Truyện Ngắn Giáng Sinh Một Mình - Mỵ Hôi

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Mỵ Hôi, 5 Tháng mười hai 2018.

  1. Mỵ Hôi Mỵ Mỵ

    Bài viết:
    4
    Giáng Sinh một mình

    Tác giả: Mỵ Hôi

    Thể loại: Truyện ngắn, tản văn

    "Giáng sinh là lúc con người ta cảm thấy ấm áp khi được tụ tập bên bạn bè, gia đình. Còn tôi Giáng Sinh với tôi.. chính là sự cô đơn.."

    * * *

    Một mùa Giáng Sinh lại đến, tôi lang thang trên góc nhỏ của thành phố, tôi cứ đi cứ đi. Bất chợt tôi nhớ về kỉ niệm anh và tôi. Cái lành lạnh của tiết trời khiến tôi cảm thấy cô đơn hơn. Cảm giác vừa buồn lại vừa vui xen lẫn vào nhau. Buồn vì chẳng còn anh bên cạnh, còn vui chính là bản thân vẫn ổn an nhiên bước đi.

    Từ bao giờ tôi lại trở lười biếng đến như vậy. Tôi lười biếng với việc tụ tập bạn bè cùng đi chơi, tôi lười biếng với mọi mối quan hệ. Bởi vì một lí do, tôi.. sợ bản thân lại nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm cả hai từng trải qua.

    Còn nhớ vào cái mùa Giáng Sinh năm đó, anh đưa tôi đi dạo quanh thành phố, đưa tôi đi ăn những món tôi thích, trao cho tôi những lời chúc, những cái ôm và cả những món quà Giáng Sinh. Tôi cứ như một đứa trẻ vậy mừng rỡ ríu rít khi cầm trên tao món quà vội vàng mở xem ngay lập tức. Thời gian vui vẻ ngọt ngào ấy dường như đã trở thành một hồi ức khó quên. Cứ đến cái mùa mà trời bắt đầu se lạnh tôi lại sợ cảm giác phải nhớ về quá khứ.

    Tôi và anh quen biết nhau vào cái ngày Giáng Sinh và cũng chia tay vào cái ngày Giáng Sinh. Với tôi Giáng Sinh có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ và cũng xen lẫn đau thương.

    Tôi vẫn đi một cách vô hồn, từng bước từng bước, sao lại lạnh lẽo và cô đơn thế này chứ. Người ta tay trong tay cùng nhau đón Giáng Sinh, còn tôi như kẻ lang thang không biết đi đâu để xua đi nổi buồn cái lạnh giá trong lòng.

    Cô đơn vẫn ổn mà nhỉ? Vẫn sống được. Vẫn biết tự lo cho bản thân được. Chỉ khác là không có anh thôi. Lạnh cơ thể có thể đấp chăn để sưởi ấm, còn cái lạnh lẽo trong nỗi cô đơn thì sao? Dùng cái gì để làm ấm nó đây.

    Dòng người vội vàn qua, tôi đứng thân thờ, tự dặn lòng dặn bản thân phải thật mạnh mẽ. Cầu nguyện với Chúa để khẩn cầu hạnh phúc lại đến. Thế rồi tôi giật mình cố đẩy anh ra khỏi tâm trí.

    Bản thân bất giác mỉm cười, cười vì một điều gì đó, cười vì bản thân sao lại mạnh mẽ đến vậy, cười vì cái ngây dại trong tình yêu, cả cái lụy tình điên dại gì gì đó, chẳng thể quên được anh. Cuộc đời này tôi chỉ mong rằng bản thân đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi điều. Giáng Sinh một mình thật sự không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là bản thân yếu mềm vụt ngã, không có chí khí.

    Còn nhớ lần chia tay năm đó, thật thảm anh nhỉ? Vì ta không giữ lấy nhau nên giờ lạc mất nhau rồi, anh đi bỏ lại mùa Giáng Sinh với mình em chơi vơi giữ phố đông người, người ta tấp nập đông vui, tay trong tay còn em cứ thui thủi mãi thế này, chẳng biết bao giờ em có thể xóa anh ra khỏi kí ức, có lẽ là không bao giờ. Giáng Sinh đến cũng là khi mùa xuân sắp sang mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ luôn đến với em và anh.

    Giữa cuộc đời gian khó này mong rằng cô gái như em sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua, sẽ ít khóc đi, không yếu đuối điên cuồng vì bất kì ai nữa. Em rất sợ phải bắt đầu và kết thúc một mối quan hệ. Chỉ mong rằng em sẽ tìm được người yêu thương em bên cạnh em hết đời này, và cả cùng em đón Giáng Sinh ấp cúm.

    Giáng Sinh năm nay em lại một mình

    Không có ai cùng đi Giáng Sinh thì một mình, vẫn ổn, chỉ là không có anh..

    "Cô gái, em mạnh mẽ mà. Giáng Sinh an lành, chúc em có một cuộc đời bình an, vui vẻ, mạnh mẽ vượt qua mọi thứ, lau khô nước mắt sẽ có người yêu thương em bên cạnh em mà. Cuộc đời vốn tàn nhẫn, nhưng Chúa không lấy đi hết của ai thứ gì cả. Cố lên nhé cô gái."

    - Merry Christmas -

    Ninh Hải, ngày 5 tháng 12 năm 2018

    Mỵ Hôi
     
    Hạ MẫnĐặng Châu thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng mười hai 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...