Một con đường nhỏ, tôi bước đi. Từng bước, từng bước và chẳng ngoảnh lại. Từng đợt gió thoảng, nắng trên vai, Nhắm mắt lại để cảm nhận hơi thở Vị của nắng gió và cả hoài niệm Những tha thiết nồng nhiệt, Những rung động thổn thức, Những vết cắt chẳng bao giờ ngừng lại Tôi đã sống, đã thở và muốn quên Từng kí ức, từng vụn vỡ, những tháng năm phai mờ Giá như chẳng thể ngập ngừng Giá như chẳng thể quên Giá như chúng ta còn có thể gặp lại Thì có lẽ, mọi chuyện đã chẳng buồn đến thế!