Giọt mưa rơi muộn

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Bối Bối, 19 Tháng tám 2018.

  1. Bối Bối

    Bài viết:
    0
    Đêm qua mưa nhiều không?

    [​IMG]

    Sáng nay cà phê, có giọt mưa lặng lẽ rơi trên má tôi. Nhẹ nhàng rơi nhưng gát cả đôi bờ má, giật mình mới hay tôi vẫn còn cảm giác đau. Đêm qua tôi mất ngủ, sáng cố thức để làm một chuyện mà tôi không nghĩ bản thân mình nên làm. Sự vội vả của tôi vẫn bị xem thường một cách rẻ mạc vậy sao.

    [​IMG]

    Nhiều lúc suy nghĩ bản thân mình sao quá yếu mền, chẳng quyết được gì ra hồn. Bần thần rồi ngó lơ mọi chuyện. Không phải không muốn giải quyết chỉ là tôi đang nghĩ đường đi cho êm đềm. Ngồi nghĩ về những tháng năm đã trôi đi, trong những năm đó có ngày nào vui trọn vẹn. Từ một người luôn ở trên cao tôi té xuống 1 cách quá đau, vẫn phải đứng dậy một mình. Có khi tôi nghĩ mình là người không có cản giác bi ai của người đợi. Mọi nỗi buồn nuốt nhẹ vào tim cho qua đi và không muốn nhắc lại.

    Tôi sợ cái căn nhà đó, nơi tôi sống. Sống hay bị giam lỏng. 1 ngày 24 tiếng, 1 tiếng 60 phút. Tôi chỉ biết ngồi chờ và đợi. Một mình xoay sở với mọi thứ. Có hôm sốt cao nhưng chẳng thể kêu ai giúp, có khi tay đứt cũng chỉ mình tôi băng bó. Có hôm thèm muốn được ăn, tôi chạy ra chợ mua đồ về làm. Từ sáng tới chưa mới xong, vậy mà chỉ có mõi mình mình ăn. Chả ai biết mình bỏ bao nhiêu tăm sức vào đó. Có lúc muốn đi đâu đó chơi, bí bách tới nỗi chỉ muốn bước ra khỏi căn nhà ấy. Bật ngồi dậy chọn 1 bộ đồ xinh xinh để đi chơi. Mà nhìn lại lâu lắm rồi tôi chưa đi mua sắm, trong tủ chỉ là vài bộ đồ cũ kỹ. Vậy cũng đi, đi để bớt căng thẳng để nhìn dòng đời có bỏ quên tôi không. Để biết gió vẫn thổi rì rào bên tay. Để lắng nghe tiếng nhịp sống rộn ràng ấy thôi.


    [​IMG]

    Tôi sống vô tâm sao, với tôi nọi thứ tôi điều sắp xếp lên lịch từ trước. Tôi muốn được trọn vẹn, không muốn thiếu xót. Vậy mà tôi vẫn tốn phí sức mình. Rút ra bài học cho bản thân. Không làm không chuẩn bị. Không dọn dẹp. Và không làm bất cứ thứ gì nữa. Chỉ nên ngủ và ngủ hay xem phim giết thời gian. Có người về ta sẽ làm cho qua cho xong. Thấy vậy mà khỏe, ngon hay không đã không qua trọng. Đẹp hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.. bởi vậy tôi được mệnh danh là sống vô tâm.

    Tôi vô tâm nên chỉ biết cho bản thân, chỉ biết mình sống vì mình.

    Cà phê đắng nhưng vẫn có vị ngọt của nó, chỉ có con người sống bạc bẽo như vôi.

    Đến lúc này, tôi chỉ muốn được khóc. Khóc thật to lên để vơi đi nỗi đau của mình. Nhưng lại sợ không dám, vì cũng chẳng ai hiểu cho mình. Nên nuốt vội vào tim
     
    Đặng Châu thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng tám 2018
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...