Xuyên Không [Fanfic HP] Đại Xà Vương Không Ăn Thỏ - Bản Nương Tại Thượng

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi BanNuongTaiThuong, 11 Tháng bảy 2020.

  1. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    [Đồng nhân HP] Đại Xà Vương không ăn thỏ

    Nguồn: Bản Nương Tại Thượng

    Thể loại: Huyền huyễn, ngôn tình, xuyên không, hài hước, sảng văn, đồng nhân Harry Potter, viễn tưởng, phiêu lưu.. vân vân và mây mây~

    Tình trạng: Hoàn thành. Phù!

    Nhân vật: Sabrina Sandal x Voldemort tục danh Tom Riddle.

    Tác giả: Bản Nương Tại Thượng.

    Link góp ý :(vui lòng chèn link góp ý vào, nếu bạn đã tạo)

    Văn án:

    Sabrina Sandal, kẻ vừa mới nhập học Hogwarts không lâu đã đá văng Tom Riddle - Thủ Lĩnh Nằm Sình, một trong ba học sinh xuất sắc nhất của Hogwarts ra khỏi bảng xếp hạng.

    Vị nam chính nào đó: Hắn chính là vậy, mạnh mẽ mà ngang ngược, bá đạo mà xuất chúng. Vĩ đại, có lẽ hai từ này đúng.

    - Ngươi nghĩ ta sẽ hợp tác với ngươi? Ngươi nói đùa ta sao. Giết thì giết đi. Nếu ta là Chủ nhân của Tử thần. Khi gặp hắn rất có thể ta sẽ nhắn hắn thăm hỏi ngươi một lượt.

    Hắn bật cười, nụ cười xuất chúng mê hồn. Dù là trên gương mặt đã bị hủy hoại thì vẫn đẹp mắt, ấn tượng.

    - Ta sẽ không làm vậy.

    - Vậy ngài thả ta đi đi.

    Hai người nếu không phải là Sabrina ghét hắn đến tận xương tủy. Kẻ kia lại là trùm phe Hắc ám, xấu xa, sinh ra từ tình dược, không biết đến tình yêu.

    Sabrina ngươi đừng có tiếc, đây là đang đầu tư, cổ phiếu của nam chủ rất ổn định, không lỗ đâu!

    [​IMG]
     
    Thần thoạiJodie Doyle thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 1 - Quyển 1. Tin đồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào khoảnh khắc sắp hết một năm, ngày 31 tháng 12 năm 1960, đó là một ngày trời không sao, vô cùng quang đãng. Ánh trăng tròn trịa soi tỏa ánh sáng vàng rực, Mặt Trăng cỡ bự giống như được vị thần Vũ Trụ treo cao trên bầu trời London. Chính cái thời điểm Mặt Trăng tới gần Trái Đất nhất, trên trời bỗng xảy ra một sự kiện vô cùng kỳ thú. Một ngôi sao băng qua, xé toạc màn trời đêm với ánh sáng xanh biếc chói lòa, ngôi sao đủ lớn để khiến mọi người đang ngắm trăng đêm nay hoảng hốt, lo sợ nếu nó đâm sầm vào Trái Đất thì tuyệt diệt Kỷ Băng hà rất nhanh kéo đến không chừng. Ai cũng nhìn, nhưng không ai biết ngôi sao đó sẽ đi về đâu trong vũ trụ bao la.

    Chỉ ba ngày sau, đang lúc ban trưa, giữa đường phố đông đúc, dòng xe cộ kẹt cứng, người ta không thể không nhận thấy, từng đàn cú bay lượn xao xác giữa ban ngày. Trên đường phố rất nhiều người ăn mặc lạ lùng đang lảng vảng. Tất cả bọn họ đều mặc áo dài trùm kín, đôi ba người chụm đầu vào nhau bàn tán to nhỏ, coi bộ rất kích động:

    - Lời tiên tri là thật chứ?

    - Nó nghe như một câu chuyện cổ tích vậy?

    - Không! Nó là điềm báo, ôi Merlin, đứa con nhận được phúc âm của Ma Vương giáng thế.

    - Nó là một trong Thất hình đại tội hay sao?

    - Từ thời Merlin đã không còn được thấy người nhận được lời chúc phúc của Ma Vương rồi.

    - Có biết đứa trẻ là ai không?

    Không. Những người đó đã không thể biết được đứa trẻ nhận được phúc âm đó là ai. Người ta cứ đồn đại một thời gian dài, một đồn mười. Những kẻ huênh hoang tranh thủ cơ hội ai ai cũng đều nhận mình mới là người nhận được phúc âm của Ma Vương.

    Quả vậy, không có gì là nhỏ bé cả, ai là đối tượng thâm nhập của thiên nhiên đều biết. Mặc dù triết học không cho con người sự thỏa mãn tuyệt đối nào. Không cho bao quát nguyên nhân cũng không cho hạn chế kết quả, bởi những phân tách tế bào dẫn đến hợp nhất. Tất cả là một, mà một cũng là tất cả.

    Tinh tú phát quang có lợi cho hoa hồng, không có nhà tư tưởng nào dám khẳng định là hương hoa tầm xuân chẳng có ích gì cho các quần tinh trên cao ấy. Ai tính được hành trình của một phân tử? Chúng ta lại có thể nói chắc rằng không có những cuộc sáng thế xảy ra do những ngôi sao rơi đổ hay không? Ai mà biết những quy luật đỉnh cao và thoái trào, giữa cái cực đại và cái cực tiểu, những cuộc sụt lở của sáng tạo? Con kiến riêng cũng có tầm quan trọng của nó, có kỷ luật bầy đàn. Cái nhỏ vẫn lớn, cái lớn vẫn nhỏ, tất cả đều thăng bằng trong cần thiết. Giữa sinh vật và sự việc có những quan hệ kỳ diệu.

    Ánh sáng không mang lên trời xanh những hương thơm của quá đất nếu không biết nó làm đẹp cho đời. Đêm tối phân phối tính chất của tinh tú cho các loài hoa thiêm thiếp ngủ. Mỗi con chim bay đều có sợ chỉ của định mệnh buộc ở chân.

    Trong sự trao đổi vũ trụ rộng lớn như vậy. Sự sống chuyển vận bằng những năng lượng không thể biết. Cuốn tất cả trong những luồng vận khí bí ẩn vô hình, sủ dụng tất cả, không để mất một chút mơ mộng nào, gieo ở đây một con vật bé bỏng, rắc ở đó một vì sao, đem ánh sáng trải mình lên trên cỗ xe của Apollo. Sự sống kéo tất cả trở về linh hồn, nguyên tử làm nảy nở tất cả trong Chúa, Chúa tạo ra guồng máy khổng lồ mà động cơ là bánh xe cuối cùng của dải ngân hà.

    Cánh đồng trước mắt đẹp kỳ lạ đến mê hồn. Có ví sao trên trời, những vì tinh tú ngả mình qua đường chân trời, thì dưới đất có vẻ đẹp của những bí ẩn giấu dưới lớp lá xanh tươi kia. Nhiều anh mơ mộng thời ấy đã bao lần để cho đôi mắt và tâm trí mình tọc mạch len vào giữa cánh đồng.

    Vào tháng hoa, cánh đồng rộng lớn sống tự do giữa mật ngọt của thiên nhiên. Và này đây khúc tình si của đất trời và ong bướm, trong cái thái động tình chung của vạn vật. Thảm cỏ rùng mình trước vầng thái dương đang mọc, chẳng khác gì con vật hít thở những vận khí yêu đương trong không gian và cảm thấy nhựa xuân dâng lên sôi trào trong mạch máu. Nó vung mớ tóc xanh tươi tốt trước gió, những bông hoa kín trời. Trời khéo khâu lại, một mảnh tình đẹp đẽ. Hàng nghìn con bướm trắng tụ tập tại đó và khi nhìn muôn nghìn sắc trắng kia tung cánh trong xanh mát làm nên một cơn mưa tuyết sống giữa trưa hè thì ai cũng phải cho là mình được xem một cảnh thần tiên.

    Bảy năm sau, tại Đường bàn xoay, giữa một cánh đồng bát ngát đều là hoa lavender tím, một cô gái nhỏ với mái tóc ánh kim, lấp lánh trong nắng, dường như cả làn da của cô cũng ánh lên ánh sáng bạc. Cô đang chơi đùa cùng với một con vật thoạt nhìn giống một con chuột phóng lớn tới năm lần. Nó trắng hồng, trên lưng mang theo những gai thịt mềm mại, quấn quít bên người cô gái nhỏ hết từ đằng trước lại tới sau, vô cùng lanh lẹ. Cô gái cười lớn:

    - Mully, chúng ta còn phải trở về nhà trước bữa trà chiều với bà nội đó, cậu không nhớ sao?

    Con vật rít lên những tiếng rít cao, rất không đồng tình. Nó cho rằng cô và nó mới chỉ chạy ra ngoài chơi được chút ít, hoàn toàn không có dấu hiệu ủng hộ việc trở về. Phải biết hôm nay là một ngày rất đẹp nha. Xanh trong, từng cụm mây hồng ửng, trắng mịn kéo dài trên bầu trời thoảng gió nhẹ. Rất phù hợp để nó đầm mình trong chiếc hồ gần đó thêm nhiều lần nữa, đắm mình giữa dòng nước trong xanh mà vui đùa thỏa thích.

    - Cậu là đang nói chuyện với con Murtlap đó sao?

    Cô bé giật mình quay lại. Một cậu bé tóc đen, cậu rất gầy, da tái xanh, giống như một cái cây được trồng trong bóng tối. Mái tóc đen, rũ thẳng, dài gần đến vai, chiếc mũi chim ưng thiệt là lớn. Cô bé đáp:

    - Đúng vậy, tên cậu ấy là Mully. Một đứa trẻ rất ngoan, nếu cậu nghi ngờ, bây giờ mình có thể bảo Mully làm bất kỳ điều gì bạn muốn.

    - Bất kỳ điều gì ư? Thằng bé nhìn ta ngạc nhiên.

    - Bất kể.

    - Vậy.. cậu hãy nói với nó chạy lại bên hồ đằng kia tắm táp một chút đi. Cậu bé ngập ngừng, giống như muốn nói tiếp điều gì lại thôi.

    - Mully đã nghịch nước cả buổi chiều rồi. Nhưng nếu bạn thích. Mully! Lại gần hồ đi, chút mình sẽ tới đón cậu.

    Con Murtlap liền ngoan ngoãn chạy thẳng một mạch tới bờ hồ bằng những chiếc chân có màng ngắn ngủn của nó, hận như nó đang trở về với vòng tay gia đình ở dưới cái hồ đó vậy. Trông hết sức buồn cười. Thằng bé há hốc miệng, hiển nhiên là hết sức ngjac nhiên. Người nói chuyện với động vật thì nó đã thấy nhiều rồi. Nhưng đó chỉ là cưng chiều sủng vật, chứ không phải là nói chuyện giao tiếp như hai bên đều hiểu nhau như vậy. Một lúc sau, thằng bé kia mới lên tiếng:

    - Cậu cũng là phù thủy sao? Mình đã quan sát cậu cả buổi chiều rồi.

    Hiển nhiên như là thằng bé đã phải lên kế hoạch rất kỳ công cho buổi gặp mặt này. Gặp mặt một đứa trẻ cũng giống như nó, và một người kia nữa. Cô bé gật gật đầu, tiếp chuyện:

    - Cậu không biết rằng hỏi chuyện người lạ vậy là rất bất lịch sự hay sao. Mình tên là Sabrina Sandal. Còn cậu?

    - Severus Snape. Mình.. mình đã quan sát bạn lâu rồi. Bạn có thể tạo ra những.. phép thuật nhỏ mà không cần dùng tới đũa phép. Cậu bé ngượng ngùng nói, cứ thể như là một đứa trẻ không thường xuyên giao tiếp. Cứ vài câu cậu lại hít lấy một hơi sâu rồi mới nói tiếp. Như thể, tìm từ, nói tiếp gì cho được.

    - Vậy là bạn có sở thích theo dõi người khác ư? Bạn là stalker? Nếu rảnh, bạn có thể dùng bữa trà chiều với nhà mình. Chúng ta.. ờm.. có thể nói chuyện ở đó.

    - Không! Không cần. Chút nữa mình sẽ phải trở về nhà chuẩn bị bữa tối. Chỉ là, rất vui được gặp bạn.

    Tay cậu đầy những vết thương lớn nhỏ, có vết còn mới vẫn đỏ hồng, có vết đã đóng vảy lại. Cô bé rất quan ngại mà nói:

    - Snape này, bạn bị thương rồi. Bạn biết đấy, nước ngâm của Murtlap rất tốt cho những vết thương đó. Sẽ giảm bớt đau đớn. Lần sau mình có thể cho bạn.

    - Cảm ơn, mình nghĩ là mình sẽ phải trở về bây giờ. Bạn.. rất tốt.

    Câu nói này coi như là khen Sabrina đi. Cô bé tươi cười, so với ánh nắng chiều còn rạng rỡ hơn. Cầm lấy tay Snape, thì thầm một câu chú ngữ:

    - Episkey. Nó sẽ tốt hơn nếu mình có thể dùng đũa. Nhưng bạn biết đấy, mình chưa đến vị thành niên, Bộ Pháp Thuật sẽ coi là mình chưa đến tuổi trưởng thành mà không khống chế được pháp lực rồi bộc lộ ra chút xíu. Sẽ không có chuyện gì cả.

    Những vết thương trên tay Snape đã lành lại tốt lắm. Giống như chưa từng bị sao. Thoáng chốc, mặt cậu bé kia đỏ ửng. Rụt vội tay về giống thể như tay Sabrina có điện chạy qua vậy.

    - Cảm.. cảm ơn bạn. Giờ mình phải trở về rồi.

    - Hẹn gặp lại sau.

    Cô bé lại cười. Đó là nụ cười lần đầu tiên trong đời mà Snape có lẽ sẽ ghi nhớ cho đến mãi sau này. Suốt cuộc đời của hắn. Một nụ cười đẹp đến vậy, giống hệt như thiên thần, đôi mắt to xanh biếc kia lại có thể cong lại như những cung tên của thần ái tình. Rực rỡ và chói mắt, ấm áp và tinh khôi.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  4. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Gia tộc Sandal

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gia tộc Sandal là gia tộc phù thủy lâu đời. Sống tại một ngôi nhà nhỏ nhắn, điển hình của kiến trúc nông thôn nước Anh, ấm áp và thoải mái. Là một căn nhà đẹp đẽ với tường đá bao quanh là những chiếc cột trụ gỗ lớn, với mái gạch đỏ và ống khói trên cao. Xung quanh nhà là một mảnh vườn đầy cây cối và hoa đẹp đẽ. Bọn họ có một nhà kính đón ánh mặt trời dưới sân vườn. Những dây hoa tử đằng tím biếc nở rộ treo kín trên những ô cửa sổ. Ngôi nhà này tách biệt với khu phố Muggle đông đúc gần đó, bên ngoài không thể nhìn thấy bằng mắt thường.

    Trên chiếc xích đu bằng gỗ cạnh vườn, một cô bé với chiếc váy xanh ngọc được thắt một chiếc nơ bướm trắng tinh khôi quanh eo đang ngồi đó, ngân nga hát. Trong long bàn tay bé nhỏ, ửng hồng kia là một bông hoa cúc đang từ từ hé mở ra giữa tinh khôi.

    - Bà à, con sẽ kết một vòng hoa tặng cho bà nhé.

    - Ôi đứa nhỏ đáng yêu của ta. Bà cô bé, một người phụ nữ trông thật đẹp lão đang mỉm cười hiền từ thưởng thức ly trà hương lan nóng hổi. Một khay bánh đủ loại từ cupcake nho nhỏ cho tới scone và những cup kem tươi với humburger và sandwich. Khay bánh được đưa tới bởi con gia tinh tên Luna. Con gia tinh tên Luna này đã phục vụ gia đình Sandal từ thời cậu chủ, nó cũng là một con gia tinh được coi đẹp mắt so với đồng loại. Đôi mắt nó lớn, trực lồi ra ngoài, màu vàng hổ phách, cái tai ửng hồng dựng lên như thể chó săn, mũi ngắn ngủn, đang mặc một chiếc váy xám kiểu cách của trẻ con cùng chiếc tạp dề viền hoa bé tí xíu.

    - Cô chủ của Luna có muốn thưởng thức một chiếc bánh mới ra lò chứ ạ? Con gia tinh mắt sáng rực lên, ân cần như người mẹ, hận không thể mang hết những đồ ăn ngon nhất trên đời này lại đây cho gia chủ của nó.

    - Cảm ơn Luna. Cô bé chạy lại, thân thiết đặt một nụ hôn lên má của bà, rồi lại hôn tiếp lên má của Luna.

    Luna cảm động chực khóc đến nơi. Nước mắt đã ầng ậng, nó kêu rú lên một tiếng rồi chạy biến vào nhà. Nhưng vợ chồng ông bà Sandal là kiểu người tuân thủ nghiêm ngặt những quy củ của phù thủy huyết thống thuần chủng. Dù sao, bọn họ cũng được coi là quý tộc trong giới phù thủy. Sabrina thấy khóe miệng bà Sandal run rẩy, định nói gì đó rồi lại thôi. Bà vui vẻ ôm cô cháu gái vào long, hệt như thể bảo bối quý giá nhất trên đời của bà.

    - Sabrina, những hành động đó với gia tinh có thể thể hiện, nhưng ít lại một chút. Chúng ta dù sao cũng là những quý tộc.

    - Con biết rồi mà bà. Cô gái gãi gãi chiếc mũi, giọng nhỏ nhẹ, mắt nhìn người bà tràn ngập yêu thương, hiển nhiên là lấy lòng bà tốt lắm.

    - Bà à, ngày mai ông nội mới về sao? Ông đã đi nhiều ngày rồi. À bà, hôm nay con có gặp một cậu bé phù thủy khác sống ở khu phố ngay cạnh nhà mình thì phải. Cậu ấy đã bắt chuyện với con, con nghĩ chúng con có thể trở thành bạn bè. Cô bé líu lo, luyến thắng mà kể lại câu chuyện. Vừa kể còn dùng những cánh tay mập mạp trắng hồng khua khua trong không khí mà thuật lại câu chuyện như thể một người hát rong ở Hy Lạp đang kể lại truyền thuyết xa xưa với giọng lảnh lót, êm tai

    - Ông con sẽ trở về sớm thôi. Tới khi đó con phải chuẩn bị bộ đồ đẹp nhất ra đón ông con đó. Còn thằng nhóc kia, con có thể làm bạn với nó, nhưng nhớ phải hết sức cẩn thận, đừng bộc lộ pháp lực mạnh mẽ ra ngoài nhà chúng ta. Rất là không tốt đâu. Những Muggle xung quanh có thể sẽ chú ý mà nghi ngờ.

    Nói tới đây lại phải kể rằng, con trai cả của gia tộc Sandal tên là Daniel cùng vợ là nữ phù thủy Pháp tên Adèle Seydoux, cũng là một phù thủy tới từ gia tộc Seydoux lâu đời. Cuộc hôn nhân của bọn họ thật hạnh phúc, viên mãn. Một gia đình đầm ấm tiêu chuẩn. Nhưng thật không may khi con gái họ là Sabrina khi vừa mới lên 6, họ liền gặp một tai nạn bí ẩn dẫn tới cả hai cùng mất mạng không rõ nguyên do. Điều này khiến cho gia đình hai bên vô cùng buồn khổ trước cái chết của hai phù thủy trẻ. Sau sự kiện kỳ bí đó, Sabrina tới sống cùng ông bà. Mà người ông, Sadaha Sandal vẫn nhiều năm đi điều tra nhưng không mang lại kết quả.

    Người đã mất, giờ đây hai ông bà đều dốc hết sức để yêu thương người cháu gái duy nhất đang sống cùng họ. Hốc mắt bà Elizabeth Sandal đã sớm hồng hồng. Cô cháu gái Sabrina không thể làm gì hơn, ngoài im lặng gắt gao ôm chặt lấy bà cô đang run rẩy kể lại chuyện con trai bà, hắn xuất sắc cỡ nào, dịu dàn cỡ nào, đối với Luna cũng rất tốt, khi hắn mất đi, Luna đã khóc nhiều cỡ nào, nó trầm uất đến độ vừa nấu ăn vừa chan với nước mắt một thời gian dài. Hắn có bao nhiêu giải thưởng, đạt được bao nhiêu chiếc cúp, là một Thần Sáng xuất sắc cỡ nào, huân chương Merlin đệ nhị đẳng ra sao. Tất cả mọi người từ bạn bè tới người thân đều rất thích hắn. Hắn, hiển nhiên là niềm kiêu ngạo của gia tộc Sandal.

    Ông Sergoth thích cùng hai bà cháu hàng ngày đi dạo trên cánh đồng. Ông thích đọc sách. Đi dạo cũng mang theo sách để kể lại những câu chuyện về tự nhiên, về khoa học, nghệ thuật và thơ ca, cái ánh sáng tưới mát tâm hồn con người. Cái ánh sáng của điều thiện và phúc lành đến đầm ấm trong ngôi nhà nhỏ ba người. Sách là người bạn ít chuện, tin cậy được. Càng giàu thì càng nhàn, ông dùng thì giờ nhàn rỗi để học tập, để dạy đứa cháu thơ học hành.

    Suốt ngày ông Sandal cặm cụi ở ngoài vườn, làm được vô khối việc nhà nông. Ta còn nhớ, ông biết nhiều phương pháp và những bí mật nhà nghề của việc trồng trọt. Hầu hết các cây quả trong vườn trước mọc như cây dại. Bây giờ, ông xén, ông ghép nên cây nào cũng kết quả ngon lành.

    Cái vườn con của nhà Sandal nổi tiếng trong thị trấn về hoa đẹp. Chăm bón vun trồng hoa dường như là công việc duy nhất của hai người già cả. Cần cù, kiên nhẫn, chăm chú cả ngày vun tưới, ông ta đã tạo nên những giống hoa tulip, hoa thược dược mà tạo hóa hình như còn chưa nghĩ ra. Những bông anh đào Nhật Bản to như chiếc kèn hồng mịn nhung, cho đến những giống hoa Châu Phi ngựa vằn xòe cụp như cái ô. Ông Sandal rất tài giỏi, ông đã đi trước nhà bác học Soulange Bodin, nghĩ ra cách vun trồng những mô đất mùn để trồng những giống cây quý và hiếm của Châu Mỹ và Trung Quốc. Từ sáng tinh mơ, ông đã ở ngoài vườn chăm, tưới, cắt xén, đi lại giữa bóng hoa, vẻ trìu mến, hiền dịu và buồn buồn, có khi mơ mộng, yên lặng hàng giờ liền lắng nghe tiếng chim hót trên cành cây, hay nghe tiếng một em nhỏ líu lo trong căn nhà. Đăm đăm nhìn trên đầu một ngọn cỏ sương long lanh dưới ánh mặt trời như một nụ hoa.

    Ông bà Sandal đều là những người hiền dịu, ấm áp, họ nhường nhịn trẻ nhỏ, giúp đỡ hàng xóm, và những người nghèo thường đến gõ cửa kính nhà ông.

    Đôi khi buổi chiều, lúc hoàng hôn, khi khu vườn yên tĩnh đến những bông hoa thơm ngát cũng nhỏ nhẹ đung đưa không thành tiếng. Ngôi nhà nhỏ giản dị, gần khu đó là một nhà thờ nổi tiếng Saint Cadthadel. Nhà thờ tôn kính, tất cả những huyền bí của Chúa như thấm dần vào người ông. Tâm hồn ông cũng lặng lẽ như nhà thờ này, cũng thơm tho như đóa hoa kia, cũng yên tĩnh như khi vườn. Người ta thấy ông quỳ gối giữa lối đi, bên cạnh nhà nguyện, trước cái cửa sổ mà ông nhòm qua đêm ông mới vào đây. Ông quay mặt về phía Đức Cha đang phủ phục cầu nguyện và quỳ gối trước Cha mà cầu nguyện. Nhưng hình như ông không dám quỳ hẳn trước mặt Chúa.

    Những chuyện này Sabrina đều đã sớm biết. Khi họ mất, cô bé còn liền một thời gian dài không nói năng, giao tiếp với bất cứ ai cả. Người ta còn tưởng con bé bị trầm cảm rất nặng. Nhưng ai cũng hiểu, sự kinh hoàng đó đến với đứa trẻ 6 tuổi thật là một chuyện đau lòng.

    Nhưng bây giờ cô bé ấy đã cười rồi. Nét mặt nó cũng đổi khác. Nó không ủ ê như trước nữa. Tiếng cười cũng như mặt trời đuổi tan giá lạnh trên nét mặt con người.

    Nhưng còn kỳ lạ hơn là sau sự kiện đó, năng lực pháp thuật của đứa trẻ này giống như bộc phát, hay nó đã có được năng lực trời ban này từ khi sinh ra, không ai biết, trừ những người trong gia đình Sandal. Cô bé có thể nói chuyện được với động vật, những sinh vật kỳ bí, có thể làm ra những phép thuật từ rất sớm mà không cần dùng tới đũa phép, khi cô bé buồn, trời không trong xanh nữa mà đổ mưa, khi cô vui thời tiết dường như bừng sáng ấm áp dù cho giữa mùa đông lạnh lẽo. Vì điều này, mà gia đình Sandal đã phải chuyển tới nơi hẻo lánh này để hạn chế tiếp xúc với phù thủy để họ khỏi lời ra tiếng vào. Hiển nhiên, năng lực này cũng không thể để cho Muggle nhìn thấy nếu không sẽ rất phiền toái. Nên ông bà Sandal đã quyết định tạo ra nhiều hàng rào bảo vệ xung quanh căn nhà của bọn họ, tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài. Mà các quý vị tò mò cũng đừng mong có thể tìm được ngôi nhà của họ, hay mong muốn kiếm chác được chút lợi lộc gì ở quanh đây. Phù thủy lại càng không, ai mà dám gây sự với một gia tộc như vậy cơ chứ?

    Thông thường, Sabrina vẫn có thể dùng đũa phép cũ của bố mà học tập phép thuật từ rất sớm trong nhà, cũng như những đứa trẻ đến từ các gia tộc phù thủy lâu đời khác. Vì trong những căn nhà này dấu hiệu phép thuật không thể tra rõ ràng ra trên những thành viên. Cô cháu gái này của bà, thiệt cũng là một cô bé ngoan ngoãn, lại hiếu học. Tất cả những quyển sách phép thuật trong phòng đọc sách của họ đều được cô bé xem qua, từ những phép thuật cơ bản cho đến những phép thuật cao cấp và cả bí thư cổ đại, những quyển sách quý hiếm về thuật giả kim, tất cả. Những chỗ nào không hiểu cô bé liền có thể được ông bà đem tâm can ra mà giảng giải nhiệt tình. Như thể họ lại thấy được đứa con trai xuất chúng của họ, thấy được đôi mắt xanh biếc như biển trời, giống như con trai họ như đúc, cảm thấy con trai mình như vẫn còn sống, sống trong đứa cháu gái bé bỏng này. Đau thương cũng chậm rãi qua đi. Nhưng có lẽ, bí mật về cô cháu gái sẽ theo họ mãi mãi. Được giấu kín mãi mãi cùng gia phả dòng họ Sandal.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  5. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Những đứa trẻ tại Đường Bàn Xoay

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Và này đây ánh sáng chớp hàng mi, bầu trời trong veo như được các thiên thần gột rửa bằng tiếng hát, bằng lời ca. Chim trên cành bảo nhau rằng: Đây! Các bạn nhỏ đây.

    Tuổi trẻ vui tươi bỗng như nước phun lên, tràn ngập cánh đồng bát ngát đượm hương. Những khuôn mặt rạng rỡ, một cảnh êm đềm, những vầng trán trắng tinh, những cặp mắt ngây thơ đầy ánh sáng tươi vui, tất cả cảnh bình minh đó cùng tỏa sáng. Như được sự vui tươi chắp thêm đôi cánh, chúng đứng chứng kiến những đàn ong kia bay lượn êm đềm. Những giờ phút ngây thơ kia, các em gái bé nhảy nhót, đứa trẻ đứng nhìn trong hân hoan, trong nô đùa như trong khoảng trời chỉ thu lại bé bằng hình bóng trước mắt. Không gì tươi sáng và huy hoàng, thánh khiết như những linh hồn tươi mát như hoa nở ấy.

    Có trời xanh làm trần trên đầu, bên tai là tiếng trẻ nô đùa cười nói bi bô. Há không đủ để ca ngợi Chúa lần lượt trong những công trình đẹp đẽ nhất và những công trình cao cả nhất chăng? Như thế chưa phải là tất cả hay sao? Một cánh đồng để con trẻ dạo chơi và cõi bao la để mộng tưởng. Ở dưới chân là mảnh đất có thể trồng trọt và thu hoạch. Trên đầu là những cái có thể nghiên cứu và suy tưởng, một ít hoa dưới đất và tất cả sao trên bầu trời.

    Cô gái nhỏ tóc đỏ là một tâm hồn đáng yêu, quay về phía ánh sáng, say hoa lá, thơ, nhạc, nhẹ nhàng, bay bổng, đầy nhiệt tình, từ thuở nhỏ đã đính ước trong lý tưởng với hình ảnh mờ mờ của một chàng trai dũng cảm. Cô gái tóc bạch kim, trầm ổn, yên tĩnh, thích đọc sách, hát ca, yêu mây trời, ong bướm. Cô cũng có cái khát vọng của mình: Chu du phiêu lưu khắp thế giới mà chẳng vướng bịu một ông chồng nào cả. Mỗi cô theo đuổi giấc mơ riêng của mình như vậy, ngay từ hồi còn là cô gái nhỏ. Mỗi cô một đôi cánh thiên thần để mơ mộng, để sáng tạo, để khám phá.

    Đó là một ngày mùa hè, nắng chói chang nhưng vẫn có gió nhè nhẹ thổi. Trên cánh đồng lớn, dưới tán cây cổ thụ mọc trên một khoảng đất nhô cao, có ba đứa trẻ đang ngồi cùng nhau trên một tấm thảm da dê, chúng mang theo nào là nước ngọt, nước bí đỏ ướp lạnh, cùng một giỏ đồ ăn lớn với rất nhiều các loại kẹo cùng bánh ngọt.

    - Đây là của nhà mình, Luna đều làm hết đó. Nó là con gia tinh của nhà mình. Nó đã rất vui khi biết mình tiếp đón các bạn nên bày ra ý tưởng này.

    - Chào bạn Sabrina. Đây là Lily. Lily Evans. Vừa nói, Snape vừa chỉ vào cô bé tóc đỏ đứng ở đó. Cô bé có đôi mắt xanh xinh đẹp, giống với màu mắt Sabrina. Hiển nhiên là thằng bé này có con mắt rất tốt. Sabrina thầm nghĩ.

    - Chào bạn Lily. Mình tên Sabrina Sandal. Rất vui được làm quen với bạn.

    - Chào bạn, mình đã nghe Severus kể về bạn. Mình sống cùng khu phố với bạn ấy. Lily đáp.

    Vừa rót nước, vừa bày đồ ăn ra. Sabrina tươi cười với 2 người bạn mới quen này. Cô bé vui lắm, vì trước kia nó hầu như không có bạn bè sống gần nhà.

    - Severus cậu nói là cô ấy có thể nói chuyện với động vật và tạo ra phép thuật giống mình đúng không? Chị Petunia đã hết sức càu nhàu rằng khu phố chúng ta ở lại có tới 3 đứa kì dị giống nhau.

    - Chị ấy chỉ là đang ghen tị với bồ. Snape đáp, tỏ vẻ không lạ lùng gì những kêu ca này nữa.

    Lúc này, Sabrina mới hỏi:

    - Vậy là cả 3 chúng ta đều giống nhau rồi.

    - Chúng ta có thể luyện tập phép thuật cùng nhau. Cả nhà mình đều không có ai biết phép thuật cả, đôi khi có những điều kỳ lạ do mình tạo ra. Nhưng mình không thể biết được nó đến khi nào và cũng khó điều khiển chúng nữa. Cô bé tóc đỏ tươi cười đề nghị.

    - Rất khó đấy. Các cậu có biết là phù thủy chưa tới vị thành niên không được thực hiện phép thuật ở nhà rồi chứ. Tất nhiên, khi bạn còn nhỏ thì những bộc phát năng lực sẽ không gây ảnh hưởng gì. Bộ Pháp Thuật cũng sẽ không truy cứu. Nhưng nếu chúng ta liên tiếp tạo ra những xung động pháp thuật thì sẽ bị để ý ngay. Có thể họ sẽ gửi một bức thư đến và yêu cầu chúng ta dừng lại ngay.

    - Mình biết điều đó. Snape đáp, vừa cầm chiếc bánh mì kẹp thịt lên ăn. Mùi vị thật tuyệt vời, thịt chin vừa tới, khi cắn nước thịt trào ra ngọt lịm, hòa quyện với vị tươi mát của rau xanh. Con gia tinh tên Luna này có một tay nghề nấu nướng tuyệt đỉnh. Cậu rất thích.

    - Nhưng mình có thể thảo luận với các bạn về những lý thuyết pháp thuật, lịch sử pháp thuật hay những sinh vật kỳ bí. Mình rất thích chúng. Sabrina nói.

    - Vậy thống nhất là Sabrina cùng Severus sẽ giúp đỡ mình đi.

    - Cậu thật khiêm tốn Lily. Snape vừa nói vừa quay ra nhìn Lily. Ánh nhìn trìu mến.

    Sabrina tự nhiên đoán được tình cảm của hai người này. Cười cười bí hiểm:

    - Mình chỉ là gà mờ trong lĩnh vực này thôi. Tất cả còn phải nhờ thầy giáo Snape kìa.

    - Cậu.. cậu có thể gọi mình là Severus. Thằng bé đỏ mặt. Rồi cả 3 cùng bật cười lớn. Vậy là chúng chính thức trở thành bạn bè của nhau.

    - Cậu nói là chúng mình sẽ cùng nhận được thư mời học của Hogwarts vào năm mười một tuổi ư? Mình thật là mong chờ ngày đó đến thật nhanh. Vậy là cả 3 chúng ta sẽ cùng học một trường rồi. Lily cực kì háo hức nói.

    Snape được người mẹ phù thủy của cậu ấy chỉ dạy, đương nhiên biết được nhiều thứ hơn Lily. Đang liến thoắng miêu tả trường Hogwarts là một trường dạy các phù thủy nhỏ tuổi ra sao. To lớn cỡ nào. Lịch sử được tạo nên từ 4 người sáng lập là Godric Gryffindor, Rowana Ravenclaw, Helga Hufflepuff cùng Salazar Slytherin lừng lẫy ra sao. Họ là những người đầu tiên tạo nên tiền đề giáo dục cho phù thủy ở nước Anh. Rất có danh tiếng. Những người tài giỏi nhất trên toàn Châu Âu hầu như đều tốt nghiệp từ Hogwarts.

    - Cậu nghĩ mình sẽ vào nhà nào? Lily hỏi.

    - Bồ rất có thể sẽ vào Gryffindor hoặc Ravenclaw, cũng có thể là Hufflepuff. Nhưng mình nghĩ Slytherin là tốt nhất. Mẹ mình cũng học ở đó. Mình nghĩ Sabrina cũng sẽ vào Slytherin. Cô ấy là phù thủy thuần huyết. Dưới cả tá câu hỏi của Lily, Snape không ngừng giảng giải. Thiệt là có tố chất của một thầy giáo đi. Sabrina đến im lặng mà lắng nghe.

    - Thuần huyết là sao? Mình có gì khác biệt ư? Lily rất ngạc nhiên.

    Nói đến chuyện này không thể kể đến, các gia đình phù thủy có chút cứng nhắc. Mặc dù bố Snape là một Muggle nhưng không phải trong mẹ cậu không có nhận thức về vấn đề huyết thống. Bà cũng như rất nhiều phù thủy thuần huyết khác cho rằng phủ thủy so với Muggle cao quý hơn một bậc, phù thủy thuần huyết so với phù thủy lai cũng cao hơn một bậc. Nhưng không quá cố chấp, vì vậy bà mới kết hôn cùng một Muggle. Tuy rằng không nói ra nhưng Snape cũng giải thích rất cặn kẽ về vấn đề huyết thống. Các gia tộc phù thủy huyết thống thuần khiết, họ hy vọng các thế hệ sau của mình trải qua nhiều đời đều cùng nhau có mối liên kết chặt chẽ, chỉ chấp nhận hôn nhân giữa những phù thủy thuần huyết khác. Nhưng gia đình huyết thốgn thuần khiết tổng cộng ngày nay chỉ có rất ít nhà còn sót lại.

    Kết quả sau một hồi nói không ngừng nghỉ của Snape. Sabrina chỉ bĩu môi:

    - Họ hàng gần lấy nhau thì những đứa bé sinh ra đều ngu ngốc cả.

    Đương nhiên bài học này cũng được Lily học từ trường Muggle học qua. Vô cùng đồng ý mà cho rằng sự nguy hại của việc họ hàng gần kết hôn sẽ sinh ra những đứa trẻ dị dạng, thiếu tay thiếu chân, trí tuệ thấp, ngu ngốc, không cẩn thận còn có bệnh về thần kinh, có khuynh hướng bạo lực.

    Snape đen mặt phản pháo rằng, Salazar Slytherin cho rằng việc phù thủy cùng Muggle không ngừng trộn lẫn huyết thống sẽ tạo thành những phù thủy có huyết thống đơn bạc, hơn nữa có nguy cơ sinh ra Squib – những phù thủy không có pháp thuật là rất cao. Vì nể mặt Lily, nên không quá gay gắt, cậu cho rằng những phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle cũng tốt lắm, vẫn có thể có năng lực pháp thuật cao siêu.

    Ôi cậu bé này thiệt là mâu thuẫn. Nhưng Sabrina lại cho rằng năng lực pháp thuật là món quà của Merlin, cho nên mỗi người đều bình đẳng, về lý trí thì sự đa dạng có thể giúp cho cộng đồng phù thủy mở rộng hơn ngày nay.

    Nói chuyện gần cả ngày, cuối cùng bọn chúng chia tay nhau và hứa khi nhận được thư nhập học sẽ cùng nhau đi tới Hẻm Xéo để sắm những đồ cần thiết.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  6. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 4. Chúa Tể của những Tin đồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chân trời tối mịt. Đêm đã đến. Lại thêm những đám mây rất thấp, trông như tựa trên đỉnh đồi và đang trải mình xuống dưới, tỏa dần khắp trời. Trăng sắp mọc, ngang trời cũng còn mơ hồ chút ánh sáng thừa của hoàng hôn. Cảnh chia ly của chiều tà, đôi khi lại là những báo hiệu hết sức ý nhị của tự nhiên. Nó như thể trêu đùa với con người bằng giọng hát ê a: "Này đây! Định mệnh gặp gỡ!"

    Nhà Sandal hôm nay sẽ tiếp đón một vị khách, đó chính là gia đình người dì của Sabrina, cô Penny, cùng chồng cô là chú Edga Haywood và con trai họ Edward, Edward lớn hơn Sabrina 4 tuổi, hiện nay đang học năm nhất Hogwarts. Từ sáng sớm, bà Elizabeth đã vung những đường đũa phép một cách tao nhã để trang trí lại cho căn nhà của họ thêm phần đẹp mắt. Ở phòng khách, bộ ghế sofa được thay mới những chiếc ghế nệm hình trái tim cùng tông màu đỏ với bộ ghế nhung. Chăng rất nhiều dây hoa lên khắp cái lò sưởi bằng đá kiểu cổ. Đến những chiếc rèm cũng được cột gọn lên bằng những chiếc nơ nhỏ. Trong nhà những cây đèn bên dưới là thần Cupid bay lượn xung quanh. Luna thì bận rộn cả ngày chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn, sẵn sang trổ hết tài nấu nướng của nó ra để tiếp đãi những vị khách quý này.

    Mà ông Sergoth Sandal là một người đàn ông cao lớn, với bộ ria mép cong vĩ đại dưới chiếc mũi cao khoằm. Một người đàn ông đầy vẻ phúc hậu, có thể nhìn ra ngày trẻ ông cũng phong độ lắm. Vậy mưới có thể kết hôn được với một mỹ nhân như bà Elizabeth rồi sinh ra đàn con cháu trông hết sức đẹp mắt như vậy chứ. Ông là người nghiêm trang, đối với những cử chỉ, tác phong của giới phù thủy quý tộc được tuân thủ trong nhà này một cách nghiêm ngặt. Vì vậy mọi người từ bước đi cho đến hơi thở đều không có gì trê trách được họ. Ông đang ngồi đọc tờ báo Nhật Báo Tiên Tri trên chiếc ghế bành lớn, hơi dựa ra sau.

    Sabrina dậy từ rất sớm, đang hái hoa ngoài vườn để chuẩn bị cho những bình hoa tươi mới trong nhà thì được bà cô gọi vào thay quần áo vì những vị khách của chúng ta sắp tới. Cô được bà âu yếm chải tóc cho và kết thành từng bím tóc nhỏ, cột ra đằng sau. Mặc lên người cô bé một bộ váy xòe màu vàng với tay bồng điểm xuyết đăng ten, chiếc váy hoàn mĩ được thêu những bông hoa cúc nhỏ bằng chỉ bạc lấp lánh. Trông cô lúc này hệt như một con búp bê xinh đẹp không sao kể siết.

    Mười giờ, cả nhà đã ở dưới phòng khách đông đủ. Thì uỳnh một tiếng, chiếc lò sưởi tung đầy khói bụi, gia đình Haywood thình lình xuất hiện ở đó, từng người một đi tới.

    - Em đã nói là chúng ta nên độn thổ rồi mà.

    - Nhưng anh đã nhắc đến việc di chuyển bằng bột Floo trong thư với ông bà vì vậy anh không có hỏi mật khẩu khi chúng ta vào cửa. Em biết là ngôi nhà được bảo vệ kỹ càng mà.

    Bà Sandal vẩy nhẹ đũa phép, đem tro bụi từ quần áo cả nhà biến đi mất. Tất cả lại tinh tươm, chỉnh tề.

    - Nào cả nhà lại đây. Chắc mọi người sẽ uống chút trà trong khi chờ đợi bữa trưa của Luna nhé.

    Cả nhà 6 người ngồi quay quần bên chiếc bàn tròn trong phòng khách, trên bàn đã bày sẵn bộ ấm nước trà bằng bạc sáng loáng, trên mỗi chiếc cốc được chạm trổ những dây nho nhỏ xíu, vô cùng tinh xảo, trên mỗi chiếc cốc đều có khắc tên là gia huy của dòng họ Sandal, đang tự động bay nhảy trong không trung để rót trà vào từng chiếc cốc. Cô Penny tặng cho ông bà một chồng sách lớn, đều là những quyển sách quý về Giả kim thuật. Cô cũng tặng cho Sabrina một chiếc kẹp tóc hình con công với bộ đuôi được đính cầu kỳ những viên hồng ngọc, mà đặc biệt hơn, trên mắt nó được đính một viên sapphire xanh thẫm hình con thoi. Những viên ngọc hoàn hảo không nhiễm một chút áng sáng khác màu, như thể được đúc ra từ một quặng thạch đá quý không chút tì vết.

    Cả nhà nói chuyện vui vẻ.

    - Cháu yêu, mỗi lần nhìn thấy cháu ta lại rất vẻ, trong thư ông bà nội đã kể rất nhiều về cháu, cháu là niềm tự hào của gia đình đó. Edward khi cháu nhập học Hogwarts cũng sẽ chiếu cố cháu, nào hai đứa lại đây lấy thêm bánh quy bơ đi. Cô Penny là một phụ nữ dịu hiền với mái tóc vàng được búi cao lên để lộ chiếc cổ trắng ngần. Trông cô hơi gầy, mắt cô dài như mắt phượng cùng lông mày cong lên một cách cao quý, cô trông không giống như Sabrina, nghe bảo cô giống với cụ ông Sandal nhiều hơn. Chồng cô chú Edga là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, tóc đen, mắt nâu với vẻ rám nắng rắn rỏi. Con trai chú Edward y hệt như một bản sao của ông bố, chỉ trừ đôi mắt là giống với bên nhà ngoại, xanh biếc, mà tóc của nó cũng hung hung màu vàng nâu. Cả gia đình hạnh phúc cười nói

    Bất chợt ông Sergoth đề cập đến chuyên mục đang nóng hổi trên Nhật báo tiên tri những ngày vừa qua:

    - Ông Gaara Goshawk đã nghỉ hưu rồi, ông bạn của ta, ông ấy là một nhà báo có tâm, đây thật sự là một tin buồn cho giới phù thủy chúng ta. Ai cũng biết rằng Nhật báo tiên tri đã bị Bộ pháp thuật khống chế, có ông ấy làm ở đó còn biên soạn những bài báo đáng tin cậy. Ôi khổ thân ông bạn ta, bài báo cuối cùng. Nghe nói là do một phóng viên tên Chris McNully mạo hiểm cả tính mạng của mình để lấy được. Hắn đã qua đời tại bệnh viện thánh Mungo ngay sau đó. Thật kinh hoàng. Ôi Merlin, mà kẻ thủ ác kia. Hắn tự xưng là Voldemort. Hắn là một phù thủy hắc ám xuất sắc, hắn quá giỏi, từ trước tới nay chưa từng có ai như vậy. Hắn sẽ nổi lên ngay sau Grindelwald, sớm thôi, hắn đang đã nổi lên ở Albania, và đang lôi kéo những phù thủy ở Durmstrang, học viện này lại nổi tiếng coi trọng Ma thuật Hắc Ám, hắn sẽ đi đến đó chiêu binh mãi mã, thu nạp môn đò. Rất nhanh thôi, sẽ không còn yên bình nữa rồi. Ta dám cá là kẻ kia sẽ đá văng Grindelwald ra khỏi ngôi vị đầu bảng phe Hắc ám nhanh thôi.

    - Cháu đoán là hắn sẽ kéo những tay chân của mình tới Anh nhanh thôi. Sabrina vừa nói, trên mặt liền hiện vẻ lo âu, trắng xanh, run rẩy bấu chặt lấy quai của cốc trà, móng tay cũng cấu chặt vào nhau.

    - Tại sao cháu lại suy đoán như vậy? Chú Edga tò mỏ hỏi.

    - Cháu nghĩ hắn cũng sẽ muốn tiếp bước Grindelwald, không phải trên mặt báo dạo này tràn ngập khẩu hiệu ủng hộ phù thủy huyết thống thuần khiết cao quý hay sao. Quá rõ ràng, Grindelwald ngày trước không có nhiều ảnh hưởng tại Anh vì còn lo ngại cụ Dumbledore. Nhưng hắn, kẻ tự cho rằng mình vượt trội hơn nhất định sẽ hoàn thành điều này mà kế thừa công việc còn đang dang dở của Gellert Grindelwald. Cháu nói vậy có đúng chứ?

    - Quả là một góc nhìn độc đáo, nhưng nước đến đâu xây đập đến đấy. Nếu hắn tới nước Anh chúng ta tự khắc sẽ phải suy nghĩ phương án bảo vệ gia đình. Gia đình chúng ta đều là những phù thủy cao quý. Nếu hắn có muốn chiêu mộ cũng sẽ phải dè chừng. Mà chúng ta kể từ khi Daniel mất đã lâu không còn tham gia vào những trận chiến của giới phù thủy rồi. Chúng ta chỉ tiếp tục kế thừa nghề luyện kim cùng Giả kim thuật của gia tộc mà thôi. Nếu hắn muốn có người làm vũ khí cho hắn, chắc chắn sẽ tìm đến gia tộc của chúng ta. Đó là việc không thể tránh khỏi. Ta nghĩ rằng nghỉ hưu sớm một chút cũng rất tốt. An toàn trong tình cảnh hiện nay. Ông Sergoth phân tích.

    - Cha nói rất đúng. Anh Edga làm ở Bộ thể dục thể thao phù thủy sẽ ít chịu ảnh hưởng hơn nhà ta. Tuy nhiên, nếu xảy ra chuyện, con nhất định sẽ tìm tới gia đình mình nhờ giúp đỡ những chú phép bảo vệ căn nhà. Cô Penny đề nghị.

    - Ồ ông già ta có thể đưa cho con quyển Những chú pháp bảo vệ ngôi nhà của những gia đình danh tiếng của Robert Ringgagy. Nó rất hữu dụng đấy. Có gì không hiểu con có thể hỏi ta.

    Những câu chuyện về tình hình an ninh của giới phù thủy được tiếp diễn không ngớt trong không khí căng thẳng. Tận cho tới khi Luna gọi mọi người tới ăn cơm. Trên bàn tiệc được bày ra từng món ăn theo thứ tự với khai vị là súp măng tây tôm hùm, salad rau xanh kiểu Ấn Độ với sốt hummud trộn cùng rosemary, có bánh mì brioche nóng hổi, món chính là một con gà tây nướng vàng rụm, tỏa hương thơm ngào ngạt, còn có beefsteak được giữ nóng trên đá đen với sốt quả mọng chín cùng rượu vang, ba chỉ cuộn với nấm đen truffle và phô mai brie tan chảy. Luna chắc hẳn đã dành rất nhiều công sức cho bữa tiệc hôm nay. Nhìn nó hân hoan trổ hết tay nghề ra trên bàn tiệc là có thể hiểu.

    Bữa cơm ấm cúng dưới ánh nến rất nhanh qua đi. Cả gia đình Haywood sẽ ở đây trong khoảng một tuần vì vậy vợ chồng họ được sắp xếp cho ở tại phòng của khách. Còn con trai họ Edward sẽ ở ngay cạnh phòng của Sabrina. Mà Edward dường như rất thích chơi với Sabrina, nó thường xuyên mang nào là kẹo, bánh cho Sabrina, mà mái tóc của Edward thì Sabrina có thể khẳng định mỗi ngày nó hẳn phải dành ra cả tiếng đồng hồ để chải chuốt sao cho từng sợi tóc xoăn vào nếp một cách hoàn hảo. Sabrina thường trêu rằng cho dù có trời đất có mưa gió bão giật cũng không thể nào làm suy chuyển được sự hoàn hảo của mái tóc ấy. Edward còn dạy Sabrina cách chơi Cờ phù thủy, Gobbstones mỗi lúc rảnh rỗi khiến cho bé vui vẻ suốt ngày cười híp mắt lại mà quấn lấy ông anh họ này. Cô nhất định sẽ đem hai món này ra chơi cùng với Snape và Lily vào lần tới.

    Lo lắng tương lai ư? Có ích gì? Sự suy nghĩ và trầm tư của con người không có giới hạn nào. Hoàn toàn chịu trách nhiệm về công việc của mình, nó phân tích và đi sâu vào sự bừng sáng của chính mình. Có thể nói rằng, nó là một Echo Sounding, một tiếng vọng lại từ quá khứ, một âm thanh gợi lại một câu chuyện xưa. Nhưng nó là một phản lực tốt đẹp, nó làm cho tạo vật hình thành sợi dây kết nói, thế giới bí ẩn chung quanh ta hễ nhận ra cái gì là có trả lại.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  7. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Thư Cú Hogwarts

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng của 4 năm sau, hôm nay Sabrina dậy sớm. Nó đã chuẩn bị hết tất cả cho kế hoạch đi tới Hẻm Xéo ngày hôm này rồi. Tóc được kẹp gọn gàng ra sau, cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn rồi khoắc lên mình chiếc áo choàng. Liếc nhìn bức thư trên mặt bàn:

    Gởi Sabrina Daniel Seydoux Sandal,

    Ngôi nhà ngoại ô đường Bàn xoay.

    Học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Hiệu trưởng Albus Dumbledore.

    (Huân chương Merlin đệ nhất đẳng, đại phù thủy, tổng Warlock, trọng nhân tối cao, Liên đoàn phù thủy quốc tế)

    Kính gửi cô Sabrina Sandal,

    Chúng tôi rất lấy làm hân hạnh thông báo cho cô biết rằng cô đã trúng tuyển vào học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách đính kèm về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết. Khóa học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Trường đã nhận được thư phản hồi của gia đình Sandal. Chúng tôi rất mong chờ ngày cô nhập học.

    Học sinh năm thứ nhất cần:

    Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen).

    Một nón đỉnh nhọn (đen) đôi ban ngày.

    Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).

    Một áo trùm mùa đông (đen, thắt lưng bạc).

    Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.

    SÁCH GIÁO KHOA

    Tất cả các học sin đều phải có các sách kiệt kê sau đây:

    Sách thần chú căn bản (lớp 1) của Miranda Goshawk.

    Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.

    Lý thuyết pháp thuật của Adalbert Waffling.

    Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.

    Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.

    Đề cương phép lạ và độc dược của Arsenius Jigger.

    Quái vật kỳ thú và nơi tìm ra chúng của Newt Scamander.

    Những lực lượng hắc ám: Hướng dẫn tự vệ của Quentin Trimble.

    TRANG THIẾT BỊ KHÁC

    1 cây đũa phép.

    1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2)

    1 bộ chai hũ ống nghiệm thủy tinh.

    1 kính viễn vọng.

    1 bộ cân bằng đồng.

    Học sinh cũng có thể đem theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc. LƯU Ý PHỤ HUYNH LÀ HỌC SINH NĂM THỨ NHẤT KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ CÁN CHỔI RIÊNG.

    Kính thư,

    Giáo sư McGonagall, Phó Hiệu trưởng.

    Và thế là bình minh. Trong mỗi đứa nhỏ đều mang theo mong ước chỉ đợi ngày nhận được thư cú. Ôi trên toàn thế giới chứ riêng gì phù thủy ở Anh. Như mặt trời hiện ra, ánh sáng bỗng chốc lan tràn, niềm hạnh phúc thắm thiết khi biết: À! Ngày mai mình sẽ nhập học Hogwarts đấy!

    Tiếng chim hót chuyền cành như rõ hơn, líu lo, nức nở trên nền trời vàng ấm, mặt trời trong vòm mây, thấy hoa nở trong bụi rậm. Thôi không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc ấy thì cả người say sưa như điên như cuồng, hân hoan vui sướng không bút nào tả siết.

    Ông bà Sandal thì khỏi nói, vô cùng sung sướng. Trước tâm tình của hai người già chỉ lấy cô cháu gái bảo bối ra làm đầy đủ, ông cảm thấy lòng mình như tan ra thành muôn vàn khoái cảm. Ngày đầu tiên đưa con mình đi sắm đồ, rồi sẽ tiễn nó nhập học. Ngày khai trường nó thiêng liêng vậy đấy. Ông rùng mình, thấy lòng tràn ngập một niềm vui lâng lâng, trong sạch, ông say sưa tin chắc rằng điều đó kéo dài mãi đến trọn đời, ông tự nhủ mình chịu đựng đau khổ thật chưa thấm vào đâu để đáng được hưởng cái diễm phúc rõ ràng đến thế.

    Sabrina vì đã hứa sẽ đi cùng nhóm người Snape và Lily nên bọn họ sẽ tới đây rồi cả nhà sẽ di chuyển bằng xe ô tô của gia đình Sandal vì lũ trẻ chưa tới tuổi để có thể Độn thổ dù Sabrina đã có thể Độn thổ một cách hoàn hảo. Lại nói, gia đình Sandal vốn nổi tiếng với thuật luyện kim và giả kim thuật, ông Sergoth đã sửa lại chiếc xe Ford to lớn của mình với bùa nới rộng không gian để bên trong rộng rãi thoải mái không khác gì một chiếc xe Limosine với nước và đồ ăn được đặt ngay bên cạnh cái giá giữa hai hàng ghế. Ngoài ra, chiếc xe này còn có thể bay. Chiếc xe khởi hành, nó biến mất dưới con mắt của người bình thường dưới tác động của bùa Tan Ảo Ảnh, chiếc xe sau đó bay vút lên trời rồi đỗ lại tại một khu đậu xe vắng vẻ của dân Muggle rồi mới từ từ hiện ra.

    Rồi cả nhà 3 người cùng với hai đứa trẻ là Snape và Lily và gia đình của cô ấy được dẫn tới quán Cái vạc lủng. Một nơi nổi tiếng. Đó là một quán rượu nhỏ xíu trông nhếch nhác vô cùng. Những người đi ngang qua mà không hề liếc nó tới một cái. Như thể nó không hề tồn tại giữa khu phố đông đúc này. Bố mẹ của Lily cũng không thể nhìn thấy nó. Rồi ông bà Sandal chạm tay vào hàng gạch thứ 4 trên bức tường, quán rượu liền mở cửa ra để cho họ vào. Nơi nổi tiếng gì mà vừa tối tăm vừa nhớp nháp. Ông chủ quán rượu tên Tom tươi cười chào cả gia đình.

    - Chút tôi có thể sẽ tới quán rượu làm vài ly trong khi bọn trẻ đi sắm đồ. Nhưng giờ tôi cần đưa những người này vào Hẻm Xéo đã ông bạn ạ.

    Mọi người được dẫn lối đi qua quầy rượu vào một cái sân nhỏ có tường bao bọc. Ở đó không có gì cả ngoại trừ một cái thùng rác và mấy đám cỏ dại.

    - Ba dọc, hai ngang, bên phải. Lùi lại nào mọi người. Ông Sergoth giơ đũa phép lên gõ vào tường ba lần. Những viên gạch ông sờ vào dường như rung mình – chúng co lại – sắp xếp theo thứ tự như thể những lối vào kho báu trong chuyện cổ tích xưa. Ở chính giữa hiện ra một lối vào nhỏ. Cái lỗ lớn dần ra theo chuyển động của những viên gạch, cuối cùng trước mặt họ hiện lên một cái cổng lớn mở ra con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu.

    - Chào mừng quý khách tới Hẻm Xéo. Bà Elizabeth tươi cười nói. Đoàn người ngạc nhiên bước qua cánh cổng rồi ngoái nhìn lại, nó đang thu nhỏ dần và cả bức tường liền lại, y nguyên, vững chắc.

    Khi bước lên phố mọi người không ngừng quay ngang, lướt dọc, đảo mắt khắp bốn phương tám hướng, để cho mà thấy hết được mọi thứ: Tiệm quán, đồ đạc bày tràn cả ra ngoài, người ta mua bán tấp nập. Bên đó là tiệm vạc bày ra những cái vạc đủ cỡ - bằng đồng có, bằng bạc cũng có. Một nhãn hiệu treo bên trên đống vạc cho biết: Tự khuấy – xếp gọn được. Bên này lại là quán Apothecary chuyên bán những nguyên liệu phù thủy. Xa xa có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylop – Tawny, Screech, Barn, Brown và Snowny. Rất nhiều trẻ con trạc tuổi Sabrina đang dán chiếc mũi của mình vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong. Bên trong bày một chiếc Comet 620 đời mới nhất, nhanh nhất hiện nay. Ở nhà Sabrina cũng có một cái nên không chú ý quá lâu. Những tiệm khác, cái thì bán áo chùng, cái thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị mà bọn trẻ chưa từng nhìn thấy lần nào trong đời. Rồi cả hàng núi sách thần chú, những cuộn lớn giấy da to bằng cả một người lớn, rồi những chai thủy dược, những trái cầu phép.

    Ông bà đưa hai vợ chồng nhà Evans tới Gringotts đổi tiền tiện thể rút tiền ra từ trong hầm vàng của họ tại đây. Chỉ còn lại ba đứa nhỏ. Sabrina quyết định nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình trong khi những người lớn đi mất. Cô mua cho Snape và Lily hai cây kem chocolate bọc hạt walnut ở tiệm kem Fortescue rồi dặn họ cô có chút việc cho gia đình, một lát sau sẽ quay lại ngay. Rồi cô giảo bước nhanh tới một cái hẻm nhỏ tối tăm nơi cuối con đường.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  8. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Hẻm Knockturn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hẻm Knockturn chuyên về những dụng cụ ma pháp và pháp thuật Hắc ám. Những người tới đây cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Những Sabrina biết rõ mục tiêu mà cô tới đây. Men theo những bậc thang bẩn thỉu đen ngòm, vượt qua những phù thủy hết sức kỳ dị với những chiếc mũi khoằm và hàm răng đen đang đứng ở đó. Cô chùm mũ sau của tấm áo choàng màu xanh ngọc lên cao quá đầu. Che đi vẻ chói mắt của một cô gái bé nhỏ rất dễ gây chú ý với những phù thủy kỳ dị nơi đây mà tiến thẳng tới tiệm Borkin và Burker. Hai bên cửa tiệm toàn bằng kính đang trưng ra những món vật phẩm hắc ám từ cấp thấp cho tới cấp trung. Nhưng tuyệt nhiên đều là những món bảo bối hiếm lạ, khó cầu. Một cái kệ thủy tinh đựng một bàn tay héo quắt đặt trên một cái gối, một bộ bài hoen vết máu, những sinh vật kỳ lạ được ngâm trong chất lỏng màu xanh đặc sệt, đôi mắt giả được bày trên kệ đang không ngừng liếc láo liên. Cô mở cửa ra. Không quan tâm tới đám người đang chụm đầu lại bên cái bàn cạnh đó ra điều bán tán sôi nổi.

    - À, chào ông Borgin. Chắc ông vẫn còn nhớ cháu thường tới đây với ông nội. Cô bé nhỏ nhẹ nói.

    Ông già có cái lưng tôm lom khom xuất hiện đằng sau quầy, tay vuốt ngược mái tóc trơn bóng trên đầu. Giọng ông Borgin này cũng trơn bóng như tóc của ổng:

    - Xin chào tiểu thư Sandal. Thật sung sướng khi được gặp lại tiểu thư. Thật xinh đẹp làm sao. Tôi xin được phục vụ tiểu thư.

    - Hôm nay tôi tới đây để bán chứ không phải mua. Thỉnh thoảng ông Sandal vẫn đưa Sabrina tới nơi này hoặc khu bán đấu giá vật phẩm pháp thuật cao cấp để bán những món đồ do nhà họ chế tạo ra. Phải nói đến việc gia đình Sandal vốn là gia đình phù thủy lâu đời nên đối với pháp thuật hắc ám cũng không bài xích quá nhiều. Bọn họ biết đủ để lấp đầy kho tàng trì thức về nghề luyện kim và giả kim thuật của họ. Chính vì vậy những nơi này cô thường được ông dẫn theo để học tập cách thương lượng trao đổi hàng hóa, cách xem và kiểm tra những món hàng pháp thuật. Nói gì thì nói tiệm Borgin và Burker này khi bán cũng rất được giá mà lại nhanh gọn.

    Nụ cười hơi héo đi trên gương mặt ông Borgin:

    - Bán à?

    - Cháu có một món vật phẩm mà chắc chắn là ông Borgin đây sẽ thấy vô cùng thú vị. Cháu vẫn luôn biết ông Borgin là một người có con mắt tinh tường, nhất định sẽ không bỏ lỡ những vật phẩm có một không hai. Cháu đảm bảo với ông đây là cái duy nhất trên đời này. Ông sẽ thấy thú vị. Sabrina nói, giọng rất phải chăng và khiêm nhường. Giọng nói giống như có thể thuyết phục bất kỳ ai trên đời này mà tò mò với cuộc giao dịch. Cô chìa tay ra, một con quay với mặt thủy tinh hình cầu, bên trong là cả trăm bánh răng đang chuyển động theo quỹ đạo hệt như một cái đồng hồ. "Bánh răng" - thứ dẫn tới cuộc cách mạng công nghiệp của lịch sử loài người.

    - Với việc làm ra được bánh răng và bánh xe nước kỉ nguyên của sức người đã chấm hết. Những thiết bị có thể làm việc, sản sinh năng lượng không ngừng nghỉ. Mà không cần nhiên liệu. Cuối cùng chúng ta có thể tận dụng được sức mạnh của mẹ thiên nhiên!

    Nó có tới bốn viên hồng ngọc sáng lấp lánh được đính cho trung tâm của những trục xoay kia. Bên dưới làm bằng vàng nó có một sợi dây đeo cũng bằng vàng, trông như một cái đồng hồ dây dài cỡ lớn.

    - Trời ơi, một chiếc Atomb lõi tứ ư? Tôi chưa từng thấy một chiếc nào như vậy trước đây. Cô có thể đảm bảo là nó chạy tốt và vượt trội hơn dòng Atomb lõi nhị trước đó được gia đình cháu làm ra chứ.

    - Cháu đảm bảo điều này ông có thể kiểm tra. Nó có thể thu phát bùa chú, năng lượng pháp thuật tùy theo người sử dụng. Đã được thêm vào 2 lõi mới để tăng cường không gian chứa đựng pháp thuật. Cháu có thể đảm bảo là hiệu quả cực mạnh, không phải là gấp đôi chiếc lõi nhị trước đó, mà là gấp tới 4 lần. Nó còn được bổ sung thêm nhiều tính năng ổn định hơn, không hề gây cháy nổ khi vượt quá mức năng lượng cho phép. Ngoài ra, nó còn được cải tiến thêm một chiếc khóa nhỏ để phát hiện ra chủ nhân thực sự của vật phẩm. Rơi vào tay kẻ khác có muốn cũng không thể sử dụng được.

    Nói rồi cô tra chiếc chìa khóa bằng vàng nhỏ xíu vào mặt sau của con quay. Hai bên hông liền hiện ra đôi cánh bằng vàng, vỗ đập trong không khí. Nó còn có thể bay. Cả tiệm bỗng dung im bặt, mọi người chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện này.

    - Quả là tuyệt vời thưa tiểu thư. Tôi rất lấy làm vinh hạnh. Một vật phẩm pháp thuật tuyệt vời. Trình độ tay nghề không cần phải bàn cãi. 500 galleons, vậy được chứ thưa tiểu thư? Vừa nói, lão vừa giơ chiếc kính lúp lên xem xét cẩn thận kỹ lưỡng món hàng. Rồi vung chiếc đũa phép nên tạo ra một hình cầu sáng nho nhỏ đem con quay bên trong phát ra năng lượng chạy thử. Một ánh sáng chói mắt soi sáng cả tiệm đồ cũ kỹ. Lộ rõ khuôn mặt của cô gái đang đứng trong tiệm.

    - Ông thật đúng là không nói lý lẽ ông Borgin, vật phẩm này là một chiếc lõi tứ. Tôi đã nói rồi, không có cái thứ hai đâu. Cái lõi nhị cũng đã 400 galleons, cái này ông ít nhất cũng cần trả cho tôi 800 galleons mới phải.

    - 600, vì nó là chiếc độc nhất nên tôi làm sao biết được những điều tiểu thư nói là đúng khi chưa đem nó là thử nghiệm đúng không?

    - Với con mắt tinh tường của ông hẳn ông có thể thử nghiệm nó ngay tại bây giờ ông Borgin. Được rồi, 600 galleons. Tôi chỉ là một cô bé thôi thưa ông. Tôi làm sao dám nói sai một lời với một người đáng kính trọng như ông Borgin đây được chứ. Thật oan ức mà.

    Nói tới đoạn mắt cô bé đã sớm hồng hồng, cơ thể run rẩy, một chân đã bước lùi lại phía sau, thể hiện không muốn tiếp tục cuộc giao dịch. Tôi đoán, có lẽ cô bé đều đã chuẩn bị cho cái cuộc cò kè mặc cả kia cả rồi. Tất cả chỉ theo kế hoạch được vạch sẵn ra mà thôi.

    Cầm theo một bọc lớn những đồng vàng galleons, cô đút chúng vào một chiếc túi xách đã được mở rộng không gian. Rất nhanh, chào tạm biệt là chạy ra khỏi cửa tiệm. Cô không có nhiều thời gian. Cần quay trở lại trước khi ông bà cô xong việc ở Gringotts. Cô chạy nhanh tới nỗi không để ý tới một đôi mắt nâu đứng tại cửa tiệm đang dõi theo.

    Mắt sắp thấy ra khỏi con hẻm Knockturn tối tăm thì chợt một tiếng rít khè khè ré lên trong không khí:

    - Tiểu thư người đánh rơi vật này.

    Quay đầu lại chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó. Hắn rất cao. Làn da nhợt nhạt, tóc nâu, mắt nâu, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo, Sabrina chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai tới như vậy. Hắn mỉm cười với cô, cái ý cười không thể lý giải nổi. Nhưng má để ý kỹ mới thấy đôi mắt kia đẹp nhưng bên trong hoàn toàn lạnh lẽo. Một cái lạnh khiến cả người Sabrina nổi lên da gà không ngừng.

    Đã từ lâu Voldemort cũng không đặt chân đến con hẻm này. Sáu tháng liền không gặp lão Borgin nữa. Anh đâu ưa gì lão ta. Nhưng lão ta là cái có ích, nguồn "tài nguyên con người" là không bao giờ được bỏ phí. Nhưng hôm nay, một buổi sáng hè tươi đẹp anh lại tới đó. Voldemort thấy lòng vui vẻ trước cảnh trời tươi đẹp trong vắt như có một toán thiên thần đã rửa sạch lúc sớm mai. Lòng anh rộn rã những tiếng chim hót trên cành và tươi sáng như những mảng trời cắt sau kẽ lá.

    Anh nhận thấy rõ cô gái ấy thì hình như không phải người chị khi xưa. Cô gái bây giờ là một cô gái nhỏ, trong trắng và đẹp. Có cái hình dáng xinh xắn của người xưa mà vẫn còn vẻ ngây thơ của tuổi nhỏ, nàng đang ở cái độ tuổi đẹp nhất. Dậy thì thoáng qua, trong sáng. Cái tuổi mười moọt. Mái tóc nàng sáng hơn bất kỳ một tia nắng nào, nhuộm bạc những đường vân óng ả. Trán nàng trắng như cẩm thạch, và má mơn mởn như cánh hồng, thắm nhạt điểm trên men sứ. Miệng xinh nở cụ cười trong sáng, giọng nói êm đềm như tiếng đàn. Để tăng thêm vẻ hấp dẫn cho bộ mặt xinh tươi ấy, cái mũi nhỏ nhìn lại đôn tạc lên đôi mắt thông minh, thanh tao, trong trẻo và không mẫu mực. Làm cho họa sĩ thất vọng và nhà thơ say mê.

    Khi Voldemort đi qua gần nàng, chàng không nhìn thấy mắt nàng. Vì mắt nàng luôn luôn nhìn xuống. Nàng còn chẳng thèm để ý đến chàng. Chàng chỉ trong thấy hàng mi rợp bóng kín đáo và e lệ. Nhưng cô gái bé nhỏ vẫn mỉm cười nghe ông già tóc bạc nói chuyện; không gì đẹp bằng nụ cười khi đôi mắt e lệ nhìn xuống. Lúc đầu, Voldemort cho rằng cô bé và người chị năm trước thật giống nhau một cách phi lý. Nhưng theo thói quen quan sát con mồi từ trong bóng tối, chàng nhận rõ vẫn là cô bé năm trước. Bao năm qua, cô ấy trở thành một cô bé, thế thôi.

    Có lúc cô gái nhỏ nở bừng ra những đóa hồng rực rỡ, diễm lệ. Hôm qua còn là thiếu nữ, hôm nay đã làm cho người ta không tự chủ được mà bối rối. Nàng đẹp ra và lại thêm ý nhị, ăn mặc thanh nhã, sang mà giản dị, không kiểu cách, nàng chùm ngoài một tấm áo choàng đen, không che đi nổi ánh sáng từ hình dáng một tòa thiên nhiên. Người nàng tỏa ra một mùi hương trẻ trung và thấm thía.

    Lần thứ hai, Voldemort đến gần nàng, nàng ngẩng mặt lên; mắt nàng xanh thăm thẳm như da trời, nhưung trong cái màn trời xanh che đậy đó vẫn còn ánh của tuổi thơ. Nàng thản nhiên nhìn Voldemort cũng như nhìn đứa bé đang chạy chơi dưới hàng cây. Còn chàng thì thơ thẩn từ khi còn trong quán Borgin và Burkes. Chàng nghĩ đến chuyện khác. Chàng đi qua như vậy bốn năm lần nữa bên cạnh nàng, nhưng chẳng hề quay đầu nhìn. Chàng thất thểu chạy bước theo để quyết định nắm lấy sợi dây định mệnh một lần nữa, quyết không để nó vuột khỏi tay.

    Hắn thấy cô vẫn còn đang mở to mắt ngạc nhiên nhìn mình. Hai ánh mắt bắt gặp nhau. Ánh mắt của thiếu nữ lần này ngụ ý gì? Voldemort không sao nói được. Không ngụ ý gì mà cũng là tất cả. Thật là một tia chớp lạ lùng. Đôi mắt nàng không phải là cặp mắt thơ ngây chất phấc của trẻ con, nhưng là một cái vực thẳm huyền bí thoáng mở ra rồi khép lại.

    Trong đời mỗi thiếu nữ đều có một đôi lần đôi máwt nhìn như vậy. Đôi mắt như mũi tên của thần tình ái bắn ra gây tai họa cho người nào đứng đó. Cái khóe mắt đầu tiên của một tâm hồn còn tự tìm mình ấy chẳng khác gì ánh bình minh trên trời, một cái gì chói lọi và bí ẩn đang dâng lên. Không sao tả được cái vẻ quyến rũ nguy hiểm của tia sáng bất ngờ vừa rọi trên những bóng tối. Sức quyến rũ của một thứ tình hôm nay còn thơ ngây nhưng ngày mai sẽ say đắm. Đó là một thứ trìu mến mơ hồ, ngẫu nhiên nảy nở và chờ đợi, là một cạm bẫy vô tình của phụ nữ. Không chủ tâm bẫy nhưng trái tim kẻ khác sẽ nguyện ý vướng mắc. Một cô gái đồng trinh, một khóe mắt như vậy rơi vào đâu chẳng khỏi gây nên mơ mộng. Tất cả trong trắng, tất cả say mê chung đúc trong các tia sáng thần thiên có sức quyến rũ mãnh liệt. Hơn tất cả những khóe mắt đưa tình tinh luyện của những ả lẳng lơ, có phép nhiệm màu làm bừng nở trong đáy lòng người bông hoa ngào ngạt hương thơm mà cũng ngấm ngầm chất độc: "Bông hoa tình ái."

    Hắn từ từ bước tới trước mặt Sabrina, chìa ra chiếc cài tóc con công đính hồng ngọc của dì Penny tặng cho Sabrina. Cô làm rơi nó từ lúc nào chứ? Rõ ràng là cô đang đội mũ trùm kín đầu cơ mà. Nhận lại vật trên tay. Cô cúi đầu cảm ơn người đàn ông trước mặt. Rồi bằng tất cả trực giác đang thét lên nguy hiểm không ngừng. Cô nói:

    - Cháu còn có người nhà đang đợi ở ngoài Hẻm Xéo. Chào tạm biệt!

    Ta làm Sao Đỏ từ hồi Tiểu học đấy. Đừng có mà lươn lẹo! Đây chính là Chém gió thần chưởng! Thằng cha nói dối đến độ một sợi tóc còn chẳng thấy run rẩy nữa là.

    Nói rồi cô toàn chạy biến đi thì người đàn ông vốn đang đứng ở đằng sau cô liền không thanh không động xuất hiện ra trước mặt cô từ trong không trung, cản đường cô lại.

    - Ta tên Thomas M. G. Hắn dường như chần chừ một chút, sau đó nói tiếp: "Ta chỉ cảm thấy tò mò về vật phẩm tiểu thư đem bán trong tiệm Borgin và Burker. Ta có thể trả cho tiểu thư cái giá xứng đáng hơn." Khóe miệng hắn cong lên thành một đường cong hoàn mĩ, cười như không cười, nhìn thẳng vào mắt Sabrina. Hiển nhiên là tên này là một cao thủ, người khác có thể bị hắn dụ dỗ ngay khi mới nghe câu đầu. Nhưng Sabrina thì khác, cô biết có gì đó không ổn ở đây. Nói gì thì nói, không phải cô cũng là "đồng nghiệp" với hắn trong lĩnh vực này hay sao. Tự bội phục con mắt tinh đời của mình. Cô nói:

    - Thưa ngài, đó là cái duy nhất trên đời này. Ngài có thể mua lại từ tay ông Borgin, tôi thực sự đang rất vội.

    - Đừng căng thẳng được không? Ta không có ác ý. Người kia nho nhã lễ độ vuốt cằm, giọng nói nhẹ nhàng, dường như muốn làm dịu đi không khí. Duy chỉ có ánh mắt lạnh lẽo tới thấu xương là đã bán đứng hắn.

    - Được rồi, được rồi. Chú có muốn nghe về bí mật của cái Atomb lõi tứ kia không? Chú biết đấy, những người nghệ nhân chế tác vĩ đại đều luôn để lại bí mật cho mình hoặc giữ cái thú vui là đợi kẻ khác tới tự khám phá ra mà. Sabrina dướn người lên, nói nhỏ. Khuôn mặt nhỏ xinh cùng chiếc mũi hồng hồng đã suýt chạm vào kẻ kia. Khuôn mặt hắn vẫn vậy, y hệt tảng đá, không chút xúc cảm, lùi lại ra sau một chút, nhưng vẫn tỏ vẻ lắng nghe.

    - Ta đang nghe đây.

    - Thì chuyện vốn là như thế này, trong một lần du lịch tới vùng núi Arrest của những yêu tinh sinh sống. Cháu đã gặp một lão yêu tinh đang tỏ vẻ sầu khổ. Ông lão nói rằng cháu có thể vui lòng giúp người già này một ân huệ được không? Ông ấy rất đói và khát nước. Vậy là cháu đã đem hết đồ ăn và nước uống trên người cho ông ấy. Sabrina ngập ngừng định kể tiếp rồi lại thôi.

    - Chỉ vậy thôi ư?

    - Không không. Nhưng với con mắt tinh đời của một nhà thám hiểm hạng nhất, cháu đã biết ông ấy hẳn phải có một nỗi phiền lòng khác. Rồi cháu phát hiện ra là ông ấy muốn làm quen với bà yêu tinh ở tiệm bánh mì gần đó. Cháu liền tính kế giúp ông ấy. Ổng liền báo đáp cháu, hỏi rằng cháu muốn nhận được một món quà vô cùng giá trị hay một món quà vô cùng ý nghĩa hay một vật chỉ để kỉ niệm cuộc gặp gỡ thần kỳ này? Nghe giống như ông tiên trong truyện cổ tích chứ. Và cháu.. đương nhiên là cháu đã chọn muốn làm bạn với ông ấy. Ai chu, ai đời lại muốn làm bạn với lũ yêu tinh chứ. Người ta thường hay nói như thế đấy. Ông ấy cũng cho là vậy. Nhưng vì cháu là một đứa trẻ xinh đẹp và ngoan ngoãn cháu đã quyết định không chọn gì cả. Ngay khi cháu chưa kịp bước đi rời khỏi chỗ đó. Một chuyện vô cùng kỳ lạ đã xảy ra. Cháu bỗng nhiên cảm thấy tứ chi bất lực, như bị hút hết sức sống, xung quanh vô cùng lạnh lẽo, cháu không thể cảm nhận được hạnh phúc nữa, nỗi đau cứ thế kéo đến. Mắt Sabrina mở lớn, vô cùng cao hứng kể lại câu chuyện đầy mùi hư cấu kia, không một chút ngắc ngứ. Diễn đến đoạn đau đớn vô cùng, cô gập người lại miêu tả.

    Nhưng Sabrina cũng không định tiếp tục câu chuyện. Nhanh như chớp mắt, người đàn ông kia chỉ kịp thấy một bóng tay vút lên, hắn chưa từng thấy tốc độ vung đũa nhanh và chuẩn xác đến như vậy bao giờ.

    - Expelliarmus. Một luồng sáng đỏ rực hiện ra từ đầu cây đũa phép, đánh thẳng vào tay người đàn ông trước mặt. Nhanh chứ chớp thực hiện câu thần chú thứ 2.

    - Ventus Serpensortia. Sabrina hét lớn, một con rắn với thân mình là những cuộn gió khổng lồ hiện ra, gào thét trong không khí, con rắn cất lên tiếng rít chói tai rồi xông thẳng vào người đàn ông trước mặt mà cắn xé. Xung quanh bụi nổi lên mù mịt, những cửa kính từ tiệm hàng hai bên bậc thang vỡ nát, bắn tung tóe những mảnh vụn đang găm thẳng vào mục tiêu là kẻ nguy hiểm trước mắt này.

    Áo choàng đen người kia bay bay trong làn gió đang thét gào dữ dội, hắn bình thản đứng đó không hề nhúc nhích giống như những va đập kia đều được cản lại bởi một lớp màn vô hình xung quanh hắn, không có chút cảm giác nào. Hắn thực không thể tin được, cô bé này ấy vậy mà lại định Giải giới hắn, bùa chú cũng đánh trúng, chỉ là hắn là ai chứ, hắn sẽ để cho cô ấy tước đũa phép của hắn hay sao? Trong vụ hỗn loạn, Sabrina độn thổ chạy ngay ra ngoài quán kem Fortescue ngoài Hẻm Xéo. Bỏ lại người kia. Thoát hiểm trong gang tấc.

    Hắn rất bình thản bước trở lại quán Borgin và Burker. Voldemort nhìn lại quần áo của mình và lần đầu tiên, anh nhận thấy anh lại có thể thô tục, vô ý, ngớ ngẩn đến mức ấy. Đi dạo với bộ áo choàng đen hàng ngày ấy, một đôi giầy cá sấu không thể đơn giản hơn. Không màu mè, nhưng anh là thế mà. Đây người ta gọi là khi "hẵng còn ngái ngủ thì ra ngõ gặp tình nhân."

    - Ông biết cô gái khi nãy đã bán cái Atomb lõi Tứ chứ.

    - Dạ thưa ngài, tôi biết rất rõ là đằng khác. Cô ấy là Sabrina Sandal, là cháu gái của gia tộc Sandal lừng danh với nghề luyện kim và giả kim thuật. Cô ấy thường hay tới tiệm này với ông nội của mình.

    - Ngươi nói như vậy là biết rất rõ? Nói tiếp đi.

    Ông Borgin run lên từng cơn trước mệnh lệnh này. Khó khăn mà nói tiếp, trước đây ông của cô ấy là người làm ra những chiếc Atomb lõi nhị. Vật phẩm này cũng rất tuyệt vời. Tuy nhiên theo suy đoán của tôi, thì không thể nào nhầm lẫn được, chiếc Atomb lõi tứ kia là do cô bé đó làm ra, bà Sandal nhà đó chỉ là một bà nội trợ, thường ngày cũng chỉ có hai ông cháu tới đây. Tuy rất tinh xảo nhưng tay nghề rất khác, ông Sandal sẽ không đời nào để cái cánh mập mạp hai bên hông con quay kia được lắp lên. Nó không phù hợp với thẩm mỹ cổ hủ của ông ấy. Còn nữa, cách đánh bóng đồ vật cũng khác biệt, con Atomb lõi tứ này có phần tỉ mỉ và tinh xảo hơn hẳn đời trước của nó.

    - Ồ ông khẳng định vậy sao? Còn gì nữa?

    - Còn chuyện này tôi không biết có nên nói không. Người kia lạnh lùng cầm cây đũa phép lên và tao nhã nói: "Nói đi". Giống như đe dọa mà ra lệnh, ông hãy khai hết tất cả nhanh lên.

    - Ngài có nghe nói về lời tiên tri về đứa trẻ nhận được phúc âm của Ma Vương chứ. Trong cuốn "Những điều tiên tri" của Tydo Dodonus. Ngoài kia có hàng ngàn bản tam sao thất bản nhưng chỉ có tôi là biết rõ, đứa trẻ ấy chính là đứa cháu gái nhỏ của gia tộc Sandal. Theo như tôi được biết cô ấy là Cuồng Long. Tội đồ của sự Cuồng Nộ trong Thất hình đại tội. Còn vì sao gọi là Cuồng Long? Trên người cô ấy hẳn sẽ có một hình xăm con rồng để chứng minh thân phận.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  9. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Hẻm Xéo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai cuộc đời rẽ ngang, chỉ trong tích tắc. Sự đối lập như ánh sáng và bóng tối của hai mảnh đời. Chỉ một giây thôi, nhưng đó là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

    Gặp lại đám người Snape. Hoàn hảo lắm, ông nội còn chưa có quay trở lại.

    - Bạn trông cứ như thể bước ra từ một vụ nổ lớn vậy? Bạn đã đi tới chỗ quái quỉ nào để biến bạn thành con quỉ bẩn thỉu như thế chứ? Snape rất không vừa lòng, nhìn thấy cô trông nhếch nhác vô cùng mà nói.

    - Không sao, tớ là ai chứ, chỉ là nhỡ đi ngang qua 2 phù thủy đang đấu tay đôi một cách rất gay gắt mà thôi. =. = Nói rồi cô bé vung đũa phép lên, làm sạch quần áo, đầu tóc lại như mới.

    - Snape và Lily này, trong mùa hè tớ đã làm ra một món bảo bối, vừa nãy chạy đi kiếm chút tiền. Tớ nghĩ đây là lần đầu tiên chúng ta đến Hẻm Xéo, để kỷ niệm tình bạn của chúng ta, tớ sẽ chia đều cho các cậu một ít. Như vậy tớ đạt được thành tựu mà còn có thể san sẻ cho người khác. Rất là vui nha. Nói rồi cô bé dí ngay gói tiền nhỏ vào tay Lily, bắt ép cô bé phải nhận trước, nếu đưa cho Snape rất nhanh hắn sẽ lắc đầu mà từ chối. Cô còn lạ tính hắn hay sao.

    - Nhưng thế này không được đâu Sabrina. Lily nói. Giọng kiên quyết.

    - Chỉ là để đi mua chút điểm tâm thôi, cậu biết đấy, một chút để chúng ta thoải mái thích làm gì thì làm. Còn nữa, Giáng Sinh tới tớ sẽ chẳng tặng gì cho hai người hết đâu. Rất có thể khi vào năm học mới tớ sẽ bắt 2 người làm đầy tớ phục vụ cho tớ cũng nên. Tớ chắc chắn là sẽ tính lãi 2 người rồi. Nói rồi, cô lại dí túi tiền vào tay 2 người trước khi họ có thể từ chối.

    Đúng lúc đó ông bà Sandal cùng nhà Evans quay lại. Hai đứa trẻ kia rất bất đắc dĩ mà đành nhận túi tiền nhỏ của Sabrina. Họ còn có thể tranh cãi gì nữa chứ? Rồi đoàn người hướng về phía cửa tiệm Trang phục cho mọi dịp của Phu nhân Malkin. Mua đồng phục trước đã.

    Phu nhân Malkin là một mụ phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Phu nhân Malkin là một phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Chưa ai nói gì thì bà đã tươm tướp:

    - Đồng phục Hogwarts hả cưng? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn. Như trong kia lúc này có một quý ông trẻ tuổi đang thử đồ đấy.

    Đằng sau cửa hàng, một thằng bé cao gầy với mái tóc dài xoăn được chải kiểu cách, hắn thực cũng đẹp trai lắm. Sabrina lần đầu tiên thấy một người có mãi tóc xoăn mà đẹp hơn cả anh họ Edward của cô nữa. Thằng bé liếc nhìn 3 đứa trẻ đang lần lượt đứng lên cái bục để ướm đo áo chùng rồi quay đi. Snape vốn dĩ chỉ nghĩ mua áo chùng cũ thôi, nhưng Sabrina nhất quyết kéo hắn vào đây. Còn nói cô sẽ nghỉ chơi với hắn nếu hắn không mua một chiếc áo chùng mới như là một món quà cô tặng. Cô sẽ không chơi với hắn cả đời. Sanpe đen mặt lại, không phản bác.

    Mọi người tiếp theo bước tới tiệm ách Phú quý và Cơ hàn. Ở đó có những quyển sách to như tảng đá lát đường bọc da chất cao đụng trần nhà. Lại có sách nhỏ cỡ con tem bọc lụa. Có quyển sách đầy những ký hiệu kỳ cục, có quyển lại không có chữ gì bên trong cả. Đám trẻ vô cùng tò mò, chạy tới chạy lui cầm lên những quyển sách, dí sát mặt vào mà đọc.

    Đi một vòng quanh Hẻm Xéo rồi họ quyết định sẽ đi mua đũa phép. Tiệm duy nhất bán đũa phép, tiệm Ollivanders, đũa phép chính là cái mà lũ trẻ nôn nóng muốn có nhất nhất. Tiệm cuối cùng này nhỏ xíu, vừa hẹp vừa dơ, trên cửa tiệm có đẽo mấy chữ bằng vàng, Ollivanders nhà sản xuất đũa uy tín từ năm 382. Bên trong cửa sổ bám đầy bụi bặm, có trưng bày một cây đũa duy nhất đặt trên một cái gối tím bạc màu. Khi mọi người bước vô trong tiệm thì họ phải đứng khác chen chúc, vì vậy người lớn quyết định ra ngoài vì ở đây ông Ollivander có thể giúp bọn trẻ. Có tiếng chuông đinh đang vang lên đâu đó ở sâu dưới sàn tiệm. Sabrina cảm thấy lạ lùng như thể nó vừa bước vào một thư viện rất ư nghiêm ngặt. Lily phải rang nuốt vô rất nhiều câu hỏi chỉ chực vọt ra khỏi miệng, giương mắt ngó hàng ngàn cái hộp nhỏ và dài chất khít rịt lên tới trần. Chợt có một giọng nói dịu dàng vang lên:

    - Chào cháu.

    Sabrina đứng phắt dậy. Một cụ già đứng trước mặt lũ trẻ, đôi mắt cụ to và sáng như ánh trăng chiếu xuyên vẻ âm u của cửa tiệm.

    - Cháu chào cụ ạ. Lũ trẻ đồng thanh.

    - À phải rồi, phải rồi. Ta đã nghĩ là ta sẽ sớm gặp lại cháu. Sabrina Sandal. Ta tưởng như chỉ mới ngày hôm qua khi ta gặp chính cha cháu trong tiệm này, đang mua đũa phép đầu tiên của mình. Để coi, cây đũa đó bằng gỗ cây đu, dài ba tấc, lông đuôi bạch kỳ mã. Một cây đũa quyền lực. Thực ra thì chính cây đũa phép chọn phù thủy, chứ không phải phù thủy chọn đũa phép, đúng vậy. Bây giừo để ta xem, cây đũa phép nào thích hợp với tiểu thư Sandal đây. Cụ lấy ra từ trong túi một cuộn thước dây có dấu khắc bạc. Tay nào của cháu cầm đũa? Giơ tay lên. Vậy đó.

    Cụ đo từ vai đến ngón tay của Sabrina, rồi đo từ cổ tay đến cùi chỏ, từ vai đến sàn, từ tay đến đầu gối và vòng quanh đầu. Trong lúc đó cụ nói:

    - Mỗi cây đũa phép của hiệu Ollivanders đều có lõi bằng chất liệu pháp thuật hung mạnh, tiểu thư Sandal à.

    Bỏ lại chiếc thước đo đang tự làm công việc của mình. Cụ Ollivanders đã bỏ đi tới chỗ mấy cái kệ, lấy xuống vài cái hộp. Khi cụ nói:

    - Xong rồi. Được rồi, cô Sabrina, thử cái này xem. Gỗ sồi và gân rồng. Ba tấc, xinh đẹp và linh hoạt. Cứ cầm nó lên vẫy một cái.

    Sabrina cầm cây đũa và quơ một vòng nhỏ. Nhưng cụ Ollivanders giật lại cây đũa tức thì.

    - Thử cái này. Gỗ tùng và lông đuôi phượng hoàng. Hai tấc ba. Khá lợi hại.

    Sabrina thử, nhưng chưa kịp thì đã bị cụ Ollivanders cướp mất. Đống đũa mà cô thử đã vun thành đống trên chiếc ghế đu dưa, nhưng cụ Ollivanders vẫn cứ đưa ra thêm nhiều cây đũa khác để thử. MÀ càng thử cụ càng có vẻ vui hơn.

    - Tưởng ta bịp hả? Đừng lo. Chúng ta đang tìm một cây phối hợp hoàn hảo nằm đâu đây trong đám đũa này. Ta đang tự hỏi, à phải, sao lại không thử một sự kết hợp khác thường chứ.

    Nói rồi ông đi vào khu vực sâu nhất phía sau cửa hàng. Gõ đũa 2 cái, một chiếc hộp bằng bạc được bọc nhung tơ đỏ thậm bay từ từ ra khỏi bức tường đằng sau.

    - Đây rồi. Cây đũa độc nhất vô nhị, cây đũa gia truyền của dòng họ ta. Ta đã cất giữ nó bao nhiêu năm chỉ chờ ngày có một vị chủ nhân thực sự xứng đáng nhận được nó. Vậy là ta cũng hoàn thành tâm nguyện của tổ tiên. Nó được cất giấu kỹ lắm. Ta không phải kẻ ngu ngốc mà đi rêu rao ầm ĩ rằng ta sở hữu một cây đũa cực kỳ quý hiếm. Xương của Tử thần, lõi làm bằng răng của rắn khổng lồ Nam Phi. Dài ba tấc. Một tuyệt tác.

    Sabrina cầm cây đũa. Cây đũa màu trắng, với tay cầm là hình một con rắn quấn tròn trên đó, cây đũa bóng loáng, không có vẻ gì giống với những cây đũa khác. Nó thình lình cảm nhận được luồng hơi ấm truyền vào đầu ngón tay. Nó giưo cây đũa lên, bằng một động tác cực kỳ đẹp mắt. Những chuỗi tia lấp lánh vàng đỏ bắn ra từ đầu cây đũa y như pháp hoa, tạo thành những điểm sáng nhảy múa trên tườn. Đám trẻ hò reo, còn cụ Ollivanders thì bật khóc:

    - Ôi hoan hô. Đúng rồi, ôi, hay quá. Ừ tốt. Thật kỳ lạ, kỳ lạ biết bao. Thật tuyệt vời.

    - Cháu xin lỗi nhưng cái gì kỳ lạ ạ?

    Cụ Ollivanders nhìn chằm chặp vào mặt Sabrina:

    - Ta nhớ mọi cây đũa của ta bán ra, tiểu thư Sabrina à. Từng cây đũa một. Nhưng cháu mới là chủ nhân chân chính của cây đũa phép này. Đã cả nghìn năm rồi. Rất kỳ lạ. Nó chưa từng nhận chủ trong cả nghìn năm.

    Đám trẻ há hốc miệng, trợn tròn mắt.

    - Ta tin là chúng ta có thể trông mong nơi cháu những điều vĩ đại.

    Nói rồi Sabrina trả cụ bảy đồng galleons vàng để mua cây đũa. Lily thì nhận được một cây đũa làm cây liễu, dài ba tấc rưỡi, lông đuôi bạch kỳ mã. Snape thìlại nhận được một cây đũa 2 tấc rưỡi, làm bằng gỗ cây đu với lông đuôi phượng hoàng. Mà theo như cụ Ollivanders nói thì những cây đãu ngắn thường sẽ chọn lựa người mà tính cách có một chút thiếu xót. Cụ Ollivanders cúi chào tiễn 3 đứa trẻ ra tận cửa.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  10. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 8: Hogwarts' Express

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước cửa sân ga Chín Ba phần tư. Ông bà Sandal dẫn Sabrina băng qua chiếc tường gạch lớn ở giữa số chín và mười. Trước mắt Sabrina là một đầu máy hơi nước màu đỏ tươi đang nằm đợi trên đường ray kế bên sân ga đông đúc hành khách. Một tấm bảng trên cao mang hàng chữ Tốc hành Hogwarts, khởi hành lúc mười một giờ. Khói từ đầu máy xe lửa lảng bảng trên đầu đám đông đang trò chuyện, trong khi những con mèo lông đủ màu ưỡn ẹo quần chân người khắp đó đây. Có con mèo còn cao gần bằng Sabrina, có con còn có tới tận 2 cái đuôi đang phe phẩy. Bọn cú vọ thì hí hóe nhau theo phong cách cú vọ, giữa những tiếng lóe xóe và tiềng rương hòm ken két cạ vào nhau.

    Những toa xe đầu đã đầy nhóc học sinh, có mấy đứa vẫn thò đầu ra cửa sổ nói chuyện với gia đình, mấy đứa nữa đang cự cãi nhau giành ghế. Sabrina đẩy chiếc xe hành lý của mình xuống sân ga. Hôn chào tạm biệt ông bà Sandal đang nức nở khóc vì phải chia xa cô cháu gái bảo bối của họ. Họ dặn Sabrina đủ điều trước khi cô bước lên xe tìm một ghế trống. Đó là một toa trống phía cuối xe lửa. Cô bé chợt bắt gặp một cậu bé ngồi trên chiếc xe lăn đang tìm cách kéo cái rương to sụ lên trên khoang hành lý.

    - Cậu cần giúp một tay không?

    - Wingardium leviosa. Sabrina vẩy vẩy cây đũa khiến chiếc rương bay cao lên không trung rồi đặt ngay ngắn trên khoang hành lý.

    Cậu bé này có mái tóc vàng, khuôn mặt đầy đặn, đẹp trai chỉ tiếc điều không thể đi lại.

    - Cảm ơn cậu. Mình là Murphy McNully.

    - Mình là Sabrina, chúng ta ngồi chung nhé.

    Tàu lửa đã bắt đầu chuyển bánh. Sabrina ngoài người ra vẫy tay chào ông bà Sandal cho tới khi tàu tăng tốc độ bỏ xa hình bóng ông bà đang khuất dần trước mắt cô mới ngồi trở lại. Trên chặng đường, Sabrina chỉ ngồi chống cằm nhìn ra khung cảnh đang dần thay đổi bên ngoài, những tòa nhà vút nhanh qua trước mắt để tiến tới những vùng quê với cánh đồng ngập tràn lúa mì vàng óng. Cô bé ngồi ở đó, rất đẹp, rất dễ thương, ánh mắt mơ màng, tóc bạch kim ánh lên rực rỡ không chút tì vết, mà theo như Murphy thấy, cô bé dường như đang tỏa sáng dưới ánh nắng chiếu vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, rực rỡ, chói mắt.

    - Có ai ngồi ở chỗ này không mấy bồ? Mấy toa khác hết chỗ rồi. A Sabrina. Là tụi mình nè.

    Nói rồi Snape và Lily cùng bước vào ngồi cạnh Sabrina. Cô bé giở một chiếc hộp được bọc gói với chiếc nơ hồng xinh xắn ra, hô: "Engorgio". Chiếc hộp phóng lớn, bên trong đủ các loại đồ ăn và bánh kẹo. Lũ trẻ thích mê. "Đây là của nhà mình làm, các bạn có đói bụng không, tới thử một chút nhé". Nói rồi cô chìa cái hộp ra mời lũ trẻ.

    - Nếu như bồ ăn đống kẹo đó, cô ấy sẽ bắt bồ phải làm đầy tớ cho cô ấy đấy. Hãy cận thận. Lily nói rồi nháy mắt nhìn Sabrina một cách tinh nghịch. Murphy đang với tay ra giữa không trung liền dừng lại có chút ngập ngừng.

    - Được rồi, mình đâu phải kẻ bắt nạt bạn bè chứ. Nào lại đây cùng ăn với mình đi.

    - Cả nhà bồ đều là phù thủy hả? Murphy hỏi Sabrina.

    - Ơ phải.

    Lily cùng Snape không nói gì chỉ chăm chú ăn.

    - Vậy là bồ biết nhiều phép thuật lắm hả?

    - Cũng không có, mình chỉ biết chút chút, mình đã đọc rất nhiều sách trước khi đến trường. Sabrina đáp.

    Murphy móc trong túi áo khoác ra một chiếc cốc, rót đầy nước rồi đưa cho Snape. Snape chỉ vừa mới chạm vào cái cốc, cái cốc liền bay vọt lên không trung, há cái miệng ra mà đớp lấy cái mũi của Snape. Lily phải cố hết sức mới lôi được nó ra. Lúc này cái mũi khoằm của Snape đã đỏ ửng lên, mặt đanh lại, lông mày nhíu chặt như sắp chạm vào nhau. Mặt Murphy lúc này đã hóa đá:

    - Mình vô cùng xin lỗi. Nó là món quá nhập học của ông anh mình. Ảnh tên Orion Amari, đang là đội trưởng đội Quidditch nhà Ravenclaw. Ảnh nói nếu như mình nhập học thì hãy đưa nó mời bạn bè uống nước. Nó làm tăng hảo cảm. Nói rồi cậu bé tóc vàng mặt xụ ra, trông áy náy vô cùng.

    - Ảnh ấy chỉ lừa bồ như vậy. Rõ ràng nó là một món đến từ tiệm giỡn Zonko ở Hogsmeade, mình đã thấy nó một lần rồi. Sabrina ôm bụng cười. Lily cũng không nhịn được mà cuười phá lên. Snape quay ra ném cho 2 cô bé ánh nhìn rực lửa. Rồi Murphy rút ra trong túi một con Puffskein, con vật tròn tròn, toàn bằng lông trông như một túm lông mềm mại đáng yêu màu vàng hoe hệt như tóc của cậu bé, hai con mắt tròn xoe như vi ve, xanh biếc, nó nhún nhẩy trên tay Murphy.

    - Nó là con Puffskein, mình đặt cho nó là Fluffy. Ba mình đã để lại cho mình như một món quà kỷ niệm. Nói rồi mắt nó ửng hồng. Sabrina hiểu, cô đã nghe được câu chuyện của ba Murphy qua ông nội. Cô đón lấy con Puffskein vào lòng rồi vuốt ve bộ lông mềm mại của nó. Thật mịn, như tơ trên tay, sờ qua mướt mát, thật là đáng yêu.

    - Mấy bồ không có vật cưng ư? Murphy lại hỏi.

    Cả 3 đứa lắc đầu. Nhà Sabrina có một con cú nhưng nó đang được Luna chăm sóc tốt lắm, nó tên Olivier, Sabrina đặt tên cho nó theo cái tên của bà cô mà Sabrina ghét nhất, cô Olivia. Khoảng mười hai giờ rưỡi, có tiếng xủng xoảng bên ngoài hành lang và một bà già má lúm đồng tiền, tươi cười đẩy cửa toa, bước vào hỏi:

    - Dùng món gì hở các cháu?

    Bà bán nào là kẹo dẻo các vị hiểu Bertie Bott, kẹo cao su thượng hạng hiệu Droooble, chocolate ếch nhái, bánh bí ngô, bánh bông lan, kẹo que cam thảo và nhiều thứ lạ lùng khác. Sabrina mua hết những món đó và cô chỉ phải trả cho bà bán hàng có mười đồng bạc Sickle và bảy đồng cu Knuts. Khi cô bưng tất cả vô toa, trút cả đống xuống ghế ngồi. Snape trợn mắt nhìn:

    - Bộ bồ là con heo hả? Bồ ăn quá nhiều đồ ngọt rồi răng bồ sẽ tạm biệt bồ mà đi cả thôi.

    - Mình nghĩ kiếp trước mình thực sự là một con heo. Chỉ ăn với nằm, thích lắm.

    Cô đáp rồi ngoạm một miếng bánh bí ngô to đầy miệng. Thật là một cảm giác sung sướng dễ chịu được ngồi với Sabrina. Bọn trẻ cùng nhau ăn hết cả bánh ngọt, hết cả kẹo. Chẳng mấy chốc lũ trẻ thi nhau mở chocolate ếch nhái và nhận được chân dung cụ Dumbledore và bà Morgana, có cả ngài Hengist xứ Woodcroft, Alberic Grunnion, Circe, Paracelcus và Merlin. Một lúc sau thì những người này rời khỏi tấm hình. Lily ngạc nhiên vô cùng hỏi:

    - Mấy bạn biết không, ở thế giới Muggles, chụp hình rồi là người ta ở yên trong hình.

    Qua cửa sổ toa xe, phong cảnh nông thôn ngày càng trống trải. Giờ thì không còn thấy những thửa ruộng ngăn nắp nữa. Thay vào đó là những cánh rừng hoang vu, những dòng song uốn khúc và những đồi núi xanh sẫm.

    - Nghe nói ở đây có một cô bé vừa xinh đẹp lại hung dữ. Mấy anh em chúng ta muốn đến xem thử. Ngoài cửa xe truyền đến âm thanh của một đám nam sinh. "Bọn thằng Mark từ lusc lên xe đều nhắc đến mãi, mình thấy phiền, muốn đến nhìn một chút."

    - Thôi nào Potter, nơi nào có náo nhiệt, nơi đó nhất định có cậu. Một giọng nói dễ nghe vang lên.

    Sau đó, cửa xe mở toang, bốn nam sinh tiến vào, bọn họ đi vào trong toa, trong toa liền trở nên chật chội. Trong đó, đi đầu chính là một người đeo kính, tóc đen, cao gầy, mái tóc rối bù, bộ dáng kiêu ngạo, từ trên cao nhìn xuống Sabrina, mở miệng hỏi: "Xin chào, tôi là James Potter, học sinh năm nhất Hogwarts, bạn là ai?"

    Sabrina ném cho Potter ánh nhìn rồi trực tiếp quay đầu đi, không thèm để ý. Potter giận đỏ mặt, tiến lên định nói gì đó thì bị một thằng bé khác kéo lại. Chính là thằng bé đẹp trai mà cô gặp ở tiệm trang phục Phu nhân Malkin. Nó lười biếng mở lời:

    - Xin chào, mình là Sirius Black, đây là Remus Lupin và Peter Pettigrew, không biết xưng hô với bạn như thế nào?

    - Sabrina.

    - Mình là Lily Evans còn đây là Severus Snape và Murphy McNully. Lily lên tiếng, ánh mắt Potter liền dừng lại trên cô bé tóc đỏ này, không nói lời nào, tai còn đỏ bừng.

    - Đã không còn chỗ rồi, nếu mấy bạn thích đến xem náo nhiệt thì có thể đứng ở đó, tụi này còn rất nhiều kẹo, sẽ chia cho mấy bồ đủ cả, còn không thì mời đi qua toa khác. Sabrina không chút khách khí nói, từ trước đến nay cô vẫn không quen được thói tò mò của bọn con trai hay những tiếng trêu đùa lớn tiếng của bọn họ về vẻ ngoài của cô. Nói rồi lại rất nhanh quay mặt ra ngoài cửa sổ, tiếp tục ngắm cảnh mà không để ý gì đến bốn người kia.

    Snape rất muốn cười nhưng chỉ phát ra vài âm thanh khục khục từ cổ họng. Trong to axe im ắng dị thường, Potter và Sirius mặt mày hóa đá, thở dốc lấy hơi định nói gì đó. Remus Lupin kéo ba người họ đi qua toa khác trả lại bình yên cho những đứa trẻ khác đang tò mò tập trung lại đợi chuyện hay.

    - Mấy bồ thích đội bóng Quidditch nào? Murphy hỏi, phá tan không khí im lặng dị thường trên xe.

    - Ơ.. tụi tui không có biết gì đâu. Lily đáp.

    Câu nói này làm cho Murphy kinh ngạc:

    - Cái gì? Để rồi bồ coi, đó là trò thể thao hay nhất thế giới. Rồi cậu ra sức giải thích về bốn trai banh, về vị trí bảy cầu thủ, thuật lại những trận đấu nổi tiếng mà nó từng đi xem. Cậu còn nói ước mơ của cậu là được trở thành một Bình luận viên Quidditch.

    Nói rồi một cậu bé tóc đỏ, mặt đầy tàn nhàng bước vào:

    - Mình là Arthur Weasley. Mấy bạn nên thay đồng phục vào nhanh đi. Tôi vừa mới đi lên mấy toa đầu và hỏi nhân viên kiểm soát tàu, ông ấy nói chúng ta gần tới nơi rồi.

    Lũ trẻ cởi áo khoác ra và trùm lên mình chiếc áo dài đen. Một giọng nói vang lên khắp đoàn tàu: Chúng ta sắp đến Hogwarts trong vòng năm phút nữa. Hành lý cứ để trên tàu, sẽ có người mang về trường sau.

    Bụng dạ Lily nôn nao vì hồi hộp. Snape cũng vậy, mặt nó tái nhợt. Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng lại hẳn. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu, tối tăm. Chợt lúc ấy một bóng đèn nhấp nháy lơ lửng trên đầu lũ trẻ, một giọng nói ồm ồm vang lên:

    - Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây. Lại đây! Đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nữa không? Bước cẩn thận. Theo ta.

    Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo một người đàn ông khổng lồ, cao lớn, với bộ ria xồm xoàm che gần kín khuôn mặt, Hagrid. Hargrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên đường tối đến nỗi Sabrina nghĩ là mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc, cao vút giữa bầu trời đêm đen.

    Hagrid quay đầu ra sau, nói:

    - Chút xíu nữa các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đấy. Qua khúc quanh này là thấy ngay.

    Một tiếng Ô rất to đồng thanh vang lên. Con đường hẹp bất ngờ mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ, kiến trúc kiểu Scottland cổ điển, có vô số tháp lớn thấp nhỏ cùng vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết bầu trời rực rỡ đầy sao. Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên hồ, kêu to:

    - Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!

    Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang qua mặt hồ phẳng lặng như gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên tòa lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hung vĩ khi đoàn thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn, kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rông thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dười chân lâu đài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục tục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không.

    Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, men theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng tòa lâu đài.

    Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi.

    – Mọi người đông đủ cả rồi hả?

    Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa tòa lâu đài ba lần.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
  11. BanNuongTaiThuong

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Chiếc Nón Phân Loại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu lũ trẻ là chớ có mà lôi thôi với bà. Lão Hagrid giới thiệu:

    - Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall.

    - Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi.

    Bà mở toang cửa. Sảnh trước vô cùng rộng lớn. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to. Trần lâu đài cao vời vợi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.

    Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Sabrina có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải – có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây, tuy đã biết đến nhưng cô bé không khỏi ngạc nhiên, vô cùng ngạc nhiên trước ngôi trường này. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu. Giáo sư McGonagall cất lời:

    - Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi.. với các bạn chung một ký túc xá.

    - Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa.

    - Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ. Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong.

    Bà giáo sư McGonagall nói.

    - Giữ trật tự!

    Đều là những lời thạoi vô cùng quen thuộc. Sabrina vô cùng kính nể nhìn giáo sư McGonagall, hằng năm mỗi khi học sinh mới đến bà đều nói đi nói lại một đoạn lời thoại giống nhau, nếu đổi lại là người khác, trong lời nói sẽ không có chút tình cảm nào, nhưng mà giáo sư McGonagall lại đem những lời thoại này nói một cách hung hồn, đầy mạnh mẽ, vô cùng rung động, truyền cảm vô cùng. Đúng là nhân tài trong nhân tài, tinh anh trong tinh anh.

    Sabrina chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Sabrina ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời. Sabrina nghe Snape thì thầm:

    - Nhìn ra ngoài trời sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy.

    Cô bé nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

    Chắc họ sẽ phải bắt mình lôi ra được từ trong cái nón một con thỏ, hay trò gì đại loại vậy.

    Nó thấy mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Nó cũng chăm chú nhìn. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

    Ờ này ta dẫu không xinh

    Nhưng mà chớ xét ngoại hình

    Xét về thông minh, sắc xảo

    Đố nón nào bảo lại được ta

    Các người cứ đội nón hoa

    Qua loa, ta đây nào chấp

    Nón ta: Phân loại Hogwarts

    Những điều giấu chẳng nói ra

    Ta đọc được chẳng tha

    Đặt lên, ta nói cho nghe cả

    Người nào vô Gryffindor

    Cái lò luyện trang dũng cảm

    Người nào vô Hufflepuff

    Nơi đào tạo kẻ kiên trung

    Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng

    Đáng tin, đúng người chính trực

    Ai vào Ravenclaw được

    Nơi đào luyện trí tinh nhanh?

    Vừa ham học lại chân thành

    Hoặc Slytherin cũng thế

    Dạy cho ta đa mưu túc trí

    Làm sai miễn đạt mục tiêu

    Hãy đội lên! Hãy đội nào!

    Đừng sợ sệt, nghe ta nói

    Nghe ta nói, ta phân loại

    Ngươi là ai, ở nhà nào

    Hãy bình tĩnh, đội lên nào

    Trong vành nón như tay ấm.

    Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

    Sabrina lại gần Snape nói nhỏ:

    - Mình nghe nói năm nào nó cũng dành ra cả một năm để sáng tác ra bài thơ mới đấy. Bồ biết không?

    - Nếu mình là một chiếc nón một năm chỉ dùng tới một lần, thì đương nhiên thời gian rảnh làm gì đâu mà chẳng dành hết cho việc nghĩ bài hát phân loại mới. Snape đáp.

    Ai Snape cái người này cũng thật độc miệng. Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

    - Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: James Potter.

    Lại là thằng nhóc tóc bù xù. Cái nón đội lên đầu chụp xuống cả mặt của nó rồi rất nhanh hô lên:

    - Gryffindor.

    Những người ngồi ở dãy bàn cuối bên trái hoan hô và vỗ tay chào mừng.

    - Tiếp đến, Sirius Black. Gryffindor.

    Lần này cả đại sảnh đường cùng đồng thanh ồ lên một tiếng ngạc nhiên. Có rất nhiều tiếng bàn tán xì xầm. "Gia tộc Black thực sự lại vào Gryffindor sao? Chuyện lạ lùng."

    - Lily Evans.

    Cô bé tóc đỏ nhanh chóng chạy lên trên. Nó trông chừng vui vẻ ra mặt. Cái nón nói to: "Gryffindor". Đã có 3 người liên tiếp vào Gryffindor rồi. Cái nón này không phải bị lẫn rồi chứ.

    - Severus Snape.

    - Slytherin. Cái nón nói khi nó mới chỉ chạm vào đầu cậu bé.

    Phía dãy bàn nhà Slytherin chỉ có thưa thớt vài tiếng vỗ tay lấy lệ chứ không hề bùng nổ như đám nhà Gryffindor. Phong cách hoàn toàn khác biệt. Sabrina tự hỏi tại sao lại có nhiều người muốn vào Gryffindor như vậy, phải chăng đây là cùng một nhà với vị Hiệu trưởng vĩ đại của bọn họ nên ai cũng muốn đầu quân vào đây hay sao? Thật lạ lùng. Cô để ý có người đội vào cái nón thông báo kết quả ngay, nhưng có một số trường hợp hình như cái nó do dự một lúc rồi mới báo kết quả.

    - Murphy McNully. Slytherin!

    Lần này thì đám nhà Slytherin hầu như chẳng vỗ tay gì cả. Một đám người kỳ cục. Rất nhanh đám trẻ chưa phân loại thưa thớt dần.

    - Sabrina Sandal.

    Cái nón phân loại ngây ngô cười:

    - Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa.. Trí tuệ cũng không kém.. Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Cô bé, ta rất vui mừng khi được phân viện cho ngươi.

    - Vì sao vậy? Sabrina thấy kỳ quái.

    - Bởi vì có rất nhiều ánh mắt mãnh liệt nhìn chằm chằm vào ta, ta sắp đỏ mặt rồi haha, việc này đều phải cảm ơn ngươi. Trước đây có một lần ta cũng bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, là nam sinh năm nhất tên Rubeus Hagrid, hắn thật to lớn, vô cùng to lớn, thật là hoài niệm nha.

    Sabrina mặt đen lại, thì ra hiệu ứng của cô lại giống với lão Hagrid to lớn đó. Toàn lực tập trung! Hơi thở của sự bình tĩnh! Bình tĩnh là chân lý.

    "Ah không đâu, bông hồng trắng sẽ thuộc về trí tuệ của Ravenclaw." Bên dưới xì xào thất thanh.

    "Nếu tớ được hẹn hò với cô ấy, tớ nhất định sẽ trở thành một gã trai ngoan."

    "Cô ấy có can thiệp phẫu thuật thẩm mỹ bằng phép thuật không nhỉ?"

    "Trông cô ấy kìa, váy ngắn quá." (Ơ hay người ta mặc áo chùng ngoài, ngồilên cao thì ai trách được)

    Trong lúc đó Sabrina dùng toàn bộ sự tập trung, đỏ mặt nghĩ: "Thôi nào, chỉ là loài chim đang tới thời kỳ tìm bạn đời thôi mà." (mùa giao phối, mùa sinh sản =))

    - Như vậy, cứ như vậy đi. Slytherin. Chiếc Nón hô lên thất thanh.

    Mà lúc này, chỗ bàn nhà Slytherin phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt chưa từng có, có mấy nam sinh đều hú hét ầm ĩ. Có người còn đứng lên để vỗ tay nhiệt liệt. Chuyện quái quỉ gì vậy chứ. Huynh trưởng nhà Slytherin là Lucius Malfoy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt:

    - Xin chào, hoan nghênh đến nhà Slytherin, chúng ta thật vui mừng khi có một bạn học mới. Ta là Lucius Malfoy. Huynh trưởng nhà Slytherin. Nếu cần giúp đỡ gì có thể trực tiếp đến hỏi ta.

    Bàn tay hắn lạnh ngắt. Sabrina bước lại ngồi cùng Snape, hắn vẫn đang quay đầu ngoái lại nhìn về phía Lily không rời mắt. Giáo sư McGonagall cuộn bản danh sách lại và cất nón phân loại đi. Sabrina ngó mấy cái dĩa bằng vàng trống không. Bấy giờ mới nhận ra là mình đang đói cồn cào. Cái bánh bí ngô mà nó ăn hết trên tàu lửa hình như đã tiêu hóa mấy đời.

    Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

    - Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!

    Cụ ngồi xuống. Mọi người vỗ tay hoan hô. Sabrina không biết có nên cười hay không.

    Nó ngờ ngợ hỏi Malfoy:

    - Cụ.. cụ.. cụ ấy.. có.. mát không vậy?

    - Mát hả?

    - Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tí tẹo.

    Sabrina há hốc miệng ra vì kinh ngạc! Những cái dĩa trống trước mặt nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Nó chưa từng thấy nhiều đồ ăn nó ưa thích lại chất đầy trên bàn ghế đến thế: Bò beefsteak, đùi cừu, xúc xích, thịt ba chỉ và cá hồi nướng, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và.. chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

    Sabrina lấy mỗi món một ít. Ngon tuyệt cú mèo. Biểu hiện trên bàn ăn cũng thể hiện văn hóa của từng nhà, nếu Gryffindor và Hufflepuff là không khí náo nhiệt, thì nhà Ravenclaw và Slytherin không khí im lặng, nhã nhặn hơn. Qua dãy bàn Slytherin và thấy một con ma ghê rợn ngồi bên đó, hai hốc mắt trống không nhìn đăm đăm, một gương mặt buồn thảm, và tấm áo dài bê bết máu lấm tấm bạc. Con ma đó ngồi bên cạnh Malfoy. Rồi nó rù rì bay ngang qua Sabrina rồi đứng tại đó. Vẻ mặt tò mò.

    - Chào ông. Nam tước Đẫm máu, cháu đã nghe về ông trong cuốn Hogwarts một lịch sử. Sabrina lịch sự cúi chào con ma.

    - Chào cháu. Ta biết cháu. Còn biết rất rõ nữa kìa.

    - Ông biết cháu sao? Ta chưa từng gặp nhau trước kia mà. Sabrina cảm thấy có chút kỳ quái.

    - Ta không thể nói.

    - Chỉ sợ máu trên người ngài không phải là của ngài mà là máu kẻ khác kìa. Sabrina đủng đỉnh mang theo ý cười trả lời.

    - Quả là nhà Slytherin. Con ma chép miệng, lắc đầu rồi bay xuyên qua bức tường gần đó biến mất dạng.

    Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

    - E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên gửi đến các con. Mỗi đóng góp trong thành tích học tập của các con sẽ được cộng thêm vào điểm cho mỗi nhà. Bên tay trái ta đây là những đồng hồ chứa những viên ngọc tượng trưng cho Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff và Slytherin. Cuối năm chúng ta sẽ tìm ra ai là chú nhân của chiếc Cúp nhà với số điểm cao nhất. Xin cảm ơn.

    - Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.

    Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn đám Potter dang ngồi bên dưới, rồi cụ tiếp tục:

    - Tôi cũng được ông Pringle, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch.

    Thầy Dumbledore lừa ai vậy cứ? Sabrina oán thầm. Quy củ này đối với những học sinh của nhà Gryffindor chẳng có chút tác dụng nào cả, hơn nữa còn giống như lời mời, đừng nói đến lão cha ngốc của Harry chưa từng tuân thủ, mà ngay cả bọn người Harry cũng coi như gió thoảng bên tai. Cuối cùng cũng không dạy cho bọn họ một bài học, mà hằng năm còn cho bọn họ Cúp nhà, thật là bất công.

    - Bây giờ trước khi đi ngủ chúng ta cùng hát một bài ca của trường. Nói rồi, cụ Dumbledore giơ cây đũa phép lên, ba hàng dài những học sinh khóa trên bước lên trên bục, ánh sáng rực rỡ phát ra từ cây đũa phép của cụ bắn ra tứ phía, xanh vàng đỏ tím rực rỡ như từng chùm pháo hoa nhỏ treo trên không, không hề mất đi mà trôi lững lờ ở đó. Hàng trên cùng, mỗi cô bé đều ôm trên tay một con cóc cỡ bự đang hòa ca với tiếng hát của bọn trẻ. Đay là dàn Frog Choir trong tuyền thuyết của trường đây sao. Sabrina hân hoan vỗ tay hưởng ứng.

    Cụ Dumbledore bảo:

    - Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu. Và cả trường gào lên:

    Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều Dù chúng tôi già hói

    Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét! Những điều thú vị

    Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí Ruồi chết và ít lông bụi

    Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết Trả lại điều gì chúng tôi đã quên Hãy làm hết sức mình

    Phần còn lại để chúng tôi tự do

    Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

    Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

    - Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!

    Từng học sinh theo từng cấp học, có trật tự đi theo cửa bên ra ngoài. Những tân học sinh Slytherin dưới sự hướng dẫn của Huynh trưởng Lucius đi xuống dưới hầm. Tiếp theo chính là những học sinh cấp trên. Ở phía trước một bức tường đá đổ nát, Lucius niệm một câu bùa chú, tường đá liền mở ra.

    "Đây chính là phòng nghỉ chung của của nhà Slytherin" Lucius chỉ vào huy hiệu lớn màu bạc và màu xanh trên tường nói với học sinh mới: "Mật khẩu là Pure Blood, hãy nhớ kĩ."

    Phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin là một căn phòng dài, thấp, nằm ngầm dưới đất, tường đá nhô, trần cũng lát đá, treo từng chuỗi đèn tròn tỏa ánh sáng xanh lợt lạt. Một ngọn lửa đang reo tí tách trong một cái lò sưởi được chạm trổ công phu, hắt bóng vài đứa nhà Slytherin ngồi trên ghế tựa lưng cao vây quanh nó.

    Đi qua phòng nghỉ chung, các học sinh đều đi về phòng ngủ của mình. Đây là một phòng ngủ cho năm người, mỗi người có một chiếc giường, trong đó 4 chiếc đã có người nằm, Sabrina đi về phía chiếc giường trống còn lại. Đối với phòng ở của Slytherin cô không có chút chờ mong nào, không có cửa sổ, không có chăn màn đẹp đẽ, không cảm thấy chút ấm áp, ngược lại có chút lạnh lẽo.

    Nhưng phòng này đã là phòng tốt lắm rồi: Lấy màu bạc và màu xanh làm chủ đạo, tường và mặt đất đều trải một tấm thảm lông và nhung tơ thật dày, đúng là phong cách Baroque cổ xưa, có chút hoa lệ cổ kính, trên mỗi chiếc giường đều có màn che màu xanh, một kệ tủ với chiếc đèn chạm khắc hình con rắn quanh co đang tỏa ra ánh sáng mờ mờ. Mỗi người đều có một tủ sách riêng, rương của bọn họ cũng đã được mang xuống phòng, Sabrina khẽ cười, cũng không tệ lắm.

    Sabrina thầm chúc ông bà cùng Luna ngủ ngon. Rồi nặng nề từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô bé gặp ác mộng, xung quanh đều là rắn, rất nhiều rắn, từ nhỏ tới lớn đang nhớp nháp trườn bò. Cô bé hét lên: "Đi ra". Rồi từ trong bóng tối xuất hiện một người. Khuôn mặt hắn trắng bệnh, ánh mắt màu nâu lạnh lẽo, mái tóc đen lượn sóng. Sabrina không thể nào thấy nổi một bên mặt của người đàn ông này. Cô toan hỏi ai vậy, thì người đàn ông lên tiếng chúc mừng cô bé đã vào nhà Slytherin, còn nói cái gì mà đó là định mệnh. Rồi người đàn ông biến đi cùng với lũ rắn. Trước mặt Sabrina lại là một cái cây cổ thụ cực kỳ lớn, những cái rễ bám sâu xuống đất, trải dài quanh co cả chục mét. Ở giữa nó có một cái hốc đen thui, xung quanh lỗ tròn đó giống như là bị cháy đen rồi nhựa cây keo lại, chảy xuống cả rễ, ở nơi đó có một cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm về phía cô. Rồi bất chợt một ánh sáng xanh lè lóe lên. Sabrina tỉnh giấc. Trên trán còn rịn đầy mồ hôi.
     
    Thần thoại thích bài này.
    Last edited by a moderator: 12 Tháng bảy 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...