First love - Y lạc hy

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi Y Lạc Hy, 15 Tháng hai 2020.

  1. Y Lạc Hy

    Bài viết:
    13
    First Love

    Tác giả: Y Lạc Hy

    Mưa từng giọt lất phất trên mặt đường thành phố khiến tôi nhớ đến một câu nói của Lương Nhạn "Tháng chín, người ta gọi là mùa yêu, mùa của những người yêu nhau nắm tay, bước trên phố, để gió buông lơi trên tóc. Là mùa để những mảnh ghép chưa vẹn cứ mãi thất lạc nhau, đang trên con đường đi tìm một nửa." Nhưng đối với tôi tháng chín là một truyện tình buồn khiến tôi nhớ mãi. Là mối tình đơn phương của người con gái dành cho người mà cô yêu, khiến cô đổi lấy cả mạng sống của mình, mặc dù cô biết người mà cô yêu rất nhiều đó chưa từng một lần vì cô mà loạn nhịp. Anh nhấc từng bước chân trên con đường quen thuộc. Con đường này không biết đối với anh nên gọi là bi hay là nơi đã từng tồn tại người con gái mà anh phải khắc cốt ghi tâm đến tận xương tủy. Hôm ấy trời cũng vậy cũng lất phất những hạt mưa tuy không lớn nhưng đủ khiến những con người nhỏ bé phải se lạnh.

    "Tuệ Thần...e...m...lạnh!" Giọng nói của cô thì thào cất bên tai anh.

    "Cố lên! Em nhất định sẽ không sao."

    Anh cõng cô chạy trên con đường nhựa thấp thoáng ánh sáng của những chiếc đèn, mưa vẫn cứ từng hạt từng hạt thi nhau rơi xuống làm thấm ướt gương mặt anh tuấn của anh, khuôn mặt pha trộn sự lo lắng.

    "Em lạnh lắm! Em muốn ngủ."

    Cô lim dim đôi mắt, miệng nhấp nhếch thì thào vào tai anh. Người con trai mà cô yêu yêu rất nhiều trên cuộc đời này. Anh nạt giọng nhưng vẫn cố tiếp tục cõng cô chạy về phía trước:

    "Tôi không cho phép em ngủ. Không phải em từng nói rất thích trò chuyện với tôi sao, bây giờ em cứ việc thỏa thích.."

    Anh chợt nghẹn lại chỉ vì dòng kí ức trong anh bỗng ùa về: Dòng tin nhắn mà cô đã gửi cho anh, dòng tin nhắn chứa đựng những cảm xúc-những rung động của người con gái lần đầu yêu. Nhưng anh lại vô tình vò nát nó. Nghĩ đến đây anh cố nén giọng khiến cho câu nói của anh trầm trầm ".. Tôi sẽ lắng nghe. Tôi hứa!". Cô mỉm cười nhạt nhưng trong lòng cô rất hạnh phúc, ít nhất cô biết những điều anh nói lúc này là sự thật, cô yếu ớt thì thào:

    "Tuệ Thần!.. Cảm ơn anh!"

    Đáng lẽ điều cô định thốt ra là câu nói "EM YÊU ANH". Câu nói tuy bình thường đối với trai gái đang yêu nhau. Nhưng đối với cô thì khác, nó là một câu bất thành văn. Chỉ có thể tự mình ấp ủ sâu tận nơi trái tim mà không thể chính thức biểu lộ trước mặt người mà mình đã dành hết cuộc đời này chỉ để yêu thương và nhung nhớ. Đơn giản chỉ vì anh đã có bạn gái. Cô lấy thân phận gì, một người bạn ư? Hay một người qua đường? Nghĩ đến đây giọt nước mắt nơi khóe mi cô buông xuống hòa lẫn vào giọt mưa đọng lại trên bờ vai anh. Anh cố gắng chạy thật nhanh. Máu của vết đạn bắn nơi lòng ngực cô cũng không vì sự cố gắng của anh mà ngừng, nó cứ cùng hơi thở mệt nhọc của cô một lúc một nhiều hơn. Dĩ nhiên anh cũng cảm nhận được sự sống của cô ngày một yếu dần, anh cất giọng:

    "Em không cần nói.. Anh chỉ cần em cho anh nhận thấy em vẫn ở đây."

    Cô cố gắng dùng tất cả sức lực của mình xiết chặt vòng tay quàng trên cổ anh để ôm anh lần cuối cũng như lần đầu tiên. Anh bất giác đứng khựng lại, đồng thời giọt nước mắt của cô, giọt nước mắt cuối cùng vì anh rơi xuống. Nó cũng là lúc sinh mệnh nhỏ bé của cô biến mất.

    Bim bim..

    Tiếng còi xe xin đường kéo anh trở về hiện tại, anh chợt nở nụ cười và ngước nhìn bầu trời 'Nếu em không gặp tôi có lẽ giờ này em sẽ giống bao người khác có gia đình, có công việc, có cuộc sống riêng của mình và quan trọng hơn là có người yêu em. Chứ không vì tôi mà đánh đổi tất cả chỉ vì đỡ lấy một viên đạn để tôi tiếp tục sống. Tôi không chắc chắn rằng bản thân mình yêu em, nhưng tôi biết rằng tôi nợ em một thời thanh xuân, nợ em đoạn tình cảm này.'Nhưng anh cũng đâu biết rằng giây phút cuối cùng của cuộc đời chỉ cần được ở cạnh anh cô đã mãn nguyện và cảm thấy tình cảm mà cô đã dành cho anh hoàn toàn không lãng phí. Cô đỡ cho anh một phát đạn chỉ vì muốn anh tiếp tục được sống bên cạnh người mình yêu. Vì cô biết rõ cảm giác mất người yêu đau đớn ra sao. Và cũng mong anh thay cô sống tiếp quãng đời tươi đẹp này.

    Hết
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2020
  2. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chào Lạc Hy, mình là Bug, thành viên của bang From To Zero, hôm nay mình ghé qua để gửi bạn đôi dòng góp ý cho đoản First Live của bạn ^^

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về nội dung, bạn đã đem đến một câu chuyện tình mang lại cho mình thấy tiếc nuối cho hai nhân vật của câu chuyện.

    - Ưu điểm là bạn đã chọn một chủ đề hay, tuy không mới, nhưng dạt dào cảm xúc. Một mối tình của cô gái dành cho một chàng trai đã có người yêu. Biết là tình cảm của mình là sai, bạn nữ đã lùi lại, để được bước bên người mình quan tâm, thương đến nỗi dùng cả tính mạng của mình để cậu ấy được sống. Bạn nam kia dường như đã nhận ra, sau khi mất đi cô gái đó, cảm xúc thật sự mới xuất hiện... Mình dường như có thể tưởng tượng được một thước phim tua chậm, bạn kể lời dẫn, từng góc nhìn, hình ảnh hiện lên, hồi lại quá khứ, quay lại hiện tại. Rất là tuyệt! Nghe cùng một bản nhạc nhè nhẹ buồn buồn trong khung cảnh tĩnh lặng như mình thì càng thấy thấm nội dung của câu chuyện. Buồn sầu luôn.

    - Nhưng cũng có mặt nhược điểm, có lẽ vì đoản nên câu chuyện bị phiến diện về bối cảnh và nhân vật. Bối cảnh câu chuyện là ra sao? Vì sao cô gái lại đỡ đạn, nơi đó đã gặp chiến tranh, hay nhiệm vụ bí mật gây nguy hiểm? Hay do anh chàng có thân phận đặc biệt? Nó làm mình hơi mù tịt về chàng trai ấy một chút, rốt cuộc, sau khi cô gái kia hi sinh mạng sống thì anh có còn tiếp tục cuộc tình của bản thân không hay đã chia tay? Bạn có thể nêu rõ hơn.

    Về hình thức, bạn viết rất tốt, không dính lỗi chính tả nào, sử dụng từ ngữ, lời dẫn rất truyền cảm làm nội tâm, cảm xúc cũng như hành động của nhân vật được hiện lên chân thật. Song, bên cạnh đó, bạn chú ý cách trình bày để truyện được hoàn thiện hơn:

    - Cho lời thoại của nhân vật vào ngoặc kép hoặc dùng gạch nối. Bạn nên thống nhất dùng một loại thôi.

    Ví dụ:

    - > "Tuệ Thần!... Cảm ơn anh!"

    Hoặc: - Tuệ Thần!... Cảm ơn anh!

    Nếu muốn để cùng dòng thì bỏ gạch nối dùng ngoặc kép. Còn dùng gạch nối thì cho câu xuống dòng: "Dĩ nhiên anh cũng cảm nhận được sự sống của cô ngày một yếu dần, anh cất giọng:

    - Em không cần nói... Anh chỉ cần em cho anh nhận thấy em vẫn ở đây."

    - Cần tách đoạn khi chuyển ý:

    Chỗ này nên tách đoạn để nội dung rõ ràng: "...vì cô mà loạn nhịp.

    Anh nhấc từng bước chân..."

    Chỗ này cũng nên tách đoạn để cảm xúc được rõ ràng:"...nợ em đoạn tình cảm này. "

    Nhưng anh cũng đâu biết rằng..."

    Phía trên là những góp ý nho nhỏ của mình, mong bạn sẽ dành thời gian để tu sửa cho truyện được chau chuốt hơn.

    Bên lề xíu, mình có hơi thắc mắc, tại sao bạn lại để là First live mà không phải First love hay một cái tên khác?

    Chúc bạn sẽ viết nhiều truyện hay!
     
    Chỉnh sửa cuối: 20 Tháng hai 2020
  3. Y Lạc Hy

    Bài viết:
    13
    "Cám ơn góp ý bạn nhiều nhe ♥️♥️♥️"
     
    GillBughams thích bài này.
    Last edited by a moderator: 2 Tháng ba 2020
  4. PhươngThảo0710 https://dembuon.vn/rf/20116/

    Bài viết:
    493
    Chào bạn, mình là một thành viên đến từ bang From To Zero. Mình có một vài nhận xét dành cho đoản của bạn. (Là ý kiến cá nhân nên nếu có gì không phải bạn cũng đừng giận nhé)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về hình thức: Có một vài lỗi nhỏ trong việc tách câu như đoạn: "Là mối tình đơn phương của người con gái dành cho người mà cô yêu, khiến cô đổi lấy cả mạng sống của mình, mặc dù cô biết người mà cô yêu rất nhiều đó chưa từng một lần vì cô mà loạn nhịp. Anh nhấc từng bước chân trên con đường quen thuộc."

    Mình nghĩ sẽ ổn hơn nếu bạn tách hai câu đó ra và xen vào một đoạn miêu tả bối cảnh. Vì hai câu có hai nhân xưng khác nhau, tách ra sẽ dễ hiểu hơn. Thêm một đoạn bối cảnh sẽ giúp người đọc bớt mông lung hơn.

    Ở đoạn này cũng thế: "Tôi không chắc chắn rằng bản thân mình yêu em, nhưng tôi biết rằng tôi nợ em một thời thanh xuân, nợ em đoạn tình cảm này.'Nhưng anh cũng đâu biết rằng giây phút cuối cùng của cuộc đời chỉ cần được ở cạnh anh cô đã mãn nguyện và cảm thấy tình cảm mà cô đã dành cho anh hoàn toàn không lãng phí."

    Nên tách ra vì câu trên là lời tự tâm của nhân vật, còn câu sau là lời dẫn. Tách ra sẽ ổn hơn. Với lại bạn có thể thêm vài câu để miêu tả tâm trạng nhân vật, lời tự tâm đầy cảm xúc sẽ rất hợp với mấy câu miêu tả, tác dụng phụ trợ khá lớn đấy.

    Về nội dung: Đó là một câu chuyện đầy cảm xúc, xen lẫn vào ngày mưa gió khiến, phụ trợ của bối cảnh có tác động rất lớn cho nội dung câu chuyện.

    Tuy nhiên có lẽ là đoản nên mình thấy có hơi chút mông lung về nhân vật. Thực sự tốt hơn nếu bạn dành vài dòng để nói chút về nhân vật. Cảnh ngày mưa thì rất phù hợp để khắc họa nội tâm nhân vật. Vì vậy thêm vài câu miêu tả nội tâm nhân vật (ví như ánh mắt, nụ cười) thì cảm xúc sẽ nhiều hơn. Đặc biệt là phần sau nói về bạn nam. Là vì nhận ra quá muộn, trong lòng hối hận nên tâm trạng cũng sâu sắc hơn.

    Trên đây là vài ý kiến cá nhân của mình, mong rằng sẽ giúp bạn phần nào. Nếu chỗ nào không phải, mong được lượng thứ.

    Chúc bạn ngày mới vui vẻ!
     
    Gill, Mạnh ThăngY Lạc Hy thích bài này.
  5. HoaiVan Người đàn bà viết...

    Bài viết:
    4
    Chào Lạc Hy, mình là HoaiVan, thành viên của bang From To Zero, hôm nay hữu duyên đọc được tác phẩm của bạn.

    Bài viết là một dòng kí ức được hồi tưởng lại làm bao cảm xúc trào dâng. Người ta nói nợ tiền dễ trả nhưng nợ tình khó trả. Nam chính trong câu chuyện này đã nợ cô gái một món nợ ân tình mà có lẽ phải đến kiếp sau mới trả được. Câu chuyện của bạn làm người ta day dứt, đồng cảm cùng nỗi đau của nhân vật. Có ai trên đời mà không một lần mắc nợ tình cảm của một ai đó?

    Ưu điểm của bạn là bạn đã thành công ghi lại một dòng hồi ký đầy xúc cảm của nhân vật. Tuy nhiên còn 1 số lỗi chính tả nhỏ về hình thức:

    - Máu của vết đạn bắn nơi lòng ngực cô -----> "lồng ngực"

    - "Tháng 9" có thể viết thành "Tháng Chín". Hạn chế viết số nhe!

    Chúc Hy càng ngày càng có nhiều tác phẩm hay!
     
    Phan Kim TiênY Lạc Hy thích bài này.
  6. TCK2I

    Bài viết:
    14
    Chào bạn, mình là thành viên của bang From to Zero, mình vừa đọc câu chuyệ trên của bạn và có đôi dòng muốn gửi.

    (Chỉ mang tính cá nhân, mình vẫn luôn tôn trọng ý tưởng của tác giả nhất ạ)

    Nội dung:

    Không khó để nhận ra nội dung này không mới, nhưng với cách diễn đạt của bạn, mình nhận thấy nó không hề nhàm chán hay "xưa như trái đất", vẫn lấy được cảm tình và một chút rung động nhẹ trong lòng của độc giả (mình là một ví dụ nè ^^).

    Hình thức:

    Chỗ: "Cô lim dim đôi mắt, miệng nhấp nhếch thì thào vào tai anh..". Mình không biết là bạn sử dụng từ "nhấp nhếch" có mục đích nghệ thuật hay đặc biệt khác không, nhưng khi mình đọc thì thấy nó hơi "cấn cấn" sao ý :), mình góp ý bạn sửa lại là "môi mấp máy thì thầm vào tai anh.."

    Mình cũng khuyến khích bạn nên ngắt bớt một vài đoạn dài phía trên để ý được rõ ràng, tránh bị lướt và đặc biệt để lời thoại nhân vật được có một khoảng "lắng" sâu hơn, để người đọc cảm được nhiều hơn.

    Trên là một số góp ý của mình, chúc bạn sẽ luôn có nhiều bài viết chất lượng và hay hơn nữa nha!
     
    Mạnh ThăngY Lạc Hy thích bài này.
  7. Y Lạc Hy

    Bài viết:
    13
    Cám ơn góp ý bạn nhe!
     
    Phan Kim Tiên, Love cà phê sữaTCK2I thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...