Trời Hà Nội bỗng đổ mưa tầm tã Mưa rồi. Mưa xối xả. Mưa sau những chuỗi ngày oi ả nắng to. Mưa chạy đến Cuốn đi màu vàng lá Mưa rào rào Thấm nhuần màu đất đen Mưa leng keng Thổi vào cánh chuông gió Mưa đọng lại.. Đọng lại.. Những nỗi lo! Ông tôi lo ngày mai lúa đổ Bão quật mạnh dằn nát thân cây Hạt lúa vàng vương đầy trên bùn nhão Này mồ hồi, công sức còn là bao? Bà tôi mộng những giấc chiêm bao Nắng chiều về đổ vào bên cửa bếp Dàn mướp lên leo bên tấm liếp Nắng xập xòe rồi mất hút trong giông! Mắt đượm buồn cậu tôi ngồi trông Loạt công trình chìm nghỉm bão tố Từng viên gạch là từng nỗi khắc khổ Xây chẳng thành còn gì đổ về tay? Còn tôi say, say bức tranh mới vẽ Say hương trà thơm ngát mới pha Say tiếng mưa theo ngói rả rích Tôi say cả mối tình đã trôi qua! Đắm trong mưa Tiếng chim kêu thảm thiết Chìm trong bão Tiếng gió rít từng cơn Giữa cuộc đời Là nỗi lo cơm áo Lạc tâm tình Bồn chồn mất bao phen! Người ướt sũng ông quay lại bếp lửa bà mới nhen Nhặt giỏ mướp bà đem về để trên gác Cậu tôi ngắm cánh hoa lan rời rạc Tôi mỉm cười phác họa vào trong tranh! Tiểu Thiên