Tự Truyện Người Chị Nhỏ - Maco

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Maco2711, 4 Tháng mười 2020.

  1. Maco2711

    Bài viết:
    143
    Tên truyện: Người chị nhỏ

    Tác giả: Maco


    [​IMG]

    * * *

    Trích dẫn: 'Bả thương tôi lắm, bé tí mà mạnh mẽ dữ hồn'.

    Quê tôi ở Bắc Giang – tỉnh lẻ, nhà có mỗi hai chị em, hồi còn bé tí bố mẹ đi làm suốt, hầu như việc nhà với chăm em do chị gái tôi lo toan. Người thì một mẩu, chỉ có mét bốn chín thôi nhưng đủ để làm các anh trai xao xuyến. Bà ấy mà đứng chung với đám cấp II là không phân biệt được luôn. Nếu xét về tính cách thì.. điên điên khùng khùng, nhí nhảnh, bựa lầy, nhưng lâu lâu cũng hơi nghiêm, khi mà tôi kêu ca cái lúc bả tự nhận mình đẹp thì lại tạo dáng tay thành hình bông hoa rồi bảo:

    "Kệ chứ, chị mày còn tươi trẻ chán. Mày phải biết tận hưởng như chị nè, phủ nhận sắc đẹp của chị là tự dối lòng đó em".

    Người ta hay nói:

    "Chị em gái có những mối tương quan đồng cảm sâu sắc hơn những mối quan hệ khác rất nhiều"

    Cũng không phải là không có lý.. Chị em tôi cái gì cũng rất thoải mái, từ việc ăn uống sinh hoạt đến việc chơi đều không câu nệ gì, không như những anh chị em khác. Đều là con gái, cũng từng trải qua giai đoạn nổi loạn nên bả là người thấu hiểu mọi tâm tư tình cảm của tôi, sẵn sàng bên cạnh và chia sẻ cho nhau những điều nhỏ nhặt, là nơi tôi 'trút bầu tâm sự' khi mà đang bỡ ngỡ trước những hỗn độn của tuổi thanh xuân. Chị ấy đặc biệt hơn với những người khác: Tâm lý và trưởng thành hơn, biết cách khiến tôi chú ý và mở lòng hơn.. như bạn bè í. Chị sẽ cười khi tôi vui, an ủi khi tôi buồn. Thú thật, nói là chị em nhưng cảm giác giống như hai anh em trai hơn, đặc biệt thích nhậu nhẹt như nhau haha, chắc do được di truyền từ bố. Bà ấy nấu ăn cũng được lắm nha, ngon nhưng nhiều lúc vụng về nên toàn bị bố mắng thôi. Đặc biệt là cực thích coi phim hoạt hình với truyện tranh! Thích hơn cả tôi nữa, nhiều khi tôi tự hỏi đây có phải chị gái mình thật không.

    Lúc còn bé chị em tôi thù nhau kinh, lúc nào cũng cãi vã, choảng nhau cho bằng được. Thì trẻ con mà, tôi quậy phá như giặc ý, rồi xong toàn bị bả đánh cho nát thân.. ấy vậy mà những năm bả đi học xa nhà tôi cứ nhớ mãi, hôm nào cũng mong ngóng chị về, đôi lúc lại thút thít đòi chị. Hồi bả còn là sinh viên, ở nơi đất khách lạ lẫm, ăn chẳng dám ăn ngon, mặc chẳng dám mặc thỏa theo sở thích nhưng vẫn cố dành dụm ít tiền để ngày về nhà mua quà hay dẫn em gái đi chơi. Sinh nhật tôi năm nào bả cũng thu xếp mọi việc để có thể về với tôi cho có không khí đầm ấm bên gia đình. Bây giờ tôi đã học cấp III rồi, người thì to con nhưng vẫn là đứa em nhỏ của chị gái.. Khi biết bà chị "quý hóa" của mình có người yêu là y như rằng mặt tôi đều cau có, cứ rối rít hỏi tất cả các thông tin về đối phương vì có cảm giác như bị người khác cướp mất chị gái mình đến mức bả than:

    "Bà cụ non này, mày như thế rồi ai dám quen chị mày nữa"

    * * *

    Bả thương tôi lắm, bé tí mà mạnh mẽ dữ hồn.. Trong tiềm thức non trẻ của mình, điều tôi nhớ nhất là khi ba má xích mích, chị gái đều ôm chặt tôi vào lòng, bịt tai tôi lại đến cứng đờ để tôi không phải nghe những âm thanh gai góc đó.. Mình chị ấy hứng chịu các trận đòn roi của bố để che chắn cho đứa em gái nhỏ này, tôi lại không làm được gì ngoài việc sợ hãi, đứng co rúm lại mà khóc.. Cái năm mà gia đình tôi gặp gia biến, chị đi làm thêm kiếm tiền ở Hà Nội để trang trải cuộc sống, dù rất khó khăn và mệt mỏi nhưng bà ấy vẫn động viên tôi vui vẻ, tránh để tôi suy nghĩ những điều tiêu cực.

    "Em gái của chị khi cười trông rất xinh, vì vậy hãy luôn nở nụ cười em nhé!" Bả nghẹn ngào như vậy đấy.

    Chị gái tôi vốn là người thông minh, nhiều môn học và nhiều thứ khác bả còn giỏi hơn tôi nữa kia, tôi thiết nghĩ rằng nếu được trau chuốt kĩ thì chị mình nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn nhiều.. nhưng đáng tiếc, lại sinh bất phùng thời, rơi vào sự dở dang. Hài hước vốn không phải tính cách của bả, mà là do chị ấy tạo nên để che giấu đi nỗi buồn thương trong nước mắt, nuốt ngược vào trong để đứa em gái nó vui vẻ mà yên tâm học hành, để ba bớt lo lắng mà cày cuốc ngoài đường. Bà chị tôi có một câu cửa miệng:

    "Haizz, cái gì cũng sẽ qua thôi, có cố gắng thì chắc chắn làm được".

    Rồi đành cười cho qua..

    Chị ấy tự cười mình..

    Cười đời..

    Cười cho cả tương lai của ánh mặt trời nhỏ sau này..

    Tôi hướng nội, chị gái hướng ngoại. Đó là bởi tôi được bao bọc từ bé, còn bả phải cố tự lập, cố ăn nói, cố hành xử mà lớn lên, cũng có cái dại của tuổi trẻ, cũng có đau thương tràn ngập của tuổi thơ.

    Mẹ từng xót xa bảo cái tên chị tôi đen đủi lắm, cái gì cũng biết nên càng khổ.. Phải.

    Khổ từ lúc chào đời.

    Khổ từ lúc đi học.

    Khổ từ lúc xa nhà đến mãi về sau..

    Hai nhăm tuổi – cái độ tuổi lập nghiệp và gia đình, chị vẫn thế, chỉ có điều rằng sự mệt mỏi đau ốm hiện hữu rõ hơn trên cơ thể vốn đã yếu ớt nay lại thêm vết sẹo. Bà ấy cố gắng kiếm thật nhiều tiền để đổi đời, để không phải khổ như ba mẹ, nhưng..'Người tính không bằng trời tính'. Cuộc sống hút cạn đi sinh lực người chị gái nhỏ của tôi qua từng ngày. Ngay cả khi quãng vắng, sông sâu đò lầy, hay gặp buổi dương cửu thì bà ấy vẫn miệt mài quanh năm tháng. Tôi lại chẳng thể làm gì ngoài khuyên dăm ba câu:

    "Bà thấy người mình như con tép khô không bà Hai? Cố ăn uống nghỉ ngơi nhiều vào chứ".

    "Bà Hai, ốm mệt thì xin nghỉ một bữa đi, bà thích thiếu tiền hay thích chết?".

    "Bà Hai, ra ngoài đi chơi với em cho khuây khỏa không, đi hóng gió cho mát".

    * * *

    Họ hàng thì luôn bàn tán lại lại, những lời nói quá quen thuộc xuyên qua tâm trí của người thiếu niên mà họ cho rằng 'tồ':

    "Cháu phải cố gắng học giỏi mới có tương lai, đừng như chị gái cháu số khổ lắm".

    "Phải như các chị/ anh nhà bác đây này, lương mới cao, quen được nhiều người tốt, chị gái cháu đã hỏng rồi đến đời cháu không được vậy".

    * * *

    Chúa ơi! Ai biết được có bao nhiêu phần là quan tâm, bao nhiêu phần là mỉa mai trong đó? Đến bố mẹ tôi còn chưa hẳn đã thấu hết những khó khăn mà chị gái tôi từng trải qua cơ mà. Họ hàng cuối cùng vẫn chỉ là họ hàng. Còn người hiểu rõ tôi nhất, người cùng chung khúc ruột, cùng chung dòng máu ấm nóng đang chảy trong huyết quản là người chị gái kia..

    Tôi im lặng nghe, nhưng trong lòng giận đến ức nghẹn, thương đến chua chát. Đống rêu phong mọc thủng qua mảnh hồn ngây ngô, bắt ép tôi cũng phải nương theo chúng mà tồn tại. Nhưng những điều đó chẳng thể làm tình cảm chị em gái sâu nhất trong tôi bị đứt đoạn.

    Chị ấy không phải Hồ Xuân Hương biết làm thơ chửi đời, nhưng lại có cá tính mạnh mẽ khó ai sánh bằng.

    Chị ấy không phải Thúy Kiều tài ba sắc nước hương trời, nhưng lại là người tôi thán phục nhất.

    Chị ấy không phải thần đồng, nhưng đều có thể chỉ dạy tôi mỗi khi tôi cần đến.

    Chị ấy không phải ngọn hải đăng, nhưng lại có thể chiếu rọi vùng trời trong tôi.

    Chị ấy không tuân theo khuôn vàng thước ngọc, tam tòng tứ đức, nhưng đủ để tôi kính trọng sâu sắc.

    Niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời tôi mang tên 'Chị Gái'.

    "Chị, nếu bây giờ có một điều ước.. em thật lòng mong rằng sẽ có một phép màu diệu kì nào đó khiến hai ta trở về thời ấu thơ, để em vẫn là đứa em gái nhỏ trong vòng tay chị ngày nào, vẫn là đứa nhỏ chạy theo nắm lấy bàn tay chị bập bệ hai tiếng 'Chị ơi' . Em chúc chị sẽ có 20/10 thật an lành chị nhé '


    End
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...