Đây Thôn Vĩ Dạ Tác giả: Hàn Mặc Tử Sao anh không về chơi thôn Vĩ? Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên. Vườn ai mướt quá xanh như ngọc Lá trúc che ngang mặt chữ điền. Gió theo lối gió, mây đường mây, Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay.. Thuyền ai đậu bến sông trăng đó, Có chở trăng về kịp tối nay? Mơ khách đường xa, khách đường xa Áo em trắng quá nhìn không ra.. Ở đây sương khói mờ nhân ảnh Ai biết tình ai có đậm đà? Mùa Xuân Chín Tác giả: Hàn Mặc Tử Trong làn nắng ửng: Khói mơ tan, Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng. Sột soạt gió trêu tà áo biếc, Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang. Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời Bao cô thôn nữ hát trên đồi; – Ngày mai trong đám xuân xanh ấy, Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi.. Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi, Hổn hển như lời của nước mây, Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc, Nghe ra ý vị và thơ ngây.. Khách xa gặp lúc mùa xuân chín, Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng: – "Chị ấy, năm nay còn gánh thóc Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?" Những Giọt Lệ Tác giả: Hàn Mặc Tử Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi? Bao giờ tôi hết được yêu vì, Bao giờ mặt nhật tan thành máu Và khối lòng tôi cứng tựa si? Họ đã xa rồi khôn níu lại, Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa.. Người đi, một nửa hồn tôi mất, Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ. Tôi vẫn còn đây hay ở đâu? Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu? Sao bông phượng nở trong màu huyết, Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu? Nắng Vàng Tác giả: Hàn Mặc Tử Mê trăng là đâm mê trinh tiết Mê nắng vàng như phối hiệp tình duyên. Phơi lòng chi, cho áo gió ngả nghiêng Đem trong chữ muôn câu thêm sáng nghĩa Xuân trên má, ý thơ lan thấm thía Hây hây mơ, chín gấc giữa mùa hương. Cô đương đi, – tôi đương thả dây thương Sẽ cuống quýt trên đôi môi luôn chớp, Nắng sẽ dai và trí cô sẽ ngớp, Ý ưng đi, -nhưng chân vướng tơ yêu.. Môi bối rối, không lẽ nói cho nhiều Bị mắc cỡ với muôn chim đường bộ Cô say nắng, hay nắng say tiếng thơt. A ha ha! Trong một phút thôi miên! Nín hơi thơm bằng sức điện tình truyền Tôi gò được một mùa xuân phẩm tiết. Mùa xuân ấy là lòng tôi tha thiết. Mê cuống cuồng say điêu đứng vì thương Ôi chao ôi! Trong nắng rực mùi hương.. Đêm Khuya Ở Nhà Quê Tác giả: Hàn Mặc Tử Lều tranh lạnh lẽo mấy canh thâu, Lạnh cỏ cây trời lạnh đến đâu.. Hé cửa nhìn trăng, trăng tái mặt, Gài then thắp nến, nến rơi châu. Chiêm bao bóng lẩn Dao Trì động, Mường tượng hồn chơi thệ thủy cầm. Năm ngón đường tơ ngồi dậy bấm, Gió quên than thở dế quên sầu. Âm Thầm Từ gió xuân đi, gió hạ về Anh thường gửi gắm mối tình quê Bên em mỗi lúc trên đường cái Hóng mát cho lòng được thỏa thuê! Em có ngờ đâu trong những đêm Trăng ngà giãi bóng mặt hồ êm Anh đi thơ thẩn như ngây dại Hứng lấy hương nồng trong áo em Bên khóm thùy dương em thướt tha Bên này bờ liễu anh trông qua Say mơ vướng phải mùa hương ướp Yêu cái môi hường chẳng nói ra Độ ấy xuân về em lớn lên Thấy anh em đã biết làm duyên Yêu dấu lòng anh ôm hận riêng. Cô gái đồng trinh Ôi cho ghê quá, ôi ghê quá Cảm thấy hồn tôi ớn lạnh rồi Đêm qua trăng vướng trong cành trúc Cô láng giềng bên chết thiệt rồi Trinh tiết vẫn còn nguyên vẹn mới Chưa hề âu yếm ở đầu môi. Xác cô thơm quá thơm hơn ngọc Cả một mùa xuân đã hiện hình Thinh sắc cơ hồ lưu luyến mãi Chết rồi – xiêm áo trắng như tinh. Có tôi đây hồn phách tôi đây Tôi nhập vào trong xác thịt này Cốt để dò xem tình ý lạ Trong lòng bí mật ả thơ ngây Biết rồi, biết rồi! Thôi biết cả Té ra Nàng sắp sửa yêu ta Bao nhiêu mơ ước trong tim ấy Như chưa xuân về thổ lộ ra. Lòng anh Một lời hứa anh chỉ mong có thế, Để cho lòng tin tưởng ở ngày mai. Một lời hứa ban cho người góc bể, Là một nguồn sống mãi tiếc chi ai? Anh chỉ thẹn không còn son trẻ nữa, Để cho tình âu yếm mặn nồng hơn. Và chỉ sợ đời em còn măng sữa, Một ngày kia trĩu nặng nuốt căm hờn. Nhưng tội nghiệp, trên trời đôi nhạn lạc, Cứ yêu nhau đừng tưởng đến ngày mai. Dẫu có lúc em mơ vui thú khác, Anh cũng mừng đã được em yêu rồi. Ghen Ta ném mình đi theo gió trăng Lòng ta tản khắp bốn phương trời Cửu trùng là chốn xa xôi lạ Chim én làm sao bay đến nơi? Chiếc tàu chở cả một đêm trăng Muôn ánh sao ngời chói thẳng băng Muôn sợi hương trầm bay bối rối Muôn vàn thần thánh sống cao sang. Giây phút ôi chao! Nguồn cực lạc. Tình tôi ghen hết thú vô biên Ai cho châu báu cho thinh sắc Miệng lưỡi khô khan, hết cả thèm.