Truyện Ngắn Gió Cuốn Em Đi - Alissa

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Alissa, 11 Tháng mười 2019.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,858
    Tên truyện: Gió Cuốn Em Đi

    Tác giả: Alissa

    Thể loại: Truyện ngắn

    * * *​

    Em đi rồi, Anh ở lại, ai biết ai đợi, ai chờ ai!

    Hai chúng ta hôm qua vẫn hạnh phúc phải không anh? Nhưng.. Tất cả chỉ là ngày hôm qua thôi! Bởi lẽ Gió cuốn em đi rồi, một nơi thật quá xa xôi, nơi anh chẳng nhìn thấy em và không thể nào tìm em được nữa! Nơi trái tim em vẫn luôn hướng về anh, nhưng anh liệu có hiểu điều ấy không? Hay là anh đã cho em trở thành một ký ức dĩ vãng, hỡi người em yêu.

    Lời tâm sự này em muốn gửi vào chút gió mùa hạ vừa thổi qua của những ngày chúng ta vẫn còn bên nhau. Đó là cơn gió em yêu nhất, anh còn nhớ em đã nói gì với anh không? Em nghĩ anh không vô tâm đến thế đâu nhỉ, rằng em từng nói.

    "Nếu một mai chúng ta ở hai nơi, khoảng cách đó có thể là một vòng quanh của trái đất, hàng nghìn, triệu hay vạn vạn đơn vị quãng đường, thì anh cũng không được quên em đâu đó. Gió sẽ là sợi dây gắn kết giữa em và anh, em mong tình yêu của chúng ta cũng như bọn chúng vẫn tồn tại vĩnh hằng từ hàng thế kỷ về trước đến hiện tại, nếu ai phản bội hoặc có sự dối lừa, thì gió sẽ mang một trong hai người chúng ta đi đến nơi ta sẽ không tìm được nhau, chúng ta ngoéo tay nào".

    Cái ngoéo tay đầy chắc chắn thì nói lên được điều gì? Thời gian vô tình thì vẫn mãi trôi, lòng người cũng vì thế mà phai nhạt theo, khoảng cách hai ta hiện tại lại chẳng thể nào kéo gần được nữa.

    Em chẳng biết ai trong hai ta đã có lỗi trước, nhưng em vẫn tin vào tình yêu mà em luôn dành cho anh, nó rất đậm đà như món canh cua anh thích nhất, nồng nàng như ly rượu vang và cũng đầy chông gai, trắc trở, chúng ta không dễ dàng mới đến được bên nhau. Vậy mà đến cuối cùng vẫn mãi hoài xa cách mà nguyên nhân của nó vẫn là bí mật mà em vẫn chưa biết đến, có lẽ cái lý do này cũng sẽ bị gió cuốn đi như những hạt cát trong sa mạc, nhỏ bé trôi nổi vào khoảng không trùng trùng điệp điệp cát chỉ cát.

    Em đang đứng ở đây mà sao anh chẳng nhìn em, anh quên em thật rồi sao? Anh cứ ngồi im đến thế này bao giờ nữa? Đứng dậy nói chuyện với em đi, đừng cúi đầu vào đôi bàn tay ấy mà hãy ngẩng cao đầu nhìn vào mắt em này, em đang rất giận dỗi nhé vì nơi đây đầy mùi thuốc mà em rất ghét cái mùi ấy, anh biết mà nhưng tại sao anh không nắm tay em thoát khỏi nơi đây?

    Anh đã hứa sẽ bảo vệ em suốt đời, sẽ chiều chuộng em, anh đã từng làm như thế. Vậy lúc này đây, em vẫn đang đứng trước anh nhưng..

    Chiếc bóng cô đơn của em cũng chẳng còn tâm sự cùng em, nơi đây cũng chẳng qua là bệnh viện thôi mà, anh thích nó đến nỗi bỏ mặc em một tuần rồi, anh không về nhà, cũng không gọi điện thoại. Anh biết em nhớ anh nhiều thế nào không, tất nhiên là vô cùng, vô vô cùng nhớ, nhớ anh ngày không ăn, đêm không thiết ngủ, chờ đợi tiếng chuông gió kêu khẽ mỗi khi gió lùa vào, như sự hiện diện của anh thổi vào tim em vậy.

    Em rất muốn khóc nhưng em nào có thể chảy những giọt nước mắt đau buồn ấy?

    Này anh, em vừa thấy một top bác sĩ cùng y tá vào một phòng bệnh, trong họ gấp gáp, vội vã, khuôn mặt nặng nề quá, em nghĩ họ sắp tiễn một người nữa rời khỏi nhân thế. Em thấy đau quá, em đau nỗi đau của người ấy, em không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, em đang thấy rất sợ hãi, làm ơn hãy đứng dậy ôm em vào lòng và đưa em đi nơi khác đi, em đang hoang mang, em muốn thét lên, nổi loạn lên để anh chú ý thôi. Sao anh làm ngơ thế, em chỉ đứng cách anh bảy bước chân mà.

    Đợi đã! Hình như em biết chuyện gì rồi. Anh bị bệnh sao? Bệnh nặng lắm sao? Anh sợ em buồn nên mới trốn em một tuần phải không?

    Nhưng có lẽ người bệnh không phải anh, em nghĩ thế có đúng không nào? Đố anh biết vì sao em biết chắc người đó không là anh? Hi hi.. vì gió đã nói với em như thế, nó rất dịu dàng bảo với em "anh ấy rất tốt, cô an tâm rồi thì nên theo tôi đi, đến nơi cô nên đến".

    Trong phòng 2103, các sĩ cùng y tá đi ra, họ đi đến nói chuyện với anh, em rất muốn biết họ nói gì nhưng em lại ước mình đừng nghe câu chuyện giữa anh và bọn họ. Họ rất tàn nhẫn mà nói "Chúng tôi đã cố hết sức nhưng bệnh nhân đã không qua khỏi, mong anh đừng quá đau buồn, cô Thanh Nguyên đã đi rồi, hãy chuẩn bị tốt những việc làm cuối cùng tiễn cô ấy một đoạn cuối".

    Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lại là nó? Tại sao lại phải rơi xuống người em? Em không muốn, em không tin điều đó là sự thật.. Em chỉ còn lại là một linh hồn nên không thể khóc được, không có chiếc bóng vẫn lặng lẽ bên em, anh không nhìn thấy em vì em đã chết rồi và vì căn bệnh ung thư gan, lại là chính nó, nó lần lượt cướp đi mọi thứ của em, nó bắt mẹ em đi, rồi tóm lấy người em trai chỉ vừa tròn 5 tuổi. Đến cuối cùng nó cũng tàn nhẫn chia cắt hai ta.

    - Gió ơi tôi có thể rút lại câu nói đó không? - em nói với gió, nhưng gió chỉ nhìn em lắc đầu.

    Tại sao anh lại gạt em chứ, vì sao anh không nói thật là căn bệnh của em rất tồi tệ, chẳng phải lúc trước anh nói em chỉ bị suy nhược nên nên uống nhiều thuốc, có lần anh lại cười yêu thương nhìn em bảo em hãy vì anh mà bỏ đi mái tóc dài mà từ bé anh đã từng nhiều lần vuốt ve, hôn lên nó. Hóa ra anh biết mái tóc đó cuối cùng cũng rụng đi nên bảo cạo nó đi. Nhiều lần anh đã nói dối em, em biết anh có ý tốt. Nhưng anh ơi, anh có nhớ em đã lập lời thề với gió không?

    Anh khóc sao? Nước mắt của anh làm em khó chịu lắm đó. Em có nên trách anh không? Trách anh sao không nói sự thật quá đỗi tàn nhẫn này. Em.. Em còn gì để nói nữa đây.

    - Gió ơi, làm ơn cho tôi được ngắm anh ấy lần cuối, rồi sao đó tôi sẽ đi với bạn.

    Em cầu xin gió cho em được bên anh thêm giây phút cuối cùng, để nhìn anh, để biết anh vẫn yêu em như lúc chúng ta còn bên nhau, em không đỗ lỗi cho anh đâu, vì em cũng có một phần lỗi, lỗi tại em đã hứa hẹn với gió nên hiện tại em phải thực hiện rồi.

    - Tạm biệt anh, xin anh hãy sống thật tốt. Em nợ anh một lời xin lỗi, nếu có kiếp sau thì em nguyện sẽ làm một cơn gió nhỏ bên anh.

    Giờ thì Gió Cuốn Em Đi.


    Hết.
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng mười hai 2019
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...