Ngôn Tình Mạc Tầm Ca - Hoa Ưu Đàm, Dương Lang

Thảo luận trong 'Truyện Hay' bắt đầu bởi Dương Lang, 10 Tháng mười một 2018.

  1. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 10: Lạc nhau tích tắc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Undo Blue: "Xin lỗi Search vì tôi đã không giữ lời hứa sẽ đợi Search chuyển thể truyện của Blue, hôm nay tôi đã lỡ ký hợp đồng hợp tác chuyển thể truyện với một công ty sản xuất phim khác rồi! Sorry Search nhé!" Mạc Lam chỉ nói ra, như để có một lời giao phó gì đó với Search, vì dù sao, Search là người động viên cô bằng một hình thức như thế, mặc dù nhiều khi đó chỉ là lời nói suông, nhưng rất quan trọng với Mạc Lam lúc đó, đủ để cô nạp thêm năng lượng để bước tiếp con đường viết truyện đầy gian lao và vất vả.

    Mr. Search: "Tôi chậm một bước rồi sao? Nhưng là công ty nào vậy Blue?" Dương Tầm hơi tiếc nuối, anh thật sự đánh giá rất cao tác phẩm Nhất Niệm truyện. Hiện tại, Dương Tầm cũng thật sự muốn biết ai đã "phỗng tay trên" mình.

    Undo Blue: "Một công ty nhỏ thôi Search à! Nhưng bên ấy rất có thành ý hợp tác, điều khoản trong hợp đồng cũng rất tốt. Tôi sẽ thường xuyên cập nhật cho Search về bộ phim." 'Nếu công ty Hoa Dương cũng được gọi là công ty nhỏ thì ở thành phố này không có công ty nào lớn nữa, nhưng mình không thể nói thế để đả kích Search - người đã hết sức ủng hộ truyện lúc mình cần nhất', Mạc Lam nghĩ thầm.

    Mr. Search: "Vậy hẹn Blue vào một bộ truyện khác! Hãy cố gắng cho ra nhiều tác phẩm hơn, tôi luôn ủng hộ Blue, rồi chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác, Blue hãy tin điều đó sẽ xảy ra vào một ngày không xa!"

    Duyên phận là một ẩn số kỳ lạ nhất trong cuộc sống, không giải thích được bằng lý do, chỉ có thể xuôi theo nó, lạc nhau rồi tìm lại như giải một bài toán để tìm ra ẩn số, duyên nông hay duyên sâu, tình cạn hay tình nồng, chỉ tích tắc trôi đi để cho tháng năm thương nhớ.

    * * *

    Thấm thoát một tuần lại trôi qua, tối nay là chủ nhật, ngày mai là ngày cô đến trường quay để giám sát bộ truyện của mình chuyển thể thành phim, ngồi trước máy tính Mạc Lam có chút vương vấn trong lòng không thoải mái.

    Từ sau khi nhắn tin lỗi hẹn với Mr. Search, những ngày gần đây không thấy anh nhắn tin nữa, bản thân muốn chủ động nhắn cho anh biết Nhất Niệm truyện đã được công ty Hoa Dương ký hợp đồng chuyển thể thành phim truyền hình nhưng lại ngại. Đêm nay cũng thế vẫn không thấy tài khoản người đó sáng màu, Mạc Lam hơi thất vọng. Sau khi chỉnh sửa lại một chút chương truyện của mình, cô quả quyết đóng laptop và tắt đèn.

    Bên ngoài, những hạt mưa liên miên theo gió tạt mạnh vào ô cửa sổ mang theo hơi lạnh thẩm thấu qua da thịt. Những cơn mưa đầu mùa đông như thế này luôn kèm theo sấm chớp, Mạc Lam kéo chăn trùm kín người chỉ lộ lấy khuôn mặt, cầm điện thoại mở nhạc thật to hòng mong lấn át tiếng sấm đang không ngừng rền rĩ bên ngoài. Đôi mắt khép lại ép bản thân đi vào giấc ngủ, mặc kệ những tia sét hung hãn xé toạc bầu trời, mặc kệ cơn mưa vẫn tầm tã không ngớt. Đêm nay cô chỉ thấy bóng đêm, lạnh lẽo, sợ hãi, và những ý nghĩ tiêu cực lại lăm le ngóc đầu bò dậy hăm dọa cô gái.

    Cô nhớ tới quá khứ, tuổi thơ cơ cực, không mấy vui vẻ của bản thân, tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn, nỗi buồn như cào xé tâm can, toàn thân người như mềm nhũn ra và mất hết sức lực, cuộn tròn người lại che đi mọi cảm xúc, cũng như bản năng bảo vệ bản thân tránh đi những tác động bên ngoài mang đến. Người ta thường bảo rắn khi lột da là lúc nó yếu nhất, Mạc Lam nghĩ mình cũng đang ở trong tình cảnh này, yếu đuối, mỏng manh. Những người quen với Mạc Lam sẽ bất ngờ với cảnh tượng này, một cô gái giấu mình trong chiếc chăn, hoảng loạn bởi gió mây vần vũ, bởi những tiếng sét chẳng dọa nổi đứa con nít lên ba, nhưng sự thật đó là như vậy. Bình thường cô mạnh mẽ bao nhiêu, thì khi yếu đuối, cô lại một mình giấu mình trong đêm tối và trở nên hoảng loạn bấy nhiêu.

    Cô rất trân trọng những tình cảm mà mình may mắn có được, và luôn sợ nó sẽ vuột mất khỏi bàn tay của mình, Triệu Đình là một ví dụ, và giờ đây, Mr. Search.. là ví dụ thứ hai.. có lẽ thế.. Khi tưởng tượng Mr. Search có thể vì chuyện không vui mà giận dỗi, thậm chí là đoạn tuyệt với mình, thì Mạc Lam cảm thấy tim như thắt lại, có chút khó thở. Phải chăng cô đã quá khát khao sự ấm áp của đối phương, đến nỗi quên đi rằng, thật ra hai người chỉ là một đôi bạn quen qua mạng bình thường, và chẳng có cái gọi là "tri kỷ" mà mình vẫn "nhập vai" trước giờ. Và bây giờ, tháp ngà do mình xây lên, nó như một hiệu ứng Domino, chỉ cần một cú đẩy đã trở thành một đống gạch nát vỡ vụn thành ảo tưởng.

    Nhiều khi mọi người thường hay nghĩ rằng mình sẽ sợ kết quả sẽ như thế nào đó, nhưng ít ai biết rằng, thật ra kết quả không đáng sợ, cái đáng sợ chính là quá trình chờ đợi kết quả. Chúng ta có kỳ vọng, có mong chờ, có bay bổng cho những suy nghĩ ảo tưởng thoáng qua, rồi sau đó lại tự giày vò mình bằng những suy nghĩ phản bác lại, đầy cam go và ác liệt, sản sinh ra một kết quả cũng gai góc chông chênh. Để rồi kết quả thật sự vẫn diễn biến theo lẽ tự nhiên của nó, không hề chịu bất kỳ tác động nào của suy nghĩ chúng ta, khi đó chúng ta lại vẫn phải lao tâm lao lực vật lộn với cái tôi nghiệt ngã để chống chọi với một kết quả ảo không tồn tại.

    Mạc Lam chính là đang rơi vào tình trạng như thế, giả định và cuốn theo giả định, nhưng cô không cam tâm, cô gào thét và quyết liệt chống cự, và cuối cùng chỉ để nhắn một tin nhắn cho Mr. Search: "Bầu trời ở bên Blue rất đẹp, xanh thẫm và đầy sao, không biết bên Search trời có đổ mưa không?" Còn lại là nhịp tim đập mạnh từng hồi chờ ngày phán quyết.

    Mr. Search: "Bên đây trời mưa vần vũ, xem ra ông trời bạc đãi Search rồi!"

    Trời bên ngoài vẫn đổ mưa ầm ầm, nhưng trong lòng Mạc Lam hơi ấm đã dần trở lại, trong lòng trời quang mây tạnh, ngại gì bên ngoài bão táp mưa sa? Cô gái yên tâm an giấc trong mưa đêm bão bùng. Ở bên kia bầu trời, chàng trai cũng đóng laptop, miệng khẽ mỉm cười, lẩm bẩm hai chữ "ngủ ngon", cùng hòa mình vào giấc nồng của thành phố trong mưa.

    * * *
     
  2. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 11: Ngày đầu ở trường quay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đầu đi làm được chào đón bởi một ánh nắng trời dịu nhẹ thoải mái. Sau cơn mưa tầm tã hôm qua, thời hôm nay xanh trong phủ một lớp mây mờ, không khí sau khi được gột rửa trở nên sạch sẽ và trong lành hơn, gió mát pha chút hơi ẩm thật dễ chịu. Thời gian đã trôi qua thật nhanh, chẳng chốc đã ba tháng, các khâu chuẩn bị tiền kỳ bố trí khung cảnh, trang phục, đạo cụ các thứ đã hoàn thành sẵn sàng đợi lệnh bấm máy.

    Từ xa đã thấy cái vẫy gọi của Triệu Hân ở cánh cổng sắt to lớn, Mạc Lam nở nụ cười trên môi, rảo bước đi nhanh về phía đó. Mọi thứ diễn ra thật tốt đẹp! Tương lai cũng sẽ tốt dần lên như thế! Mạc Lam vừa đi vừa nghĩ thầm.

    Sau một số thủ tục khá phức tạp từ cổng ra vào, rồi đi qua một số xưởng phân khu chuyên biệt khác, Mạc Lam đã đi tới nơi cần đến của mình: Trường quay! Riêng Triệu Hân, cô bé bảo có chút việc phải xử lý nên để lại cô vội vã bước đi chỗ khác.

    Mạc Lam cứ tưởng rằng, những xưởng phân khu mà hồi nãy mình đi qua đã lớn lắm rồi, khoảng từ nửa đến một cây số, mà khi bước vào nơi này, cô mới thấy nơi này mới thật sự là rộng lớn, rất nhiều khung cảnh bài trí phục vụ cho các mục đích, phân đoạn quay khác nhau tùy theo nhu cầu của kịch bản, từ cảnh thôn quê dân dã, đến nơi nhà hàng sang trọng, trong xe hơi, trên máy bay, cung điện lầu gác.. Chỉ có những nơi mình chưa nghĩ tới, không có những nơi mình không nhìn thấy.

    Cô cảm thấy mình đang đứng ở đầu cửa ra vào của mê cung, và trong đây là một mê cung chi chít các ngỏ, thật sự nếu để cô lạc vào đây, cô sẽ chẳng biết đâu là đường ra. Ánh sáng, đạo cụ, người hóa trang.. cô thật sự ấn tượng và choáng ngợp với mọi thứ đang diễn ra.

    Một phút trấn tĩnh, cô bình phục lại tâm trạng có chút xốn xang của mình. Đang mải mê nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, cô đi mà không để ý phía trước, cô va một một người: "Ui da!"

    Một bức tường người chắn ngay trước mặt, ngước mắt lên khi kịp nhìn rõ mặt đối phương, một chàng trai điển trai cao to nổi bật như một soái ca ngôn tình bước ra từ trong truyện xuất hiện trong tầm mắt, nhưng vẻ mặt cau có của anh đã gây mất điểm trong mắt người đối diện.

    Tư Đồ Phong hơi nhăn mặt khó chịu trước vẻ bộp chộp không nhìn đường của đối phương, định nói vài câu góp ý, nhưng khi nhìn rõ mặt cô gái, anh bất giác sửng người nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt vốn có của bản thân: "Cô đi đứng kiểu gì thế? Mắt mọc dưới mi à?"

    Mạc Lam chưa kịp thích ứng mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tư Đồ Phong, lúc nghe được thanh âm trước mắt cô mới giật mình, gật đầu và nói: "Tôi xin lỗi, xin lỗi anh, anh không sao chứ?" Tư Đồ Phong nhìn cô gái trước mặt, đúng là một cô gái có khí chất rất đặc biệt, mặc dù anh đã gặp qua rất nhiều người đẹp, nhưng Tư Đồ Phong phải công nhận người trước mặt mình rất cuốn hút, cá tính pha chút.. gì đó khó tả, à là.. ma mị! Đúng rồi, rất hợp với hình tượng nữ chính bộ truyện mình vừa xem xong.

    Tư Đồ Phong hắng giọng một tiếng: "Cô là phóng viên sao? Không đúng! Phóng viên nào lại lóng ngóng như cô? Hay là fan của nghệ sĩ nào trong đây? Muốn xin chữ ký thì ra ngoài kia xếp hàng đợi đi. Hay muốn xin chữ ký của tôi?" Nói dứt lời Tư Đồ Phong khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn chằm chằm vào Mạc Lam như dò xét.

    "Xin lỗi! Xin lỗi! Do tôi bất cẩn, mải mê nhìn quanh không để ý tới phía trước nên đã va vào anh!" Mạc Lam gật đầu tỏ ý áy náy về hành động khi nãy của mình, cô thấy lỗi này cũng do cô nhiều hơn nên chủ động bày tỏ sự sơ suất của bản thân, một chút phép lịch sự cơ bản sơ đẳng này cô vẫn còn chưa đến nỗi mắc sai lầm.

    Bao năm trong nghề, Tư Đồ Phong khá giỏi việc quan sát phán đoán tình hình, anh thấy cô gái này không có vẻ là người trong ngành, nhìn vào mắt cô lại không thấy giống một fan cuồng cho lắm, nhìn thần thái này cũng khá giống Nhất Niệm trong truyện. Tư Đồ Phong lên tiếng: "Cô là ai, đến đây để làm gì? Ở đây là trường quay phim, không cho người không phận sự đi vào đây." Bởi vì tò mò muốn biết là liệu cô gái này có phải là người được phân vai nữ chính - Vũ Ly Tuyết hay không? Nếu đúng là cô thì khá ổn! Dù sao đứng trước một người khá hòa hợp với vai diễn như vậy, khi cộng sự thì cũng sẽ dễ nhập vai hơn, cô gái này hoàn toàn phù hợp với trí tưởng tượng của anh về nữ chính trong phim.

    Ngày đầu tới trường quay đã gặp phải tình cảnh ngại ngùng này, câu hỏi đó cũng chẳng phải gì bí mật, để hóa giải tình huống trở ngại lúc này, Mạc Lam vui vẻ trả lời: "Tôi tên Mạc Lam, phó đạo diễn của bộ phim chuyển thể từ truyện Nhất Niệm Hạnh Phúc, hôm nay là ngày làm việc chính thức đầu tiên của tôi, vừa rồi không may va phải vào anh. Cám ơn anh đã không truy cứu!"

    Khi biết rằng đối phương không phải là người mình cần tìm, Tư Đồ Phong thu lại vẻ nhiệt tình trước đó, gật đầu nói: "Rất hân hạnh được gặp cô! Tôi là Tư Đồ Phong, người sẽ đóng vai nam chính Cao Lỗ trong phim. Tôi có việc đi trước, xin phép." Rồi chẳng đợi Mạc Lam kịp phản ứng. Nói xong, Tư Đồ Phong đã cất bước đi thẳng, chẳng mảy may cho Mạc Lam xen lời vào.

    Mạc Lam chỉ biết lắc đầu với cách cư xử lạnh lùng ngạo mạn này, nghĩ tới việc mình sẽ phải cộng sự với người này ba đến năm tháng, lại là nam chính trong truyện của mình, không khỏi có chút đau đầu. Lúc này Triệu Hân đã xuất hiện, mỉm cười với cô và tiếp tục dẫn cô đến chỗ đoàn làm phim Nhất Niệm truyện để báo danh, rồi im lặng chờ đợi những người khác đến.

    * * *
     
  3. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 12: Vũ Ly Tuyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tránh ra! Tránh ra, những ai ở phía trước nhường đường đi." Từ xa đã nghe thấy tiếng la ó văng vẳng, tiếp theo là một nhóm người hai nam hai nữ bước vào. Nhìn khung cảnh người ta dễ dàng đoán biết đây là một minh tinh giàu có thuê hai vệ sĩ riêng, và một trợ lý nữ giúp việc. Cô minh tinh này ăn mặc phô trương hết mức có thể, từ đầu đến chân toàn hàng hiệu, phấn son lòe loẹt, nhưng nhìn tổng thể khá là xinh đẹp. Cách đi đứng và biểu cảm khuôn mặt cũng cho thấy cô minh tinh này thuộc tuýp người đỏng đảnh, tỏ vẻ, dĩ nhiên là trí tuệ và nhan sắc đối nghịch nhau.

    Khi cô đi tới đâu, các nhân viên trường quay đều gượng gạo lên tiếng chào một tiếng "chị Tuyết" rồi mạnh ai nấy tập trung lại việc trên tay của mình.

    Trong đây ai mà chưa nghe danh ba chữ "Vũ Ly Tuyết", đẹp người xấu nết, đanh đá, nhỏ nhen, giận dỗi vô cớ, hay mạt sát nhân viên, và nhất là ra tay đánh người. Nếu chỉ vậy thôi thì cũng chẳng ảnh hưởng tới ai, cơ bản là tránh họa là chuyện ai cũng làm được. Thế nhưng, nếu là nhân viên nữ xinh đẹp chút hoặc nhân viên nam đẹp trai chút là hai bi kịch ở đây không thể dễ dàng thoát khỏi.

    Nhân viên nữ xinh đẹp sẽ bị cô đặc biệt chú ý tìm đủ lý do để bắt nạt, hoặc gây sức ép phải thôi việc. Thói ganh ghét lẫn nhau của đàn bà thì chỗ nào cũng có, nhưng ở Vũ Ly Tuyết, do ỷ mình có một người chống đỡ ở phía sau, thói ganh ghét đó mặc sức mà vùng vẫy reo rắc tai họa khắp nơi, đến mức từng làm một nhân viên nữ trường quay vì vô tình làm bẩn trang phục của cô, mà phải tự vả vào mặt đến chảy cả máu miệng mới khiến cô ta hài lòng cho qua, nhưng cô nhân viên đó nghe đâu hôm sau vẫn bị sa thải.

    Và đây cũng chỉ là những câu chuyện người hoạt động trong giới biết, truyền tai nhau, còn với giới báo chí, phóng viên, những hội fan.. bên ngoài thì lúc nào không được viết trên các tạp chí là một cô minh tinh có đầy đủ vẻ đẹp và lòng nhân ái, vừa diễn tốt lại hay hoạt động từ thiện. Những trang mạng xã hội của cô ta luôn đăng các bức ảnh chụp lại chuyến đi công tác từ thiện đến những nơi vùng sâu, vùng xa..

    Còn nhân viên nam đẹp trai cô luôn tìm cách này cách kia, hoặc viện đủ lý do để ve vãn tán tỉnh. Người đứng sau cô chỉ cho cô vật chất, nhưng không thỏa mãn được những nhu cầu ẩn sâu trong cô - một phần là sinh lý, phần còn lại nhiều nhất vẫn là tâm lý. Đàn bà ai chẳng thích được một soái ca che chở chiều chuộng, nhưng vật chất đã xếp lên hàng đầu, giờ đây cô chỉ còn biết tìm kiếm nỗi khát khao đó thông qua cách mà ngay cả cô cũng thấy có chút gì đó không thoải mái. Nhưng chẳng hề gì! Cảm nhận của cô luôn là quan trọng nhất, so với cái tai tiếng, cái bàn tán của giới nghệ sĩ, cô vẫn chọn sự ve vãn chiều chuộng, để bù đắp những cái thiếu thốn khi đi theo một gã giàu có lắm tiền mà chẳng chút ngọt ngào lãng mạn.

    Không phải là không có những gã trai mới lớn cần tiền hoặc bị mê hoặc bởi sắc đẹp, lời ngọt ngào thủ thỉ từ cô, nhưng không ai có thể tồn tại được lâu. Người thì biến mất, kẻ thì trốn đi biệt tăm, người thì bị đưa vào trại tâm thần.. nhưng nhện vẫn giăng mồi, thiêu thân vẫn lao vào lửa, chuyện trong giới, kể ra thì chẳng bao giờ là dứt.

    Mạc Lam từ lúc bước vào trường quay đã được Triệu Hân phổ biến về những điều cần lưu ý, và điều mà cô nghe nhiều nhất từ tiểu Hân chính là người tên Vũ Ly Tuyết này. Khi cô chưa gặp mặt thì đã nắm được sơ bộ tính cách của cô nàng đó thông qua lời kể sinh động của tiểu Hân, chỉ có thể tổng kết là: Một người đàn bà vật chất bị đồng tiền chi phối, nói đúng hơn là bị ham muốn cá nhân chi phối. Khi quan sát thực tế về người đàn bà này, Mạc Lam hoàn toàn xác nhận phán đoán của mình là đúng, không hẳn là đanh đá, lẳng lơ, chẳng qua bị cái tôi xỏ mũi và chạy theo sự hưởng thụ rẻ tiền. Cô tự dưng thấy mất hứng thú khi nhìn vào người này, cảm thấy mình đang lãng phí thời gian của bản thân, thế là cô quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục những việc làm có ích khác.

    * * *

    Tiết tấu của trường quay rất nhanh, sau lễ bấm máy khởi quay, mọi người ai làm việc người nấy nhanh chóng đi vào nề nếp, phân đoạn đầu tiên của bộ phim đã được bắt đầu chỉ sau hơn một tiếng đồng hồ.

    Mọi thứ thật hoàn hảo, cảnh, đạo cụ, diễn viên, máy quay.. tất cả đều "chạy" đúng với vai trò của nó, nếu không phải việc lặp đi lặp lại quá nhiều từ "cắt" của đạo diễn, hẳn là Tư Đồ Phong đã cho ê kíp phim này mười điểm rồi.

    Đây là lần đầu tiên Vũ Ly Tuyết gặp mặt Tư Đồ Phong, trước đó cô chỉ toàn thấy qua các bức ảnh hoặc tạp chí, hoặc phim ảnh. Ở ngoài đời trông anh ấy đẹp trai hơn nhiều, vẻ lạnh lùng cao ngạo mà mọi người hay bàn tán đối với Ly Tuyết chỉ có thể là điểm cộng. So với mấy gã trai mà cô quen biết trước đó, thì đây quả thật là đũa mốc và mâm son. Cô quyết định rồi, kỳ này phải đưa Tư Đồ Phong vào danh sách chinh phục của mình.

    Tư Đồ Phong là người gì, anh nhìn thoáng qua cô Vũ Ly Tuyết này thì mười phần đã đoán được tám chín phần. Nếu đối phương là con nhà gia giáo trong sạch, bản thân anh cũng không ngại mà có một mối tình thoáng qua với cô ấy, nhưng buồn thay, đó lại là Vũ Ly Tuyết. Người trong nghề ai mà không hay ai mà không biết chuyện của cô ta, nhưng không ai nói ra. Anh cũng muốn bộ phim được diễn ra suôn sẻ, nên cố gắng cư xử sao cho phải phép.

    Đối diện với người đàn bà lúc nào cũng cứ tỏ ra mình là người xinh đẹp và quý phái, giọng nói thì cứ nhão nhẹt đến nổi cả da gà, anh cũng cố gắng mà gắng gượng chịu đựng, chỉ mong nhập tâm diễn để cho ra một tác phẩm hay.

    Ấy vậy mà cô ta lại bê nguyên si thần thái biểu cảm ngoài đời đó vào trong vai diễn Nhất Niệm, là Tư Đồ Phong cảm thấy mình không thể chấp nhận được. Những tiếng "cắt" của đạo diễn hoàn toàn nói rõ tiếng lòng của anh hiện nay. Bình sinh anh không ghét những người đàn bà chạy theo danh vọng đồng tiền, nhưng việc công tư bất phân như vậy là anh không thể nào tán đồng được, nhất là khi vai diễn nữ chính đó lại là một hình mẫu mà anh rất thích. Nỗi bực dọc khi phải diễn đi diễn lại một phân cảnh dần dần đè nén trong lòng, càng lúc càng nặng, chỉ chực chờ nổ tung lúc nào không hay.

    * * *
     
  4. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 13: Tác giả và nhân vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Mạc Lam ký hợp đồng nhận lời thử vai nữ chính trong phim chuyển thể truyện của mình và tham gia lớp huấn luyện, đào tạo ba ngày của lão đạo diễn, cô mới thật sự cảm nhận được nghề diễn viên cực khổ như thế nào. Ba ngày huấn luyện, Mạc Lam trải qua đầy vất vả, đủ mọi áp lực. Một người khi muốn được diễn một vai chính, đã phải trải qua trường lớp đào tạo bài bản, đúc kết kinh nghiệm từ rất nhiều vai diễn từ nhỏ cho đến lớn, dần dần mọi việc sẽ rất là dễ dàng, cho dù có khó khăn trong lúc luyện tập, nhưng cũng diễn ra thật tuần tự và độ khó tăng dần từng chút một, vì cái người ta có chính là thời gian học, một bước một dấu chân, có thiên phú và chịu nổ lực cố gắng, không thành công xuất sắc, ít ra từ từ tích lũy kinh nghiệm cũng sẽ tốt dần.

    Hoàn cảnh hiện tại của Mạc Lam hoàn toàn khác hẳn. Cô chẳng có chút kiến thức chuyên ngành về diễn xuất, như một tờ giấy trắng, cái cô có chỉ là sự cố gắng và việc miệt mài luyện tập, nhưng có tác dụng lúc này không? Đáp án là không!

    Không ai có thể xây nổi thành Roma trong một sớm một chiều, có thì cũng chỉ là lâu đài trên cát, hoặc có chăng là kỳ tích xảy ra? Có chăng? Mạc Lam thật sự nghi ngờ vì điều này.

    Khi cô nhìn vẻ hời hợt của giáo viên phụ trách dạy biểu cảm nét mặt, vẻ thương hại của người dạy cô điều khiển hình thể, cái lắc đầu của vị giáo sư truyền dạy kiến thức diễn xuất, cái khinh bỉ của các bạn học viên kỳ cựu cùng khóa.. đầy những biểu cảm nghi ngờ, hoài nghi, khinh bỉ hay thậm chí là tuyên án "tử" cho thử thách mà cô sắp sửa phải đối diện. Nhưng đó mới chỉ là cái áp lực hữu hình mà cô cảm nhận được.

    Cái áp lực vô hình chính là áp lực từ chính cô mang lại cho mình. Đây là truyện đầu tay của cô, cũng là truyện được chuyển thể thành phim mà cô đóng vai chính. Hơn ai hết, Mạc Lam là người muốn diễn tốt vai phim này nhất. Vì có như thế, truyện cô mới được biết đến nhiều hơn, và Nhất Niệm của cô.. tất cả chỉ là tưởng tượng.. khi mà thử thách trước mắt cô còn không vượt qua được, làm sao còn tính tới chuyện ngày mai? Hay là bỏ cuộc?

    Bao nhiêu suy nghĩ cuồn cuộn cứ lũ lượt tra tấn cô gái nhỏ nhắn tội nghiệp, xoay đi xoay lại như một vận động viên điền kinh không biết mệt mỏi. Đầu óc cô lúc này nhồi nhét quá nhiều ý niệm trong đầu, làm cho cô có cảm giác như đầu mình nó cứ như sắp sửa sẽ nổ tung bất kỳ lúc nào. Hai tay ôm lấy đầu, ngồi xuống dưới sàn nhà tựa lưng vào chiếc giường, ngước mắt nhìn ra ánh đèn vàng bên ngoài cửa sổ phản chiếu lại thân ảnh Mạc Lam thành một vệt dài lên thảm.

    "Ting, ting, ting!"

    Tiếng báo tin nhắn vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng cũng đủ làm cho Mạc Lam giật mình, đôi mắt mất hồn, người bần thần như người lạc vào cõi mộng bỗng nhiên trở nên có chút khí sắc lại, mắt trở lại sáng rõ bình thường khi nhìn thấy dòng tin nhắn.

    Mr. Search: "Blue có ở đó không?"

    Undo Blue: "Tôi có ở đây! Search nói đi." Mạc Lam hiện tại dường như một người sắp chết đuối lại nhìn thấy một chiếc phao cứu sinh, giây phút này bản thân cố gắng ra sức mà bấu víu lấy lo sợ sẽ vuột mất, nhưng lại chẳng chút biểu lộ gì mình sắp chết đuối.

    Mr. Search: "Nghe nói Nhất Niệm Hạnh Phúc đã bấm máy rồi, công việc vẫn tiến triển thuận lợi chứ?"

    Undo Blue: "Mọi thứ vẫn ổn." Có ngàn vạn lời muốn nói ra lúc này rằng bản thân đang không ổn, không ổn một chút nào, nhưng mọi thứ đều chỉ dừng lại trước bàn phím, rồi bàn tay ngập ngừng, buông xuống, kết thúc.

    Rồi như lấy hết can đảm, bàn tay nhanh hơn đầu gõ ra những suy nghĩ từ trong thâm tâm: "Tôi đang nghĩ đến nếu có một ngày nào đó được hóa thân thành Nhất Niệm, vai diễn ấy sẽ trông như thế nào, chắc sẽ là một Nhất Niệm tệ nhất trong lịch sử!"

    Mr. Search: "Sao lại tệ chứ? Tôi nghĩ cũng có thể lắm! Tuy chưa gặp mặt, nhưng tôi có cảm giác ngoài đời Blue sẽ là một cô gái sâu sắc, tinh tế." Dương Tầm gõ xong mới thấy mình hơi đường đột, nhưng những lời khen đó xuất phát thật tự nhiên, nghĩ sao nói đó, khi muốn rút lại thì nó đã gửi đi rồi. Cô gái nào không thích được người khác khen mình, nhưng đối với Undo Blue, anh không chắc, vì Blue đặc biệt, Dương Tầm thấy vậy, sau bao lần nhắn tin nhau như thế này, anh lại dần hiểu rõ cá tính của Blue, trầm lặng, tinh tế, không hời hợt hư vinh. Màn hình lặng đi một lúc, đang lúc Dương Tầm nghĩ cô gái bên kia đang giận dỗi, thì tin nhắn lại được tiếp tục gửi tới.

    Undo Blue: "Nhưng nếu bản thân lại không thể diễn, không thể lột tả lại chính nhân vật bản thân tạo ra, nếu là Search thì sẽ phải làm sao trong trường hợp này?" Thật lạ là mình lại hỏi đối phương như vậy! Bình thường những việc này sau khi tĩnh tâm lại bản thân sẽ tự tìm cách giải quyết, Mạc Lam cảm thấy mình có chút gì đó khác lạ, dựa dẫm, có chút ỷ lại, nhưng trong lòng hiện tại lại không hoàn toàn bài xích cảm giác ấy.

    Mr. Search: "Không ai hiểu rõ tính cách của nhân vật truyện hơn tác giả, nếu Blue không biết diễn, có thể nhắm mắt lại, tưởng tượng mình đang là Nhất Niệm, phải làm gì, nói năng ra sao, biểu cảm thế nào.. nhân vật trong truyện, vừa là đứa con tinh thần, vừa là bản phản chiếu một góc tâm hồn của tác giả, nhân vật chính là tác giả, tác giả chính là nhân vật. Khi Blue diễn, vừa hóa mình thành Nhất Niệm, vừa như dùng ngòi bút điều khiển mọi hoạt động của Nhất Niệm, hai phân vai tác giả và nhân vật tiến hành song song.. vai diễn của Blue sẽ xây dựng thành công thôi!" Có vẻ phát hiện mình đã nói quá nhiều và thuyết giảng, Dương Tầm dừng câu chuyện của mình lại, đứng trước Blue anh cảm thấy mình như thao thao bất tuyệt, nói chuyện hợp nhau chăng? Tâm trạng của một fan truyện chăng? Hay bản thân anh cũng có ý muốn hợp hai người đó lại làm một? Nhiều câu hỏi không có lời đáp, Dương Tầm hiện tại không tìm được câu trả lời cho những câu hỏi của bản thân, anh chọn cách buông thả xuôi theo dòng cảm xúc, thoải mái là điều anh cảm nhận được.

    Undo Blue: "Cám ơn Search! Thì ra mọi thứ chỉ cần nhắm mắt lại sẽ được giải quyết! Cám ơn, cám ơn nhiều lắm!"

    Không ngờ nói chuyện với Search xong cô lại cảm thấy khúc mắc tháo gỡ dễ dàng như vậy, Mạc Lam cảm thấy việc thử vai ngày mai không quá khó như tưởng tượng của cô. "Rồi sẽ làm được mà, Blue à!" Cô thay Search tự động viên mình như vậy!

    * * *
     
  5. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 14: Buổi thử vai (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là ngày hẹn thử vai của Mạc Lam. Trời vẫn còn khá sớm, mà xung quanh trường quay phim Nhất Niệm truyện đã đông nghẹt người. Rất nhiều phóng viên ai cũng tò mò và quan tâm đến câu chuyện ly kỳ này, nên đến trước giành chỗ, không muốn bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo của một câu chuyện bên lề của một bộ phim.

    Câu chuyện về vị công tử Tập Đoàn Hằng Tín - Tư Đồ Phong bãi diễn, yêu sách đạo diễn đổi vai nữ chính Vũ Ly Tuyết do không hợp vai và cất nhắc một tay mơ khác ngành vào thay vai nữ chính, qua một bàn tay vô hình nào đó nhào nặn vô tình hay cố ý, thêm thắt thêu dệt, phiên bản hiện tại đã đổi khác.

    Đó là một phiên bản hoàn toàn mới lạ, như một câu chuyện khác, chàng trai soái ca ngôn tình Tư Đồ Phong đang hẹn hò cùng Vũ Ly Tuyết, hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ đẹp đôi từ trong phim cho đến ngoài đời, nhưng có thông tin mối quan hệ của họ rạn nứt do có kẻ thứ ba chen chân vào - phó đạo diễn phim Mạc Lam - một cô gái trẻ đẹp chạy theo tiền tài và danh vọng, vì lợi ích cá nhân mà bất chấp mọi thủ đoạn làm kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác.

    Mạc Lam khi vừa bước chân vào trường quay, cô đã cảm thấy những ánh nhìn lạ lẫm của mọi người xung quanh hướng về mình, khen có, chê có, khinh bỉ có, căm ghét có, trách móc có, chế giễu có.. đầy đủ các loại sắc thái biểu cảm khác nhau, cô cảm nhận được nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi Triệu Hân ngần ngại đưa cho cô xem những bài báo mạng đang có lượt truy cập nhiều nhất trong ba ngày qua thì cô mới biết rõ đầu đuôi ngọn ngành của câu chuyện.

    Đúng là miệng lưỡi thế gian! Cô lướt nhìn những bình luận các trang báo chỉ còn biết lắc đầu thở dài nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Mạc Lam biết rằng cô không có thời gian và tâm trí để quan tâm đến mấy thứ này, cái cô cần làm nhất hiện giờ là tập trung cao độ vào việc chính yếu và quan trọng nhất trước mắt: Diễn tốt vai diễn Nhất Niệm trước mặt đông đảo mọi người tại trường quay.

    Cô có một ưu điểm rất khác người, đó là khi càng hồi hộp, cô lại càng bình tĩnh, và có thể rất bình thản mà xem xét từng yếu tố, từng vấn đề rồi sắp xếp mọi việc thật ổn thỏa. Lần này, cô cũng làm thế! Cô biết rằng chẳng ai có thể giúp được cô lúc này, ngoại trừ chính bản thân mình!

    "Nhất Niệm! Bắt đầu nào cô gái!" Sau khi tự nhắn nhủ mình một câu, cô gái đã nhẹ bước ung dung tiến tới chỗ mọi người, bỏ lại tất cả mọi ánh mắt hỗn tạp xung quanh ra sau lưng cô.

    Đạo diễn yêu cầu diễn lại phân đoạn nữ chính Nhất Niệm sẽ gặp lại nam chính Cao Lỗ sau khi hai người sánh vai trông trăng, tình chàng ý thiếp chưa vẹn tròn như trăng rằm tháng tám.

    Vì là tác giả nên Mạc Lam biết rất rõ diễn biến tâm lý của nhân vật Nhất Niệm. Đó là một cô gái rất có cá tính, nhưng lại khép lòng với mọi người xung quanh, thuộc tuýp người phải "hâm nóng" tới một "nhiệt độ" nhất định, thì cô gái mới bắt đầu phản hồi lại "tín hiệu" tương tác với đối phương. Một người dè dặt trong mọi mối quan hệ, nhưng một khi xác định đối phương là bạn, thì lòng nhiệt tình tiếp theo sau đó tuy không được như ngọn lửa lan vào rơm khô, bùng cháy mãnh liệt, mà nó âm thầm lan tỏa khắp mọi ngỏ ngách, đợi khi ta phát hiện, cảm giác ấy đã ấm ran khắp cả người.

    "Mọi người tập trung vào vị trí, nhanh nào! Sẵn sàng chưa? Ok, Action!"

    Tiếng hô đầy phấn chấn của ông đạo diễn mập mạp vang khắp trường quay. Tâm trạng ông hiện giờ vô cùng thoải mái và đắc ý. Khi nãy ông nghe được tin rằng bên chế tác phim sẽ có một nhân vật quan trọng tới thị sát. Ha ha! Phen này không cần đích thân ông ra tay, sẽ có người thay ông dẹp loạn trường quay thôi! Ông cười hả hê trong bụng. Chế tác phim theo như ông được biết là đầu tư nhiều kinh phí vào bộ phim này, đối phương không ai đem chuyện quan trọng này ra làm trò đùa được! Một khi bên đó chứng kiến khung cảnh bát nháo như thế này, người bên đó không can thiệp dẹp loạn mới lạ! Khi đó mọi thứ sẽ trở về với quỹ đạo ban đầu của nó, nhanh thôi ông sẽ thoát khỏi những rắc rối chết tiệt này!

    Khi ông đang mưu tính trong bụng những điều đó, phân cảnh phim đã bắt đầu chạy. Qua máy quay, người ta thấy cảnh Tư Đồ Phong đang ngồi đợi ở một chiếc bàn tròn, tay cầm một chiếc lồng đèn giấy thiết kế tinh xảo đẹp mắt, nét mặt có chút kỳ vọng, có chút thấp thỏm lo lắng, lại có chút vấn vương ngốc nghếch, Mạc Lam nhìn thấy mà bất giác gật đầu tán đồng, diễn rất tới tâm trạng của Cao Lỗ lúc này.

    "Xin hỏi Cao tướng quân có điều chi chỉ bảo?" Giọng điềm đạm, ôn tồn pha chút xa cách, Mạc Lam cất giọng nói lên lời thoại đầu tiên của mình.

    Lúng túng khi nghe thấy giọng nói của Nhất Niệm, nhưng phản ứng nhanh nhẹn, Tư Đồ Phong vừa diễn vừa tiếp lời thoại ngay: "Lời nói của công chúa hôm qua như một gậy đánh thẳng vào kẻ mê muội, những lời nói đó quả thật làm Lỗ cảm thấy hổ thẹn.." Giọng nói của anh thật sự rất thích hợp vào vai này, trầm ấm, uy nghiêm, nhưng lại không đánh mất cái khí khái cởi mở hào sảng của một bậc tướng lĩnh trẻ tuổi xông pha trận mạc. Bộ dạng lóng ngóng cố tìm bóng hồng sau bức bình phong được Tư Đồ Phong thể hiện đầy đủ cung bậc cảm xúc của một chàng tướng lĩnh nóng lòng gặp mặt người tương tư của mình. Vừa nói, Tư Đồ Phong vừa dáo dác nhìn về phía Nhất Niệm nỗi lo lắng không được gặp mặt, nét băn khoăn sốt ruột sợ cô gái của mình giận dỗi vì mình đã làm gì sai trái trước đó.

    * * *
     
    Đường Lạc, shashaNhi Bình thích bài này.
  6. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 15: Buổi thử vai (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Tư Đồ Phong vừa nói vừa diễn bên kia, Mạc Lam cũng đã đi vào trạng thái của Nhất Niệm, cô ngồi trên chiếc ghế, nét bần thần lo nghĩ ẩn sau vẻ điềm đạm bình thản, rồi khi càng nghe, cô càng đổ người về phía trước, vẻ chăm chú sốt ruột lắng nghe, rồi hai tay đặt trên gối từ từ bấu chặt vào vải chiếc váy như muốn làm nhàu nát nó trong vô thức. Sau đó, khi Tư Đồ Phong nói xong lời thoại, cô mở bừng mắt, vẻ sửng sốt, bước đi loạng choạng đá ngã chiếc ghế gây ra tiếng vang nhẹ, tay vịn vào không trung diễn động tác chạm vào bình phong, rồi từ từ bước vào tầm nhìn của Tư Đồ Phong.

    Một cử chỉ muốn nắm lấy bả vai rồi lại thôi, một vẻ trầm tĩnh lấy lại và dấu ngay cái thở nhẹ lấy hơi: "Cao tướng quân, những lời ta nói hôm trước mong ngài đừng để bụng, phận nữ nhi nói chuyện vô căn, có gì sơ suất xin ngài bỏ qua, chuyện quốc gia đại sự Mị Châu tin là Cao tướng quân và vua cha có thể chu toàn!"

    Qua đôi mắt của Tư Đồ Phong, khi Mạc Lam xuất hiện, một đôi mắt thâm quầng, da trắng nhợt nhạt, một bộ váy xanh lục, nhưng ánh nhìn sắc lạnh, ma mị, điềm đạm không chút xao động, chỉ tiếng ngã của chiếc ghế mới "phản chủ" nói ra sự xao động tâm hồn khi nghe những lời giải bày của vị tướng quân trẻ tuổi. Tư Đồ Phong không biết ai sẽ là người thích hợp vào vai Nhất Niệm, nhưng qua cái nhìn hồi nãy, hình bóng của cô gái Nhất Niệm đã nhập lại làm một với cô gái trước mặt ngay lúc này. Trong một tích tắc nào đó, Tư Đồ Phong như cảm thấy mình bị xuyên việt vào bộ truyện này, mình chính là Cao Lỗ còn cô gái đối diện chính là Nhất Niệm, cảm giác đó rất kỳ lạ, khó tả, nhưng đợi khi phát hiện ra, anh đã đứng sững ở trường quay được một lúc.

    "Cao tướng quân?" Mạc Lam không chắc về trạng thái lúc này của Tư Đồ Phong, cất lời hỏi thăm.

    Tư Đồ Phong hơi lúng túng, đỏ mặt vì sự mất tập trung của mình, đang định gọi đạo diễn cắt phim, thì đạo diễn ra hiệu cho tiếp tục.

    "Công.. chúa.." Lúc này quả thật là anh diễn đúng theo trạng thái của mình lúc này, ngượng ngùng, luống cuống chân tay.

    "C.. ắ.. t!" Đang lúc mọi người đang chú tâm theo dõi diễn biến câu chuyện, một giọng nói lanh lảnh vang lên, xóa tan bầu không khí nhập vai đang tiến triển thuận lợi vượt quá mong mỏi này.

    Mọi người nhìn sang phía phát ra tiếng nói, là Vũ Ly Tuyết! Cô lại xuất hiện một cách phô trương và bày vẻ như mọi khi.

    Ông đạo diễn mập hơi cau mày, tỏ vẻ khó chịu đứng lên hỏi: "Ly Tuyết, hôm nay cô đến trường quay làm gì? Sao lại hô cắt như vậy?"

    Cô mỉm cười đỏng đảnh trả lời: "Đạo diễn, ông làm vậy là không công bằng rồi! Thử vai thì phải có sự so sánh lựa chọn mới thật sự gọi là thử vai. Chỉ một mình cô ta diễn thì làm sao biết được ai tốt ai không tốt chứ, đúng không nào?"

    "Vậy ý của cô là muốn như thế nào?" Ông cố gắng kìm nén tâm tình, nể mặt người đứng đằng sau cô, nên cho dù có không thích, ông cũng ráng vuốt mặt nể mũi, để không có điều gì đáng tiếc xảy ra. Trong khi đó Tư Đồ Phong đã triệt để phớt lờ Vũ Ly Tuyết, nhìn ra nơi khác để tỏ ý ngán ghét cô đến cùng cực.

    "Tôi cũng sẽ diễn phân đoạn này, mà ở đoạn tiếp theo, sau đó tới lượt cô ta diễn, rồi mọi người đưa ra nhận xét, xem ai diễn tốt hơn!" Vũ Ly Tuyết không ngần ngại bày tỏ thái độ của mình đối với Mạc Lam, vì biết cô gái này chẳng có ai đỡ đầu, không việc gì phải e dè sợ hãi.

    Mặc dù không thích cô gái Mạc Lam này, như Vũ Ly Tuyết phải công nhận một điều rằng cô gái này rất có khiếu diễn xuất, từ biểu cảm nét mặt, cử chỉ, lời nói, hành động phân bố hợp lý chi tiết, một chút phân tầng cảm xúc cũng không bỏ sót, hoàn toàn trải đều hết mọi phút diễn xuất. Ngay cả bản thân cô mặc dù không muốn thừa nhận, cũng cảm thấy Mạc Lam rất thích hợp với vai Nhất Niệm.

    Tuy nhiên, Vũ Ly Tuyết rất thông minh, cô biết mình không phát huy cảm xúc được như Mạc Lam, nhưng cái cô có là được đào tạo bài bản, cộng với việc quan sát tính cách nhân vật qua cách thể hiện của Mạc Lam, cô chỉ cần xuôi theo cách diễn đó, thế nào đạo diễn cũng đứng về phía cô mà chọn cô thôi! Cô biết con át chủ bài của mình là đâu, sự tự tin về nó luôn giúp cô gặp nguy hóa lành rất nhiều lần, lần này cũng sẽ không ngoại lệ!

    * * *

    Mạc Lam theo sự sắp xếp của đạo diễn lui về phía sau, nhường chỗ cho Vũ Ly Tuyết trong sự tiếc nuối của nhiều người. Không phải không có người thấy rõ âm mưu của Vũ Ly Tuyết mà bức xúc thay cô, nhưng đứng trước hiện thực cuộc sống, khi lòng nhiệt tình phải trả giá thì người ta luôn chọn cho mình sự im lặng bảo toàn bản thân. Ngay cả bản thân Tư Đồ Phong dù thẳng thắn bày tỏ quan điểm không thích làm việc chung cũng phải nhượng bộ đóng chung cảnh với cô, thì những người khác cũng đành xuôi theo thời cuộc mà thôi.

    Từ khi đạo diễn và mọi người có quyết định tức thời này, Mạc Lam không lấy làm ngạc nhiên, cũng chẳng bận tâm nhiều về vấn đề này. Trong lòng cũng có chút buồn bực, nhưng nhanh chóng thay vào đó là sự tập trung toàn tâm toàn ý quan tâm, học hỏi cách diễn xuất sống động trước mắt.

    * * *
     
    shashaNhi Bình thích bài này.
  7. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 16: Buổi thử vai (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Công bằng mà nói, Vũ Ly Tuyết diễn xuất không tệ, thậm chí là có chút nắm bắt được tâm lý nhân vật, cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp bắt mắt, vai diễn Nhất Niệm phân đoạn tiếp theo khá đầy đặn, ngay cả đạo diễn cũng cất lời khen ngợi diễn xuất có tiến bộ của cô, vẻ gay gắt của Tư Đồ Phong cũng dịu bớt do thấy được sự cố gắng từ phía cô. Nhưng để so sánh và lựa chọn ai là người phù hợp hơn, anh lại nghĩ cô gái Mạc Lam kia lại cho anh nhìn thấy được khí chất Nhất Niệm từ trong cốt cách, chứ không chỉ đơn thuần là đang diễn xuất.

    * * *

    Xuyên suốt quá trình thử vai cho nữ chính từ những phân cảnh đầu tiên của Mạc Lam cho đến thời điểm hiện tại, mọi thứ đều nằm trong tầm mắt của một người ở phía trên tầng hai của phim trường, đôi mắt ưng thâm trầm đôi lúc như tán dương, có khi dường như lại không thể chấp nhận được việc gì đó, đôi lông mày hơi khẽ nhíu lại suy nghĩ.

    Dương Tầm đang có mặt trực tiếp ở phim trường, ngày hôm nay anh đến đây để xem qua tiến trình quay của bộ phim. Với tư cách là một trong những nhà đầu tư lớn nhất của phim này, khi bấm máy phim đã không xuất hiện, ít ra lúc này cũng nên lộ diện chút để biết được truyện mình chọn để chuyển thể tên là gì, diễn viên là ai, tiến độ thế nào.. nếu không phải vì case bên Mỹ quá quan trọng, anh cũng không muốn trở thành một ông chủ vô trách nhiệm như thế này!

    "Chà! Xem kìa! Là Nhất Niệm Hạnh Phúc!" Khi lướt mắt qua kịch bản trên tay lấy được từ thư ký Lâm trước khi tới đây, Dương Tầm có chút kinh ngạc, hay là do trùng tên chăng? Như để xác nhận lại, anh xem qua một lần nữa, trên dòng chữ để tên tác giả: Undo Blue, như nghĩ tới điều gì thú vị mà bật cười thành tiếng: "Blue à! Công ty nhỏ mà Blue nói với tôi là công ty Hoa Dương này à?" Trên môi Dương Tầm nở nụ cười thật thoải mái, ý cười cứ đọng mãi trên môi, nếu thư ký Lâm có mặt ở đây sẽ phải giật mình vì nụ cười nở mãi bất thường trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng đóng băng này.

    "Blue và Search thật có duyên, chúng ta không hẹn mà gặp rồi!" Vừa trầm ngâm vừa dùng ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn lan can, tâm trạng của anh như thả hồn theo tiếng gõ nhẹ đó mà bay về nơi xa xăm suy nghĩ.

    Sau đó tiếng ồn ào bên dưới cắt ngang dòng suy nghĩ của Dương Tầm, anh nhìn xuống dưới xem điều gì xảy ra, và nhanh chóng hiểu ra câu chuyện. Ê kíp phim này anh đầu tư khá kỹ lưỡng và công phu, thật không nói quá khi bảo đây là đội ngũ chế tác vàng, đó cũng là lý do khiến anh yên tâm phần nào khi đi công tác đột xuất bên Mỹ mà bỏ lại buổi khởi quay.

    Thế mà giờ đây, đội ngũ vàng đó lại khiến anh khá là không hài lòng! Phim đã bấm máy được mấy ngày rồi mà ngay đến việc chọn diễn viên vào vai nữ chính vẫn chưa được xác định. Anh đang nghĩ đến có nên đi xuống hiện trường hay không, thì tiếng hô "action" của lão đạo diễn vang lên, bên dưới đã bắt đầu, dù sao cũng phải đợi đến khi kết thúc phân đoạn diễn xuất này, Dương Tầm chọn việc tiếp tục ngồi xuống, theo dõi diễn biến ở bên dưới.

    Đứng ở tầm cao, anh có thể dễ dàng quan sát nữ diễn viên đang thử vai kia mà không bị che khuất tầm nhìn như phía dưới. Tướng mạo và vóc dáng của cô ấy rất đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ khá "Tây", tuy rằng cô gái đã căng thẳng đến lấm tấm mồ hôi nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, một vẻ đẹp thu hút anh ngay khi nhìn vào đúng là rất hiếm gặp nhưng không phải là không có, nhưng tại sao bản thân anh lại cứ có cảm giác quen mắt như vậy. Hay là đã gặp nhau ở đâu rồi? Ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu đã bị anh phủ nhận ngay tức khắc, trí nhớ của anh rất tốt, những người gặp qua, dù chỉ một lần, là như nét khắc vào trong tâm trí, huống chi là một cô gái đặc biệt như thế! Đặc biệt? Đúng rồi, chỉ có đặc biệt mới diễn tả được cảm xúc lúc này.. phảng phất như ai đó.. Blue chăng?

    Anh bật cười với suy nghĩ của mình, cô ấy sẽ không bon chen vào giới nghệ sĩ phức tạp, mà chỉ tập trung vào việc viết truyện của cô ấy. Sao thế nhỉ? Anh lại có chút nhớ đến người đó rồi!

    Sau chút vấn vương trong lòng, Dương Tầm tập trung lại việc phán đoán trước mắt. Đôi mắt thâm trầm bắt đầu nổi lên vẻ tư lự, anh quan sát tỉ mỉ người con gái qua vai diễn Nhất Niệm kia, tuy anh không biết gì về diễn xuất nhưng anh lại là người từng đọc qua bộ truyện Nhất Niệm Hạnh Phúc, anh vô cùng yêu thích nhân vật Nhất Niệm, không chỉ một lần tưởng tượng về hình mẫu của Nhất Niệm sẽ như thế nào khi xuất hiện ngoài đời thật.

    Hóa ra anh nhìn cô ấy quen mắt bởi vì anh nhận ra cô gái ấy không phải đang diễn lại vai Nhất Niệm, mà chính là bản thân cô ấy đang mang một Nhất Niệm tiềm tàng sẵn trong cô dùng sự mộc mạc tự nhiên nhất bộc lộ ra bên ngoài. Anh dường như cảm nhận được bên dưới đang như một thế giới trong gương, phản chiếu và chứng giám một Nhất Niệm tái sinh lại ngoài đời thật, cảm xúc ngập tràn trong tâm trí, ánh mắt như một cây đại thụ bám chặt gốc rễ nguồn sống, chôn rau cắt rốn, chẳng chút chuyển dời, toàn bộ sức chú ý của anh đều dành hết cho người con gái kia, mọi thứ còn lại tự động nhạt nhòa nhường lối cho ánh nhìn đầy cố chấp.

    Chỉ là một phân cảnh nhỏ của bộ truyện thôi mà lại làm anh cuốn vào nó như thế, thật là một chuyện hiếm thấy và thú vị, Dương Tầm thầm tán thưởng cô gái ấy, quả thật là một trường hợp lần đầu tiên anh gặp phải.

    Anh lại bật cười, không biết là lần thứ mấy trong hôm nay rồi, nụ cười thoải mái cho vẻ thất thần vừa rồi của bản thân, anh hài lòng với nữ chính này rồi, rất hài lòng!

    Còn nam chính? Xem nào! Cao Lỗ là một tướng lĩnh uy nghiêm, hào sảng, một bậc quân nhân trẻ tuổi xông pha trận mạc, tại sao lại xuất hiện cả vẻ mặt ngượng ngùng, e ấp như con gái lần đầu biết yêu như vậy kia chứ? Tên Tư Đồ Phong kia ngoài vẻ ngoài "cho qua" được thì thật chẳng ra sao cả! Kịch bản thế này mà chẳng có chút biến tấu sáng tạo để tạo dấu ấn cá nhân, cứ diễn xuôi theo vai rồi đánh mất cá tính, cho điểm trừ ngay vào thang điểm đánh giá diễn xuất.

    Mãi miên man trôi theo những đánh giá cân nhắc cho buổi thử vai hôm nay, đột nhiên Dương Tầm cảm giác như nắm bắt được mà như vụt khỏi một điều gì đó, cảm thấy anh hình như đã bỏ sót một vấn đề gì đó rất quan trọng. Anh cố gắng nhớ lại, mãi một lúc lâu, người như sực nhớ, tại sao lại quên mất những lời đêm qua Undo Blue hỏi anh, "nếu có một ngày nào đó cô ấy được hóa thân thành Nhất Niệm, vai diễn ấy sẽ trông như thế nào, chắc sẽ là một Nhất Niệm tệ nhất trong lịch sử".

    Là nó, chính nó rồi! Không cần suy nghĩ thêm gì, ngay lập tức, Dương Tầm lấy điện thoại chọn gọi số thư ký của mình: "Thư ký Lâm, anh điều tra thông tin cô gái đang thử vai nữ chính bộ phim Nhất Niệm truyện hôm nay cho tôi, tôi cần biết tất cả mọi thứ về cô gái đó, tôi đợi!"

    * * *
     
    Đường Lạc, shashaNhi Bình thích bài này.
  8. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 17: Cô ấy là ai?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước chân vội vã của một đôi giày công sở nam sang trọng băng qua hết phòng này đến phòng khác, kèm theo đó là tiếng hỏi đáp dồn dập và vồn vã, bầu không khí căng thẳng đang diễn ra bên trong công ty Hoa Dương.

    Thư ký Lâm sau khi nhận được cuộc điện thoại của Dương Tầm, vội vã nhắn lại lời nhắn của anh cho các phòng ban, thế là trong buổi hôm đó, cả công ty nháo nhào đi tìm hiểu thông tin về một diễn viên không rõ lai lịch hành trạng này.

    Khi hồ sơ để trên bàn của Dương Tầm, chẳng qua là sau hai mươi phút từ lúc thư ký Lâm nhận tin. Anh gật đầu vừa ý đặt hồ sơ trên bàn, trong tay cầm chiếc điện thoại tóm tắt lại ý chính và gửi tin qua cho Dương tổng. Mặc dù không biết cô gái này có gì đặc biệt, nhưng được sếp của mình coi trọng như vậy, bất kể là ai, cũng đáng để anh ghi nhớ trong lòng rồi.

    Đầu bên kia Dương Tầm, sau khi nhìn thấy tin nhắn của thư ký Lâm, cũng gật gù tán đồng hiệu suất làm việc hiệu quả của anh.

    Mạc Lam, nữ, trợ lý đại diện tác giả Undo Blue tham gia dự án phim chuyển thể truyện của cô, hiện đang giữ chức phó đạo diễn tại trường quay. Do tình cờ xảy ra vụ scandal liên quan đến Tư Đồ Phong và Vũ Ly Tuyết, để giải quyết êm xuôi sự việc không gây ảnh hưởng đến tiến độ và danh tiếng của bộ phim, đạo diễn đã dùng danh nghĩa cá nhân ký một hợp đồng thỏa thuận hai bên về việc mời Mạc Lam thử vai nữ chính trong phim.. nếu vai diễn thành công, cô gái này sẽ một bước lên mây, trở thành một nữ chính may mắn nhất trong lịch sử phim truyện thành phố K, còn nếu thất bại.. khả năng cô gái sẽ phải đối mặt với sự tẩy chay của làng giải trí, cho tới khi thế giới này lãng quên vụ scandal không mấy tốt đẹp này.

    Khi đọc tới chức vụ trợ lý đại diện tác giả, Dương Tầm cảm thấy mình có đôi chút thẫn thờ và thất vọng. Hóa ra hai người đó là hai người khác nhau, Mạc Lam - Undo Blue, thì ra hình mẫu trong truyện chính là lấy cảm hứng từ cô gái tên Mạc Lam này, ngay cả tên người dùng trên diễn đàn cũng lấy tên cô gái này để đặt tên thì có thể dễ dàng đoán biết rằng, cô gái Mạc Lam này có mối quan hệ mật thiết với Blue như thế nào rồi. Nhất Niệm - Mạc Lam - Undo Blue, một điều thật thú vị là khi xâu chuỗi ba cái tên này lại với nhau, lại là một tầng ngữ nghĩa kết nối: Một suy nghĩ nhất quán - không phiền muộn - trả về trước nỗi phiền muộn. Dương Tầm tưởng rằng qua những cuộc nói chuyện cởi mở và thao thao bất tuyệt với nhau, mình đã đủ thấu hiểu về người con gái đó. Đợi đến khi tưởng chừng sắp vén màn bí mật để diện kiến dung nhan của người phía sau bức rèm, thì người đó, lại xuất hiện với một chiếc khăn che mặt, mọi thứ lại trở về với trạng thái ban đầu, mông lung, mờ ảo.

    "Nói đi Blue, cô ấy là ai? Còn em là ai?" Dương Tầm tự lẩm bẩm một mình. Tuy hơi hụt hẫng khi biết rằng sự việc không giống như mình suy nghĩ và mong đợi, nhưng anh có đủ kiên nhẫn để chờ đợi, cho đến khi sương mờ tản đi, cảnh vật hiện rõ, lúc đó đủ chắc chắn để xác nhận rõ một điều gì đó, một điều mà anh bấy lâu nay vẫn nhớ nhớ quên quên, nhưng không lúc nào là không nghĩ tới nó!

    * * *

    Bên dưới trường quay, lúc này Vũ Ly Tuyết đã hoàn thành xong vai diễn trong phân cảnh của mình, nhận được sự khẳng định từ đạo diễn, nam chính và sự cổ vũ của những người ủng hộ cô, cô cười đắc ý nhìn sang Mạc Lam, gửi đi ánh nhìn đầy khiêu khích và thách thức. Lần này cái cô nhận về không phải là sự phớt lờ nữa, mà là một ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, điềm đạm mà sắc lạnh. Một lúc sau, cô cũng là người bỏ cuộc trước cuộc giao chiến thầm lặng này, lảng ánh nhìn đi chỗ khác, không quên chửi thầm một câu trong bụng "điên khùng" cho giải tỏa nỗi sợ hãi, lo âu của mình khi nhìn vào ánh mắt đó. Phải là một người đã trải qua điều gì đó mới có được ánh mắt mạnh mẽ như vậy. Vũ Ly Tuyết chỉ biết hậm hực trút giận vào người cô trợ lý, cố trấn tĩnh bản thân chẳng qua là không muốn chấp nhất với một người điên, mất lý trí nên mới lảng đi như thế.

    Mạc Lam tuy bình thường rất ít nói và lặng lẽ, cũng là người khiêm nhường "dĩ hòa vi quý", nhưng cô không vì thế mà đánh mất đi cái "sắc bén" của mình. Cuộc sống có thể mài nhẵn nó đi, nhưng không thể xóa mất sự tồn tại của nó bên trong cơ thể, đặc biệt là khi có ai đó chủ động tìm đến gây sự hoặc khiêu chiến, cô không hề ngại chuyện cho qua dễ dàng, trái lại hoàn toàn phát huy vai trò "vỏ hành tây" của cô, làm đối phương phải "trả giá" những gì mình đã làm với cô.

    Vũ Ly Tuyết này hiển nhiên không phải là lần đầu tiên thể hiện thái độ ra mặt, "nhảy nhót" trước mặt cô như vậy, tuy nhiên, do những lần trước không ảnh hưởng đến công việc, cô có thể xem như không có chuyện gì rộng lượng bỏ qua, nhưng không phải vì thế có thể dung túng đối phương có thể ngang nhiên hết lần này tới lần khác gây chiến như vậy. Nhún nhường nhượng bộ không thể chấm dứt một cuộc chiến, vậy thì lựa chọn duy nhất là "dĩ chiến chỉ chiến" (dùng một cuộc chiến tranh để chấm dứt một cuộc chiến tranh khác).

    Mạc Lam bình thản ung dung, lẳng lặng đi tới cạnh bên Tư Đồ Phong, ghé sát vào tai anh, bỏ nhỏ vài câu, gây nghi hoặc không chỉ mọi người xung quanh, cả người nghe là Tư Đồ Phong sau đó cũng hỏi lại trong vẻ nghi hoặc: "Cô chắc chứ?"

    Mạc Lam gật đầu tỏ ý, rồi quay lại vị trí cũ của mình, gật đầu ra hiệu cho đạo diễn mình đã sẵn sàng diễn phân đoạn kế tiếp.

    * * *
     
    Đường Lạcshasha thích bài này.
  9. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 18: Sửa kịch bản

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Tầm từ trên cao nhìn thấy cử chỉ thân mật của Mạc Lam dành cho Tư Đồ Phong, bất giác chau mày lại, không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút không thoải mái khi nhìn thấy cảnh này.

    Thật ra khi Vũ Ly Tuyết diễn xong, Dương Tầm đã muốn xuống dưới chấm dứt màn náo kịch của buổi diễn thử vai hôm nay. Chỉ cần một câu nói của anh, vai nữ chính sẽ dễ dàng trao tay cho Mạc Lam, kết quả của anh là kết quả tuyên bố cuối cùng, sẽ không ai thắc mắc nữa, không chỉ bởi vì uy quyền của chế tác phim, còn là kết quả sẽ được mọi người công nhận sau hai màn trình diễn không chút vướng bận khi chọn vai của cả hai - một người diễn bài bản quy củ, một người diễn như làm sống lại người thật.

    Sau đó bước đi của anh chợt dừng lại khi nhìn thấy "ánh lửa" bùng cháy trong đôi mắt khi đối phương tới khiêu khích và thể hiện. Dương Tầm nở nụ cười khen ngợi, đồng thời rất tò mò là cô gái sẽ phản kích như thế nào.

    Khi bộ phim trong quá trình quay mà xảy ra scandal, "chất xúc tác" đủ để tác động vừa phải cho diễn viên đóng vai, nếu kiểm soát khéo léo thì không chỉ làm tăng chủ đề bàn tán bên lề của phim, đánh bóng thương hiệu cho công ty miễn phí và hiệu quả, mặt khác, hiệu ứng hóa học của diễn viên sẽ dẫn dắt câu chuyện trong phim thêm "đậm đà" và đầy màu sắc hơn, có thể đẩy bộ phim vượt xa sự thành công mong đợi.

    Lúc này, qua một lúc cân nhắc, anh hoàn toàn đổi ý xen ngang can thiệp vào, tiếp tục theo dõi để xem cô gái bí ẩn đó sẽ mang lại gì bất ngờ tiếp theo, giống như những bất ngờ mà Blue đã từng mang đến cho anh!

    * * *

    Ngoài trời mưa rả rích không ngớt, nhưng chẳng mảy may ảnh hưởng đến không khí làm việc tách biệt của phim trường.

    Trong trường quay, cũng chẳng ai bảo ai, cùng nhau im lặng hồi hộp chờ đợi, không biết từ khi nào, nhất cử nhất động của cô gái tên Mạc Lam đó đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh.

    Từ một người xa lạ, một tân binh mới tới báo danh, sau đó là một vai phụ phản diện trong scandal điểm tô cho hai minh tinh Tư Đồ Phong và Vũ Ly Tuyết, một cô gái trẻ không biết tự lượng sức mình khi nhận thử vai nữ chính, tiếp theo là một người tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác.

    Từ từ từng bước một, cô gái đó, đầy bản lĩnh và bình tĩnh, ung dung xử lý mọi vấn đề, không giải thích, không lùi bước, chỉ dùng toàn bộ sự cố gắng của mình để thanh minh và chứng tỏ mọi việc, dùng đó để từng bước thay đổi cách nhìn, quan điểm của mọi người.

    Ở cô ấy, người ta không chỉ thấy được một tính cách mạnh mẽ và quyết đoán, ẩn sâu trong đó như có một ma lực đặc biệt nào đó, mọi vấn đề khó khăn và trở ngại, đến tay cô ấy đều êm xuôi, nhanh chóng trở nên dễ dàng và thuận lợi, còn những người đang từ vị trí đối lập chỉ trích dần dần chuyển sang ủng hộ đứng về phía cô ấy. Không ai quan tâm, đằng sau những điều êm xuôi đó, đã phải trải qua biết bao nỗ lực và cố gắng, đánh đổi bởi bao lần yếu đuối và bỏ cuộc, dằn vặt và giày xéo tâm can.

    * * *

    Có so sánh mới thấy được sự khác biệt, nếu phân đoạn do Vũ Ly Tuyết diễn, nó chỉnh chu và đều đặn kịch nghệ bao nhiêu, thì sang tới phần do Mạc Lam diễn, lại càng nổi bật hơn sự sống động mà tự nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở, không mượt mà trau chuốt, nhưng nhìn rất dễ chịu, bao gồm cả phần diễn lẫn phần hình.

    Vũ Ly Tuyết quá phô trương sắc đẹp, một khi đóa hoa nở đến mức ngào ngạt, cái người ta nghĩ tới chỉ là sự ca ngợi, choáng ngợp và dừng lại ở mức đó, không hơn không kém. Nó không để trống không gian cho sự tưởng tượng, để khán giả tham gia thêm thắt, nghĩ ngợi, bay bổng, thêu dệt.

    Mạc Lam thì khác, một đóa hoa đồng nội mới chớm nở, chỉ thoang thoảng hương thơm, không thật sự quyến rũ, nhưng có duyên lạ kỳ, xao xuyến khó phai.

    Nếu nói ai có tư cách đưa ra nhận xét trong việc này, không ai khác ngoài Tư Đồ Phong là người cảm nhận rõ nét nhất. Qua hai cách diễn hoàn toàn khác nhau của hai người, anh nghiêng về phần diễn xuất của người thứ hai hơn. Cô ấy rất biết cách khai thác tối đa ưu thế của bản thân và tận dụng nó triệt để. Nhìn vào vai Nhất Niệm do Mạc Lam thể hiện, anh cảm thấy mình chính là Cao Lỗ, đối phương chính là Nhất Niệm, tình yêu nảy nở dần giữa đôi trai tài gái sắc trong truyện dẫn dắt cảm xúc của anh, còn phản ứng hóa học do cô ấy tạo ra, làm cho anh hoàn toàn nhập vai, nếu không phải do yêu cầu phải diễn theo kịch bản, anh sẽ không ngần ngại mà thay Cao Lỗ cất tiếng thổ lộ tiếng lòng với người trong mộng.

    Đang nhớ lại khi Mạc Lam tiếng lại gần bên cạnh anh, rỉ tai nói đến kế hoạch sửa đổi kịch bản khi diễn và nhờ anh phối hợp, Tư Đồ Phong cảm thấy cô gái này hơi liều lĩnh điên cuồng, nhưng anh cũng không hiểu tại sao lúc đó lại gật đầu đồng ý, có lẽ do nhập vai quá chăng? Càng tìm hiểu về cô gái này, anh càng cảm thấy như bị cuốn hút vào trong đó, ở cô ấy có một sức hút mãnh liệt, khó tả mà kỳ lạ, nhiều lúc khiến anh không phân biệt được đâu là Nhất Niệm, đâu là Mạc Lam. Anh đang tò mò rằng liệu tác giả bộ truyện có phải là Mạc Lam? Hay của một người khác nữa? Vậy Mạc Lam tại sao lại xuất hiện ở trường quay? Cô gái này thật sự bí ẩn và gây tò mò.

    * * *
     
    Đường Lạcshasha thích bài này.
  10. Dương Lang

    Bài viết:
    85
    Chương 19: Dương tổng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng rít nhẹ do đau vang lên từ miệng của Tư Đồ Phong, mọi người kể cả đạo diễn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy anh ôm bả vai trái, vẻ đau đớn. Sau đó, Mạc Lam đi vội tới, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi: "Cao lạc tướng sao lại bất cẩn như thế, trong người đang thương tích thì hà cớ gì phải nhọc công làm cái lồng đèn này cho Mị Châu?" Vừa nói, Mạc Lam vừa xé mạnh chiếc váy của mình để lấy chút vải, dùng miếng vải đó làm động tác lau vết thương, rồi băng lại. Động tác nhẹ nhàng, thuần thục như đã được tập luyện trước đó rất nhiều lần, cả Tư Đồ Phong khó tính cũng thầm gật đầu tán thưởng. Ông đạo diễn định hô cắt vì cảnh này hoàn toàn không có trong kịch bản, nhưng thấy diễn biến phim đang rất mạch lạc và lôi cuốn, nên ông cũng quyết định không cắt ngang mà ra hiệu cho đoàn làm phim tiếp tục.

    "Nếu Cao tướng quân có mệnh hệ gì, thì khi đó Mị Châu phải ăn nói thế nào với vua cha đây? Làm sao trả lại cho người một tướng quân lỗi lạc như thế?" Mạc Lam nói tiếp lời thoại mình mới bổ sung thêm cho phân đoạn này.

    "Thì ra công chúa đang quan tâm đến Lỗ! Đừng nói chi đến mấy giọt máu này, vì công chúa cho dù có bảo Lỗ phải lên núi đao xuống biển lửa, chẳng qua cũng chỉ là máu chảy khô đầu đụng đất, Lỗ chẳng chút nề hà!" Được người con gái trong mộng quan tâm chu đáo, chăm sóc ân cần, dù lòng dạ sắt đá thế nào cũng sẽ mủi lòng tan chảy, Tư Đồ Phong dùng đôi mắt ngập tràn yêu thương nhìn vào vết băng bó khi nãy, rồi nhìn sang Mạc Lam, miệng mấp máy: "Công chúa..", rồi nở nụ cười ngây ngô như đứa trẻ.

    Mạc Lam một chút trách móc, một chút không nỡ, cất lời: "Thân là lạc tướng của nước nhà, mà cứ như một đứa trẻ!" Cô cũng bật cười, như hòa theo nụ cười ngây ngô của anh chàng tướng quân tính khí đôi lúc trẻ con này. Cả hai người nhìn nhau một lúc, rồi cùng bật lên tràng cười sảng khoái vang khắp trường quay.

    Trong truyện nữ chính Nhất Niệm dành rất nhiều tình cảm cho vị tướng quân Cao Lỗ này, nhưng khi bắt tay vào viết truyện, nhiều cái bị bỏ dở, thiếu sót. Lúc này diễn lại cảnh này, cô chớp lấy cơ hội, bắt tay chỉnh sửa lại cho hoàn thiện tác phẩm truyện. Khi mạch cảm xúc diễn tới đây, mọi người đều sẽ thấy rõ không hẳn chỉ có một mình Cao Lỗ chạy theo tình yêu một phía, mà đó là sự đồng điệu, hòa nhịp của hai trái tim chung nhịp đập.

    "C.. ắ.. t!" Lần này tiếng hô cắt không phải từ đạo diễn, Tư Đồ Phong hay Vũ Ly Tuyết, mà là từ một người lạ. Người đó từ từ bước xuống từ cầu thang. Lạnh lùng mà lịch lãm, ung dung mà nghiêm nghị, đôi mắt ưng sáng quắt và sắc lạnh, chứng tỏ thân phận người này chẳng phải tầm thường.

    Trong trường quay hôm nay cũng có một số người quen biết rộng, đã có người tinh ý nhận ra Dương Tầm - Tổng giám đốc Tập đoàn Hoa Dương. Sau khi truyền tai nhau cho mọi người cùng biết việc này, ai cũng đang cố gắng đoán xem mục đích xuất hiện của một nhân vật như thế ở đây là gì?

    Dương Tầm cũng không biết tại sao mình lại mất bình tĩnh nhanh như vậy, chẳng qua là khi thấy Mạc Lam sửa kịch bản, đi tới băng bó vết thương cho Tư Đồ Phong, thêm thắt một số lời thoại cho hai người nam nữ chính trọn vẹn cảm xúc hơn, chỉ là trao nhau những lời thân mật hơn truyện một chút, nhưng anh chính là không thể kiềm chế mà cắt ngang mấy chi tiết thêm thắt ấy, hành động của anh nhanh hơn cả suy nghĩ, khi anh nghĩ tới thì thấy mình đã xuất hiện ở dưới trường quay này. Đặc biệt là khi thấy hai người nhìn vào nhau, cùng gửi nhau nụ cười thoải mái ngân vang, tim của anh như thắt lại. Anh thật không hiểu mình tại sao lại có một tình cảm đặc biệt với cô gái Mạc Lam này như thế. Đã thầm nhắc mình rằng cô ấy không phải Undo Blue, nhưng bản thân lại cứ không ngừng bài xích sự thật đó, luôn xem hai người đó như là một.

    Ông đạo diễn định trút một trận lôi đình cho đối phương khi dám cả gan vượt mặt ông hô cắt, nhưng khi nhìn rõ đối phương, mọi tức giận đều tan biến, thay vào đó là sự vồn vã săn đón: "Chào Dương tổng, cuối cùng anh cũng tới rồi! Tôi còn tưởng anh bận việc gì không thể ghé thăm đoàn làm phim của chúng ta hôm nay!"

    "Nếu tôi không tới chắc ông biến trường quay thành cái nhà của ông luôn rồi! Muốn tự tung tự tác như thế nào tùy ý muốn! Hừ! Vậy thì mọi chi phí phát sinh trong việc trễ tiến độ do ông hoàn toàn chịu trách nhiệm!" Dương Tầm chẳng chút nể mặt mà chỉ rõ việc tắc trách của ông đạo diễn khi để trường quay lâm vào cảnh trễ tiến độ như vậy, đến giờ này còn diễn thử vai cho nữ chính, dù là bất kỳ lý do gì ông ta cũng phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.

    "Ấy chết! Dương tổng à! Anh phải xem tình hình đã chứ! Tôi thấp người bé giọng, sức yếu thế cô, trước sức ép yêu cầu của Tư Đồ Phong và Vũ Ly Tuyết, làm sao tôi chống đối lại được? Không phải tôi bây giờ đang cố gắng hết mức có thể để giải quyết khó khăn rồi đấy sao?" Cứ tưởng bên chế tác tới sẽ dẹp loạn thay cho mình, ai ngờ rằng người đầu tiên "khai đao" lại là ông, một người vô tội thế này!

    "Vậy là ông sợ Tư Đồ Phong và Vũ Ly Tuyết hơn tôi rồi, nghe lời hai người đó để làm trễ tiến độ phim của tôi, đúng là mới vắng mặt mấy hôm mà trường quay này đã loạn hết cả rồi!" Dương Tầm hoàn toàn biết rõ tình hình hiện tại là gì, nhưng những điều cần nói anh không bao giờ cho qua, đối với anh, tỏ rõ thái độ luôn là một bước quan trọng phải làm! Phải để cho mọi người biết rõ ai mới chính là người làm chủ trong phim trường này.

    * * *
     
    shashaĐường Lạc thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...