Truyện Ngắn Yêu Cậu! Chàng Trai Mùa Hạ - Vânvôsong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi VânVôSong, 24 Tháng tư 2018.

  1. VânVôSong

    Bài viết:
    7
    Yêu Cậu! Chàng Trai Mùa Hạ - Vânvôsong

    Chương 1

    Tôi là một gái tầm thường không xinh đẹp là bao.. dung nhan cũng trung bình cũng chẳng thùy mị như những cô nàng khác lại ham chơi, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm nỗi một người con trai yêu tôi thật lòng.. Cho tới khi tôi gặp người con trai ấy vào cái nắng oi bức của mùa hè ở.. Bệnh Viện.

    Tôi năm nay cũng đã hai mươi tuổi rồi cũng phải kiếm chút việc làm phụ mẫu thân a! Ngoại công của tôi hay cằng nhằn tôi bảo tôi không kiếm nỗi việc làm thì coi ai dược mặt ngoại gã tôi di luôn nên tôi đành hậm hực ủy khuất đi tìm việc làm. Lí do tôi phải nhập viện chỉ vì tai nạn xe cộ nghiêm trọng có kẻ say tông phải chiếc xe máy của tôi làm tôi đập người chà lết xuống đường, thế là xe cấp cứu hốt tôi đi. Bác sĩ bảo tôi gãy hai thanh xương sườn phải tịnh dưỡng khá lâu. Một tuần sau đấy tôi có thể ngồi trên chiếc xe lăn tự đẩy mà ra ngoài, vì mùa hạ ở thành phố X khá nóng đi dạo trong khuôn viên tôi bắt gặp một chàng trai trạc tuổi tôi cao gầy khuôn mặt ưa nhìn có đôi môi như thoa son đôi mắt to tròn đáng yêu đang ngồi vẽ tranh. Tò mò tôi lê xe lăn đến cạnh xe lăng của anh thấy anh vẽ tranh cũng khá đẹp nhưng có chỗ lại vẽ như trẻ con.. Khi anh quay lại thấy tôi thì giật bắng cả mình thiếu điều ô ô mà khóc rồi. Tôi thấy mặt anh mếu máu chắc bị tôi dọa đây mà. Tôi lắp bắp nói:

    "Tôi.. tôi không cố ý dọa anh! Thành thật xin lỗi!" - Đầu tôi hơi cuối xuống nén vẽ mặt xấu hổ đi.

    "Nha! Không sao.." - Anh chỉ cười hì hì hiền lành nói.

    Tôi cười gượng tính né sang chỗ khác đi dạo nhưng anh lại gọi tôi:

    "Bạn gì đó ơi có thể ngồi chơi với tôi chút được không? Tôi ở đây không có bạn buồn chán lắm nha!" - Anh nhìn tôi ủy khuất liên tiếng mặt lại mếu máo đáng yêu vô cùng.

    Hình như anh ấy hơi ngốc, tôi thấy băng gạt trên đầu anh có chút đỏ thẫm lại nhìn cái chân bị băng bột của anh. Có phải hay không té đập đầu nên ngốc ngốc chút không? Hay tính tình anh ấy đáng yêu vậy? Nha! Có soái ca đáng yêu vậy bồi cùng anh nói chuyện phiếm cô cũng hời rồi. Tôi lại hỏi anh sao lại ở đây một mình? , anh chỉ trả lời rằng hai đến ba hôm ba mẹ anh mới tới thăm không ai chơi với anh cả. Lại hỏi anh sao lại ngồi xe lăng như vậy? Anh chỉ cười khờ đáp bất cẩn trượt cầu thang gãy chân. Nói chuyện với anh tôi cảm anh thật dễ thương không giống con trai ngoài xã hội thông minh mà lại giang trá kia. Hỏi sinh thần của anh hóa ra anh hơn tôi một tuổi.. Ngồi trò chuyện rồi xem anh vẽ tranh cũng quá trưa.. Tôi đành từ biệt anh về phòng.

    "Ngày mai em có rãnh không? Nếu rảnh ra nơi này anh vẽ chân dung của em tặng e xem như kết bạn!" - Giọng anh ngây ngô mà đáng yêu khiến tôi thất thần đáp: "Vâng."

    Hôm sau tôi đến chỗ hẹn thấy anh thư thái ngồi trên xe lăn cầm theo bản vẽ..

    "Nha! Em đến rồi đấy à?" - Anh cười hiền hòa với tay cho tôi lon sữa.

    "Vâng" - Tuy đây là lần thứ haitôi gặp anh nhưng tôi cảm giác rất an toàn vui vẽ khi ở bên anh có phải vì anh có chút ngốc không? Có phải vì anh thật đáng yêu không?

    (còn tiếp)
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng hai 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. VânVôSong

    Bài viết:
    7
    Chương 2

    Tôi ngồi trước đối diện với anh nhìn anh từ tốn đưa đôi mắt to tròn trong sáng ra chăm chú nhìn tôi rồi lại chuyển mắt vồ khung tranh vẽ. Lúc này tôi có thể quan sát anh thật kĩ mái tóc màu nâu của anh dưới ánh nắng nhẹ thật đẹp, chân mài anh hình chữ song cả hàng mi cong cong, sống mũi dọc dừa, cái môi hay nở nụ cười thoáng qua như làn gió mùa hạ rực rỡ nhưng mát mẽ như mùa xuân, làn da trắng như em bé.. có đôi lúc tôi hoài nghi anh có phải hay không là con trai sao lại đẹp hơn cả phụ nữ vậy? Anh có thân hìn như vậy tôi thật ganh tỵ.

    Tôi nhìn mãi tới khi anh nhẹ nhàng cười vui vẽ đưa tranh tới mặt tôi. Bức tranh vẽ người con gái tóc búi cao, cái miệng hơi nhoẻn miệng cười, trông người con gái anh vẽ còn xinh hơn tôi nữa. Chẳng nhẽ lúc nãy tôi nhìn anh rồi cười vậy sao? Nha! Thật mất mặt.

    "Có phải hay không người này là em?" - tôi không tin được anh lại vẽ khá thế này tuy còn nhiều chỗ thiếu sót nhưng anh vẽ tôi như vậy thật cảm động nha.

    "Nha! Đúng như vậy! Em cười thật đẹp!" - anh ngồi cạnh tôi nhoẻn miệng cười ngốc.

    "Anh chọc em sao?" -tôi xấu hổ khi nghe anh khen như vậy.

    "Nha! Ba mẹ dạy anh không được nói dối!" - anh gải đầu nói.

    Trò chuyện khá lâu chúng tôi từ biệt ai về phòng nấy.

    Từ đó hằng ngày chúng tôi đều nói chuyện với nhau thỉnh thoảng tôi lại qua phòng anh chơi. Cùng anh chơi game, cùng anh ăn cơm trưa, cùng nói chuyện phiếm thỉnh thoảng lại đùa giỡn ngây ngô như tiểu hài nhi. Tôi chợt nhận ra cuộc sống trong bệnh viện này thật không nhàm chán. Có anh cùng vui đùa với tôi thật tốt..

    Đã hơn 1 tháng trôi qua, chắc anh cũng được sắp xuất viện.. hôm nay tâm tình tôi khá vui vẽ lăn xe qua phòng anh chơi đem cả bọc trái cây mẹ tôi mới mua sang cùng anh ăn.. khi tôi kéo cửa ra bắt gặp anh cùng một cô gái có thân hình bốc lửa nói chuyện cười rất vui vẽ nữa. Cô gái đó là ai? Cô ấy đang làm gì vậy? Có phải hay không đó là người anh yêu? Có phải hay không cô gái nọ anh mới quen? Hàng tá câu hỏi trong đầu tôi.. tôi thất thần buông bọc trái cây xuống lăn xe bỏ đi. Tôi cảm thấy mình như bị gạt vậy nhưng chúng tôi chỉ là bạn. Tại sao tôi lại như vậy? Tôi làm sao vậy? Tại sao ngực tôi đau vậy? Nước mắt nóng hổi trên mặt tôi rơi xuống, tôi không hiểu sao mình lại vậy? Tôi thẩn thờ lăn xe đi rồi tôi không may đẩy xe cầu thang cho người đi bộ.. tôi chỉ biết tôi cùng chiếc xe lăn rơi xuống cầu thang rồi tôi bất tỉnh..

    Khi tôi tỉnh lại đầu tôi đau như búa bổ.. tôi chậm rải mở hàng mi ra hình như là buổi tối tôi thấy ánh đèn ngủ xa xa lại muốn cử động cư nhiên phát hiện cánh tay tôi rất ấm và mềm.. tôi liếc xuống lại thấy anh. Anh đã ở đây sao? Tại sao anh lại ở đây? Tôi khẽ rút tay ra làm anh nhíu mài tỉnh dậy.. Anh ngẩn ngơ nhìn thẳng vào mắt tôi thật lâu rồi tự tát cho mình một cái rõ đau.. rồi lại ôm chầm tôi mừng rỡ tôi cảm giác vai tôi ướt ướt.. anh khóc sao?

    "Anh sao vậy?" - tôi ngơ ngác hỏi

    "Sao em lại bất cẩn vậy?" - anh nhíu mặt cốc đầu tôi.

    "Em.." -tôi không biết nói sao, chẳng lẽ nói với anh rằng tôi nhìn thấy anh và cô gái đó nên thất thần té sao ><

    "Anh xin lỗi!" - anh cuối đầu nói

    "Sao phải xin lỗi?" - tôi mù mịt hỏi anh

    "Thực ra cô gái ấy là bạn cũ của anh chỉ đến thăm anh.. thực ra không có gì hết! Thực ra lúc đấy sau khi em bỏ đi anh đã thấy em tính đuổi theo nhưng bạn anh cứ kôi kéo nói chuyện với anh khi anh đến tìm em thì nghe bác sĩ nói em té cầu thang bất tỉnh" - Vẻ mặt anh mếu máo nói.

    "Tại sao anh lại giải thích với em? Chúng ta chỉ là.." - tôi buồn buồn nói ra chưa kịp nói hết câu tôi thấy khuôn mặt phóng đại của anh rồi cái gì mềm mại trước môi tôi thật ẩm ướt.. tôi như bị thôi miên đứng hình tại chỗ. Khi tôi hoàng hồn anh đã tách môi anh ra và nói với tôi rằng:

    "Anh thích em!"

    Tôi cuối gầm mặt xuống nói nhỏ với anh rằng:

    "Thật ra em cũng rất thích anh!"

    Chúng ta có thể hay không thành một phần trong cuộc sống của nhau.
     
    Last edited by a moderator: 20 Tháng một 2019
  4. Hương sad

    Bài viết:
    234
    Chào bạn, mình là thành viên của bang LOO, vừa đọc truyện của bạn và có một số nhận xét sau đây.

    Về tên truyện, mình cảm thấy nó rất đáng yêu và ngọt ngào. Yêu cậu, chàng trai mùa hạ, nghe đã thấy tê tê đầu lưỡi rồi. Mình thấy rất thú vị sau khi nghe tên truyện của bạn và muốn khám phá nó ngay chứ không chần chừ để đến hôm sau.

    Bạn nên thêm ảnh bìa để truyện tạo thêm điểm nhấn trong lòng độc giả hơn. Nó cũng tạo cho truyện bạn thêm nhiều màu sắc và đẹp mắt hơn đó ạ. Bên cạnh đó bạn nên thêm phần thảo luận góp ý, để ai muốn để lại bình luận như mình chẳng hạn, sẽ vào đó và để lại góp ý.

    Về nội dung, đây là câu chuyện nhẹ nhàng, thấm từ từ vào trong lòng độc giả. Một chuyện tình dễ thương cứ vậy xuất hiện, tình cảm của cả hai đều nảy sinh và cái kết rất có hậu. Nội dung của bạn có mở đầu, diễn biến và kết thúc rất phù hợp, logic. Tuy nhiên, mình không thấy cao trào nào được đẩy lên đỉnh điểm trong truyện của bạn, làm cho mạch truyện cứ vậy lướt qua, có phần nhàn nhạt chứ không ấn tượng cho lắm.

    Về phần hình thức, bạn dùng từ mượt, mạch lạc và trôi chảy. Các đoạn văn được tách ra rõ ràng, hợp lý. Nhưng, về việc sử dụng dấu câu mình thấy hơi lỗi. Ví dụ ở đoạn "Tôi là một gái tầm thường không xinh đẹp là bao.. dung nhan cũng trung bình cũng chẳng thùy mị như những cô nàng khác lại ham chơi, tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm nỗi một người con trai yêu tôi thật lòng.. Cho tới khi tôi gặp người con trai ấy vào cái nắng oi bức của mùa hè ở.. Bệnh Viện." Mình thấy nó khã rối, vì dấu phẩy rất nhiều và đọc mệt hơi mới thấy dấu chấm. Bạn có thể sửa như sau.

    "Tôi là một gái tầm thường, không xinh đẹp là bao. Dung nhan trung bình cũng chẳng thùy mị như những cô nàng khác, lại ham chơi. Tôi luôn nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm nổi một người con trai yêu tôi thật lòng. Cho tới khi tôi gặp người con trai ấy vào cái nắng oi bức của mùa hè ở bệnh viện."

    Và một số nơi không có dấu chấm câu kết thúc như ở câu sau.

    " "Anh sao vậy?" - tôi ngơ ngác hỏi ". Bạn nên thêm dấu chấm ở kết câu.

    Và bạn còn mắc một số lỗi chính tả. Ví dụ như ở câu:" Anh có thân hìn như vậy tôi thật ganh tỵ "." Thân hình "nha bạn.

    Và bạn rất hay dùng dấu ngã. Có thể địa phương bạn như vậy nhưng khi viết mình phải dùng từ ngữ phổ thông đấy ạ. Ví dụ như ở câu" Ngày mai em có rãnh không? "." Rảnh "bạn ạ.

    Và ở nhiều đoạn bạn gặp phải lỗi lặp từ. Trong một đoạn không nên dùng một từ quá 3 lần bạn ạ. Đọc nghe khá rối. Ví dụ như" "Thực ra cô gái ấy là bạn cũ của anh chỉ đến thăm anh.. thực ra không có gì hết! Thực ra lúc đấy sau khi em bỏ đi anh đã thấy em tính đuổi theo nhưng bạn anh cứ kôi kéo nói chuyện với anh khi anh đến tìm em thì nghe bác sĩ nói em té cầu thang bất tỉnh".

    Bạn có thể sửa như sau "Thực ra cô gái ấy là bạn cũ của anh và chỉ đến thăm anh, chứ không có gì hết! Lúc đấy sau khi em bỏ đi anh đã thấy em tính đuổi theo nhưng bạn anh cứ kôi kéo nói chuyện với anh cho đến khi anh đến tìm em thì nghe bác sĩ nói em té cầu thang bất tỉnh"

    Sau đây là chút góp ý của mình về truyện của bạn. Cảm ơn bạn đã lắng nghe.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...