Hạ Về,em Lại Nhớ Anh Rồi!

Thảo luận trong 'Bài Bị Trùng' bắt đầu bởi ThaoNguyen6222, 26 Tháng năm 2024.

  1. ThaoNguyen6222

    Bài viết:
    98
    Hạ về, em lại nhớ anh rồi

    Tác giả: Thảo Nguyên

    Cuộc thi: Nét bút tuổi xanh

    Chủ đề: Hạ về trong mắt em

    [​IMG]


    Nắng chiếu qua song cửa sổ, len lỏi vào từng kẽ lá. Nắng hôn lên đôi mắt em khẽ gọi: "Hạ về rồi, em có biết không em?"

    Sau trận mưa rào đêm qua, bầu trời hôm nay cũng đã quang trở lại. Nắng cũng bắt đầu xuất hiện. Tôi bị đánh thức bởi những tia nắng sớm hắt qua song cửa sổ và những tiếng hót ríu rít của bầy chim chào mào đang đậu ở trên cành cây si. Tôi mở to cánh cửa và đứng quan sát chúng một lúc. Thì ra chúng gọi nhau tới đây để nhặt những quả si đã chín vàng ở trên cành cây. Tôi với tay quờ lấy chiếc điện thoại và chụp vội cái khoảnh khắc ấy. "Đúng là một bức ảnh tuyệt đẹp của một buổi sáng mùa hạ! Nếu đưa ra triển lãm thì có khi đoạt giải cao chứ chẳng đùa!". Tôi tự nói và thầm cười một mình, rồi lại băn khoăn tự hỏi: "Mùa hạ? Là mùa hạ đang đến rồi ư? Đầu óc tôi lại bắt đầu những suy nghĩ bâng quơ:" Không biết mùa hạ có phải là mùa của những tia nắng, của những khát khao, tình yêu và hi vọng? Hay là mùa của những cơn mưa, giọt nước mắt và sự chia ly? "

    Men theo những dòng chảy suy nghĩ bâng quơ ấy, tôi lại lần về với những ký ức đã cũ của hơn chục năm về trước. Nói là đã cũ nhưng dường như nó vẫn luôn luôn hiện hữu ở trong tôi. Rất đậm sâu và rõ nét. Khiến tôi không thể nào quên được cho dù là một chi tiết nhỏ.

    Tôi nhớ ngày ấy, lần đầu tiên được gặp anh cũng chính là vào thời điểm này thì phải. Đó là một ngày nắng tháng Năm.

    Tháng Năm về anh còn nhớ không anh

    Mùa hạ đầu tiên ngọt lành kỷ niệm

    Cái nắng chói chang buổi đầu anh đến

    Đưa em về miền lưu luyến..
    . Ngủ quên

    (Đánh thức mùa yêu - Cầm Đỗ)

    Hôm ấy, anh đến nhà tôi chơi với tư cách là bạn của ông anh trai. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cũng chẳng có gì là ấn tượng với anh cả. Thậm trí còn cảm thấy hơi khó chịu khi thấy anh đeo chiếc bờm và đi đôi dép lê của tôi. Tôi lẩm bẩm trong miệng" Đàn ông đeo bờm, rồi lại đi dép của con gái! Trông chẳng ra làm sao cả! Đúng là nhìn như dở hơi! ". Lúc đó, mặc dù nhìn anh cũng không ưa cho lắm nhưng tôi vẫn phải mở miệng và mỉm cười chào anh:" Em chào anh! Anh đến chơi ạ! "

    " Ừ! Chào em! Em mới đi học về à? Muộn nhỉ? ". Ngày ấy, tôi mới là học sinh cấp ba. Vì là học sinh nên tính hãng còn trẻ con và tôi cũng hay thẹn thùng lắm. Tôi chỉ kịp lí nhí đáp lại:" Vâng ạ! "Rồi chạy mất tăm. Tôi ngồi một mình ở trong phòng, mà chẳng muốn ló mặt ra ngoài. Bỗng nghe thấy một giọng hát của ai đó cất lên. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy anh mồ hôi nhễ nhại đang từ trong gian bếp bước ra, vừa đi anh vừa hát. Thì ra đó là giọng hát của anh. Anh hát hay thật. Có lẽ tôi đã bị chìm đắm vào trong cái giọng hát ấy. Giọng hát của anh ngọt ngào và ấm áp, có sức lôi cuốn lắm dễ khiến người ta quên đi sự mệt mỏi, quên đi cả cái nóng của mùa hè.

    Cơn gió cái từ đâu đưa tới làm phảng phất hương thơm của giàn hoa thiên lý. Anh đưa tay với lấy chùm hoa rồi nhẹ nhàng cài lên mái tóc tôi. Anh nói" Hoa đẹp, người cũng đẹp! Mùi hoa thơm giống như mùi tóc em vậy? Anh thích lắm! "

    Chẳng biết anh đang khen tôi thật hay đang chêu đùa tôi vậy. Nhưng bỗng nhiên tôi lại cảm thấy vui vui. Anh hẹn sẽ lại tới chơi nhà tôi. Và sẽ rủ tôi đi chơi. Tôi biết chắc anh cũng có cảm tình với tôi. Tôi nhận ra được điều ấy qua ánh mắt của anh. Một ánh mắt si tình!

    Thấm thoắt không biết đã bao nhiêu mùa hoa đã đi qua. Chúng tôi đã yêu nhau tự lúc nào không biết nữa. Tôi còn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Ngày mà anh nói lời yêu tôi và hứa sẽ đưa tôi đến bến bờ của hạnh phúc:" Hân! Hãy ngồi phía sau anh! Ôm chặt vào anh đi và nhắm mắt lại nhé! Hôm nay, anh sẽ đưa em đến một nơi đẹp nhất trần gian! Một nơi đẹp nhất thế gian này mà chỉ có anh và em! "

    " Anh định đưa em đi đâu cơ? Mà sao phải nhắm mắt chứ?

    "Anh muốn tạo bất ngờ cho em! Cứ nhắm mắt vào đi. Ôm chặt vào anh nhé không ngã đấy!"

    Anh đèo tôi trên chiếc xe máy dream đã cũ, đi qua biết bao nhiêu cung đường, qua bao nhiêu những hàng cây ngập tràn sắc hương. Anh đưa tôi đến một nơi chỉ có hoa và cỏ. Anh cúi xuống và ngắt tặng tôi một bông hoa cúc tím. Anh nói: "Màu tím thủy chung, cũng giống như tình yêu của anh giành cho em. Anh yêu em, Hân! Và sẽ mãi yêu em!"

    [​IMG]

    Thời tiết ngày hôm đó cũng khá đẹp. Nắng vàng nhạt, ánh nắng dịu dàng chứ không chói chang. Tôi tựa đầu lên vai anh và ngồi nghe anh hát. Khúc hát vang, vọng lên cả trời xanh. Bỗng nhiên anh ngừng lại rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy. Đó chính là nụ hôn đầu tiên trong cuộc đời của tôi.

    * * *

    Ngồi hứng những giọt nắng lẫn những giọt mưa còn đọng lại bởi trận mưa đêm qua. Tôi lại nhớ anh rồi. Tôi nhớ lắm! Nhớ anh vô cùng. Tôi nhớ những kỷ niệm, những năm tháng tôi và anh đã cùng nhau đi qua. Tôi nhớ tất cả những ngày nắng hạ, những ngày mưa có anh. Tôi nhớ hết, nhớ cả những con đường từng in dấu chân anh. Chỉ có điều là anh mãi xa rồi, chỉ còn mình tôi ở lại. Với nỗi nhớ, nắng hạ và những giọt mưa xa!

    Mùa hạ về vẫn cứ nắng cứ mưa..

    Con đường xưa vẫn rắc đầy hoa tím

    Ai bên ai nói lời yêu ngọt lịm

    Vần thơ tình đánh thức một mùa yêu

    Ngày kỷ niệm.. nhớ anh biết bao nhiêu

    Đêm mùa hạ lòng buồn hưu quạnh quẽ

    Ánh trăng vàng hình như ngân ngấn lệ

    Cũng thương buồn anh có biết không anh

    (Đánh thức mùa yêu - Cầm Đỗ)
     
    Ngọc Thiền SầuHào Nam tgnm thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng năm 2024
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...