Gửi anh Tác giả: Nhật Dương Anh biết không! Trong những niềm vui và nỗi buồn của em. Có anh ở đó. Bao đêm dài em dằn vặt, đau khổ Lại thấy thoáng anh nở nụ cười. Thấy anh, thấy cả sự sống vui tươi. Em thức dậy. Thấy những chú chim thi ca Ríu rít Thấy ngọn gió đầu cành Rung rinh. Cùng mặt trời lên cao rạng rỡ. Rồi một ngày Em lại thấy anh. Nỗi buồn hiện ra trên gương mặt. Đôi mắt trũng sâu, nụ cười tắt bặt. Và trái tim em lại nhói đau. Anh ơi! Em thương anh. Thương những ngày dài không ngủ. Làm việc thâu đêm suốt ngày. Cả tuần hơn trăm tiếng đọa đày. Con người chứ phải cỗ máy đâu. Thương anh nói : “Chẳng bấy lâu” Anh sợ sẽ đánh mất bản thân mình. Cả tuần dài làm việc. Rồi một buổi tối lặng thinh. Anh lại chìm trong bia rượu. Niềm tin ở đời anh đánh mất từ lâu. Hỡi anh có biết! Em an ủi anh như một người có niềm tin bất diệt. Nhưng thực ra. Chẳng hiểu điều gì khiến em sống đến giờ này. Anh đánh mất niềm tin. Em cũng vậy. Có phải chăng em còn chút chút. Bởi vì niềm tin đó là anh Nỗi đau chồng chất, hạnh phúc mong manh. Rồi em lại thấy nụ cười anh lắng dịu. Thấy ánh hoàng hôn mỗi buổi chiều. Ánh ban mai buổi sáng. Và những cơn mưa dài thanh mát. Sự sống trong em chưa khi nào vụt tắt. Em ao ước nhìn những con người ngoài kia. Có lẽ phía sau cũng biết bao nỗi khổ. Nhưng em vẫn thấy. Nét rạng rỡ nên thơ. Họ vẫn sống, vẫn đau, vẫn cười, vẫn ước mơ. Vượt sóng để đi tới những chân trời mới. Anh ơi! Em cũng muốn vượt sóng mà đi. Bất chấp tất cả. Để đi tới. Chân trời của em. Nơi. Hẹn gặp anh ở đó.