ mất, anh phải tự mình kiếm việc làm thêm để lo tiền đóng học và bươn chải cho cuộc sống hằng ngày, và từ lúc yêu cô, anh lại càng chăm chỉ học và làm việc hơn, để mong rằng, cô không bị thiệt thòi khi yêu anh, những lúc hai người ngồi cạnh nhau, anh thường hay hỏi cô : "em có thấy hối hận khi yêu anh không? anh chẳng có gì ngoài bàn tay trắng,chỉ có thể đem lại cho em 1 tình yêu chân thành giản dị, còn em, biết bao chàng trai vừa tài giỏi lại đẹp trai theo đuổi" lúc đó, cô lại véo nhẹ má anh mà nói : "anh ngốc, em không cần người đẹp trai, lại càng không cần người nhiều tiền, chỉ cần có anh bên em là đủ rồi" những lúc như vậy, anh đã cho mình là người hạnh phúc nhất thế gian, vì đã yêu được 1 người con gái như cô. . . Buổi trưa, sau khi đi học về, anh lại đi làm tăng ca, vì cuối tuần là sinh nhật của cô nên anh muốn tạo cho cô 1 bất ngờ. Ăn vội vàng 1 gói mì tôm, anh vớ lấy cái áo sơ mi khoác ra ngoài rồi chạy như bay ra trạm xe bus, trên đường đi, anh vô tình nhìn thấy cô đang ngồi ở 1 quán cafe cùng với bạn, anh bỗng mỉm cười, nép vào bên cạnh bức tường nơi cô đang ngồi, lấy điện thoại ra soạn dòng tin nhắn : "em à, anh muốn gặp em bây giờ, anh nhớ em lắm rồi" . Dòng tin nhắn chưa kịp gửi đi, bỗng giọng 1 cô gái trong đám bạn của cô vang lên : "Hân à, sao mày lại cắm đầu đi yêu 1 thằng nghèo xác xơ như thằng Phong vậy hả? xung quanh mày có thiếu đàn ông sao?" ,anh nắm chặt tay, không 1 lời đáp lại từ cô, giọng nói kia lại vang lên lần nữa: " chia tay thằng Phong đi, quăng cho nó ít tiền rồi bảo nó tránh xa mày ra, ở bên nó mày không có tương lai đâu" , tiếp sau đó, lại có mấy giọng nói xôn xao, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của cô gái vừa rồi, cô đặt cốc cafe lên mặt bàn, từ tốn đáp lại : "Bọn mày là bạn của tao, tao mong chúng mày hiểu cho tao, Phong không giàu có, không đẹp trai, nhưng đổi lại, anh ấy cho tao cảm giác bình yên , tao thấy rất hạnh phúc khi ở bên cạnh anh ấy,chắc gì những người mà bọn mày cho là tốt kia đã đem lại cho tao được cảm giác mà tao có khi ở cạnh Phong, tao yêu Phong, cho dù bọn mày có không thích, thì cũng đừng nói với tao những điều vô nghĩa như vậy" . Khóe mắt anh bỗng cay cay, anh mỉm cười, thầm cảm ơn ông trời vì đã để anh gặp được cô... Sáng hôm sau, cô gọi điện cho anh, nói là sẽ đem đồ ăn sáng qua , anh rời khỏi giường khi nghe thấy tiếng gõ cửa, chạy vội ra và ôm chầm lấy hình dáng nhỏ bé đang đứng ở ngoài của, cô mỉm cười ôm chặt lấy anh, đặt lên bàn phần đồ ăn sáng vẫn còn đang nóng hổi, anh xoa hai tay rồi ngồi xuống và bắt đầu ăn, cô nhìn anh rồi mỉm cười, bỗng chuông điện thoại reo, cô đứng dậy vào bếp nghe điện thoại, anh vẫn bình thản ăn rồi vô tình làm thức ăn dính vào tay, bước vào bếp , thò tay định lấy khăn, anh vô tình nghe được âm thanh từ loa điện thoại của cô phát ra.. không còn xa lạ, đó chính là ngongi của mẹ cô , người đã từng chì chiết, đay nghiến và bắt anh phải rời xa cô khi biết hai người đến với nhau, tai anh bỗng ù đi vì những gì anh vừa nghe thấy, anh im lặng rảo bước ngoài, lặng lẽ ăn nốt phần đồ ăncòn lại, cô trở ra, mỉm cười dịu dàng ôm lấy anh.... tay anh nắm chặt tay cô, chỉ biết mỉm cười đau khổ... Những ngày sau đó, họ ít gặp nhau hơn, anh thì bù đầu với việc học, trở về nhà rồi lại vội vã đi làm thêm, cô cũng không nhắn tin hay gọi điện cho anh, anh tự nhủ rằng chắc cô bận nên quên gọi điện, anh vẫn đếm từng ngày chờ đến sinh nhật của cô, ... Hôm nay , được tan học sớm, anh lại đi làm tăng ca, mai là sinh nhật của cô rồi, anh muốn tạo cho cô 1 bất ngờ... anh làm suốt từ trưa đến xế chiều, khi trời đã hơi chập choạng tối, cầm số tiền lương trong tay , rời chỗ làm việc , anh rảo bước trên đường , nhìn số tiền lương ít ỏi, anh chợt thấy chạnh lòng, đưa mắt nhìn sang bên đường,bỗng thấy 1 phòng khám nhỏ, trong đầu anh chợt lóe lên 1 suy nghĩ, đôi chân lại vội vàng chạy đi, hướng đến nơi mà anh có ý định bán máu để mua bánh sinh nhật cho cô, phòng khám mà anh vừa bước vào khá là nhỏ, trang thiết bị trong phòng đều cũ kĩ cả rồi, phía bên tay trái có 1 vị bác sĩ, tuổi trung trung, đeo cặp kính đen, khi thấy nha bước vào liền đứng dậy kéo ghế cho anh ngồi, sau khi trao đổi với bác sĩ về việc bán máu, ông ta ban đầu còn hơi e ngại , xong cũng đứng dậy đi lấy dụng cụ để chuẩn bị làm việc, anh khẽ mỉm cười, cầm điện thoại lên nhắn tin cho cô : "em à, anh có 1 bất ngờ cho em, mình hẹn nhau ở chỗ cũ em nhé, yêu em! " , anh ấn nút gửi cũng là lúc vị bác sĩ trở ra, anh chìa tay ra, mong rằng có thể nhanh chóng lấy được tiền để trở về nhà... ...... Loạng choạng bước từ phòng khám ra, cầm điện thoại trên tay, anh gọi điện đặt bánh và hoa cho cô, mắt anh mờ đi vì choáng, ra trạm chờ xe bus rồi trở về nhà, anh ăn vội bát cơm nguội từ lúc sáng rồi nhanh chóng tắm rửa thay đồ để kịp tới chỗ hẹn, chạy vội vàng trên đường, da mặt anh tái nhợt đi, vội lấy tay quệt đi những giọt mồ hôi nóng hổi lăn dài trên má, anh nhanh chóng lấy hoa và bánh rồi đến chỗ hẹn, ..nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa là tới giờ, anh để bánh sinh nhật lên bàn, đưa tay vào túi quần rồi cầm lên 1 chiếc hộp màu đỏ nhỏ xinh, anh mỉm cười mãn nguyện, ....đã quá giờ hẹn 20', vẫn chưa thấy hình bóng quen thuộc của cô, anh lấy điện thoại ra gọi, cô vẫn tắt máy, anh tự nhủ rằng chắc do tắc đường nên cô đến muộn, anh ngồi xuống, mở hộp bánh sinh nhật ra và châm nến cho cô...có tiếng bước chân khẽ vang lên, anh ngẩng mặt lên, cô đã đến, anh mỉm cười rất tươi, chạy tới ôm chầm lấy cô, bỗng anh thấy hơi choáng, nhưng vẫn cố tỏ ra là bình thường. Khuôn mặt cô lạnh tanh, không biểu lộ 1 chút cảm xúc, nhưng anh không để ý, nắm lấy tay cô kéo đến ngồi cạnh chiếc bánh sinh nhật..anh hớn hở nói lời chúc mừng sinh nhật, rồi còn cao hứng hát cả bài "happy birthday " cho cô nghe, nhưng ánh mắt cô vẫn không có 1 chút biểu cảm, anh ngừng lại khi thấy cô im lặng, đôi bàn tay lạnh ngắt và run rẩy nắm vội lấy tay cô , anh lắp bắp : "em à, anh đã mua bánh này để tổ chức sinh nhật cho em này, em không thích sao? " ...... không một lời đáp lại, anh vẫn cố gắng giải thích cho dù cô vẫn thản nhiên như không : "anh đã dặn họ là bánh dùng loại bơ ít đường, không hề béo như em vẫn thích ăn kìa"...anh ngừng lại, bỗng nhớ ra 1 điều, anh đưa tay ra cầm lấy bó hồng nhung đỏ tươi rồi quỳ xuống trước mặt cô , nắm lấy tay cô , anh gượng nói : "đây là loại hoa hồng nhung mà em vẫn rất thích, em xem này, hoa vẫn còn rất tươi, em thích đúng không? ..... đôi tai anh buông thõng, ánh mắt buồn buồn nhìn cô : "em à, em sao vậy, anh làm gì sai hả, em nói đi, em nói gì đi mà, anh nhất định sẽ nghe theo lời em mà" cô vẫn im lặng mặc cho anh càng lúc càng yếu đi, da mặt anh chuyển hẳn sang màu tím nhạt, bỗng cô đứng dậy, quay lưng lại nói với anh bằng 1 giọng vô cảm : " chúng ta...chia tay nhau đi, thời gian qua, coi như là chưa có chuyện gì xảy ra, từ nay về sau, tôi và anh, coi như là người xa lạ" nói xong, cô vội bước đi thật anh, anh quá bất ngờ, bó hoa trong tay rơi xuống đất, vội vàng lao nhanh ra đường, chạy theo chiếc xe nơi có người con gái anh đã yêu rất nhiều, mắt dần mờ đi vì thiếu máu, trời bỗng nổi giông sét, anh vừa nắm chặt lấy hộp dây chuyền nhỏ, thứ mà anh đã định sẽ tặng cho cô vào tối nay, gắng chạy đi thật nhanh, miệng vẫn gào lấy tên cô mặc cho mọi người xung quanh để ý, trái tim anh bỗng đau thắt lại, anh vẫn không hiểu tạo sao cô lại làm vậy với anh, cô đã từng hứa rằng, sẽ ở bên cạnh anh cho tới cuối cuộc đời này cơ mà, rõ ràng cô đã từng nói rằng, cho dù cả thế giới có quay lưng lại với anh, thì vẫn có cô ở bên....nhưng giờ đây, cô lại quá đỗi xa lạ với anh.....cô vẫn ngồi trên chiếc xe kia, lao vun vút đi, bỏ mặc mặc lại anh, chàng trai đang gào thét tên cô trong đau khổ và tuyệt vọng...trời bắt đầu đổ mưa lớn...anh vẫn mặc kệ những thứ xung quanh, vẫn lao về phía trước, cho dù hình bóng của cô đã khuất xa tầm mắt...xe cộ vẫn lao vun vút trên đường để nhanh chóng trở về nhà vì trời đang đổ mưa lớn, chẳng 1 ai để ý đến anh, chàng trai đang sắp lịm đi vì cơ thể quá yếu ....bỗng anh khụy xuống..hộp dây chuyền nhỏ trong tay bị rơi ra xa, nắp hộp bung ra, chiế dây chuyền rơi ra ngoài....những dòng máu đỏ tươi hòa vào nước mưa đang tuôn xối xả, chiếc dây chuyền có bông tuyết trắng tinh kia cũng nhuốm 1 màu đau thương...anh vẫn mỉm cười...miệng vẫn mấp máytên cô, người con gái anh yêu bằng cả con tim, người con gái mà anh sẵn sàng đánh đổi tất cả, chỉ để cô được hạnh phúc ...người mà bỗng dưng đã quay lưng lại với anh, bỏ mặc anh trong cơn mưa xối xả, đôi mắt dần nhắm lại , anh vẫn thì thầm những điều cuối cùng mà anh muốn nói với người con gái anh yêu, cho dù cô không bao giờ nghe thấy : "Cảm ơn em đã cho anh biết được Một tình yêu đúng nghĩa như thế nào Cảm ơn em đã luôn quan tâm anh Luôn bên anh mỗi khi anh buồn đau. Vì hai ta có duyên không có phận Anh sẽ đi thật xa, không có em anh buồn lắm.." . The End.#Lyn #P/s : Xin chào mọi người,mình là thành viên mới, đây là lần đầu tiên mình viết truyện, có gì sai sót mong mọi người bỏ qua, mình mong các bạn ủng hộ để mình có thể tiếp tục viết thêm những câu chuyện hay và hoàn chỉnh hơn nữa! Cảm ơn các bạn rất nhiều