Hạ đến rồi em ơi! Hạ vàng thiêu cháy những mùa có tên em Gió cuộn hơi đất nồng đưa anh bồng bềnh trôi Hạ đến rồi em ơi những con đường nắng tỏa Anh hát mãi khúc nhạc buồn ngấm hạt mưa đầu hạ Bao nhiêu lâu nữa anh quên hết mùa hạ năm xưa? Một lớp người đã qua ẩn dần vào dĩ vãng Anh cũng là lớp người mà hiện thân lãng đãng Đếm bốn mùa trôi lững thững kỷ niệm tàn Hạ vàng thiêu cháy những mùa có tên em Chuyến đi dài anh khởi hành thuở con người còn xuân Đã bao nhiêu mùa hạ phủ trùm đêm xuân lạnh Anh không màng nghe tí tách ngọn lửa cháy Lưỡi lửa táp nắng, lụi dần vào đêm đen Chiếc lá khô đưa nhẹ mình phất phơ trước gió Rơi vùng ký ức em rủ rỉ tâm tình ngày hạ cũ Chuyện xưa kia đã phơi dăm ba mùa nắng đổ Trận mưa dông thoáng ấy cuốn cả mùa dứt khỏi mối tình em Em có biết tiếng sấm đã đến mùa âm vang Hạ đến mang lời sấm rì rầm trời bỏ ngỏ Cả mùa vàng thở than khóc nhỏ Gọi hạ xưa về theo gió xoáy vạn mây xám treo cao. Hương 49