GOLDEN CHILD (DongChan) Giận dỗi Tác giả: Lee Seul Bi Tên wattpad: WoollimStan Thể loại: Đam mỹ + fanfic Nhà: Golden Child - Công ty Woollim Couple: Joochan x Donghyun Chuyển ver vui lòng hỏi ý kiến và không mang ra ngoài nhất là wattpad. ------------------------------------------------------------------- Giận Dỗi Đây là lần đầu tiên Donghyun đóng phim, vai nam chính lúc thiếu niên trong một bộ phim thần tượng. Nhân vật của cậu theo đuổi nữ chính từ nhỏ, sau này trải qua bao sóng gió mới đến được với nhau. Cầm kịch bản trên tay, Donghyun thở dài, cũng không cần phải cẩu huyết như vậy chứ. Cậu là lính mới lần đầu lấn sân, ban đầu rất nhiều cảnh NG, phải diễn đi diễn lại rất nhiều, mãi sau này mới khá hơn. Mỗi lần xem lại cảnh quay mình đóng,Donghyun đều cảm thấy có chút thành tựu, giống như sự cố gắng của mình cuối cùng cũng có kết quả vậy. Quá trình quay phim diễn ra rất nhanh, cậu cũng không cảm thấy mệt nhọc gì, duy chỉ có một điều khiến cậu nhăn mày. Kịch bản phần của cậu có một cảnh hôn. Mặc dù chỉ là một cái chạm môi rất khẽ, nhưng với cái tính ưa sạch sẽ của cậu, đó quả là một vấn đề lớn. Đến lúc quay cảnh hôn, Donghyun hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại "Chỉ cần tưởng tượng bạn diễn là Joochan, chỉ cần tưởng tượng bạn diễn là Joochan". Đau ngắn không bằng đau dài, cậu phải cố gắng để cảnh này chỉ cần quay một lần là xong, nếu NG chắc cậu không chịu được mất. "Action!" Tiếng đạo diễn vang lên dõng dạc, cậu nheo đôi mắt hoa đào, ngẩn ngơ nhìn cô gái ngồi bên. Không khí xung quanh giống như ngưng đọng, lọt vào ống kính chỉ còn một ánh mắt, một cái cười sâu thẳm. Cô gái hơi nghiêng đầu, cười khẽ một tiếng, giống như nhìn thấy việc gì thú vị lắm. Cậu nhân cơ hội đó, chớp mắt nhổm dậy, đặt lên môi người ta một cái hôn. Chạm vào nhẹ nhàng rồi rời đi rất nhanh. Cô gái ngây ngẩn mở to mắt, đôi mắt tròn xoe trong veo như đang hỏi người đối diện tại sao. "Cut! Diễn tốt lắm!" Tiếng đạo diễn lại vang lên, cậu thở phào một tiếng, nhanh chóng chạy đi uống nước. Tưởng tượng và làm thật quả nhiên là hai việc khác xa nhau. Bạn diễn trang điểm một lớp son dày rất dễ phai màu, chạm một cái mà cậu có cảm giác trên môi dính dính, vô cùng khó chịu. Sợ làm mọi người phật lòng, cậu phải chạy đi uống nước ngay, cố ý để nước tràn ra khóe miệng, giả vờ lấy tay lau đi. Cũng may không cần quay lại cảnh này nữa. Chỉ còn vài cảnh phim là phần diễn của cậu kết thúc. Donghyun thở dài thỏa mãn, đi đóng phim một mình, không có người đi bên cạnh thật không quen. Những lúc rỗi rãi chẳng có ai chọc cười, ngồi chơi điện thoại cũng không có người ngồi xem. Cuối cùng cũng có thể hoàn thành, trở về được rồi. Vài hôm sau, Joochan đang ngồi chơi game ở công ty, đột nhiên có hai bàn tay nhanh nhẹn bịt mắt của anh. Ngón tay thon dài hữu lực, cách một tầng mi mắt, ạn có thể cảm nhận rõ ràng hình dáng từng đốt ngón tay. Không cần suy nghĩ, cậu nhóc ngay lập tức thốt lên: _Kim Donghyun! _... _Kim Donghyun! Em biết là anh rồi, đếm đến ba mà anh không bỏ ra thì chết với em. _... _Một, hai, ba! Joochan đếm liền một hơi đến ba, sau đó vươn tay nhéo cái tay đang bịt mắt mình. Cậu bị nhéo đau, kêu "A" một tiếng, rồi nhanh chóng bỏ ra. _Nhóc con được lắm, dám nhéo anh!! _Là anh bịt mắt em trước! Em nói rồi, em đếm đến ba. _Có ai đếm liền một hơi như em không ? _Có, bình thường anh cũng toàn đếm thế mà. _Em ?!! Không thể cãi lại học bá, cậu đành dùng hành động thay lời nói, xông tới đẩy ngã anh ra chọc lét. Lúc Daeyeol ca bước vào, chính là thấy một cảnh quen thuộc, hai thiếu niên đang vần nhau ở trên ghế, cười tít cả mắt, vui đến quên trời đất.Daeyeol chỉ đành thở dài, dẫn mấy đứa thực tập sinh mới sang phòng khác, đợi hai đứa kia chơi đủ rồi thì vào lại sau vậy. Daeyeol sợ phá đám bây giờ, thì cái thằng có răng hổ, thù dai nhớ lâu sẽ không buông tha cho anh mất. Donghyun và Joochan tiếp tục cười đến tắt thở mới chịu dừng lại. Anh vừa thở dốc, vừa ôm bụng lăn ra ghế, đạp đạp cậu, dám chọc lét em, anh được lắm. Cậu thuận tay kéo cái chân đang đạp mình, vỗ vào mông anh một cái, sau đó lên tiếng hỏi : _Sao em biết là anh ? _Ngoài anh ra thì còn ai bày trò con mèo thế nữa ? Cậu nghe câu trả lời xong cũng không phản ứng gì, đợi cho hơi thở bình ổn trở lại, mới chậm rãi nghiêm túc nói : _Anh là con hổ không phải con mèo. _Phì, ha ha ha ha... Anh vừa mới nín cười không bao lâu lại tiếp tục ôm bụng lăn lộn. Suốt thời gian Donghyun đi đóng phim cậu cũng chưa từng cười nhiều như vậy. Người này vừa trở về liền làm cậu cười tới đau sốc hông. Thật không thể tha thứ được. Cậu nhìn anh bò ra cười, tâm tình cũng vui vẻ. Thế nhưng chẳng hiểu sao lại buột miệng nói ra một câu, cực kỳ không hợp hoàn cảnh. _Joochan, anh nhớ em. Joochan đang mải cười, dường như không nghe rõ, cậu nhóc đưa tay quẹt nước trên khóe mắt, ngây ngô hỏi lại : _Cái gì cơ ?! _... Cậu nhìn vẻ mặt của người kia, lại không cách nào nói ra câu vừa nãy một lần nữa. Dù sao thì cậu cũng vẫn chỉ là thiếu niên da mặt mỏng, cũng biết xấu hổ nha. Joochan nhìn khuôn mặt người đối diện từ từ đỏ ứng tới tận mang tai, liền cảm thấy đáng yêu. Donghyun mặt dày vô sỉ cũng có ngày này, thật thú vị. Anh nín cười, nhích lại gần cậu . Người nào đó vẫn đang trong cơn xấu hổ, vô thức lui về sau một bước. Kết quả là ạn giống như đang ức hiếp trai nhà lành, dồn cậu vào một góc sofa. Anh đưa một tay chống lên thành ghế, ghé sát vào mặt cậu, chậm rãi nói : _Em cũng nhớ anh. Anh nói dứt câu, nhanh chóng cúi xuống hôn chụt một cái lên môi người kia rồi lập tức rời đi. Cậu ngây người, mặt lại càng đỏ, biểu hiện giống như thiếu nữ vừa bị người ta cướp đi nụ hôn đầu. Anh ở một bên cười trộm, cảm giác trêu đùa người khác như thế này, anh thích. Cậu nhìn tên ranh mãnh đang cười trộm kia, trong lòng chợt cảm thấy ủy khuất. Cậu bất mãn bật ra một câu khiến Joochan nổi hết cả da gà : _Joochan, em trêu anh.. Từ khi cậu đi đóng phim về, mọi việc lại tiếp tục diễn ra như trước. Hai thiếu niên bận rộn với chuyện học hành, ca hát. Lúc rảnh rỗi thì cũng nhau chơi đùa một chút. Thẳng đến ngày phim cậu đóng bắt đầu được phát sóng. Anh háo hức muốn xem người mình yêu đóng phim thì trông như thế nào. Vì thế bạn Hong chẳng đợi ai rủ, hôm đó đến công ty liền nằng nặc đòi Daeyeol già cho xem trước. Ti vi bật lên, thiếu niên dáng người cao gầy, đôi mắt hoa đào sâu thẳm đang nghiêng người nhìn cô gái ngồi bên. Không có lời thoại, chỉ có nhạc nền nhè nhẹ du dương như giai điệu của một mối tình đầu. Phim được xử lý rất tốt, nếu không phải đã biết trước đây chỉ là phim, thì Joochan đã ngỡ cảnh này có thật. Mặc dù vậy, nhìn bộ dạng Donghyun trên màn ảnh, trái tim anh vẫn đập lên bang bang, hồi hộp. Sau đó anh nhìn thấy cậu hôn cô gái kia. Cảnh hôn được quay chậm, môi chạm đến môi thật nhẹ, nhưng cũng thật lâu. Chỉ khoảng một phút đồng hồ trôi qua, mà anh có cảm giác như cả một thế kỉ. Anh vội vàng đưa tay tắt tivi, sau đó tựa lưng vào cửa sổ từ từ trượt xuống. Vẫn biết chỉ là phim, nhưng trong lòng sao khó chịu quá. —————————— Cậu biết rõ gần đây anh đang tránh mặt mình, gặp chỉ chào một câu rồi chạy biến. Trên máy bay hoặc trên ô tô nhất định sẽ ngồi cùng Bomin, không thì ngồi cạnh Daeyeol Già. Ngủ chung phòng thì sẽ đem gối của mình ra ngoài cùng, xếp gối Bomin vào giữa. Ăn cũng không thèm liếc mắt nhìn mình một cái. Cậu thực đau đầu, rốt cuộc cậu đã làm sai cái gì chứ. Bình thường có dỗi cũng không đến mức này. Cậu nghĩ nhất định phải tìm cơ hội hỏi cho ra nhẽ. Có điều cơ hội chưa đến, rắc rối nối tiếp rắc rối đã kéo đến. Sau khi phim cậu đóng được công chiếu, cậu ngay lập tức dính vào tin đồn tình cảm với bạn diễn. Nhưng chuyện đó cậu còn hiểu được, tại sao anh không đóng phim cũng vướng phải tin đồn tình cảm chứ. Ảnh Joochan chụp chung với bạn học nữ đăng tràn ngập trên mạng, làm cậu tức đến đỏ cả mắt. Đã thế các dì, các chị theo anh bao lâu nay, đột ngột hò reo đòi đem bảo bối về, không nguyện ý giao cho cậu chăm sóc càng khiến Donghyun không rõ đầu cua tai nheo ra thế nào. Cậu tìm anh đối chất, thế nhưng con thỏ kia vừa nhác thấy bóng cậu liền chạy mất, bắt thế nào cũng không được. Donghyun quyết tâm rình rập, lập bẫy bắt thỏ. Cuối cùng thỏ cũng sập bẫy, vẫn chỉ vì một cây xúc xích. Quay xong chương trình, Donghyun liền nhờ anh Già Daeyeol đi mua xúc xích. Thỏ con ham ăn, ngửi thấy mùi xúc xích liền chạy tới. Vừa lúc Donghyun chờ sẵn ở đó liền tiện tay khóa cửa lại. _Anh làm cái gì ?!! _Câu này anh hỏi em mới đúng ! Tại sao lần nào nhìn thấy anh em cũng chạy biến ? _Em có chạy đâu ! _Đừng chối, không phải em chạy thì ai chạy. Có phải tại vì em có quan hệ bất chính với bạn học nữ nên mới tránh mặt anh, có phải không ? _Cái gì bất chính ?!! Anh mới bất chính, cả nhà anh đều bất chính. Anh có tình cảm với bạn diễn thì tôi không được có tình cảm với bạn học chắc ? Còn lâu đi !! _Đó chỉ là tin đồn !! _Chuyện của tôi cũng là tin đồn !! ... _ Hong Joochan, em đang ghen ? _Tôi mới không thèm ghen ! _Vậy sao em lại tránh mặt anh ? ... Joochan im lặng không nói gì, sau đó khó chịu bỏ cây xúc xích còn chưa ăn miếng nào trên tay xuống, vùng vằng đi ra cửa. Donghyun giữ tay anh kéo lại nhưng không được. Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng cậu vẫn tới được trước cửa. _Hong Joochan, anh đếm đến ba, em mà không quay đầu lại thì đừng trách anh. _... _Một, hai, ba ! Donghyun đếm liền tù tì đến ba, sau đó chẳng đợi Joochan trả lời, kéo tay anh lại, đẩy lên tường. Anh còn đang bàng hoàng, môi đã bị chặn lại. Vừa quay xong chương trình, anh còn chưa kịp tẩy trang, trên môi vẫn còn một lớp son mỏng, rất dễ phai màu. Thế mà kẻ ưa sạch sẽ như cậu lại chẳng hề nhận ra điều ấy, cứ thế quét một vòng, nuốt hết son môi vào trong miệng. Anh cảm thấy trên môi tê rần, cậu khẽ cựa hai tay hòng đẩy tên chết dẫm trên người ra. Thế nhưng hai tay bị người nọ giữ chặt trên tường, không thể nào cựa quậy. Chân bị kìm chặt, đầu cũng chẳng tài nào nhúc nhích được. Không còn cách nào khác, Joochan đành hé miệng định phản kháng. Donghyun chỉ chờ có thế, liền xông tới công thành đoạt đất. Khoang miệng anh trong một giây lơ đãng, liền tràn ngập mùi vị của cậu. Đầu lưỡi bị cuốn lấy, quấn duyệt, chẳng thể thốt lên được thành lời, âm thanh ra đến cuống họng liền biến thành những tiếng nức nở, rền rĩ. Chân răng cũng không được buông tha. Đầu lưỡi mang theo mùi son phấn nhàn nhạt quét qua chân răng khiến dây thần kinh mẫn cảm của Joochan rung lên bần bật. Một giây trước cậu còn ra sức dãy dụa, một giây sau liền bị đầu lưỡi lung tung của Donghyun làm cho mềm nhũn. Cậu hôn lần này cũng là lần đầu tiên hôn sâu, hoàn toàn không có kỹ thuật. Cậu dựa theo bản năng mà gào thét, càn quấy, quấn lấy khuôn miệng của anh ve vuốt, hòa quyện. Chẳng biết qua bao lâu sau, cậu mới rời khỏi môi anh, thế nhưng vẫn không chịu buông tha. Cậu tựa lên tránanj thở dốc, vừa thở vừa nói : _Bây giờ...đã cho anh biết...tại sao...em...tránh mặt anh...hay chưa ? _Tên khốn...nếu anh dám...hôn bạn diễn thế này...tôi thiến anh... _Phì – Cậu bật cười – còn nói...em không ghen ? _... _Nhóc con, đừng để...anh thấy tin đồn tình cảm của em nữa, anh...cũng ghen. Anh nghe thấy câu này mặt liền đỏ ửng, im thin thít chui vào lồng ngực cậu, không dám ngẩng đầu lên. Người nào đó thấy vậy liền thỏa mãn ôm thỏ nhỏ vào lòng mà vuốt mông. Thỉnh thoảng giận dỗi một chút cũng không sao hết, chỉ cần tin tưởng lẫn nhau là được rồi. Donghyun nghĩ đến đây, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền ở bên tai Joochan thì thầm : _Hong Joochan , em dùng son hôn cũng tốt lắm, không dính dính khó chịu như người khác đâu. _Anh dám hôn người khác ?!! _Không có, là bắt buộc thôi. Không bắt buộc thì anh chỉ hôn em. _Coi như anh biết điều. Tạm tha cho anh lần này. _Ừ! Em là ngoan nhất ~ --------------------------------------------------------------------------------- Hai bạn trẻ này làm Seul Bi mất máu quá