Kinh Dị Gặp Ma Ở Nhật Bản - Sơn Tùng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi STùng, 10 Tháng sáu 2021.

  1. STùng

    Bài viết:
    13
    Tên truyện: Gặp ma ở Nhật Bản

    Tác giả: Sơn Tùng

    Thể loại: Truyện ma

    [​IMG]

    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của STùng

    Gặp ma ở Việt Nam là chuyện thường hay có, Gặp ma ở nước ngoài là chuyện chắc chỉ có trong tưởng tượng của mọi người. Câu chuyện này là câu chuyện hồi tôi mới sang Nhật. Hồi tôi học ở trường tiếng tôi nhớ có mấy anh chị đi sang trước từng bảo: "Ma nước ngoài không hiểu tiếng Nhật đâu. Nếu mà gặp thật thì cứ" phệt "vài tiếng việt lẫn vài câu tiếng nhật đại khái như: Tao không biết tiếng Nhật đâu, đừng đi theo tao thì chắc con ma nó sẽ buông tha cho em ngay". Hehe, nghe xong cái là tôi phấn chấn hẳn tại từ hồi bé tôi cũng hay gặp ma lắm.

    Lại nói Nhật Bản là đất nước thua trận trong thế chiến thứ hai, Nhật Bản trước năm 1945 theo phe trục (phát xít). Vào ngày bị ném 2 quả bom nguyên tử vào thành phố hiroshima và nagasaki khiến cho 200 ngàn người dân bị chết. Ngoài ra còn những vụ động đất và sóng thần cực mạnh vào năm 2011 đã cướp đi sinh mạng 19 nghìn người, 2500 người đi mất tích. Nên lẽ dĩ nhiên Nhật Bản cũng lắm oan hồn. Tình cờ vùng đất tôi sang là thành phố Sendai tỉnh Miyagi nơi tâm chấn của vụ động đất và sóng thần năm 2011.

    Hồi mới sang trường tiếng Nhật tôi cũng nghe cô giáo kể cách đây vài tháng tại chỗ bị sóng thần đánh vào lúc xây đài tưởng niệm cho những nạn nhân bị thiệt mạng trong vụ thiên tai, những công nhân xây dựng lúc chuẩn bị xây là lại có triệu chứng chóng mặt, xây xẩm mặt mày, không còn chút sức lực nào. Tôi bán tín bán nghi hỏi cô:

    - Ma ở Nhật toàn ma xấu thôi hả cô?

    Không. Cũng có ma tốt hay giúp đỡ người. Nhưng ít lắm. Tốt nhất vào buổi tối muộn khoảng 12h đêm các em ở nhà đừng đi đâu cả. Cô đáp.

    Vào một hôm vào giữa tháng 3, trên Facebook, báo đài Nhật có đăng tròn 2 năm từ ngày xảy ra thảm họa động đất, hôm đó tôi được nghỉ học. Hiếm lắm có ngày vừa được nghỉ học, nghỉ làm thêm tôi hẹn cùng vài người bạn nữa định sẽ đi thăm thú viện bảo tàng nơi tưởng nhớ các nạn nhân của vụ thiên tai ngày 11 tháng 3 năm 2011. Lúc đến mấy tôi và các bạn được xem về những hình ảnh về những gì trận sóng thần đã để lại, những ký ức cả đời không thể quên được. Khoảng 15h chiều chúng tôi đang định về thì bỗng trời tuyết rơi rất lớn. Tuyết rơi thế này ra ngoài cũng nguy hiểm nên chúng tôi quyết định chờ 1 chút cho tạnh rồi về nhưng không đến 17h tuyết rơi đỡ hơn lúc trước nhưng vẫn rơi to, vì mai còn phải đi học tôi tách đoàn đi về trước. Đang đi trên đường về còn cách nhà tôi một ga thì tàu bất ngờ dừng lại. Nghe nhân viên nhà ga thông báo do tuyết rơi dày nên tàu dừng mà còn cách nhà tôi 1 ga nên thôi xuống luôn ga này rồi đi bộ về nhà.

    Tôi mở google map seach địa chỉ nhà và đi theo. Đoạn đường khoảng 1, 5 km đi ngang qua 1 khu rừng nhỏ. Vừa đi vào khu rừng khoảng 10 p thì điện thoại của tôi bị đơ không thể định vị đường về, tôi đánh liều bước theo cảm tính. Từ lúc đi vào khu rừng tôi cứ có cảm giác ai đang theo dõi, cảm giác đấy càng ngày càng gần. Bỗng nhiên từ trên cây có tiếng động lớn, có 4 con quạ từ trên cây bay ra kêu lên những tiếng kêu chói tai: Quác.. quác.. quác. Chúng xà xuống bay quanh định tấn công tôi. Tôi liền vớ mấy hòn đá ném chúng, rồi chạy thật nhanh qua khu rừng. Bọn nó đuổi tôi gần tiếng đồng hồ, lúc tôi chú ý đến thì điện thoại của tôi đã hết pin, tôi thì bị lạc vào trong nghĩa trang. Trời lúc này tối đen như mực, tuyết rơi càng dày lúc này thể lực của tôi cũng cạn kiệt. Tôi ngồi xuống nghỉ một chút rồi định tìm đường về tiếp. Sau khi nghỉ 15 phút thì tôi tìm đường để không phải đi qua nghĩa trang nhưng càng đi càng bị lạc. Tôi đánh liều đi xuyên qua nghĩa trang để về. Nhìn xung quanh toàn bia mộ, trong nghĩa trang chỉ có con đường nhỏ khoảng 1 m ở giữa, 2 bên tuyết trắng xóa, nếu là bình thường thôi sẽ dùng con iPhone đời mới của mình để checkin vài kiểu nhưng trong tình trạng này tôi chỉ mong về nhà thật nhanh để quên cái trải nghiệm tồi tệ của ngày hôm nay. Tôi vừa đi vừa cầu trời làm sao để tìm được đường về.

    Chắc khoảng 1h đêm từ nghĩa trang có một thanh niên bước ra. Dáng người cao cao gầy gầy trùm mũ kín mít. Một phần vì trời tối nên tôi không nhìn rõ mặt của thanh niên ấy. Người thanh niên lại gần tôi và hỏi:

    - Mày không sao chứ

    Tôi đáp lại bằng thứ tiếng Nhật nửa nạc nửa mỡ:

    - Tôi không.. à.. Watashi daijobu. Michi wakarimasen. Kitasendai eki doko (tôi không sao. Tôi bị lạc. Ga kitasendai ở đâu)

    Thanh niên không nói câu gì ngoắc tay chỉ chỉ làm hành động hãy đi theo hắn. Không biết hắn là người hay là ma, tuyết dày nhưng có điều lạ là hắn đi trên tuyết không để lại dấu chân. Tôi mặc kệ hắn là người hay ma điều tôi quan trọng làm sao để biến càng nhanh càng tốt. Trên đường đi tôi thi thoảng lại thấy vài con mèo đang ngủ hay đánh nhau chí choé trên mấy cái bia mộ. Đi khoảng 1 tiếng đồng hồ thì thanh niên ngoắc tay chỉ đến ga tàu rồi. Tôi ngảnh mặt sang bên kia thì thấy ga tàu cách tôi 50 m. Tôi mừng quá đang định cảm ơn thanh niên thì quay mặt lại đã không thấy đâu, cũng không thấy dấu chân trên tuyết. Lần này đúng gặp ma rồi. Tôi sợ quá chạy một mạch về nhà, quãng đường 500 m tôi chạy 3 phút là về. Về đến nhà tim tôi đập thình thịch.

    Có thể nói đây là trải nghiệm tồi tệ nhất từ trước đến giờ của tôi. Qua lần này tôi rút kinh nghiệm sâu sắc không đi về đêm muộn và tôi cũng biết ma ở Nhật cũng hiểu tiếng việt.

    End.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng năm 2021
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...