Hà Tất Vì Việc Nhỏ Mà Giận Dỗi - Sưu Tầm Buổi sáng thức dậy, người phụ nữ cảm thấy mặt chồng rất khó coi. "Lát nữa em về nhà mẹ ở trong thành phố làm chút việc." người phụ nữ căn dặn. Người đàn ông sầm mặt xem báo, không trả lời. "Anh có thể chở em đi không?" người phụ nữ lại hỏi. Người đàn ông lạnh nhạt nói với vợ: "Em có thể tự mình đón xe đi mà." "Anh làm sao rồi? Khó chịu chỗ nào sao?" người vợ dò hỏi. Người đàn ông giống quả bom, đột nhiên bạo phát: "Có phải hôm qua em lại mua một cái ao len mới nữa phải không?" "Thì ra anh vì việc này mà tức giận." Người vợ không để bụng, tự mình dọn đồ, chuẩn bị ra ngoài. Anh ta bắt đầu một tràng trách mắng: "Chúng ta còn khoản phải nộp, con cũng cần đi học rồi, em đã đồng ý với anh không tùy tiện xài tiền nữa! Nhưng mà em.." "Sáng sớm nay chỉ có một chuyến xe, em mà không đi bắt xe sẽ không kịp nữa, đợi em về rồi nói vậy!" người vợ để lại câu nói này rồi đi, để cho chồng một mình tức giận ở nhà. Chừng nửa tiếng sau, người chồng đột nhiên nghe ngoài cửa sổ truyền đến một trận hỗn loạn. Anh ta nghe thấy người hàng xóm lớn tiếng nói: "Không xong rồi! Cây cầu nối với thị trấn! Một chiếc xe buýt đã rơi xuống dưới rồi!" Người chồng từ trên ghế bật dậy, vội vàng chạy đến bờ sông. Bờ sông giống như địa ngục trần gian, chiếc xe buýt trên lòng sông rơi thành một đống sắt vụn, hành lý của du khách trôi nổi trên mặt sông, đội cứu nạn đã đến, khiêng lên từng cái xác, người sống sót toàn thân là máu đang được dìu lên bờ. "Có ai thấy vợ tôi không? Có ai thấy vợ tôi không?" người chồng phát cuồng, gặp ai cũng hỏi, nhưng tất cả mọi người chỉ lắc đầu. Người chồng ở bờ sông đợi cho đến khi trời tối. Đội cứu viện khuyên anh ta: "Rất nhiều người gặp nạn đều bị cuốn trôi xuống hạ lưu rồi, anh đợi ở đây cũng vô ích, anh hãy cố nén bi thương." Người chồng hồn bay phách lạc, trên đường về nhà không ngừng lẩm bẩm một mình: "Nếu như mình chở cô ấy về nhà mẹ thì tốt rồi." Không ngờ anh ta vừa mở cửa, thấy vợ ngồi ở phòng khách. "Anh đi đâu thế?" người vợ nói chưa dứt lời, đã bị người chồng khuôn mặt đầy nước mắt ôm lấy. Người vợ không rõ chuyện gì, tiếp tục nói: "Anh khóc cái gì? Hôm nay em muốn đến cửa hàng đổi lại cái áo len, nhưng chủ tiệm không cho em đổi hàng, em không bắt được xe.." Cảm nghĩ: Người đàn ông trong câu chuyện sợ hãi một phen, nhưng nếu như người vợ thật sự vì chuyện này mà gặp nạn, sợ rằng anh ta sẽ tự trách mình cả đời: Hà tất gì vì một cái áo len mà cãi nhau với vợ. Lúc chúng ta đang nổi nóng, thật ra giống như mang kính lúp nhìn thế giới, rõ ràng chuyện bé như hạt mè, nhưng chúng ta lại cho nó nghiêm trọng hơn cả việc trời sụp xuống! Như vậy không chỉ làm bản thân mệt mỏi vì tức giận, mà còn làm cho người bên cạnh cũng thấy khó chịu. Đời người, chẳng qua chỉ ngắn ngủi vài năm, chúng ta không thể quyết định cuộc sống dài hay ngắn, nhưng có thể quyết định được để cho 'tức giận' tràn đầy trong cuộc sống, hoặc là để 'vui vẻ' bên chúng ta mỗi ngày! Lần sau những người thân yêu của bạn vì chuyện nhỏ mà ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn, thì hãy thử mỉm cười cho qua. Translated by Thu Tran