Thôi gặp gỡ thì sẽ ngừng quyến luyến Không quen biết sẽ chẳng phải tương tư Gói chân tình của tớ, chặt trong một bức thư Nửa muốn trao đi, nửa dùng dằng giữ lại. Lần đầu gặp Changbin, tớ nhớ mãi Thân hình mảnh gầy, chút sắc lạnh thoáng qua Rồi hệt như một vệt nắng chan hòa Tớ động lòng, bất giác thầm thương cậu. Thương của tớ, cậu chẳng bao giờ thấu Niềm thương ngày một lớn, tớ phải làm sao đây? Nụ cười của cậu khẽ như một vầng mây Ánh mắt thâm tình, tan ngọt trong tim tớ. Có một Changbin tớ ngày đêm nhung nhớ Những trò đùa, những hờn dỗi vu vơ Changbin của tớ, đẹp như một vần thơ Muốn ôm chặt lấy, sợ ai mang đi mất.. Cậu biết không, điều mà tớ sợ nhất? Là giây phút nước mắt cậu nhòe đi Ước có thể ôm lấy cậu thầm thì: Changbin à, cậu đã làm rất tốt. Tâm nguyện của cậu! Tớ ước mình có thể hoàn thành nốt Những dang dở mười chín, những mong đợi đôi mươi Tớ sẽ làm tất cả - điều khiến cậu mỉm cười Cậu hạnh phúc, người vui hơn là tớ.. Vất vả cho cậu rồi, cậu chỉ được hạnh phúc thôi, nhé! Những khổ cực, tớ sẽ gánh nửa vai Đoạn đường phía trước, dẫu biết là chông gai Đừng bất an, vịn vào tớ mà bước. Sự xuất hiện của cậu, với tớ là thần dược Xoa dịu mệt nhoài, những ấm ức, tủi thân 99 bậc thang kia, chỉ một mình tớ bước Bậc cuối cùng, tớ bước nốt.. vì thương. Hãy ngẩng cao đầu, sống như đóa hướng dương Chỉ ngoảnh mặt về nơi có hạnh phúc Tuổi hai mốt, hãy chạy xa hết sức Tớ chỉ mong, cậu sẽ mãi an yên..