EM - TÌNH YÊU NHỮNG NĂM ĐAU XÓT VÀ HY VỌNG - Lưu Quang Vũ Em đi, phố ngày mưa Suốt đường dài không nói Cánh cửa chiều khép lại Hoa đầm đìa mưa ướt chói trên cao Ga ngổn ngang gạch đổ, những toa tàu Như năm tháng nặng buồn em có nhớ Ta đi giữa cỏ hoang và gỗ đá Giữ trong lòng ngọn thác trắng trào sôi Một tình yêu không biết nói cùng ai Đến điên dại đến nghẹn ngào đau đớn Mặt anh vỡ trong tấm gương thất vọng Em ơi ngày ấy em đâu? Hoa cúc xanh tuổi nhỏ chết từ lâu Những hòm xiểng chất đầy khu phố chật Những bãi rác những thùng xe cũ hỏng Những bạn bè thơ trẻ đã già nua Đêm chiến tranh thành phố tối âm u Không đèn sáng lời ru không bếp lửa Ghế công viên hóa bầy dã thú Nằm im lìm dưới mặt trăng đen Xác người trôi trên biển sóng xô tan Huyệt bom tối ầm ào cơn gió hú Ta đi suốt một đời đau khổ Chân lỡ lầm bao ảo ảnh chờ mong Anh vẫn nhen một ngọn lửa âm thầm Hình bóng em chập chờn trong lửa ấy Ai trong đời chưa một lần mơ thấy Không có quyền phán xét những câu thơ Sóng khát khao đập cửa đêm ngày Nên chói chang đời anh, em tới Mắt em mở với chân trời xa vợi Nhưng hơi ấm anh cầm là ấm của bàn tay Em bằng xương bằng thịt đây rồi Anh đợi mãi, cuối cùng em đã đến Hơi thở em từ lâu anh đã thuộc Tóc em đây lời nói của em đây Nhặt anh lên trong cỏ sắc đường dài Như bóc một lá thư chưa kẻ nhận Và thương mến có nghĩa là hy vọng Anh tin đời theo nghĩa lứa đôi.. Con tàu nào mang gió ấy ra khơi Chẳng hề có một ngày cập bến Đích của nó luôn luôn là phía trước Là chân trời mãi mãi ở trong em.