Hai đường thẳng cắt nhau.. Tôi có một người chị năm nay đã ngót ghét 22 và chị vừa chấm dứt mối tình thanh xuân ngọt ngào dài 4 năm. Chị và anh học cùng trường cấp ba với tôi, anh là một trong ba bạn nam ít ỏi của lớp chuyên ngữ văn mà chị đang theo học. Một suy nghĩ mặc định mỗi khi nhắc về con trai chuyên văn là ủy mị, điệu đà, nhưng anh thì không, anh giỏi ngoại ngữ, chơi thể thao giỏi và viết văn rất hay điều đó thu hút chị, chị thương thầm anh suốt một năm trời. Đầu năm 11, có lẽ do duyên số, giáo viên chủ nhiệm lại xếp anh chị ngồi cạnh nhau và rồi tình cảm của chị cũng được đáp trả hai người chính thức bắt đầu quen nhau. Tôi ít khi được nghe chị kể về tình cảm giữa hai người, mãi đến năm chị lên 12 tôi mới đặt chân vào trường cấp ba. Anh chị thực sự là một cặp đôi quá đỗi đáng yêu. Chị cao 1m50, dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng sáng, đôi môi đỏ với mái tóc dài xõa thẳng tôn lên gương mặt bầu bĩnh đáng yêu, đặc biệt mỗi sáng thứ hai sinh hoạt trườn, trong chiếc áo dài nữ sinh trắng nhìn chị lại càng thướt tha hơn. Còn anh- một chàng trai yêu thể thao với chiều cao lý tưởng, chị đứng với anh như đứng bên bóng cây cao, ôm trọn cả thân hình nhỏ bé đáng yêu của chị. Hai người lúc nào cũng quân quít cạnh nhau hiến cả trường phải ghen tỵ. Anh chị là một trong những cặp đôi nổi tiếng, đáng ngưỡng mộ của học sinh trong trường lúc ấy và có cả tôi nữa.. Theo quy luật của tự nhiên, mối tình nào rồi cũng phải trải qua giai đoạn chán nhau và anh chị cũng vậy.. Với anh có lẽ năm nhất bước chân vào đại học có quá nhiều điều mới mẻ, môi trường mới, con người mới, công việc mới.. Khiến anh quay cuồng và dần lãng quên đi những gì đã cũ. Còn đối với chị, một cô gái quê bước chân vào thành phố chỉ mỗi anh là chỗ dựa duy nhất, không giống anh hưởng thụ mọi thứ và hòa nhập nhanh với chúng, chị lại bị những thứ mới mẻ xa hoa ấy làm áp lực, mệt mỏi, chị tìm đến anh để được an ủi, sẻ chia, nhưng đáp lại những hi vọng nơi chị lại là sự lạnh lùng, thờ ơ từ anh. Anh không còn lắng nghe chị nữa.. Những cuộc gặp gỡ dần ít đi và hai người cũng dần nhận ra vết rạn nứt trong tình cảm, nhưng không ai dám lên tiếng và cứ thế họ im lặng mãi cho đến khi anh tìm được người mới.. Hai người đã chia tay! Chị còn thương anh nhiều lắm, thẳng thừng chấp nhận lời chia tay thế thôi chứ chị đau lắm, hàng ngày chị vẫn vần tường nhà anh để xem từng chiếc ảnh anh đăng, từng dòng bình luận anh viết, thậm chí nắm rõ từng thay đổi nhỏ của anh trên tường nhà. Còn đối với anh, chia tay là cơ hội để anh quen người mới, thử mình với những cảm giác mới, mà với chị chia tay để lại cho chị những tiếc nuối, nhứng nỗi nhớ nhung da diết và từ sâu thẳm trong tim chị vẫn mong một ngày anh quay lại. Chị cứ như bờ bến mãi đợi con thuyền ra khơi trở về.. Và rồi ngày đó cũng đến, chỉ với một cuộc hẹn, một cái ôm và vài lời ngọt ngào chị đã đồng ý quay lại với anh, mặc cho bạn bè người thân phản đối kịch liệt. Riêng tôi, tôi không phản đối chị vì tôi biết nếu anh ấy thực sự nhận ra tầm quan trọng của chị ấy sau những ngày tháng quen biết các cô gái khác thì thực sự đó chưa hẳn là một điều xấu, giống như chúng ta đi xa để nhận ra vẻ đẹp của ngôi nhà nơi quê hương vậy. Còn nếu anh ta thực sự là một kẻ tồi thì sớm muộn gì anh ta cũng sẽ ra đi và tự khắc chị tôi sẽ nhận ra con người thật của anh ta mà không cần ai phải khuyên răn nữa. Có lẽ sau khi rời đi rồi quay về một cách dễ dàng như vậy thì con người ta dần không trân trọng ngôi nhà ấy nữa. Anh ta trách chị vì chị không thú vị, trách chị vì không thích cách nói chuyện của chị, cái cách mà ngày xưa anh ta vẫn hãy yêu thương trân quý nó. Có lẽ anh ta thực sự chỉ xem chị là bến đỗ, dạo chơi mỏi rồi quay về nghỉ rồi lại đi, hai người lại chia tay, anh lại lập tức quen người mới ngay sau đó, chị khóc rất nhiều, nỗi đau hằn nỗi đau làm chị, suy sụp mãi, có lẽ vì chị quá yêu anh ấy. Chị có tâm sự với tôi, chị đã rất tin tưởng anh, tin tưởng tình cảm bốn năm trời của hai đứa mạnh hơn gì hết, nhưng rồi chính anh đã đạp đổ lòng tin ấy trong chị, chưa bao giờ chị lại nghĩ anh có thể làm được như vậy, nó quá nhanh đến nỗi chị không tày nào phản ứng kịp và bị rơi vào đáy địa ngục. Có lẽ đúng như người ta vẫn hay nói, tình đầu sẽ không bao giờ bền lâu nhưng sẽ khiến con người ta nhớ mãi! Đến bây giờ chị vẫn mơ hồ với tình yêu mình dành cho anh, như lần đầu gặp anh, chị vẫn yêu thầm anh, nhưng anh thì chẳng hề quan tâm đến.. "Đừng bao giờ để người khác làm tổn thương bạn chỉ vì bạn quá yêu họ"